(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI

Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 13 của 23 trang, bài viết từ 361 đến 390 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 11.10.2007 00:21:50
 


Bài thơ 364:


         
      
NGƯỜI ĐÀN BÀ HOÁ THÂN
 
 
Người đàn bà đi quẹt qua cửa gió
Làm cháy bùng cả tim và da
Mắt em ngời trăng, môi em nhóm lửa
Em hoá thân thành Đức Phật Bà!


                                 20/9/1994
           
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2011 11:19:25 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 13.10.2007 00:42:38
 Bài thơ 365:


              TẶNG
 

Em xin thơ tôi lại muốn tặng tình
Một chút nhỏ, nhỏ thôi... em nhé!
Thế có đủ để ấm lòng thiếu nữ?
Tình cho rồi, hồn anh hoá hư không...

                         25/1/1999
         
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2011 11:25:11 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 16.10.2007 00:46:24
 


Bài thơ 366:


         TRONG THẢM LÁ TÌNH

Anh trở lại thăm hàng cây xanh mát
Nghe bên bờ sóng nước lao xao
Tình là mộng, em ơi! Thầm hương ngát
Đường yêu đương nay thành cõi chiêm bao.

Đôi mắt em đong mặt hồ nước biếc
Vầng trăng soi mơ giấc đêm đêm
Anh ôm ấp một thiên thai tưởng tượng
Giữa thế giới nhân quần hồn anh bay không trung.

Tình xưa đã hoang tàn, đổ nát
Chân lang thang trong thảm lá mênh mông
Tan vỡ cả trái tim và thể xác
Dưới bầu trời mây gió hư không...

                            1/4/2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2011 11:48:27 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 19.10.2007 01:22:30
 


Bài thơ 367:


            HẠNH PHÚC TRONG ẢO MỘNG
 
Dưới đêm sương đường đời mưa gió
Những hàng cây lẳng lặng đứng dầm chân
Các ngọn đèn vơ vẩn cháy lang thang
Đưa ta vào một không gian nhạt lạnh.

Ngọn lửa từ đâu trong ảo mộng?
Hình ảnh em quấn quít bên ta...
Em trong trắng như thể vầng trăng mọc
Ánh lửa hồng ấm lại bến bờ xa.

Người đàn bà - Ôi, bông hoa hương ngát
Nuôi giấc ngủ và bóng thức trái tim
Nghe tiếng lá khuya rơi xào xạc
Tâm trí ta thổn thức nhớ thương nàng.

Khi em gần tim anh hoá mặt trời
Em xa xôi... tâm hồn băng giá lạnh
Tình yêu em biển trời cất cánh
Giọng nói dịu hiền anh uống cả đôi môi...

                        5/2/2006
             
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2011 12:33:31 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 22.10.2007 00:28:24
 
Bài thơ 368:


               LÀN HƯƠNG ĐÊM
 

Đêm nhớ em nguyệt không thấy bóng
Hoa đâu đây bay thoảng trong khuya
Ôi, mái tóc người xưa vẫn buông trên lồng ngực
Em về man dại như mơ

Em là nửa cuộc đời anh có thực
Nửa đời còn anh sống giữa vô vi
Dáng hình em treo tận trên không hư ảnh
Làn hương đêm cứ thao thức thầm thì...

                             20/1/1995
                 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2011 12:40:39 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 24.10.2007 00:24:08
 

Bài thơ 369:


          TIẾNG CÂY RU
 
Tiếng cây ru gió đưa về man mác
Bên chùa buông vài tiếng chuông ngân
Bóng chim bay trong đêm tàn hiu hắt
Lòng anh thầm xao xác nhớ em.

Người sinh nữ như bông hoa mới nở
Nhụy trinh thơm ngát cả tháng năm
Và cứ mỗi lần em thả nguyệt
Run rẩy hồn anh bản xô-nát ánh trăng.

Em ra đi sau cái thời sinh nữ ấy
Nhìn hàng cây thổn thức thương mong
Tình yêu thành bi kịch cuộc đời anh
Trong ly biệt đất trời còn lưu luyến.

Ôi, động nguyệt em vẫn tràn hương hoa thắm
Đường đi vào như lối thiên thai
Tình bên nhau ngất ngây lắm lắm
Tiếng cây ru đêm hồ Tây sương bay...

                             28/9/2005
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2011 12:52:53 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 26.10.2007 12:48:51
 
Bài thơ 370:


            BÓNG NGUYỆT VÀ MÙA THU
 
Mùa thu tắm vào mắt em
Anh đi trong thương nhớ

Tình yêu hoá đá
Hồ nước soi thu đã trẫm mình...
 
Trong khuya mơ anh nhớ lại ảnh hình
Tấm thân em như tuyết
Đôi bàu thơm, mái tóc xoã vờn mây
Trên chín tầng cao nguyệt cũng khoả thân bay.

                                29/7/2005
              

<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2011 13:06:03 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 31.10.2007 16:53:58
 Bài thơ 371:


           ÂM THẦM BÓNG LẶNG
 

Màn sương khói anh ngồi như ảo
Âm thầm bóng lặng phố phường
Ôi mặt trăng, mặt trăng không thấy mọc
Tối buông rèm cây lá vẫn du dương.

Đời không tình là đời tẻ lạnh
Giữa lòng buồn anh hát khúc quê hương
Trái tim bay trong cô quạnh
Mơ tình xưa say đắm mộng yêu đương.

Những đêm hồ tai nghe lá rụng
Nước xô bờ sóng vỗ lao xao
Đôi mắt mùa thu em trong biếc
Cả hồn anh tình nhạc vút lên cao!

Nhớ em màn sương khói
Anh say cõi mộng huyền
Bảng lảng mây hồ Tây bối rối
Dĩ vãng êm đềm gió cuốn đêm sương...

           
                       11/10/2005
              
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2011 23:07:26 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 04.11.2007 10:50:19
 


Bài thơ 372:


            NHÌN ĐÁM BÈO TÂY
 

Mảng bèo tây bồng bềnh trong sóng vỗ
Dẫu là bèo chúng vẫn quấn vào nhau
Để sinh sôi, để tồn tại giống bèo
Cùng muôn giống sinh ra trong vũ trụ.

Ta thường ví ta như loài cỏ...
Em trắng thơm như một loài hoa...
Có phải tình yêu là ý nghĩa tồn tại của đời ta?
Thơ trai gái  muôn năm bất tử!

                  Hồ Tây * 9/5/1994
        
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2011 11:19:47 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 07.11.2007 11:30:06
 
Bài thơ 373:


         MANG TÌNH YÊU VÀO

            CÕI VĨNH HẰNG
 
Thế là hết, em ơi! Niềm say mê tột độ
Từ mai này anh về với hư không
Cuộc sống vẫn cuộn trào bao cảm súc
Mà nay tình chết quá thê lương.

Em đã cho ta nhận được rằng mình đã sống!
Bao sướng vui, giờ cô quạnh quê hương
Em vẫn là em: người thiếu nữ đời thường say đắm
Còn ta đi đây! Mang tình yêu vào mãi cõi vĩnh hằng...
 

                                     14/7/2004
             

<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2011 22:44:46 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 11.11.2007 23:37:49
 
Bài thơ 374:


         EM HOÁ VẦNG TRĂNG

Em - Bóng nguyệt soi con đường vắng
Tóc hương thầm bỏ anh lại lang thang
Tình xưa thắm một loài hoa say đắm
Nỗi cảm hoài theo anh mãi thời gian...

Em hoá vầng trăng, trăng hoá em
Cũng không biết vầng trăng nào đẹp nhất?

Anh trở về gốc đa đời côi cút
Nhỏ vài giọt lệ viết thơ yêu!

                           12/1994
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2011 23:08:49 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 15.11.2007 12:46:23
 
Bài thơ 375:


           TÌNH YÊU THỜI ĐẠI
 
Em nuối tình xưa ư?
Nhưng quá khứ vẫn cứ là quá khứ
Tuổi trẻ đời em và đời anh cũng thế
Thưở mơ màng chỉ còn ở chiêm bao.

Ta đã từng trải đời qua cuộc bể dâu
Hiểu hạnh phúc: những gì con và mất!
Nếu chỉ tình yêu trái tim thôi
Đời ta sẽ ra sao không biết?

Hôn nhân bây giờ cần dùng cả máy điện tử để phân chia

Giữa thời đại này
Em đừng nói làm gì tình thơ mộng ngày xưa...

                                   2007

<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2011 00:17:33 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 15.11.2007 23:59:56
 

Bài thơ 376:


               CUỐI ĐỜI
               

                     
. Bài thơ viết sau khi đến thăm Phạm Tiến Duật
                         tại bệnh viện quân đội 108 - trở về 

Cuối đời anh nằm trên giường bệnh
Vi trùng phá đầy người... (*)
Phải lấy máy thay tim để thở thay người
Ăn cũng phải dùng ống tiêm những chất đường, chất đạm...

Phạm Tiến Duật ơi!
Thân phận cuối đời sao mà ngao ngán
Lúc sống xin đừng ra tuồng quan trọng, búa lớn đao to
Duật nằm đây với cơn đau vật vã, dầy vò
Trong tiếng kêu ca phàn nàn của người thân bên cạnh.

Bạn bè đến thăm lúc đông, lúc tẻ buồn hiu quạnh
Ai nấy lại về mỗi người riêng phận lao vào cuộc mưu sinh.
Rồi mai đây :
Trong nấm mồ yên hương lạnh , nhang tàn
Đời cũng sẽ lãng quên...
- Thế chả lẽ cứ phải cầu mong đất nước có ngoại xâm 

                                        để lại đọc thơ của Duật?

Kiếp người: Ối, Duật ơi!
Chẳng qua cũng chỉ một cánh bèo trôi dạt...

                               15/11/2007
               

(*) Nhà thơ Phạm Tiến Duật nằm hấp hối trên giường bệnh với khoảng 20 khối u
đang di căn trong phổi - Bác sĩ cho biết: hiện nay với khả năng của bệnh viện
là vô phương cứu chữa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2011 00:01:18 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 17.11.2007 12:21:57
 
Bài thơ 377:

        ĐỪNG GIẬN NGHE EM
 
Không phải vì anh không muốn yêu em
Nhưng em ơi! Nỗi đời bao ngang trái...
Sao có thể cùng em trở về cái thưở thơ mộng ấy
Chỉ có chúng mình và bóng nguyệt đêm đêm.

Trái tim tình anh cũng đã vỡ tan!
Đừng giận nghe em
Linh hồn anh quỉ sứ lại mang đi một nửa
Một nửa còn dẫu có dành cho em tất cả
Cũng chắc gì đã đáp được tình yêu?
Chán anh rồi, em sẽ bỏ anh lại bến cô liêu!...

                              11/2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2011 11:23:22 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 18.11.2007 16:34:32
 
Bài thơ 378:


         CÂY HOA BẰNG LĂNG
                   TRONG MƯA
 

Cứ cô đơn tắm sũng dưới mưa trời
Bằng lăng đứng một đời tím tái
Em hay là anh đấy?
Mà con tim rơi giữa mưa bay...

                  18/5/1994
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2011 11:36:07 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 21.11.2007 14:34:53
 
Bài thơ 379:


          THI SĨ VÀ CON THUYỀN MỘNG
 
Thi sĩ ôm con thuyền mộng mơ
Ru hồn người thiếu nữ xa vời
Thơ anh lẫn vào trong gió thổi
Hồn phiêu diêu cùng tiếng lá bay rơi...

Anh đã viết bao thơ tình chẳng rõ
Dan díu cơn mơ với cuộc đời.

                       8/1/1997
        
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2011 11:41:27 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 23.11.2007 10:36:36
 
Bài thơ 380:


        NGƯỜI ĐÀN BÀ CÓ TUỔI
 
Ta ôm ấp người đàn bà có tuổi
Thân nàng mềm, vòm ngực vẫn thơm
Yêu lả lướt, cuồng say, nóng hổi
Tình như rượu men đượm chín tuổi hoa niên...

                                 8/2004
       
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2011 11:50:32 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 24.11.2007 10:08:03
 
Bài thơ 381:

     TRONG TIẾNG CHUÔNG CHÙA
 
Tiếng chuông chùa ngân nga thánh thiện
Cõi lòng ta tĩnh lặng trong nhà
Nhóm bếp lửa cơm chiều quên lãng
Còn trái tim ta nhóm lửa thi ca!...

                         30/12/1994
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2011 11:57:03 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 26.11.2007 12:39:28
 
Bài thơ 382:


          MÂY BAY ĐƯỜNG NGUYỄN DU         

Đường hoa sữa Nguyễn Du say ngái
Em đi rồi... tha thẩn giữa hư vô
Trong bóng sáng ảnh hình em chụp lại
Tình gió trăng tất có lúc lìa xa.

 
Em là đoá hoa thơm cho anh phải hoá buồn
Tình anh khát - ơi, người con gái nhỏ
Anh đi giữa trời mây bay lại nhớ
Tấm thân nàng trắng muốt, nguyệt còn non...

                                      2/1995
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2011 23:58:00 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 28.11.2007 10:49:31
   Bình một kỳ tác thi ca:


                                    Thơ Phạm Ngọc Thái - Lời bình Anh Trần

                                
                   XEM TRANH BÁN LOÃ THỂ
                                  Tưởng nhớ bài thơ "Tranh loã thể" nổi tiếng 
                                               của thi nhân Bích Khê
 
Nàng để hở một vòm trời tuyệt mĩ
Thế giới là đây, cuộc sống là đây!
Nàng gieo hoa và ý nghĩa loài người
Nhưng cũng đẻ cả chiến tranh và hoà bình ra từ trong bụng.

Lui xuống dưới nàng một rừng sâu um tùm
                                           che hang động
Lên trên nàng đôi mỏm núi trắng vô biên
Thân thể nàng tràn đầy hương nhụy phấn

Thiếu nữ mặc hở quần: hơn bao lời hoa mĩ phát ngôn!

Em như gió trăng... mà rung động cả vua chúa, thánh thần
Cuộc sống cần em, đâu có cần chiến tranh
                                                 và bom nguyên tử?
Khi em cởi ra nhiều: điểm báo thế giới
                                        càng hiện đại văn minh
(*)
Nhưng điều đáng đớn đau: là tính nhân loại,

con người cũng ngày càng nhiều dã tâm gây tội ác! (**)


                                    Phạm Ngọc Thái          


(*)   Thế giới càng hiện đại văn minh thì khuynh hướng triển lãm thân thể      
   của các thiếu nữ càng phát triển, tới mức gần như cởi truồng...
(**)   Nhà văn Nga Ai-Ma-Tốp đã cảnh báo trong tác phẩm "Đoạn đầu đài" nổi tiếng của ông rằng:     
       Thế giới, cái ác vẫn lấn át cái thiện và con người hiện đại còn ác hơn con sói!

                       




         Bài thơ viết táo tợn và giỏi! Táo tợn đến mức đọc lên hơi rợn người, nhưng chính lại càng làm cho tình thơ thấm thía, hàm chứa. Thí dụ:
                            
Nàng gieo hoa và ý nghĩa loài người
                             Nhưng cũng đẻ cả chiến tranh và hoà bình
ra từ trong bụng
       Rất sâu sắc và hay! Hình ảnh câu trên: Nàng gieo hoa và ý nghĩa loài người /- Ý của câu ta thấy rõ rồi!
Còn câu dưới, không phải chỉ muốn nói rằng: em có khả năng mang thai trong bụng rồi sinh đẻ...tất nhiên là ra con người, và giống người ấy sẽ mang đến cả chiến tranh, hoà bình...(Cũng tất nhiên là phải có cả đàn ông thì em mới đẻ được, nhưng trong ý nghĩa nhân sinh chẳng bao giờ người ta ví với đàn ông... mà chỉ nói về đàn bà) - Ở một phạm trù  rộng hơn tức là: Tình yêu và đàn bà sinh ra cả khổ đau, hạnh phúc... cũng như cả chiến tranh và hoà bình!
    Ta hay nói thơ Hồ Xuân Hương tả tục
nhưng mà thanh! Xin lấy vài thí dụ :
                              Quân tử có thương thì đóng cọc                              

                               Xin đừng mân mó nhựa ra tay
                                                     (Quả mít)      

      Hay là:                              
                              Quân tử có thương thì bóc yếm                             
                              Xin đừng ngó ngáy lỗ trôn tôi
                                                      (Con ốc nhồi)
    Hình ảnh như búa bổ, đọc mà "sợ" đấy chứ? Chẳng qua Người đã có danh, đã là thi nhân vĩ đại  thì nói nguỵ biện thế thôi, thực ra Bà chỉ mượn hình ảnh quả mít, con ốc nhồi... để tả thẳng vào cái tục đó còn gì? từ hành động đến hình ảnh.  Có chăng thì nên nói thế này: Thơ Hồ Xuân Hương tả trần tục nhưng ngôn ngữ thơ siêu đẳng, đọc sướng và hay... chứ không nên nói "tục mà thanh"! Ta quay trở lại với bài "Xem tranh bán loã thể" của Phạm Ngọc Thái - Tiếp sau hai câu đã nói như trên, tác giả miêu tả về cái đó:
                             
Lui xuống dưới nàng một rừng sâu um tùm che hang động
                              Lên trên nàng đôi mỏm núi trắng vô biên...
     
  Hình ảnh thơ như thế không phải là không sướng và hay sao!? Bích Khê thì miêu tả:
                             Hai vú nàng! Hai vú nàng! Chao ôi
                              Cho tôi nút một dòng sâm ngọt lộng
                              Ôi lồ lộ một toà hoa nghiêm động
        
                                                   (Tranh loã thể)
    Nhưng trong bài "Xem tranh bán loã thể"tác giả không chỉ dừng ở sự miêu tả, sau khi kết lại đoạn thơ trên thì
thơ đã được phát triển một cách sâu sắc:
                              
Em như gió trăng... mà rung động cả vua chúa, thánh thần
                               Cuộc sống cần em, đâu có cần chiến tranh và bom nguyên tử?
    Có thể nói đã đi đến tột cùng trong ý nghĩa nhân loại! Ngay trở lại với mấy câu thơ vừa nói trên
ta cũng thấy trong hình ảnh câu thơ mang cả tính vũ trụ:
                            
Nàng gieo hoa và ý nghĩa loài người
                             Nhưng cũng đẻ cả chiến tranh và hoà bình ra từ trong bụng
   Vào câu thơ đầu tiên của bài cũng hàm ý nghĩa giữa cuộc sống với thế giới:
                            
Nàng để hở một vòm trời tuyệt mĩ
                             Thế giới là đây, cuộc sống là đây!
    
Và tác giả kết luận về cái kiệt tác thiên thai mà tạo hoá đã đúc nên trên thân thể người đàn bà ấy:
                             ... Hơn bao lời hoa mĩ phát ngôn!
   
Cụ Nguyễn Du chẳng từng viết:                             

                            Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên
   
Câu thơ: Cuộc sống cần em, đâu có cần chiến tranh và bom nguyên tử?/ - Ngôn ngữ nghe có vẻ to tát nhưng hợp cảnh, hợp tình lên khi đọc ta vẫn thấy nhuần nhuỵ, tự nhiên - Bài thơ còn mang ý thức lên án chiến tranh một cách mãnh liệt!
     Nó cô đúc tới mức độ mỗi câu thơ như một nút bấm để bắn ra những tia lửa hạt nhân... vừa ý nghĩa nhân sinh lại vừa khái quát tính thế giới - Ta hãy nghe 2 câu cuối:
                              Khi em cởi ra nhiều: điểm báo thế giới càng hiện đại văn minh
(*)
                              Nhưng điều đáng đớn đau: là tính nhân loại,                               

                              con người cũng ngày càng nhiều dã tâm gây tội ác! (**)
       
Vì 2 câu thơ này nhà thơ đã có chú giải sâu sắc, để bài bình đỡ dài tôi xin đăng nguyên lời dẫn giải đó:
(*)   Thế giới càng hiện đại văn minh thì khuynh hướng triển lãm thân thể        

        của các thiếu nữ càng phát triển, tới mức gần như cởi truồng...
(**)   Nhà văn Nga Ai-Ma-Tốp đã cảnh báo trong tác phẩm "Đoạn đầu đài" nổi tiếng của ông rằng:     
        Thế giới, cái ác vẫn lấn át cái thiện và con người hiện đại còn ác hơn con sói!
   
    Sau khi đã phân tích như trên xin đưa ra nhận định: Có thể nói "Xem tranh bán loã thể" là một thi phẩm đi đến tột cùng của thi ca!  Nó xứng đáng là bài thơ hay hàng kỳ tác thi ca của Phạm Ngọc Thái - Anh đã thành công khi xây dựng bài thơ và nó còn có khả năng tồn tại trường cửu với thời gian!


Anh Trần

<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2011 22:59:55 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 30.11.2007 10:15:26
 
Bài thơ 384:


          TÌNH HOA THƠM ĐÃ CHẾT             
 
Tình hoa thơm đời anh đã chết
Chỉ thấy hoang vu, cỏ dại, gai cào
Anh lang thang trong đêm dài lặng ngắt

Một mình ngắm tất cả trời sao.


Cứ trôi đi những tháng năm tẻ nhạt
Mặc ta cùng mái tóc bạc dần ra
Cuộc sống vẫn đầy mưa sa, gió táp
Thôi hết rồi! Thời gái gú trăng hoa...
 
                           1978
            

<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2011 12:11:02 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 01.12.2007 10:40:12
 


Bài thơ 385:


                       ĐÊM THU PHỐ VẮNG

Đêm phố vắng anh đi hay là em không ngủ?
Thu đến rồi lay động trái tim...
Xào xạc lá, anh nghe, xào xạc lá
Thăm thẳm bóng hình em trong đêm.

Anh dẫn em con đường xưa cũ
Một thời nào từng in dấu chân thon
Trước tình yêu ta hoá thành đứa trẻ
Dẫu mái tóc anh giờ đã hoa sương.

Anh sẽ viết cho ai bài thơ đêm thu vắng?
Tiếng trong khuya em gọi vọng rất xa!
Trên thảm lá lòng ta say đắm
Tha thiết ôm em vì không muốn đêm qua.

Ôi, bài thơ cứ theo anh lang thang trong phố
Kí ức hồi sinh về với tuổi xuân xưa
Em lại ru êm như thưở trẻ
Tấm thân mềm đưa anh vào bến mộng mơ...
                                                     2007
         
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2011 12:07:41 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 03.12.2007 09:44:42
 
Bài thơ 386:


       NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐÊM MƯA

Em có nghe mưa đang rơi trên phố
Anh ngồi thầm lặng nhớ đâu đâu...
Hàng cây đứng chìm vào tiếng gió
Sóng bên hồ nhè nhẹ vỗ xôn xao.

Người đàn bà... đêm mưa em hiển hiện
Khúc mơ màng thơ cất giữa trời cao!
Cả không gian một màu trắng lệ
Em có nghe tiếng hạt mưa thêm mau...

Nửa đời chiều trái tim anh đã ngủ
Sao còn đánh thức lại, em yêu!
Em ôm bọc cả hoa và lệ-mĩ 
Cho hồn anh biển cả, sóng gào.

Anh muốn đắm tinh thần và thể xác
Vào trong em cho hết nỗi buồn thương
Mưa rơi xuống trái tim anh ướt át
Người đàn bà của lòng anh tơ vương...

                           12/2007
       
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2011 12:57:34 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 06.12.2007 11:34:16
 
Bài thơ 387:


        NGƯỜI ĐÀN BÀ
TRONG BÓNG ĐÊM
  
Nàng đi vào tôi lặng lẽ
Làm bóng trăng cuộc đời sáng trong đêm
Những tháng ngày còn long đong mưa gió
Bông hoa tình xoá hết nỗi cô đơn!

Anh cứ nghĩ về em miên man
đã có lúc muốn giành cho em tất cả

Trong biển sống mênh mông trập trùng sóng vỗ
Bờ bãi nhân gian ta đi tới tận cùng.
 
Người đàn bà trong bóng đêm của anh
Anh muốn ngủ với đời em hết kiếp 
Muốn ru tình em giữa trời và đất
Yêu từ trái tim đến tấm thân thanh bạch  đàn bà!

 
Ôi, tình yêu say đắm hương hoa
Cả bàu ngực nàng cùng đoá thiên thai tạo hoá
Nàng ở mãi trong ta - người thi sĩ
Là những bài thơ tình ta vẫn viết đêm đêm...
 
                                  2007
          

<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2011 11:37:54 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 07.12.2007 09:29:59
 
Bài thơ 388:


               CÔ ÁO TRẮNG
                         Tặng BN.
            
Anh lại có một cô áo trắng
Mắt nàng nhìn trong biếc tựa mùa thu
Mái tóc xoã, bàu vú nàng hưng phấn
Ngủ đi em! Nghe bài thơ anh ru...

Đất Sàigòn mùa xuân đến trong mơ
Có em tôi đi giữa đêm dài thành phố
Em ơi em... những khi trời trở gió
Có thấy bóng anh về thao thức bên em!?

Anh nhè nhẹ hôn thầm ở dưới ánh đêm
Em khoả thân để hoá thành nữ thánh...
Áo em trắng hay là da em trắng
Có em rồi cuộc sống sẽ vô biên.

Ta mặc cho năm tháng chảy, nghe em !
Chỉ có anh và em, chỉ có trời và đất
Thế giới văn minh ta không cần gì hết
Em dẫn anh vào buổi hoang muội nguyên sơ...

Đêm Sàigòn khi ấy sẽ như mơ
Em bọc trong anh không cần quần áo
Ôi! Nguyệt của em đây một động sâu huyền ảo
Chứa cả thiên đường và vũ trụ bên trong.

Em đừng hỏi vì sao anh yêu em!

Anh lại có một cô áo trắng
Vào buổi hoàng hôn hoang vắng cuộc đời
Đôi mắt nàng cả trời thu đẹp lắm
Bàu vú nàng mùa hoa trái sinh sôi...
 

                              2007
          

 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2011 11:49:16 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 10.12.2007 10:27:49
 Bài thơ 389:

          NGHĨ VỀ PHẠM TIẾN DUẬT VÀ THƠ
                        
Thơ: Nếu khi đời không còn muốn đọc,
                                không còn được xuất bản nữa - thì vinh quang sẽ hết!

Chút vinh quang của ông lại chợt loé lên khi... sắp chết! (*)
Niềm vinh quang kia thật hay là giả ở... vĩnh hằng?
Chẳng phải như Tố Hữu :
Chủ nghĩa vẫn còn mà thơ đã nhợt nhạt đó sao?

                          *

Tôi nghĩ về một Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương, Tản Đà hay một Hàn Mặc Tử...
Tên thi nhân chói rạng mãi ngàn thu
Đó là thơ của dân gian, của đời và tình yêu bất tử!
Ngày mai đây thời thế đảo cuộc cờ
Mọi sự tôn vinh, gióng lên nhất thời đều chìm vào bùn đất.

Hàn Mặc Tử ơi!

Nửa thế kỉ thơ Người đã từng bị vùi lấp
Lại bùng lên lấp lánh ánh sao trăng
Thơ buồn nhất là tháng năm không còn người đọc nữa
(dẫu có thời đã được tôn vinh)
Niềm kiêu hãnh, hạnh phúc nhất đối với một thi nhân
Là qua mọi thời vẫn được đời ca lên bất hủ!

Kiều dâu bể dân gian
Hay tình gái trai muôn thưở vẫn còn.

                                  8/12/2007
 
(*)  Sau bao nhiêu năm hoà bình - Thơ Phạm Tiến Duật đã không còn được đời nhắc đến mấy nữa.
     Nhưng trong những ngày Ông sắp tạ thế, phải nằm ở bệnh viện... thì lại được báo chí rầm rộ,
     gióng lên ca ngợi rất nhiều - Để rồi sau khi Ông mất lại rơi vào chìm nghỉm.

             

<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2011 00:03:04 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 14.12.2007 15:07:18

                                       PHẠM NGỌC THÁI - NGƯỜI HAI LẦN THI SĨ 

                                                                                            Trần Việt Thịnh 
                                                              NS Sân khấu và Điện ảnh Hà Nội

      Có một triết gia từng nói: "Hạnh phúc của đời người là được sống và làm những gì mình yêu thích!" - Phạm Ngọc Thái là một trong những người như thế! Anh yêu thơ, say thơ và làm thơ khá nhiều.
Tôi biết đến thơ anh từ những năm 70 của thế kỉ trước, và cảm thấy anh thực sự hạnh phúc với công việc mình làm.

 


 
    Nếu thơ ca là ngôi đền kì vĩ và cao sang, thì có thể coi anh là một tín đồ của không nhiều tín đồ trong ngôi đền đó. Thơ anh gồ ghề, hầu hết là thơ tự do, ít tuân theo niêm luật, song nó chứa đựng nhiều mặt của cuộc sống. Anh mượn thơ như một công cụ để lý giải sự đời:

Đời bình dị - Mái tường sạt đổ
Lẽ sống giản đơn... mâu thuẫn chất chồng...
(Tập thơ CÓ MỘT KHOẢNG TRỜI)
Hay là:
Đời chỉ thế có gì quan trọng
Đừng cao siêu, cũng đừng quá coi xoàng!
(Tập thơ NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẮNG)

Anh viết nhiều, sắc mầu đủ cả - Ngay từ thưở còn chiến tranh, anh cũng có những bài thơ tình giàu hình ảnh chứa chan:

Sao em không tắm nắng trên đồi
Không gội đầu dưới suối
Quấn làm duyên quanh cành cụt chơ vơ...
Ta gọi tên em: Hoa phong lan,
                            em ơi - có nghe!
(Bên nhành hoa phong lan)

      Về nỗi nhọc nhằn của những người con xa xứ, anh viết:

Kẻ tìm vàng - Người vì cảnh nghèo đi
... Hạt muối xót tháng năm và lòng ai đắng
Tôi nhận chìm tôi vào những lãng quên!
(Nỗi trăn trở người đi tìm vàng)

     Anh đã đau nỗi đau của sự đời lắm éo le mà có thật. Những ngày tha hương, ở xa quê anh viết nhiều thơ về vợ con, tôi thích cái tứ:

Có một khoảng trời để thương để nhớ
Là khoảng trời ở đó có em!
Những bóng cây trên đường phố thân quen
Đêm đêm chiếc lá nhớ lại bay về, xào xạc...
(Có một khoảng trời)

    Anh xin làm một chiếc lá, mà đây là lá nhớ, lá mong... của một thân cây trên con phố quen thuộc ở quê mình. Nhất là tập thơ RUNG ĐỘNG TRÁI TIM (XNB Thanh niên 2009)- Thi phẩm rất đặc biệt của anh. Viết về thiên nhiên hình tượng đẹp lại giàu chất đời sống phong phú, còn về tình yêu đôi lứa thì với cách nhìn mang màu sắc triết lý nhân sinh:

Bờ Bãi Đời Người - Cuộc Sống Tình Yêu
Trái tim nhỏ em dựng cả toà sen chân Phật Tổ!
(Em Về Biển)

     Anh thương một đứa trẻ ăn mày:

Trước đứa ăn mày tất cả chúng ta Hoá Thánh!
Nó đói lòng cúi lậy rất từ bi....
(Đêm trung thu và đứa ăn mày)
Rồi anh xót xa cho người em vợ vừa lìa bỏ cõi trần:
Người sống đưa chân người chết đây
Đầu bạc làm ma mái xanh này?
Mẹ, cha... queo quắt còn ham thọ
Em nhởn thanh xuân lại vội quay
(Làm ma em vợ)

     Để nói về nỗi tình trước cảnh người quét rác đêm, anh viết:

Trăng như đứa không nhà trôi lạc lõng
Con nai vàng chết bóng thu xưa,
... Cô quét lá đêm hồ khe khẽ vào khuya...
(Cô quét lá đêm hồ)

     Thơ anh bao trùm nhiều đề tài, thể loại, mà loại nào cũng đậm đà sâu sắc đến lạ kỳ. Mảng thơ tình anh viết khá hay và rất trội:

Em đến để làm sông làm sóng
Để cuộc đời đang vắng bỗng phi lao...
(Tiếng ếch)

     Anh cũng thường sử dụng những hình ảnh rất đời thường để nói về nỗi quạnh vắng của tình yêu, câu thơ vẫn không kém phần dung dị và hay:

Thiếu vắng em nên anh lẻ bóng
Lá vàng rơi thay vào chỗ em ngồi...
(Một góc hồ Tây)

     Ngay trong bài NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẮNG khá nổi tiếng, có những câu thơ mà hình tượng đạt đến sự hoàn bích:

Người đàn bà đi trong mưa rơi
Chứa một trời thầm như hoa vậy...
Hay là:
Em không biến thành đá để hoá Vọng Phu
Anh cũng không làm chàng Trương Chi
suốt đời chèo sông vắng
Ta không đi theo Con Đường Lông Ngỗng Trắng
Dẫu hình hài khắc mãi tim nhau!

     Để rồi trào theo dòng cảm súc tác giả kết thúc bài thơ:

Vết thương lòng không dễ đã lành đâu
Những đêm sao buồn, những đêm gió khát
Khúc thơ tình anh lại viết về em
Người đàn bà ngậm cả vầng trăng...

     Nó không giống Xuân Diệu hay Thế Lữ, có chăng phảng phất đâu đó của thơ Hàn Mặc Tử. Có chút cay chua của Hồ Xuân Hương, hoặc âm hưởng của Uýt-Man (nhà thơ Mĩ). Có những bài anh lại viết theo phong cách rất Tú Mỡ trong cách nhìn về hiện tại:

Bà chủ quán bước ra ngoài đón khách
Bóng nàng đi dẫm bẹp cả hoàng hôn...
(Bà Chủ Quán)

      Lâu lắm rồi, thi đàn của ta vẫn còn hiếm lắm những bài thơ hay để ca lên được, thăng hoa lên được thi vị tính chất của cuộc đời... qua sự chắt lọc của người nghệ sĩ - mà Phạm Ngọc Thái là một nghệ sĩ giầu chất men say. Thơ anh không dễ đọc và cũng không dễ hiểu. Song, đọc đi đọc lại ta mới thấm cái sâu xa lí lẽ con người trong cuộc tồn sinh. Anh muốn đi đến tận cùng của sự việc - Mà thơ ca đạt đến độ này thực khó!...
Miệt mài như con ong, anh chắt chiu cho từng trang viết. Có lúc tưởng chừng sự thái quá làm anh nhập thiền vào cõi thi ca! Thơ anh nay đã có nhiều tiếng vang & được nhiều người biết đến, cũng mong rằng trong thời gian tới tầm vóc chân dung anh sẽ được đánh giá đầy đủ hơn.

    Đã vào cái tuổi hoa niên có lẻ cùng với Tuyển thơ anh để lại cho đời cũng sung mãn rồi, nhưng thấy anh vẫn còn say sưa lắm - Tôi tin, thơ và cả những bài bình thơ của anh sẽ giúp cho bạn đọc cảm nhận đầy đủ hơn về lẽ Chân Thiện Mĩ ở đời!
     Nữ thi sĩ Nga On Ga Béc Gôn có viết:
" Trong số nghề nghiệp và nghệ thuật tác động vào tâm hồn con người, không có sức mạnh nào vừa khoan dung vừa tàn nhẫn hơn thơ. Không có công việc nào tự nguyện và đầy đủ hơn công việc phục vụ thơ. Không có tình yêu nào được đền đáp hơn tình yêu thơ - Và bởi vậy người nào yêu thơ là hai lần thi sĩ !"...
Phạm Ngọc Thái là một người như thế !

TVT. 


 







<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2011 12:53:21 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 17.12.2007 09:44:16
 Bài thơ 391:

         CẢNH SÁNG
 
Em gái vô tình qua góc phố
Trời trong cũng tựa mắt em mơ
Ngẩn ngơ ta mới nhìn đám lá
Nửa xanh níu hạ nửa vào thu

 
Trái tim tình anh tha thẩn làm thơ
Lang thang bước trên bờ hè phố nhỏ
Chẳng hiểu vì em hay vì nắng đỏ
Mà bỗng nhiên lòng dạ cứ xôn xao...
 
                  Cuối mùa hè 1993
      

<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2011 12:40:50 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 21.12.2007 10:09:52
 Bài thơ 392:


            NHỚ PHỐ
 SÀIGÒN
 
Nhớ Sàigòn năm xưa
Anh lang thang những đêm khuya khoắt
Khi em còn một cô bé tí teo
Cô bé ấy lớn lên từ bao giờ không biết
Gieo cho anh cả mùa thắm tình yêu...

Ôi, vẫn phố Sàigòn của những chiều
Khoảng cách trong anh sao giờ thành xa thế?
Anh muốn làm con gió về bên em nhè nhẹ
Mơ em giấc ngủ giữa đêm dài.
 
Tiếng lá phố khuya ru lằng lặng
Anh và em ở hai đầu cuộc sống
Giấc ngủ cuộc đời, giấc ngủ trái tim
Phố Sàigòn, phố Sàigòn lặng im...
 
Bóng trăng chếch trên đầu trôi thanh vắng
Em trẻ quá như bông hoa đang mở cánh
Anh - chiều rồi còn nắng được bao nhiêu?
Tha thẩn giữa đời lạc bước cô liêu!
 
Cuộc đời như tranh hay là trang tiểu thuyết
Có một ánh sao trời hiu hắt cháy trong xanh
Và em ạ... chính là anh đến đấy
Nhưng đừng nghĩ nhiều nữa nhé, nghe em!

Em là biển xanh, anh là bãi cát
Bãi cát đời anh khô khát mộng mơ
Trái tim đã lam nham và tan tác
Hồn anh bay mù mịt gió mưa sa...
      
                      .Tháng chạp năm Đinh Hợi 
         
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2011 13:02:50 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 26.12.2007 10:48:19
 
Bài thơ 393:


             CÁI TUỔI HỌC TRÒ
 
Tuổi học trò như cơn gió lang thang
Bóng trăng đêm nay thiêm thiếp ngủ
Người bạn gái thưở còn trinh nữ
Tà áo em bay trắng cả bầu trời...

Hương hoa rơi mát vườn thơ ấu
Hàng cây thầm lá rụng xuống đêm đêm
Ta tạm biệt lên đường đi chiến đấu
Ánh mắt ai theo mãi êm đềm.

Tháng năm trôi... rêu đã mọc xanh thềm
Tình thơ ấy bão giông đời xé rách
Em hoá đá giữa lòng anh vĩnh diệt!
Cái tuổi học trò ta hát vọng trong mơ...

 
                               1996
               

<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2011 00:11:38 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 13 của 23 trang, bài viết từ 361 đến 390 trên tổng số 666 bài trong đề mục