(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 45 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Nhatho_PhamNgocThai 16.01.2007 10:40:40 (permalink)
 

Bài thơ 171:

               
             

      NGHĨ VỀ THÀNH PHỐ
Ở BÊN XỨ KHÔNG MÀU


Thành phố bên này chìm trong đêm náo động
Ở bên xứ không màu một thành phố khác tĩnh yên hơn!
Thành phố ấy cũng có bầu trời cao rộng
Có mây vương quấn quít cõi tâm hồn...

Khi anh đã ngủ yên trong thành phố ấy
(Thành phố bên này chỉ gửi xác anh thôi)
Sẽ mang cả bóng hình em cùng lẽ sống
Trái tim anh trong thơ - dầu không đập nữa vẫn luân hồi...

Cuộc đời là gì?

Cuộc đời là chi ta chẳng biết?
Cứ vần vũ quanh mình lại tha thiết cõi hư vô
Em vẫn đó, nhưng tình thì đã hết!
Anh dạt giữa sông bèo, đắm đuối ánh sao khuya...

Cho đến lúc thân đã vùi dưới mộ
Bao nỗi khổ đau xin để lại thành phố bây giờ,
Mang tình em về nơi bất tử !
Gieo niềm yêu cho những người sống giữa đời mơ...

                                          13/7/2005
           
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2011 01:03:44 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 17.01.2007 10:32:53 (permalink)
 

Bài thơ 172:

    
            
        TÌNH TRÊN
NẺO ĐƯỜNG NGOẠI QUỐC
            
             

Hai đứa cùng mang nỗi buồn xa nước
Em như con bướm non tơ
Trời gió tuyết trên nẻo đường ngoại quốc
Mảnh tình vắt vai tháng năm xa...

Dở khóc dở cười say mà xa xót
Ôi, cuộc bể dâu tình mới phong ba
Thân thể em nõn nà như ngọc
Dẫu chẳng dối lừa nhưng cũng chỉ để chơi hoa!

                       . Cuối thế kỉ XX
        
                    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2011 13:09:33 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 18.01.2007 10:39:40 (permalink)
 

Bài thơ 173:


                EM GÁI SÀI GÒN


Tôi gặp em trước cửa rạp Rếch
Bên kia vườn hoa có những chiếc xích đu quay
Em mời tôi đi... dẫu là tôi từ chối,
Nhưng không thể nào quên:
Có bông hoa yêu thương đang tàn rữa ở chốn này?

Thành phố Sài Gòn với những toà nhà
                                      cao chọc ngang trời
Những đại lộ, rạp chiếu phim lớn như rạp Rếch
Và em gái tôi mới gặp một lần - mới một lần thôi,
Một loài hoa cho bao khách đùa chơi...

Chiếc xe tay chở em đi phơi phới những đón mời
Khi đồng bạc vẫn quay như những hòn xúc xắc
Thành phố Sài Gòn có những toà nhà cao chót vót
Bên kia rạp Rếch: là vườn hoa và những chiếc xích đu quay.

                                          20/4/1992
           


       Buổi đó vào thăm thành phố Sài Gòn tôi có gặp một cô bé. Cô bé rất dễ thương và đã dẫn tôi đi !...
     Sau này tình cảm trìu mến và thân phận non nớt của cô bé ấy, tạo cảm xúc để cho tôi viết bài thơ này.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2011 01:02:26 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 19.01.2007 11:13:24 (permalink)
 

Bài thơ 174:


              MƯA VÀ MÂY


Mưa đột nhiên và mây giăng phố
Liễu xếp hàng níu áo đứng trong mưa
Chúng khe khẽ nói điều gì không rõ?
Xoã tơi bời như tóc em tắm chưa khô.

Nghe mưa gió cũng thấy nhiều thi vị
Tri âm với người hơn vào chốn bon chen...
Phụ nữ vốn sinh ra là tuyệt mĩ
Giữa xô bồ nhiều ít cũng nhọ nhem.

Mưa rơi tạnh rửa bầu trời thêm sạch
Ta tắm hồn ta trong các thảm mưa êm
Anh ru đời anh bằng tình yêu bất diệt!
Em đi rồi... tình anh hoá trống không.

Đứng dưới liễu anh lại thầm nhớ bóng
Tiếc một thời? Nhìn đôi lứa vẫn đi qua...
Nhìn đôi lứa và mong rồi chúng sẽ:
Không phải chia phôi như thể đôi ta!


                                  4/5/1994
        

   Có hai câu tự nhiên rơi vào thiên tình ca này cũng thấy hay hay:
         Phụ nữ vốn sinh ra là tuyệt mĩ
         Giữa xô bồ nhiều ít cũng nhọ nhem...
                                      (câu 7-8)
Ý nói: Tạo hoá sinh ra người phụ nữ là một tấm thiên thai - Nhưng cuộc sống xô đẩy bãi bờ... ít nhiều cũng làm cho thiên thai ấy bị ố bẩn đi! Nhưng thực ra chính ở trong bãi bờ tình em mới khai hoa kết quả, tấm thân em mới là nơi để sinh nở... Thì có người con gái nào, nhất là gái thời hiện đại này lại muốn mình cứ trong trắng đồng trinh đâu? ( dĩ nhiên ý " nhọ nhem " ở đây là muốn nói đến cả tính cách, tâm tư tình cảm nữa ). Hai câu thơ này ngẫm đi nghĩ lại cũng rất thi ca, còn ẩn chứa cả tính triết học.
Từ một bài thơ tả trong một khoảng không gian của bầu trời Mưa Và Mây, nhưng chính lại là một bài thơ tình. Nó hoà quyện giữa thiên nhiên và tình đời gắn vào trong nhau:
         Mưa rơi tạnh rửa bầu trời thêm sạch
         Ta tắm hồn ta trong các mảng mưa êm
         Em tắm đời anh bằng tình yêu bất diệt!
                               ( đoạn thơ ba )
Ngay những hình ảnh trong cơn mưa ở đoạn thơ đầu cũng đã có rất nhiều thi vị: Cái hàng liễu thì xếp hàng níu áo đứng trong mưa, chúng xoã tơi bời như tóc em tắm chưa khô - Nghĩ trong chốn thơ ca của thi đàn, những câu thơ hay mà lại còn mang cả dáng vẻ phong trần cũng chỉ được đến thế.
Và đứng dưới cái hàng liễu trong mưa gió ấy, nhà thơ đã nhớ đến người yêu!... để rồi cuối cùng anh lại qui kết nó thành một qui luật của sự tan vỡ, chia ly:
         Đứng dưới liễu anh lại thầm nhớ bóng
        ................
         Em đi rồi...tình hoá trống không.
Hay là đặt ra một câu hỏi:
         Nhìn đôi lứa và mong rồi chúng sẽ:
         Không phải chia phôi như thể đôi ta!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2011 01:59:26 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 22.01.2007 11:25:37 (permalink)
 

Bài thơ 175:


                 MẤY ĐOẠN VỀ ĐỜI

                                 
                    
 I.
Ở nơi ta cùng gia đình đang sống
Khối trẻ lưu manh trẻ, già gian manh già
Bọn nhi nhăng giữa cái thời buổi đen trắng hoả mù...

Xã hội không lưu manh hình như là khó sống?
Ít bạc tiền ta biết tránh vào đâu?
Lại hoá bọ sâu cùng một lũ sâu bọ ngập đầu
Đời trần thế biết bao giờ hết nạn?...

                     
 II.
Ta muốn quên đi chôn mình vào tác phẩm
Cùng nàng thơ phiêu lãng thanh tao
Nhưng trời phật bắt ta phải qua bể đời khổ ải
Rồi mới thành tiên, hoá thánh ở trong lầu...

Gần hết đời vẫn chưa thoát khỏi cảnh bèo dâu?
          

                                      19/12/2002
          
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2011 23:44:44 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 23.01.2007 11:12:20 (permalink)
 

Bài thơ 176:


        THIẾU NỮ THỜI HIỆN ĐẠI
 
 
Em ăn mặc hở hang như chẳng có
Dáng thân mềm vóc lụa tơ buông
Chiều hôm nay, chiều hôm nay rực rỡ
Nắng êm đềm hôn lên tấm thân em...

Đời bụi bặm bỗng như men tình dậy
Phố đang buồn sự sống lại hồi sinh!

Sự tồn tại của thế giới này đây có phải?
Em là lương tri mang nhân ái trên mình.


Ôi phong phanh, 
Em để hở như không cần quần áo
Thân là trời, da dẻ là mây
Đôi vòm vú như chòm sao xa lắc
Một hình nguyệt in lấp ló ráng trăng ngày.

Em gái hở hang!
Em cởi béng truồng ra cũng được...
Thu hết thảy nhân tình, đánh đổ mọi quyền uy
Anh đã sống quá nửa đời mệt mỏi
Nhìn thân hình em vẫn thấy cuộc sống thật diệu kỳ!

                  
                      20/8/2005
        

    Có hai câu thơ rất hay:
        Đôi vòm vú như chòm sao xa lắc
        Một hình nguyệt in lấp ló ráng trăng ngày...
   Nó cứ chấp chới, lấp lánh giữa sự quyến rũ trên tấm thân mềm mại của người con gái với những hình ảnh của thiên nhiên trời đất, mà tạo nên sự huyền ảo.
Bài thơ Thiếu Nữ Thời Hiện Đại không chỉ đi vào tả vẻ đẹp thân thể thiếu nữ, sự thật bên trong nó còn là tiếng nói của lương tri và thái độ nhân sinh của tác giả... trước cảnh xã hội đảo điên và thế giới con người, để nói về cái thiện và cái ác . Vừa có tính khái quát của những biểu tượng điển hình, vừa tạo nên vẻ đẹp của hình ảnh ngôn ngữ thi ca. Và rồi được tác giả kết luận lại trong câu cuối cùng của đoạn:
        Em là lương tri mang nhân ái trên mình.
  Hay như trong hai câu thơ:
        Em gái hở hang!

          Em cởi béng truồng ra cũng được
        Thu hết thảy nhân tình, đánh đổ mọi quyền uy.
Vừa là câu thơ mang tính triết lý - Nhưng hơn hết, câu thơ đã mang một sự biểu cảm hết sức mạnh mẽ. Cho nên có thể nói: Thiếu Nữ Thời Hiện Đại là một bài thơ tình, song nó lại đề cập tới một vấn đề của nhân tình thế thái khá sâu sắc, cái hay của bài thơ này chính là ở chỗ đó!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2011 11:40:13 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 24.01.2007 11:04:16 (permalink)
 

Bài thơ 177:


              ĐÊM BẠCH ĐẰNG
                       (Bài thơ bị thất lạc, chỉ tìm thấy một đoạn
                                   viết từ ngày xưa...)

                                             

Lặng nghe câu chuyện ngày xưa
Của đôi trai gái bên bờ biển xanh
Họ đi từ bắc vào nam
Bạch Đằng sóng xoả đầu ghềnh gió bay
Họ đến đây, họ ngồi đây!
Hai mươi năm mới một ngày gặp nhau...

Chuyện rằng:
Họ là đôi bạn học sinh
Dịu như trăng cũng mát lành sớm mai
Biết nhau từ thưở mười hai
Nhà cô trên phố có giàn cây trước vườn
Đường về đến cổng nhà anh
Rào quây kín mái nhà gianh sơ sài.
Ríu ran chim hót hoa cười...
Mắt trông ánh mắt bồi hồi cầm tay
Hai mươi năm đã qua trôi
Ngắm nhìn sao biển đáy trời long lanh
Những chấm thuyền đỗ khơi xanh
Biển say sóng hát em - anh hoá trời!

Đêm Bạch Đằng gió chao mời
Hôn nhau mà nói những lời yêu thương...
....................................................
....................................................

        
         Đêm Bạch Đằng - Sài Gòn 1987

LỜI BẠT
:   Phần chuyện kể còn khá dài, nhưng năm tháng trôi qua đoạn thơ thất lạc đã không thể nào tìm thấy. Đọc lại thấy nó hồn nhiên, thơ mộng và trong trẻo đáng yêu quá ! Tác giả muốn lưu lại với đời... nên mới sửa lại đôi câu cuối để tạm kết - Âu là, trời đất cũng như lịch sử cái gì mà chẳng dở dang? May ra , chỉ có người đàn bà : Tác phẩm do tạo hoá đúc lên mới thật sự được gọi là hoàn thiện hoàn mỹ vậy !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2011 11:51:32 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 26.01.2007 10:54:30 (permalink)
 

Bài thơ 178:


          
    VẦNG TRĂNG MƠ MỘNG

Trăng mơ mộng trên trời như dấu hỏi:
Cuộc đời ơi cát bụi vẫn mênh mông...
Anh ngắm nhìn vài chiếc lá đang buông
Nghe quanh quất gió lòng se sắt thổi

Yêu đã hết! Một thời trai sôi nổi
Còn nơi đâu trú ngụ cõi hồn hoang
Rồi mai đây với tấm thân tàn
Trên mồ anh sẽ phủ đầy cỏ dại.

Trăng cứ trôi, cứ trôi hoài...trôi mãi...
Có bao giờ em nhớ lại thuở yêu đương?
Anh nhìn trăng đắm đuối giấc mơ êm
Nghe như tiếng em yêu thầm vẫn gọi!

Vầng trăng ấy theo anh và tồn tại
Có bóng hình em in dấu ở bên trong.

                                6/2005
 

         Vài chiếc lá đang buông giữa không trung và ngọn gió buồn se sắt thổi trong sự cô độc của lòng người thi sĩ. Anh hoài tưởng lại một thời tình yêu nồng nàn , tha thiết say mê của người con gái:
          Yêu đã hết! Một thời trai sôi nổi
          Còn nơi đâu trú ngụ cõi hồn hoang
    Tâm hồn của anh đó là cả một bãi hoang vu và trái tim thì đã hoàn toàn tan nát !
  Bài thơ Vầng Trăng Mơ Mộng chỉ như một tiếng thở dài giữa cuộc đời cát bụi của nhà thơ. Nhưng vầng trăng ấy, vầng trăng có bóng hình người con gái năm xưa quyến luyến bên anh, thì cứ theo anh vào mãi trong cõi hư vô. Nó khao khát, nó như một dấu hỏi vĩnh viễn trên trời cao mà anh không bao giờ trả lời nổi:
- Cuộc đời là gì khi không còn có tình yêu? Khi không còn em nữa?
          Rồi mai đây với tấm thân tàn
          Trên mồ anh sẽ phủ đầy cỏ dại.
        Cuộc sống của nhà thơ , âu cũng chỉ còn như một nấm mồ hoang lạt lẽo với màu cỏ dại phủ đầy lên!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.04.2011 01:20:12 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 27.01.2007 11:22:05 (permalink)
 

Bài thơ 179:


            ĐỌC NHỮNG DÒNG THƠ CUỒNG LOẠN

                                  
  *
Thời kì này trên báo chí Hà Nội  tranh luận ỏm tỏi về thơ cuồng loạn
                            của một nữ thi sĩ trẻ VTL. Bài thơ tôi viết ra những suy ngẫm của
                            mình về thơ cũng như đối với đời cô gái ấy.

                                                 
 
Em khốn khổ và thông minh
Các gã đàn ông cũng đam mê sự tột cùng man dại
Nhưng sau đó họ lại muốn người làm vợ:
Vợ chăm sóc một đời
Làm vợ cả ban ngày!
Em chỉ có khả năng làm vợ được ban đêm.

Thế giới này sẽ rất chật đối với em
Em muốn đến núi vinh quang bằng sự hoá dại của linh hồn
Nhưng thân xác , trái tim lại sa xuống chín tầng địa ngục...
Và chắc gì hạnh phúc?

Trùm khắp thơ em là bút kí, nhật kí
Của một mối tình điên,
Ghi lại hằng ngày mà thường vào ban đêm
Nó nói sự ca tụng, sự khát thèm...
Với tình thuỷ chung em chứng minh:
Bằng cách luôn luôn vén áo lên
Cho anh của em tha hồ thả vào mãnh liệt
Của một cô gái thời tân tiến nhất!

Ngôn ngữ thơ em không kém phần điêu luyện, bài cổ cách tân
Có khi bạt tê xiên đảo ngoáy tứ tung như trò ảo thuật
Để lừa ta làm một thứ lạ hoa
Và đấy cũng là cái giỏi của em?

Anh vẫn gọi em là gái có tài!
Trong cả đám trăm gã nhà thơ đã phải trắng tay
,                          
                           dù đã viết suốt đời bạc tóc...
Nhưng ôi! Bệnh hoạn, bệnh hoạn, bệnh hoạn
Bệnh hoạn đã chắp cho thơ em thần tứ được thăng thiên
Cho hồn thơ em sa tới sự tột cùng điên
(mà em cho đó là sự sống vĩnh hằng bất tận).
Nhưng kìm lại! Kìm lại!
Kẻo rồi em không chống đỡ nổi sự cuồng rít của trái tim
Từ trên lầu cao mà nhẩy xuống...
Mặt đường nhựa vẫn bụi cát và nhơm nhớp mưa trơn
Khi bức bối trên mình em nở tràn lan mụn nhọt.


Người đời vẫn lạnh lùng băng qua thản nhiên bước đạp
Chỉ thương thơ sớm bị mồ côi!

                    
                     Đêm 21-2-2001 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2011 11:43:06 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 29.01.2007 10:39:17 (permalink)
 

Bài thơ 180:


               
              EM MANG ĐI

Ngày tháng em đi đất trời ran tiếng gọi
Cõi lòng anh bối rối thầm thì:
Cuộc sống cho hết tình yêu rồi có phải?
Anh đã trao và em mang đi...

Em đi như là chim bay đi
Trái tim khẽ nói gì anh chẳng biết?
Nhìn cánh hoa bay hồn vô tư anh rách nát
Em mang cả thế giới theo rồi!

Ngày tháng em đi như làn gió thổi
Trôi vào trong bể sống đường đời
Để lại anh một trái tim đầy thương tích
Đã sống chết vạn lần vì tình đó, em ơi!

           
                    Chiều 6/7/2004
           
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2011 01:10:10 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 29.01.2007 11:09:16 (permalink)
 

Bài thơ 181:


         CHỈ CÒN TIẾNG GIÓ          


Tan nát mất rồi em thương xa ơi!
Dẫu tình xưa vẫn còn trong giấc ngủ
Say với dòng sông mộng giữa đời
Anh ôm ấp bóng hình, hôn mãi tháng năm trôi...

Theo hàng cây thời gian lá vàng rơi
Tối phố xôn xao, lòng anh như đã chết!
Tiếng rủ rỉ của bao lời tha thiết...
Mùa thu ơi: bóng em ở đâu rồi?

Kỉ niệm xưa chỉ còn tiếng gió thôi
Mùa thu trong mắt em giờ đây đi mất...
Khi anh ngước nhìn bàu trời vắng ngắt
Vài câu thơ tình xin gửi lại, người ơi!
 
                               19/9/2005
        

   Bài thơ gợi một cái gì bâng khuâng, chênh vênh, mà có vẻ lại xót xa:
         Mùa thu trong mắt em giờ đây đi mất
 Cả mùa thu trong mắt người con gái và mùa thu của bàu trời đều vắng ngắt, khi lòng anh vẫn:
         Say với dòng sông mộng giữa đời
         Anh ôm ấp bóng hình hôn mãi tháng năm trôi...
     Theo hàng cây của thời gian lá vàng cứ rơi xuống, rơi mãi với những mùa thu đi qua... trong các:
         Tối phố xôn xao lòng anh như đã chết!
   Và:
         Kỉ niệm xưa chỉ còn tiếng gió thôi
 Đứng giữa những mùa thu xa xót , bồi hồi ấy... lòng nhà thơ chỉ còn thảng thốt:
         Mùa thu ơi, bóng em ở đâu rồi?
Bài thơ "Chỉ còn tiếng gió" đã được tác giả kết lại ở đó, để nó nói về một hoài niệm, một kỉ niệm buồn...
           khi mỗi mùa thu lại đến trong cuộc đời anh./.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2011 00:26:17 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Ngo Huu Doan 31.01.2007 08:43:08 (permalink)
Ông nhà thơ, biệt thư thơ PNT nào đây mà nhảy vô mục "tác giả, tác phẩm" vừa sản xuất vừa bình ly tùm lum tà la dzậy kà? Theo tui, có lẽ không đúng ý nghĩa của mục "tác giả, tác phẩm" gì mấy! hehehe...!
 
Nhatho_PhamNgocThai 31.01.2007 10:03:21 (permalink)
 

Bài thơ 182:


                 TỒN TẠI NHƯ LÀ
                 KHÔNG TỒN TẠI


Tồn tại như là không tồn tại
Trôi vô vi theo làn gió bóng mây

Mộng vũ trụ mà lòng trống trải
Với tình như chiếc lá rơi bay

Kiếp thi nhân đơn côi cánh nhạn
Năm tháng xum vầy không bao nổi hồn ta...
Ôi thế thái...ta là ai vậy?
Cuộc sống ư? vất vưởng cõi sơn hà.

Ta tồn tại như là không tồn tại
Vẩn vơ bay mà giông bão suốt cuộc đời
Tìm bóng người yêu trong bàu trời xanh vời vợi
Nửa thân đời nửa cũng thể ma chơi...

Em thương mến tận miền xa thẳm
Về đây em trong cõi mộng hồn thơm!
Chỉ có vòm trời em với vầng nguyệt trắng
Đã nuôi trái tim anh giữa chốn đời thường...

            
                      7/8/2005
         
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2011 01:57:16 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 03.02.2007 11:01:35 (permalink)
 

Bài thơ 183:


           EM BAY QUA SƯƠNG ĐÊM


Em bay qua sương đêm
Thành phố chìm trong lá
Tình lãng du như thực như mơ
Cuộc sống là gì: sắc sắc, hư hư...

Mai ta vào hư ảnh
Còn hôm nay phù phiếm thôi mà,
Thế sự diễn ra cũng sân khấu cả
Tình yêu em thì mưa gió phôi pha.

Và trôi đi những tháng năm buồn tẻ
Anh một mình một bóng đơn côi!
Nơi cõi vắng hồn chìm vào sâu thẳm
Đôi mắt em kia tha thiết tình đời.

Gió bên hồ xao xác xa rồi
Bài thơ anh chép trong mơ mộng
Chỉ tình yêu vĩnh hằng sự sống
Không tình yêu trái đất sẽ toàn ma...


Chốn đời thường cát bụi tháng năm qua. 
           

                                  29/9/2005


Em Bay Qua Sương Đêm hoà quyện trong nỗi lòng trăn trở, giữa nhân tình với sự cô đơn bởi tình yêu của nhà thơ. Bóng hình người thiếu nữ trong một đêm mơ bay qua màn sương - Sự khắc khoải trong tình yêu ấy, được đúc nên trong tính triết lý về đời sống, vũ trụ và cuộc đời:
       Chỉ tình yêu vĩnh hằng sự sống 
       Không tình yêu trái đất sẽ toàn ma...
      
       Chốn đời thường cát bụi tháng năm qua.
Không có tình yêu, con người với con người sẽ thành ma. Thế giới sẽ chỉ là những con ma chơi cắn xé, vật lộn lẫn nhau. Và đấy chính là giá trị vĩnh hằng bất tử của tình yêu ! Vậy mà khi cuộc sống đối với anh bây giờ :
       Thế sự diễn ra cũng sân khấu cả
       Tình yêu em thì mưa gió phôi pha.
  Lòng anh chẳng phải cô độc lắm hay sao?
Em Bay Qua Sương Đêm - Một bài thơ tình mơ mộng lãng du, nó còn được khắc hoạ trong màu sắc kinh Phật, bến bờ của sự cô đơn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2011 23:36:59 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 05.02.2007 11:07:14 (permalink)
 

Bài thơ 184:


           THẾ GIỚI & CHIẾN TRANH
                  .
Nhân đọc Lá Cỏ của Oan Huýt Man

                                       

Thế giới không chiến tranh ư? đó chỉ là viễn tưởng...
Cứ hận thù - trả thù: bao giờ hết bắn giết  nhau?

Anh đem dải ngân hà tràn những vì sao lấp lánh
Soi lung linh trên vòm ngực trắng yêu kiều
Xoa êm êm lên em như bản đồng ca hợp xướng
Để cùng em nhận biết sự tồn tại khi ta đã yêu nhau!

Loài người vốn sinh ra từ cầm thú
Chất hoang dã muôn năm là bản chất con người...
Nhưng cầm thú cũng có yêu thương trong sự sinh tồn của nó,
Thì hãy lánh xa những điều ác điên rồ!

Bởi con người: Đức nhân ái vẫn còn
Nhưng cuồng vọng lại ngút ngàn chồng chất,
Nó hành tiến trong quá trình hiện đại văn minh.
Không chỉ người giỏi giang
Bao đứa ngu cũng muốn đè lên đầu người khác
Mà giống ngu thường lại ác tâm hơn!?

Những thuyết giáo cũng không thiếu điều sáo rỗng
Chỉ có tình em muôn thưở vẫn đơm hương!
Cũng chỉ có đàn bà quan trọng hơn các ngài tổng thống!
Đừng muội mê theo các bang phái nữa là hơn.

Nhân loại và chiến tranh? chẳng bao giờ không có,
Ta không ủng hộ chiến tranh  
Nhưng thời đại còn nhiều tàn sát thê lương,
Thế giới hỗn mang muôn đời vẫn thế
Làm một nhà thơ - xin ru người trong giấc mộng yêu đương...

                        
                         20/7/2005
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2011 12:03:49 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 45 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9