(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 13 của 45 trang, bài viết từ 181 đến 195 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Nhatho_PhamNgocThai 07.02.2007 11:04:51 (permalink)
 

Bài thơ 185:


                       CƠN MƯA CUỘC ĐỜI

Ta đi giữa cuộc đời mưa gió
Nửa trôi như nước, nửa bay như chim
Ngỡ cứ dạt êm đềm trên mặt sóng
Ru tình em trong không gian mênh mông.

Nhưng có lúc lại thấy lòng xáo động:
Đời là gì? Có định nghĩa được không?
Cứ thế mà trôi tới phút tận cùng
Dìm khát vọng trong chân trời tuyệt bích!

Ôi, cơn mưa cuộc đời bể dâu khôn xiết
Tình yêu - Cuộc sống cũng dần trôi
Kiếp sống rồi tàn...cát bụi cả, em ơi!
Chỉ trái tim anh vẫn bay bàu trời xanh vô tận.

                                              31/8/2005
 
 
     Trong cái " cơn mưa gió cuộc đời " mà nghe chung quanh nó dường như toàn những tiếng của ma chơi, vượn hú... Mà ở đó: Tình yêu - Cuộc sống cũng đang dần dần trôi đi trong sự ghẻ lạnh, nhạt nhoà. Tác giả thốt lên:
          Đời là gì? Có định nghĩa được không?
          Cứ thế mà trôi tới phút tận cùng...
                             ( câu 6-7 )
  Kiếp sống của con người suy ngẫm cũng chỉ là cát bụi. Nhưng cái đống cát bụi ấy cứ xới tung lên chứ không phẳng lặng. Bài thơ Đi Giữa Cuộc Đời bật ra trong sự nôn nao, xúc động của lòng anh - Là một nhà thơ, anh tự thán:
          Ta đi giữa cuộc đời mưa gió
          Nửa trôi như nước , nửa bay như chim,
          Ngỡ cứ dạt êm đềm trên dòng sông lặng
          Bình thản ru em trong không gian mênh mông (?)
  Câu thơ: Nửa trôi như nước, nửa bay như chim /- Nó nói về cách sống của nhà thơ. Trong bối cảnh của nhân tình thế thái, với những mâu thuẫn về xã hội và đời riêng... trong khát vọng của con người:
          Kiếp sống rồi tàn. Cát bụi cả, em ơi !
          Chỉ tượng đài thi nhân anh là bất tử !
  Chính khát vọng ấy đã nuôi sống anh, cho anh những ý nghĩa về cuộc sống và sự tồn tại, cho anh những niềm sướng vui và hạnh phúc vô biên...để anh vượt qua những tẻ lạnh, phù phiếm cùng những bể khổ trầm luân khi đi giữa cuộc đời này !

<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2011 02:11:11 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 10.02.2007 11:15:46 (permalink)
 

Bài thơ 186:


            TIẾNG HÁT CỦA MỐI TÌNH CÂM


Cuộc sống đời thường đến buồn và chán
Gió hiu hiu mây ngao ngán hững hờ
Và em nhỉ? chúng mình trôi như lá ấy
Những tháng năm trái tim hoá bơ phờ...

Em là cả một toà thiên hương ngát
Anh nhìn đoá hoa trôi mà đau nát ruột gan,
Có lẽ nào hoa cứ thế lụi tàn?
Giữa cuộc đời buồn thương trống rỗng.

Ta sống em ơi hạnh phúc toàn trong mộng
Tháng năm qua một mối tình câm
Ngây ngất, êm đềm trên dòng sông xa vắng
Đâu diệu huyền của xứ sở yêu đương?

Vẫn còn đây tiếng hàng cây xào xạc
Soi lên em khoe màu trắng nõn nà
Anh sinh sôi trong những đêm bất hủ
Nguyệt cũng trần truồng tắm giữa sao sa.

Nay lại hát ru nơi canh khuya tẻ bóng
Gió ơi thầm đưa tới em ta!
Hãy mang tình ta cùng những áng thơ hoà
Đến bên hình bóng xưa mà ra trái ngọt.

             
                       18/2/2006
         
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.04.2011 12:47:27 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 12.02.2007 10:59:56 (permalink)
 

Bài thơ 187:


                    EM VẪN CÙNG ANH 
                        
Hình bóng anh trong kí ức nàng
Giờ đây chắc đã vỡ tan hoang?
Âm thầm chân bước nơi chiều vắng
Lẳng lặng rơi bao sắc lá vàng

Em đi sương gió cánh hoa bay
Như bóng chim xa cuối trời mây
Ôm cả thiên thai và thế giới
Anh đứng làm thông reo biển khơi!

Ôi, bóng hình ai tạc giữa đời
Ngàn cơn bão gió sóng chơi vơi
Bay giữa hồn ta và đau xé
Cho trái tim yêu máu nhỏ rơi!

Em vẫn cùng anh giữa trần gian
Những đêm thành phố đã lên đèn
Anh hồi tưởng lại bao năm tháng
Trên dòng sông vắng cánh buồm tan...

                             27/7/2005
        
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2011 00:37:05 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 13.02.2007 10:11:05 (permalink)
 

Bài thơ 188:


                ƯỚC

Cô gái hay cười sao mà dễ mến
Đốt cháy tim anh trong đêm phố êm đềm

Ôi, ước trở lại thời hồng hoang nguyên thuỷ...
Để cùng anh sinh nở, nghe em!?

                             3/9/2005
         
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2011 22:37:39 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 13.02.2007 10:32:51 (permalink)
 

Bài thơ 189:


           PHỐ ÊM ĐỀM NẾU CÓ EM

Chẳng có em phố xá thành hiu hắt
Ngày tháng trong anh cũng lạnh buồn
Phố êm đềm nếu cùng em tha thiết
Lá êm rơi hoa lại nở mùa xuân

Cuộc sống không em thành trống rỗng
Đời hoá nên phù phiếm nhi nhăng
Bởi không yêu tất thảy đều chán ngắt
Đến bóng trăng trời cũng lạc lõng lang thang

 
Phố có em một lẽ sống bình thường giản dị
Đã tan hoang như cái bóng không hồn...
Em ơi! Người con gái tạo hoá sinh ra để
Hoàn thiện anh và những gã đàn ông.

                             
22/9/2005
          
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.05.2011 19:06:14 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 14.02.2007 11:13:41 (permalink)
 

Bài thơ 190:
 
 
           HẾT RỒI THỜI BÃO TÁP YÊU ĐƯƠNG


Thời gian qua đi ơi người thiếu nữ!
Đã hết rồi, thời bão táp yêu đương?
Em nghe hàng dương liễu nỉ non kể lể
Sóng trên hồ thổn thức đêm sương...

Ai chẳng có một thời yêu đẹp nhất!
Những cuộc tình giữa vũ trụ xôn xao
Cái thời ấy hoa bay và sấm sét
Cứ đêm về trai gái mộng bên nhau.

Những năm tháng em ơi khôn xiết
Hồn như mây bay trời thắp ngàn sao
Em trong anh, anh trong em tha thiết
Dù cuộc đời có trôi nổi về đâu!

Nhưng cuộc sống dần vào cát bụi
Kia hàng cây tối tối lặng lẽ ru
Thời gian đốt đời ta trong cơm áo
Cũng đành yên phận để quên đi.

Anh tưởng lại tấm thân em giữa bàu trời hoang dã
Tạo hoá khảm trên em bao quí giá ngọc ngà
Đôi trái lê như đỉnh tháp loài người vô giá
Mà nay tất cả khói sương pha.

Anh lại nhớ, em ơi! Anh nhớ lại!
Một thời thiếu nữ tựa như hoa
Thoắt đã qua trôi làm tim ta đau nhói
Tình rơi theo gió cuốn bay xa...

      
                       10/5/2006
           
 
     Đó là sự tiếc nuối vô ngần, mối tình ấy đã sống mãi trong trái tim người thi sĩ - Bởi ngay cả trời nước cũng còn bao cảm đồng về mối tình của anh:
          Em nghe hàng dương liễu nỉ non kể lể
          Sóng trên hồ thổn thức đêm sương
                                      
  Tạo hoá vô tri nhường ấy mà vẫn còn tha thiết biết bao? Hình ảnh thơ chứa chất nỗi niềm, thiên nhiên trong thơ cũng thật là sống động, ngay cả khi nó buồn cùng với nỗi tình người:
           Kia hàng cây tối tối lặng lẽ ru
          Thời gian đốt đời ta trong cơm áo
     Và mối tình ấy... dần vào cát bụi (câu 13) - Tình yêu trôi đi và cuộc đời anh cũng úa tàn theo những tháng năm mỏi mòn, lặng lẽ. Chỉ còn lại những kỉ niệm, những hình bóng một thời quá khứ... của đôi trai gái say đắm trong hạnh phúc tình yêu! Hình ảnh người con gái xưa cứ hiển hiện trong trái tim khát vọng vô biên của đời anh. Tình đời lại ngắn ngủi như một giấc chiêm bao :
          Mà nay tất cả khói sương pha
  Tiếng thơ bật ra từ trong trái tim đau và tiếng lòng thảng thốt của nhà thơ!

<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2011 01:28:12 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 20.02.2007 10:46:20 (permalink)
 

Bài thơ 191:


         NGẮM CÂY QUẤT SAU TẾT


Lá quất như thu rụng khắp nhà
Thảng nghe tiếng sếu cũng bay qua
Râm ran xào xạc trong thềm lá
Có bóng nai vàng bước thẩn tha.

Lạc bước nai đi hoá phong tình
Còn hồn tôi lạc cứ chênh vênh...
Cô đơn, người ạ: cô đơn quá!
Tết đấy mà đâu có thấy tình?

                         Đầu xuân
1991 
      
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2011 01:40:35 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 20.02.2007 11:02:13 (permalink)
 

Bài thơ 192:


                   ĐÊM XUÂN LÝ GIẢI

Đêm xuân chợt giấc với sóng lòng
Vườn thanh hoa nở cánh bay hương
Hư - thực trên đời ai biết được?
Ngoài miếng ăn rồi khéo khói sương...

Vũ trụ quay theo vòng con ốc
Lịch sử cuối cùng dễ nguyên sơ?
Toà sen - Bụi cát: hai mà một,
Quan trọng chẳng qua cố tạo ra.

Khổ nghèo rồi cũng thoáng chiêm bao...
Giàu sang chắc đã sướng hơn đâu?
Thế sự phần nhiều sân khấu cả
Nghị trường lắm nộm với ma treo.

Đêm xuân mình lý giải sự đời
Nửa khinh, nửa trọng... cửa thiền ngồi!
Tốt nhất chớ ham tiền của quá,
Người còn có vận, nhẩn mà chơi...

            
                   4/3/1995 
         
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2011 01:53:33 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 20.02.2007 11:18:13 (permalink)
 

Bài thơ 193:


           HOA TÀN SAU TẾT

Mới có mấy ngày tết đã qua
Đào tàn, quất héo và ta
Ngồi buồn ngắm lọ vi-ô-lét
Lại thấy trên đầu tóc nở hoa...

Quất héo, đào tan hoá ra thu
Mưa bay mấy hạt não nùng chưa,
Năm mươi lẻ chút già chưa nhỉ?
Ngồi mãi cũng thành đứa ngẩn ngơ.

Em trắng như là trắng hoa cau
Thơm như hương trái, say như sao
Đêm nay mình nhớ! Chao... nhớ thế!
Nghe lá hoa rơi bạc trắng đầu...

          
                 Xuân 2000 
      
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2011 22:27:47 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 21.02.2007 11:21:50 (permalink)
 
Bài thơ 194:


       NHÌN
XUÂN THƯƠNG VỢ

Xuân ngẩn ngơ rơi xuống mái nhà
Chim bay, bay mãi cõi bao la
Vợ ơi! Ngày tháng lo kiếm chợ
Anh cười ra lệ chép vào thơ...

                       Xuân 1998 
       
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2012 11:37:43 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 21.02.2007 11:37:34 (permalink)
 

Bài thơ 195:


           HOA ĐÀO NỞ TRONG ĐÊM

Hoa đào nở trong đêm ngỡ là tim vỡ...
Anh nhìn đào mở cánh thức thâu canh
Mơ bóng cũ đi về trong cõi vắng
Âm thầm đập cửa trái tim anh!

Hoa nhớ bóng ai mà hoa không ngủ?
Chỉ thầm thì lời ở trong đêm
Một bên là đào một bên là em
Nhè nhẹ thả hương vào trong gió...

          
                   Tết 1995 
        
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2011 00:22:17 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 21.02.2007 11:52:15 (permalink)
 

Bài thơ 196:



             NGẪU BÚT
XUÂN ẤT DẬU

Một cây quất nho nhỏ quả vàng treo nũng nịu
Vài nhành hoa vi-ô-lét đưa hương
Xuân đến trong nhà ta và xuân ngoài vũ trụ
Vui con con mà hồn bay mênh mông

Đời bình dị hơn đế vương thanh thản!
Cõi bình yên ta sống giữa thanh tao
Mặc thiên hạ cứ đua nhau xô đẩy
Hiện đại văn minh ta cũng chẳng cần nào.

Ấy! Thời thế thế thời bơ phớt hết
Rồi ngày mai cát bụi cũng ra tro

Chỉ còn lại những vần thơ ta viết
Khói hương bay và hoa cỏ dại mọc trên mồ...

              
              Đêm 2 Tết 2005 
           
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2011 12:51:14 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 21.02.2007 12:11:56 (permalink)
 

Bài thơ 197:


               TRỞ GIẤC XUÂN
                       
. Khai bút đầu xuân Bính Tuất

                                              
 
Xuân trở giấc trong lòng vương bao nỗi
Cõi trần gian tuổi cũng sắp sáu mươi
Nỗi đời người nặng lắm xuân ơi!
Đào mới nở ngỡ hồn phai từ nụ...

Một chữ "kiếp" luân hồi bao phủ
Có mấy ai tránh được hết bi thương!
Ta ngồi trong xuân nghe trời đất dậy đầy hương
Ai biết được ngày mai không mắc nạn?

Một chữ "phớt"! Vẫn tự nhủ khuyên mình năm tháng
Sống vượt lên: nhân thắng cả vận thiên!
Nhưng than ôi, tâm lực cũng lụi tàn
Quá mệt mỏi mà đời chưa hết nợ!

Khai bút đầu xuân sao nói toàn chuyện gở?
Dẫu tết này lòng đã rất vui
Có đôi lời tự sự kiếp người thôi!
Ừ xuân đến! Đất trời đang hoa nở...

         
           Đêm mồng 1 rạng 2 Tết 2006 
          
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2011 00:43:43 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 22.02.2007 11:14:41 (permalink)
 

Bài thơ 198:


          CHIỀU MƯA NHỚ EM


Bảng lảng Tây Hồ sương giăng như  thơ
Tiếng chuông chùa buông trầm nốt nhạc
Khúc tình xưa vọng về tha thiết
Mây bay lác đác người qua



Gió mát tắm gội hơi mưa
Mênh mang nhớ bóng em xưa
Hàng cây bên đường xao xác
Gót chân mềm thiếu nữ  đưa mơ...

Em như thực mà lại là không thực
Mái tóc xoà ánh mắt yêu thương
Và đôi môi hồng cánh hoa còn ướt
Khuôn mặt dịu dàng như vầng trăng.

Một thời xa, một thời xa
Những tháng ngày tình yêu đôi ta
Giữa chiều mưa hay êm đềm những tối
Tất cả đã tan thành sương khói.

Lá vẫn rung dưới hàng cây
Dẫu năm tháng qua đã vào cát bụi,
Nhưng tình em trong anh còn đẹp mãi!
Dù cuộc đời thành bờ bãi tan hoang...


                            18/9/2005
                
   Người thiếu nữ thực mà lại là không thực của một mối tình đã lẫn vào trong cát bụi cuộc đời. Vào một chiều mưa, nhà thơ ngồi bên bờ Tây Hồ và nhớ lại bóng hình xưa :
          Bảng lảng Tây Hồ sương giăng như thơ
          Tiếng chuông chùa buông trầm nốt nhạc.
  Bài thơ chìm vào trong tiếng chuông chùa cầu nguyện... Cũng như  những nốt nhạc tình tha thiết ấy, vẫn còn văng vẳng vang lên trong cõi trần ai.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2011 11:20:11 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 23.02.2007 11:05:39 (permalink)
 

Bài thơ 199:


             ĐÊM THU TRẮNG

Đêm thu trắng, người đi trong sương trắng
Quán bên hồ: em gái đến loạn trăng...

Ánh mắt em ươm chùm hoa cúc thơm
Đôi môi ướp các nụ hôn còn thắm đỏ
Những cám dỗ vỡ oà ra thân thể
Để cả gió xô làn mây ngổn ngang...

Dưới làn da mịn mát lụa tơ giăng
Những nơ-ron tình yêu dòng điện cháy
Và như thể chúng rùng rùng chuyển động
Mang cả đàn bướm cái bay ra.

Lậy trời đất, cám ơn tạo hoá
Giọt ái tình không đặt chỗ nghiêm trang
Người đã sinh ra những lòng tham
Giữa thiên nhiên trinh bạch.

Đêm thu không lá vàng
Quán bên hồ: anh muốn cấu bầu em...

                           8/1992
     

  Tối đó, tôi ngồi trong một quán nhỏ bên hồ, phủ lên không trung một màn sương trắng. Có một thiếu nữ mặc một chiếc áo mùa thu sáng mỏng, vòm ngực nàng trắng nõn và khích lệ. Trên trời trăng cũng đang nhàn nhạt trôi đi trong cái màn sương trắng hơi se lạnh kia - Sự xuất hiện của thiếu nữ làm cho cả trời đất phải đổi thay: Trăng cũng loạn...
  Đứng trước sự cám dỗ ấy con người ta lại khát vọng được sống, được hưởng...và bài thơ đã được ra đời như thế!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.04.2011 13:23:02 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 13 của 45 trang, bài viết từ 181 đến 195 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9