(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 14 của 45 trang, bài viết từ 196 đến 210 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Nhatho_PhamNgocThai 24.02.2007 10:40:09 (permalink)
 

Bài thơ 200:


             TA VÀ LỊCH SỬ

Lịch sử mở ra ta vào lịch sử
Lịch sử và ta! Ta - lịch sử tên đồng
Hồn ta đó khắp không trung lồng lộng
Giữa loài người sẽ có tiếng ta chung.

Ta, thi nhân mọi thời đại muôn năm
Vụt bay lên thu gom vũ trụ
Hồn thơ ta huyền bí lòng bể cả
Dạt dông mưa qua các ngọn núi đồi.

Còn thi ca ta còn sống muôn đời
Vừa tựa cỏ thơm loài hoa nở
Bọn nào cười sẽ im thôi!
Số kẻ sĩ vẫn muốn bịt đường ta hãy rõ:
- Thánh đã vào đền thắp hương ngay!

Ta ngủ đây ơi nhân gian,
Trong gian phòng nhỏ yên khói phủ mây bay
Dẫu chẳng thể nào quên cho hết chuyện đời này.

                                 Xuân Kỷ Mão * 1999
             
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2011 13:41:54 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 26.02.2007 10:22:52 (permalink)
 

Bài thơ 201:


              ĐÊM HỒ TÂY NGUYÊN THUỶ


Gió hổn hển bay qua các nàng thiếu nữ
Con chim thơ hót những lời tình tự
Đêm hồ Tây nguyên thuỷ...

Giữ khuôn khổ thì còm, tình hoang dã lại vô biên
Ta trở về ngôi nhà của mình không muốn đảo lộn sự bình yên
Để mặc cả linh hồn trống rỗng
Trái tim tình trôi tận cõi hư không!

Phụ nữ là nơi phát sinh ra nguồn lửa
Ta nhờ cứu rỗi của nàng thơ và của cả vầng trăng
Để sáng mai ra tất cả lại bước vào một ngày làm lụng
Con tim dại bấy giờ mới được ngủ bình yên...

               
               Hồ Tây * Đêm tháng 4/1994
               
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2011 14:06:42 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 28.02.2007 10:53:57 (permalink)
 

Bài thơ 202:


             THÀNH PHỐ THUỶ TINH VỠ

Hà Nội thầm anh đi suốt đêm
Trời sao xa xanh và hoa sữa trắng
Thành-phố-thuỷ-tinh anh chông chênh sáng
Buồn, rất buồn nên anh lang thang...

Mỗi giọt buồn mấy trăm hạt mưa tan
Tóc không còn đen nữa
Em vẫn vui trong nhà say giấc ngủ
Một chung lòng anh thổ cả không gian.

Gánh cuộc đời xếp đầy nỗi lo toan
Thành-phố-thuỷ-tinh anh tan vỡ,
Anh đi trong gió mưa, đêm cô đơn bất tử!
Nghe tiếng phố xa giun dế đệm dương cầm...

                                         1992
      
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2011 00:53:59 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 02.03.2007 10:47:29 (permalink)
 

Bài thơ 203:


               TRÁCH GHẾ ĐÁ

Ai lại trách chiếc ghế đá để cả chiều trống gió?
Anh và em giờ đã xa xôi
Chiếc ghế đá trong công viên bỏ ngỏ
Một ngày buồn anh dạo bước qua chơi

Bông hoa phượng mùa hè còn cháy đỏ
Đốt không gian chín ngọt môi em
Thời thiếu nữ trắng thơm như dải lụa
Mà bây giờ ghế đá phải bỏ hoang.

Thời gian đã rêu loang bên thành ghế
Tình ta chết từ bao giờ em nhỉ?
Chiếc ghế đá! Ôi, chiếc ghế đá!
Trở thành quả bom lặng câm...

                            13/8/1994
     
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2011 00:53:28 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 02.03.2007 11:14:32 (permalink)
 

Bài thơ 204:


         KHOẢNG BUỒN VÔ LÝ

Vài sợi ngả chạm vào năm tháng
Khe khẽ hát điệu nhạc buồn
Em gái quán hồn nhiên
Anh lặng nhìn trời trong...

Gió đùa trên lá me rung
Mùa xuân vô tình hay hữu ý?
Thiên nhiên mỹ lệ
Con người bấp bênh

Thằng bạn nghèo thì giở trắng thay đen
Ham vinh lợi rẻ tình nhàm nhân cách
Mấy người tốt cũng qua thân nay nhạt
Đời nhỏ nhoi so tính quá buôn hàng.

Tháng năm qua ròng rã tuổi xuân mòn
Cũng nếm đủ ngọt bùi mất mát
Nay như chú nai ngàn ngơ ngác
Chỉ lặng buồn hờ hững đứng nhìn em!

Cơ hồ lòng đã mọc rêu rong
Cho mát lại khoảng buồn vô lý
Sợi tóc trắng còn ngậm bao ý nghĩa
Huống chi đầu nào đã hết xanh?

Tiếng chuông chùa bốn phía âm vang
Mình lễ cả ba thiên Toà Phật!
Người có vận! Thôi đừng oán trách
Chuyện thơ văn: vừa thực vừa  chơi...

             
                     1/1994
       
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.05.2011 11:45:25 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 05.03.2007 11:56:40 (permalink)
 


             
              NHỮNG THI PHÁP NGHỆ THUẬT CƠ BẢN ĐƯỢC SỬ DỤNG 

                 TRONG SÁNG TÁC CỦA " TUYỂN THƠ ĐẠI BÀNG "

                                       
 

                                                                       - Tác giả giới thiệu

                                                     

                                                                                        *



     Nghĩa là trong phần lớn các bài thơ hay của tôi, nhất là chân dung các thi phẩm đã có thể đạt tới là những kiệt tác thi ca !... thì hầu như đều được sử dụng bằng những thi pháp nghệ thuật cơ bản này.Trước hết xin nói khái quát ít nét về các trường phái thơ hiện đại thế giới - mà tác giả đã sử dụng làm thi pháp sáng tác trong Tuyển Thơ Đại Bàng.
    Tôi cũng đã tìm hiểu và nghiên cứu ( để sáng tác ), đặc biệt là các trường phái thơ hiện đại ở châu Âu, từ những năm cuối thế kỉ XVIII đến thế kỉ XX. Như trường phái thơ lãng mạn Lamartin (1790-1869), được xem như là một hiện tượng thi ca vĩ đại trong lịch sử. Ông thuộc những người chủ xướng hàng đầu của trường phái thơ ca lãng mạn này. Nó gắn liền với tên tuổi các nhà thơ lớn khác như : H.Hainơ, A.Puskin, V.Huy-Gô, M.Lecmôntốp... mà sau này ảnh hưởng của họ đã phát triển rào rạt, rộ lên trong giai đoạn thơ mới ở VN. Cho ra đời những nhà thơ lãng mạn có tên tuổi của nước ta như: Hàn Mặc Tử, Chế Lan Viên, Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Huy Cận, Vũ Hoàng Chương, Thế Lữ, Bích Khê...
    Thơ lãng mạn nó không còn dừng lại ở cảm xúc miêu tả một cách khách quan như thơ hiện thực, mà nghiêng về những cảm xúc chủ quan của nhà thơ. Là thơ của tâm hồn, ra khỏi các qui phạm trói buộc của giáo huấn để tự bộc lộ mình. Tả "chân" sự vật bằng trực cảm, dựa vào tâm lý và chảy tràn cảm xúc theo tưởng tượng. Nó cũng phá vỡ mọi hình thức của dòng thơ cổ điển, thịnh hành ở Việt Nam thời Lê ( như Nguyễn Trãi, Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương, Đoàn Thị Điểm, tới Nguyễn Khuyến, Tú Xương...). Nếu như nhà thơ cổ điển là nhà kiến trúc, sử dụng thuộc tính chất liệu khách quan để xây dựng công trình thi ca, còn những yếu tố chủ quan hầu như không dùng đến - thì những nhà thơ lãng mạn lại phơi bày chiều sâu xúc cảm của tâm hồn. Tự chiêm nghiệm, tự ý thức về cái tôi đó ! Nghĩa là chất lãng mạn nằm trong cách cảm nhận biểu hiện thế giới, xã hội và con người qua cái tôi của nhà thơ ! Một quan niệm cực kỳ cởi mở, vô tư đối với đời sống và thế giới. Những dòng thơ lãng mạn đó thường là các dòng thơ cuồng say, rào rạt tuôn chảy theo cảm xúc. Nhưng cũng bởi vậy, nó lại mắc một nhược điểm là nhiều lời. Thiếu sự hàm xúc, cô đọng như dòng thơ cổ điển. Chính từ trên những yếu tố này: cần phải bổ khuyết, đối với cả dòng thơ lãng mạn cũng như cổ điển. Tôi đã sử dụng hoà nhuyễn nó trong quá trình sáng tác thơ của mình. Để tạo nên được nhiều những thi phẩm hay, xúc tích và sâu sắc, cùng nhiều kiệt tác cho Tuyển Thơ Đại Bàng đó. 
     Vì cái nhược điểm của dòng thơ lãng mạn như thế , các nhà thơ sau đó lại đi tìm một cách biểu đạt mới cô đúc hơn: nên đã ra đời các trường phái thơ tượng trưng, sau nữa là trường phái thơ siêu thực... ( thơ siêu thực hay còn gọi là hậu kỳ của dòng thơ tượng trưng ). Tôi xin nói qua đôi nét về những dòng thơ tượng trưng này:
      Nhà thơ tượng trưng Bỉ Vecharơn (1887) đã nói: " Chủ nghĩa tượng trưng hiện đại đi từ cái cụ thể đến trừu tượng... ". Nó khác với chủ nghĩa tượng trưng cổ điển Hy Lạp trước đó là, đi từ trừu tượng tới cụ thể - Như Hecquin, tượng trưng cho sức mạnh. Thần Vênus, tượng trưng cho tình yêu. Nghĩa là chủ nghĩa tượng trưng hiện đại đi tìm kiếm những cái bí ẩn đằng sau những ngôn ngữ hình ảnh. Các biểu tượng được phục hiện từ trong thẳm sâu của tâm linh... để phản ánh, giải thích về bản chất của thế giới và cuộc sống , từ trong cảm giác và vô thức. Hay nói một cách khác: tượng trưng là sự thăng hoa của cảm giác và tri giác. Thí dụ như trong bài thơ Bẽn Lẽn của Hàn Mặc Tử:
         Trăng nằm sóng xoãi trên cành liễu
         Đợi gió đông về để lả lơi
   Hay là:
         Ô kìa ! Bóng nguyệt trần truồng tắm
         Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe
    Những hình tượng về người trinh nữ, thế giới của người trinh nữ ấy... làm xao động tâm hồn thi nhân, hiện lên qua cảm giác từ cái bóng nguyệt trên trời cao. Nhà thơ mường tượng, rồi từ trong khoái lạc bởi cảm giác ở một cõi vô thức nào đó, làm rung động trái tim ông mà tạo thành hình ảnh của thi ca !... Ở châu Âu khi đó, chủ yếu là  khuynh hướng của hai trường phái thơ tượng trưng hiện đại cơ bản:
1)  Thơ tượng trưng cảm quan tương ứng:
 
Baudelaire (1821-1867) được mệnh danh là ông tổ của nền thơ ca hiện đại Pháp, chính là nhà tiên khu của trường phái thơ tượng trưng này. Với tập thơ Những Bông Hoa Ác nổi tiếng của ông, điển hình như bài Tương Ứng - Nó đã được hoà nhập kí ức cùng với sự thăng hoa của cảm giác và tri giác, mà tạo thành siêu cảm giác...  Hàn Mặc Tử là thi nhân đã chịu ảnh hưởng chủ yếu loại thơ tượng trưng này của Baudelaire. Chính chùm thơ hay nhất của HMT như Đây Thôn Vĩ Dạ, Mùa Xuân Chín, hoặc bài Bẽn Lẽn mà ta đã phân tích trên... được tạo thành đều nhờ vào sự hoà quyện giữa thơ lãng mạn và các tố chất dòng thơ tượng trưng cảm quan tương ứng đó.
2)  Khuynh hướng tượng trưng bằng trí năng:
    
Cũng giống như Baudelaire nhìn nhận sự việc bằng biểu tượng, nhưng thơ tượng trưng tương ứng trí năng, không hoàn toàn bởi sự thăng hoa của cảm giác và tri giác nữa, mà biểu tượng được diễn tả theo phép loại suy. Tức là quan hệ tương đồng giữa hai sự vật được áp đặt một cách hợp lý, của tri thức trí tuệ và kinh nghiệm. Nhà thơ Pháp Stéphane Mallarmé (1842-1898) là người đứng đầu của khuynh hướng tượng trưng bằng trí năng này. Nhiều nhà thơ châu Âu lúc đó, ngay cả nhà thơ Mĩ nổi tiếng Walt Whitman (1819-1892), người sau này trở thành Đại thi hào của nước Mĩ cũng rất cảm phục ông.
     Cũng như Hàn Mặc Tử - Trong Tuyển Thơ Đại Bàng của tôi, những hình ảnh thơ tượng trưng mà tôi sử dụng: chủ yếu nghiêng về khuynh hướng tượng trưng cảm quan của Baudelaire. Bởi vì theo tôi, tượng trưng nhờ sự thăng hoa của cảm giác và tri giác , đó là thơ nhất ! Tạo cho thơ một sự huyền ảo, sinh động và sâu xa hơn. Cái mơ hồ nào đó khi gợi trong cảm quan ấy được biểu tượng ra trong tâm linh nhà thơ, nó thường tạo nên bề dày để nâng tầm vóc thơ lên, và cũng gần gũi với tâm hồn , trái tim người ta hơn. Tuy nhiên trong một số bài ( thí dụ như ở bài thơ Khóc Bên Hồ Núi Cốc ), tôi cũng đã sử dụng ít nhiều những hình ảnh của loại thơ tượng trưng bằng trí năng này của Mallarmé.
    Nhưng trong mỗi loại thơ thường lại có những nhược điểm của nó : Nếu tất cả các hình ảnh đều sử dụng toàn bằng thơ tượng trưng ( nghĩa là tượng trưng toàn phần ), thì thơ sẽ khó tránh khỏi sự khô cứng và hạn chế xúc cảm của người đọc. Rồi trở thành bí hiểm... làm cho các nhà thơ đi vào sự bế tắc và ngõ cụt. Ngay cả Mallarmé cũng vậy: vào giai đoạn cuối đời ông, ông đã đi đến một quan niệm hết sức cực đoan về thơ, để rồi ông đã sáng tác toàn những bài thơ thần bí kín mít. Những bài thơ mà chỉ những nhà thơ ấy mới giải mã được thế giới của họ. Nó không còn phải là thơ cho thế giới người đọc và nhân quần nữa.
    Như tôi đã nói ở trên, vào giai đoạn hậu kỳ của trường phái thơ tượng trưng, chính là giai đoạn thơ siêu thực đã ra đời ! Nhưng dù là chủ nghĩa tượng trưng toàn phần hay siêu thực toàn phần, sự thái quá tất yếu sẽ dẫn đến sự suy sụp. Như các nhà nghiên cứu đã tổng kết : chủ nghĩa tượng trưng là một hiện tượng chóng tàn. Cũng như chủ nghĩa siêu thực toàn phần, sau đó đã nhanh chóng bị sụp đổ. Mà không ít các nhà thơ ở châu Âu thời đó, cũng giống như Mallarmé đều rơi vào chủ nghĩa kín mít thần bí. Họ rơi vào thảm cảnh buồn nản, bế tắc và chán chường. Đó là kết cục tất yếu ! Bởi vì dù ở trường phái nào, cuối cùng cũng cần phải có sự cảm đồng của thế giới xung quanh, thế giới cuộc đời... thì khát vọng , tâm hồn nhà thơ mới có thể được giải thoát.
    Tuy nhiên, đánh giá về tầm vóc của thơ tượng trưng và siêu thực, như các nhà nghiên cứu lý luận đã nhận định: Chủ nghĩa tượng trưng tuy là một hiện tượng chóng tàn, nhưng giá trị của nó đã ảnh hưởng sâu xa tới thơ ca của toàn thế giới. Hay như Đông Hoài đã viết trong tập sách nghiên cứu về chủ nghĩa siêu thực thế kỉ XX ( NXB Văn học 1994 ) rằng: " Cho đến nay chủ nghĩa siêu thực chỉ còn là một vấn đề lịch sử. Tuy nhiên ảnh hưởng của nó vẫn thấm nhuyễn và biến hoá trong thi ca và hội hoạ khắp nơi trên thế giới ". Hay như Maurice Nadeau, một nhà siêu thực có tầm vóc đẳng cấp ở châu Âu lúc đó cũng đã nói :" Sức chịu đựng của chủ nghĩa siêu thực là hằng cửu ".


                            TRỞ LẠI VỚI TUYỂN THƠ ĐẠI BÀNG


    Trong những lần trò chuyện với nhà thơ và bình thơ Vũ Quần Phương ( hiện ông là Chủ tịch Hội đồng thơ Hội nhà văn VN ), tôi đã nói với ông : Về thi pháp thể hiện trong thế giới thơ tôi, đó là sự tổng hợp từ các trường phái thơ hiện đại của thế giới ! Trên cơ sở của dòng thơ lãng mạn ( với sự cô đọng , hàm xúc của thơ cổ điển phương Đông ) , kết hợp các yếu tố từ thơ hiện thực, tới thơ tượng trưng, siêu thực và thơ triết học... làm điều tiết khi xây dựng cấu tứ cho một tình thơ. Chính bởi vậy trong Tuyển Thơ Đại Bàng của tôi, đã tạo nên được nhiều các bài thơ hay... và không ít bài còn đạt tới giá trị là những kiệt tác ! Có thể liệt kê ra đây một số tình thơ tiêu biểu như :

-    Người đàn bà trắng.......................  *     Bài thơ thứ    38              +    trang    3
-    Sáng thu vàng                               *     ----------     32              +    --------
-    Em bán xoài    ...........................    *     Bài thơ         18              +    trang    2
-    Khóc Bên Hồ Núi Cốc                       *     ----------      23             +    ---------
-    Trước núi Mĩ Nhân (I)                      *     ----------      27             +    ---------
-    Thông và Biển  ..........................   *      Bài thơ           51             +    trang  4
-    Khóc Hàn Mặc Tử                           *     ----------      56             +    --------
-     Làm ma em vợ                               *     ----------      57             +     --------
-     Cô quét lá đêm hồ .....................    *      Bài thơ         9               +  trang   1
-    Tiếng rúc chim đêm                         *     ----------      16             +    ---------
-    Một góc Hồ Tây                              *     ----------      1               +    ---------
-    Sáng xuân nay  .........................     *     ----------      2               +    ---------
-    Người con gái sông xưa...............      *     ----------      4               +    ---------
-    Thời áo trắng                                  *     ----------      5               +    ---------
-    Phố thu và áo trắng                         *     ----------      8                +   ---------
-    Khoảng trôi trong lá ....................     *     Bài thơ          65              +    trang   5
-    Đi dưới những hàng đêm                    *     ----------     67             +     ---------
-    Nỗi trăn trở người đi tìm vàng........     *     Bài thơ          80            +     trang    6
-    Cỏ hoang                                        *     ----------     75            +     ---------
-    Anh vọng nghe tiếng em hát bên hồ     *     ----------       86          +     ---------
-    Em về biển                                      *     ----------       95          +    ---------
-    Chiều hoàng hôn ........................     *      Bài thơ           99           + trang    7

    
    Vân vân và vân vân. Trong tuyển thơ còn khá nhiều các tình thơ khác nữa cũng rất chí lý, sâu sắc và không kém phần hay. Tôi cũng đã đọc khá nhiều thơ thế giới qua các bản dịch: thì chưa thấy xuất hiện những thi nhân nào đã tổng hợp như thế ! Tôi đã nói với ông: Rất có thể Tuyển Thơ Đại Bàng của tôi, đã chẳng phải mở ra cho cả một trường phái thi ca lớn... trong các dòng thơ hiện đại của nhân loại đó sao?
    Tôi cũng có những cuộc trao đổi với ông Hữu Thỉnh (nhà thơ và là Chủ tịch Ban chấp hành Hội nhà văn VN hiện nay ), tôi đã có một số nhận định với ông: Nhìn vào tình hình thơ ca của đương đại VN trong mấy chục năm qua, mặc dù hàng năm vẫn có hàng trăm rồi hàng nghìn các tập thơ được xuất bản - Nhưng nhìn chung đó chỉ là các thứ thơ nổi nênh, chỉ để làm công tác văn nghệ phong trào, hoặc phục vụ cho việc cổ động văn hoá chính trị nhất thời. Hầu hết là các thứ thơ không có khả năng tồn tại, để có thể lưu lại được trong nền văn hiến ngàn năm Thăng Long của nước nhà. Nhìn vào bối cảnh xã hội tôi đã nói với ông: Có thể phải hàng nửa thế kỉ hoặc hơn nữa, nền thơ ca hiện đại của văn học VN , đã chắc gì có nổi một hoặc hai nhà thơ lớn như thời tiền chiến? Thế đã đành, song chỉ mong có lấy vài ba tên tuổi chân dung thi nhân thực sự, dù chỉ cỡ tầm tầm... chắc cũng còn khó?
    Và tôi cũng đã khẳng định với ông Chủ tịch Hội nhà văn VN rằng : Tuyển Thơ Đại Bàng của tôi có khả năng ôm trùm của một vũ trụ thi ca ! Mà chân dung của rất nhiều thi phẩm đạt tới là các bài thơ hay, kiệt tác... Không ít bài đã đi tới tột điểm của thi ca, ngang ngửa với các tầm bậc thi nhân có tiếng trong nhân loại. Tôi tin rằng : Một khi Tuyển Thơ Đại Bàng ấy đã được ( hoặc cá nhân và các tổ chức văn học trong nước hoặc ở nước ngoài ) mua bản quyền để xuất bản   công bố rộng rãi trong toàn quốc cũng như Việt Kiều ở các nước, đồng thời tiến hành dịch thuật để truyền bá ra thế giới - Chắc rằng, Tuyển Thơ Đại Bàng sẽ là một tuyển thơ có tầm vóc của cả dân tộc và đất nước , sẽ góp một phần thích đáng để mang tầm chân dung thơ hiện đại Việt Nam nâng cao lên, vụt sáng lên trên bàu trời thi ca chung của toàn Quốc Tế !...


                                                                        Phạm Ngọc Thái
                                                      (  Hà Nội  - mùa xuân năm Đinh Hợi * 2007 )

     


                                       





                                     
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2008 12:19:34 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 09.03.2007 11:18:46 (permalink)
 


Bài thơ 205:


               NGHE LÁ NHỚ EM

Bóng cây ru đêm nay anh nghe lá
Sao thời gian không giữ lại cho ta?
Đẫm lệ sương rơi đất trời hoang dã
Hạnh phúc ngày nào còn đâu nữa, em xa!

Ôi, tháng năm đã ngập đầy cát bụi
Cuộc đời qua có bị vùi dập không em?
Anh nghe giữa không trung ngỡ ròng ròng máu chảy
Thiên thai nàng dần hoá bụi tro than...

Ta sống thực mà lại thành hư ảo
Tấm thân khoả trần người thiếu nữ cứ phiêu du
Trong ngôi đền thờ tình yêu vời vợi
Tiếng lá đêm còn thao thức vọng bến bờ...

                                    29/10/2005
          
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2011 12:57:54 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 10.03.2007 11:06:22 (permalink)
 

Bài thơ 206:


             MẶT TRỜI ĐỎ CỦA NHÀ THƠ

                  
                     Nhân đọc bài thơ "Ca ngợi mặt trời" của nhà thơ Phạm Tiến Duật,
                                         đăng trên Tuần báo Văn nghệ cuối thập kỉ 80 thế kỉ trước.

Mặt trời đỏ của nhà thơ càng đến tối càng xoáy sâu vào mắt:
Đó - Bến chợ nhân dân người vật ồn ào

Tan buổi chợ về chị lại ru em bài ca quan họ,
Đó - Màu tím hoa sim những chiều kỉ niệm
                              và tà áo trắng em bay,
Đó - Cuộc sống có nắng quái, mưa xiên, mặt người, mặt nạ
Ta yêu những kiếp đời bèo dạt mây trôi...


Mặt trời đỏ của nhà thơ đến tối thường hoá thiền, hoá gió
Vui cùng hoa cỏ thiên nhiên,
Đi giữa quê hương
Lại thấy thêm thương lão Giăng Van Giăng khốn khổ...
Không cần thiết phải phô trương hai toà nhà trắng cả Mỹ và Nga!

                                                        Hà Nội * 1990 
               
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2011 13:55:43 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 11.03.2007 11:02:53 (permalink)



Bài thơ 207:


                 
             ANH VẪN CHỜ EM
DƯỚI CÂY


Hàng cây đêm buồn ru không nói
Rì rầm gió thổi lúc anh qua,
Anh đứng lặng nghe không gian vọng lại
Bóng hình em nay đã mờ xa...

Ôi! Lưu luyến cũng chỉ còn hoài vọng
Cuộc sống bao năm anh đã tôn thờ
Quá khứ một bản tình hoang dại
Hiện tại giờ hết thảy lại hư vô.

Hồn chìm lắng trong âm thầm tiếng gió
Ơi hỡi tình xưa đã vỡ tan!
Từ tít tắp tận miền xa xăm đó
Nghe thấy không em tiếng gọi của lòng anh?

Trời hiu hắt mà trái tim bão tố
Dưới hàng cây thổn thức canh khuya
Năm tháng thì mây trôi, bèo dạt...
Anh vẫn đứng chờ em như thế mãi ngàn thu!

                                      27/9/2005
    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2011 01:43:18 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 13.03.2007 11:24:50 (permalink)
 

Bài thơ 208:


      GẶP EM GIỮA TẦNG MÂY


Làn mây trắng lững lờ trong vũ trụ
Anh lang thang đi lạc cõi thiên hà
Gặp lại em giữa miền gió thổi
Hạnh phúc về trên khoé mắt em xa...

Những tối trăng xưa vẫn thầm thì nghe em nói
Con đường ta đi giờ cỏ dại mọc đầy lên
Cuộc sống bộn bề và sương khói
Hàng cây ru như khúc nhạc vọng thiên!

Hỡi người đàn bà đêm nay không có tuổi!
Ta man mê trong hương sắc của nàng
Rồi lạc vào nơi cung nguyệt ấy
Từ trên mây cao em cởi trần truồng...

Chính trị thì thị phi, kiếp sống trần gian nhiều nợ quá!  (**)
Chỉ tình yêu em cho anh được tồn sinh
Dù gặp em trên mây hay những ngày yêu em dưới đất
Bản tình ca trong hàng cây lá đổ âm thầm...

                                                 17/9/2005

(**) Dựa theo "Kiều" của Nguễn Du:
      -   Người ta sống để trả nợ đời, chỉ khi chết mới hết nợ!

-----------------------------


   Ý tưởng của bài thơ được qui tụ vào hai câu thơ:

      Chính trị thì thị phi, kiếp sống trần gian nhiều nợ quá?
      Chỉ tình yêu em cho anh được tồn sinh !
                                             
  Gặp Em Giữa Tầng Mây: ca ngợi về giá trị vĩnh hằng, bất hủ của tình yêu trong cuộc sống con người. Thí dụ như ở đoạn thơ thứ tư :

      Hỡi người đàn bà đêm nay không có tuổi
      Ta mê man lạc trong hương sắc của nàng
      Tìm xuống dưới em để vào nơi cung nguyệt ấy
      Cái đích cuối cùng ta lên cõi thiên đường!

Người đàn bà trong tưởng tượng từ trên mây cao cởi quần áo trần truồng và dường cả thiên nhiên, cuộc sống cùng phụ hoạ bên quanh nàng:

      Hàng cây ru như khúc nhạc vọng thiên!
                                  
Bài thơ nhiều ý, tình, hư ảnh mà vẫn đời: Tất cả cứ hoà trộn chung quanh người đàn bà mà cất lên bản tình ca, dưới bóng của hàng cây lá đổ xuống đêm đêm...

<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2011 13:15:26 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 14.03.2007 10:26:45 (permalink)
 

Bài thơ 209:


               EM NGỦ NGOÀI MÂY GIÓ

Em ngủ vào nỗi nhớ
Bờ cát trắng mênh mang con sóng bể

Em nằm trong gió thổi
Mái tóc xoã vào mây

Em trôi theo cánh trăng
Và cánh trăng chết đuối

Trên đôi bàn tay anh
Đôi bàn tay vô định quạnh hiu buồn...


                                   8/1992
       
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2011 12:07:50 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 15.03.2007 10:45:04 (permalink)
 

Bài thơ 210:


                TRƯỚC ĐÈN

Lửa từ nơi tôi
Khoảng sáng tròn như mắt
Cháy trời, đất
Ngày mai
Những gì đã khuất...
Cho tình yêu gần lại tình yêu!
Lửa dầu đã cạn
Người ơi sao đầy?

Lửa từ nơi tôi
Khói mỏng
Đến rất xa bỏ khoảng trống gần
Cháy một mình vui cả mênh mông
Ta dắt nhau qua những sắc lửa hồng
Tàn lửa thôi bay
Còn khoảng mắt
Nghe tiếng gọi người
Lửa tan!

             . Cuối thế kỷ XX
                 

 
 
          Đêm ấy, trong cái phố nhỏ mà gia đình tôi sống ở đó, mất điện, thắp ngọn đèn dầu làm thơ! Cuộc đời: thật  là vừa đáng sống vừa thấy lòng mình cô đơn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2011 01:13:12 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 16.03.2007 10:49:53 (permalink)
 

Bài thơ 211:


             TIẾNG CHIM
TRONG NHÀ HÓT


Em có nghe tiếng chim trong nhà hót?
Mà tình đôi ta lại như bãi chiến trường...
Ta là cát, rồi chẳng ai là cát
Nhưng nỗi đau còn hơn tên đạn bắn vào tim!
          
Ai ví em như bông hoa thơm
Cho anh hôn từng cánh hoa nhàu nát,
Thời gian trôi với bài thơ anh hát
Chảy ròng ròng bao máu của cơn đau.

Anh vẫn nghe tiếng biển quê em vỗ đêm thâu
Chim hải âu bay ngợp trời cánh sóng
Nhưng có lẽ nào tình chỉ đẹp khi đã thành mây trắng
Anh muốn hỏi cả trời và nguyệt đêm nay?
              

                            Đêm 29/11/1995 


     
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2011 12:29:36 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 19.03.2007 10:18:36 (permalink)
 


Bài thơ 212:


                 ANH VẪN YÊU
           MÀU HOA TÍM BUỒN

                       . Vần thơ tặng người nữ sĩ
              
Màu hoa tím buồn như mắt em chớp hàng mi
Chứa một khung trời hoài vọng
Màu của hoàng hôn buông trong chiều kỉ niệm
Hà Nội thầm thì anh thường dẫn em đi...

Anh ở Hồ Tây mênh mông sóng vỗ
Vẫn thấy bóng em trong màu hoa thương nhớ
Ôi, màu hoa son sắt trái tim em
Cái màu tím buồn của những cuộc ly tan!

Anh cũng yêu màu trắng áo em đêm phố dài thao thức...
Bóng em về trong màu ấy nữ sinh
Là màu hoa say đắm tuyết trinh
Cuộc tình đầu đã lỡ rồi... tan vỡ!

Đời cát bụi, em ơi! Chốn chân trời xa nhớ,
Đêm Pa Ri em có buồn dù lộng lẫy ánh nê-ông?

                        
 Hà Nội * mùa xuân 2007 
    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2011 12:37:28 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 20.03.2007 10:32:58 (permalink)
 

Bài thơ 213:


            RU NGỦ THÁNG NĂM

Một phút giây tôi lại nghĩ đến nàng
Vầng trăng trên đầu thao thức
Em là cõi diệu huyền êm ái nhất

Cả bàu trời thiên tạo mênh mông
 
Thân sống giữa đời ấp ủ giấc mơ êm
Ru mãi ngày đêm quên sầu muộn
Thân em thơm như ngàn hoa thắm đượm
Tôi ngợi ca sắc đẹp thiên thần!

Tháng năm trôi... một trái tim tình
Mơ giữa thế gian mà tồn tại!

Tình yêu gieo linh hồn, trải hoa cho toàn thế giới
Hồn thơ tôi chắp cánh bay xa...

               
                        20/7/2005 
           
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2011 00:49:45 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 14 của 45 trang, bài viết từ 196 đến 210 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9