(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 15 của 45 trang, bài viết từ 211 đến 225 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Nhatho_PhamNgocThai 21.03.2007 11:13:34 (permalink)
 

Bài thơ 214:


              TÌNH YÊU HỒI SINH TA

Ta - kẻ đời cho là gã cuồng điên đảo
Nhưng thế giới thơ tình ta sẽ sống ngàn thu!
Dù hôm nay hiu hắt, bơ vơ
Mai, vượt qua cát bụi tro tàn ta sẽ vào vĩnh cửu...

Ta vẫn là ta một trái tim hồng trên vạn nẻo
Nhận biết hằng ngày hạnh phúc lẫn đớn đau
Hồn ta bay như mây gió phiêu diêu
Tình yêu đã hồi sinh thể xác tinh thần ta tồn tại!

             
                           27/7/2005
              
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2011 11:01:57 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 22.03.2007 10:31:36 (permalink)
 

Bài thơ 215:



 
            CÁNH CHIM BẠT GIÓ Ở XỨ NGƯỜI


Buồn lắm, đêm nay anh lại nhớ
Hồn trôi... thơ ảo... vọng tình câm...
Gió lướt thướt bay động trước thềm
Hoa đã rụng đầy sân gieo tưởng tượng...

Anh về nước tình vẫn lay lắt bóng
Cũng xa rồi còn phả cõi trăng mơ
Trăng úa dần... tất cả đã hư vô
Chỉ để dấu cho ta làm kỉ niệm!

Gió bạt cánh chim ơi dòng sông vô tận
Mối tình người con gái lạ cứ xôn xao
Buồn lắm, đêm nay anh lại nhớ
Những tháng ngày gió tuyết trời Âu...

                              1/1/1996
           
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2011 13:29:57 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 23.03.2007 10:31:52 (permalink)
 

Bài thơ 216:


              CHIỀU CUỘC ĐỜI MÔNG LUNG

Không có tiếng chim kêu
Mái nhà hơi sương trắng
Ngửa lòng bàn tay anh đón lá bay

Một chiều cuộc đời mang màu giã biệt
Người qua nghe bánh xe lăn
Thấm tháp vị đời ngọn cỏ
Mây bồng bềnh khăn gói áo manh.

Một chiều cuộc đời không có cả hoàng hôn
Hoa đương sắc bỗng thành bối rối
Tình chỉ gợi đôi dòng như trăng trối
Quá bình yên nên gió hiu hiu...

Nhưng đó là sự bình yên của vỏ
Ai đến thả cho lòng ta chút gió
Trái tim ta thừa lửa, nên khô!
Cô đơn ư? Chưa hẳn, chưa hẳn đã đủ đầy?

Ai chẳng có những chiều mông lung thế
Nghe ly tan, buồn tẻ lẫn sinh sôi
Cứ để mặc ta ngồi cùng bóng xế
Lắng chiều đi... xa xót vị đời trôi...

                                 1997
                   
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2011 00:43:44 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 25.03.2007 12:16:55 (permalink)
 

Bài thơ 217:


              THIẾU NỮ VÀ CÀNH HOA


Thiếu nữ đến đặt cành hoa góc bàn
Những tiếng nói không lời hoa kiêu hãnh
Thiếu nữ toả làn thơm đằm thắm
Lên vút tận vòm trời cao mây xanh...

Mắt em nhìn con suối mai trinh
Đôi môi cũng nhả hương mớm mật
Tim tự do đã muốn vào xiềng xích
Và tiếng chim tình tự hót vang trời!

Không biết vì sao em bỗng mỉm cười
Hoa đã lạ, trong thân lại càng lạ...
Tôi từng đi qua bao vùng chủ nghĩa
Phút cuối cùng tĩnh lặng ngước hoàng thiên?

Vứt xuống chân hào nhoáng những vinh quang
Niềm khát vọng sánh ngang tầm non nước
Ngự ngay trên phẩm giá ngai vàng
Các chủ nghĩa dưới chân nàng than khóc!

                                       Hà Nội * 1995
 

             
   
Cuộc đời của nhà thơ thăng trầm trong lịch sử, anh mới nhận ra rằng : bể nhân tình điên đảo - cường quyền, phe phái, tới cả các chủ nghĩa suy cho cùng... lại cũng chỉ là những thứ "trò người"! Anh đã khóc, tĩnh lặng mà khóc, khóc dàn dụa nước mằt - chỉ biết ngửa mặt lên mà... khóc trời!
          Phút cuối cùng tĩnh lặng: khóc hoàng thiên!
Cái hương thơm từ người thiếu nữ cùng bông hoa bay vút lên tận vòm trời cao mây xanh thăm thẳm kia - Tiếng con chim tình yêu đã cất lên:
          Tim tự do đã muốn vào xiềng xích
          Và tiếng chim tình tự hót vang trời!
   Để rồi tác giả kết lại cả bài:
          Vứt xuống chân hào nhoáng những vinh quang
          Niềm khát vọng sánh ngang tầm non nước
          Ngự ngay trên phẩm giá các ngai vàng
          Nơi trú ngụ của đời ta: Hạnh phúc!
  Đây chính là tuyên ngôn của bài thơ, đồng thời nó vừa chứa ẩn cả nhân sinh quan xã hội và thế giới mà chúng ta đang sống hôm nay.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.07.2011 11:26:19 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 26.03.2007 12:29:42 (permalink)
 

Bài thơ 218:


          VỀ NGƯỜI ĐÀN BÀ

Người đàn bà đi như bông hoa
Gợi lòng ta một bờ xa bờ xa
Của trời đất ban cho và gieo khổ
Để trái tim anh bỗng chốc hoá mù loà...

             
                            1994
          
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2011 11:31:13 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 27.03.2007 12:23:33 (permalink)
 

Bài thơ 219:


                   TRÁI TIM HOANG

Tiếng niệm hư hao nơi cõi tối
Sương ngoài giời giăng loãng như mưa
Người sống thiện mà phập phồng không yên gối
Đâu phải bao giờ chân lý cũng ra hoa?

Thánh cũng chỉ tâm linh nơi tưởng tượng
Vỗ an lòng qui ở thiền môn.
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình ta nương ngủ trái tim hoang.

Vườn nhân thế trồng cây hoài bão
Năm tháng, gió mưa, điên đảo cũng coi thường
Tóc đã bạc dần hoa cũng ra trái đỏ
Quả trĩu cành mà chỉ để chóc chim ăn...

Ta gọi thánh thần, ta rung chuông phật
Rồi lang thang nhặt lá các hàng cây
Đáp lại lời ta trong đêm cả bầy lũ chuột
Hội hữu, bạn bè? Ta vẫn ta thôi...

                                   15/3/1995
           
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2011 13:37:15 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 28.03.2007 12:24:04 (permalink)
 

Bài thơ 220:


                                " Viết cho tuổi 17"
                      
                       Gió hiu hắt gọi buồn thương chín mộng
                       Mây tương tư vương vấn cả tâm hồn.
                       Nhớ khi mình gặp gỡ lúc hoàng hôn
                       Tình luyến nhớ quyện hồn em lốc xoáy.

                       Anh có nghe cửa tim mình vừa mở
                       Gọi tình yêu dìu dặt chốn mông lung,
                       Hai chúng ta cùng vọng tưởng xa xăm
                       Tìm hạnh phúc trong chân trời nhạt nắng.

                       Chiều mây trắng tiếng nhạn đà xa vắng,
                       Anh thầm thì những ngôn ngữ yêu đương
                       Dù ngoài kia trời ảm đạm thê lương,
                       Nhưng mình vẫn nghe lòng mình nao nức.

                                     (Thơ Huyền Băng)

        Bài thơ chỉ ảo như một làn mây bay trong một chiều hoàng hôn nhạt nắng... 
 mà lắng đọng bên trong tình thơ vẫn tràn đầy cảm xúc và nao nức. “Viết cho tuổi 17”
 của Huyền Băng là một bài thơ đẹp, rất đẹp và đáng yêu! Đầm trong cái đẹp  
 của hình ảnh, cảm xúc và của cả làn điệu thi ca có thể làm mê say lòng người !..Còn
 bây giờ thì Huyền Băng hãy xem, anh sẽ họa cùng bài thơ “Viết cho tuổi 17” của em nghe!
 
     

                  VIẾT CHO BUỔI HOÀNG HÔN                      
                                          Kỷ niệm Huyền Băng
 
Đừng buồn nhé, đời người tuy khoảnh khắc
Vụt như câu bay bóng lạc giữa trời...
Em có nghe tiếng bên bờ biển ấy
Trong mãi hồn ta thăm thẳm khắp trùng khơi.

Em nhìn lên hoàng hôn với một làn mây trắng
Dưới bãi bờ trai gái vẫn sinh sôi
Và khát vọng đâu đã phải là tắt ngấm
Ta lại ru ta trong biển lớn cuộc đời.

Buổi hoàng hôn, em ơi rất đẹp !
Có nắng vàng rạng rỡ ánh pha lê
Có thế giới, vũ trụ quay quanh mộng
Dưới những hàng cây xanh mình lặng lẽ đi...

Cánh nhạn đã về dẫu đà xa vắng
Mùa xuân kia mây cũng nhởn nhơ bay
Em không phải gối đầu bên rêu
                                      mà là lên hoa thắm
Của buổi hoàng hôn hương nhụy ngọt ngào say.

Ôi hoàng hôn, hoàng hôn, hồn ta làm lốc xoáy
Tình ru trong nhung êm, như dòng suối dạt dào
Ta sẽ nói với nhau những lời nhỏ bé
Còn cuộc đời nhờ lịch sử ta trao.

Em có nghe, có nghe, tiếng đôi bờ vang động
Anh thầm thì gọi vọng giữa trăng sao.



                              Phạm Ngọc Thái
                             Hà Nội * tháng 3/2007
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2011 02:50:24 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 29.03.2007 11:32:09 (permalink)
 

Bài thơ 221:


         
                  RU THƠ
 
Anh ru thơ trong giấc ngủ nửa vời:
Nửa tỉnh, nửa say, nửa đời, nửa mộng
Khi xa xót, khi chập chờn hình bóng
Thức cũng buồn thì ta sống trong mơ...

Ngày lại ngày tháng tháng anh ru
Mơn man tấm thân em hoang dại
Mặc mưa gió, cánh cửa hồn trống trải...
Khúc thơ tình anh hát với thiên thu!

                              15/7/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2011 11:59:45 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 30.03.2007 11:49:33 (permalink)
 

Bài thơ 222:


                   NGẮM PHỐ PHƯỜNG


Anh ngồi ngắm phố phường yên lặng
Khói thuốc bay vơ vẩn vương cây,
Nhìn tất cả đang dần vào cát bụi...
Cả tình yêu cuộc sống cũng hao gầy.

Ta muốn hỏi hỡi bàu trời xanh thắm
Cuộc sống cho hôm nay 
Sao lại đắm mãi khát vọng ngày mai?
Thấy tất cả giờ đều tạm bợ
Tiền bạc xô bồ một mớ lai rai...

Ngồi ngắm phố càng nhớ em da diết
Gió Tây Hồ thoang thoảng mát đưa sang
Bên hồ ấy mình đã hôn nhau tha thiết
Mà nay buồn tẻ khói sương buông.

Ừ, thì uống - vì tình yêu bất tử!
Trái tim anh vẫn giàu lắm tình thương,
Giá như có em hàn vá cho khỏi vỡ...
Em lại cởi áo váy của em ra 
                      ta thoả mộng yêu đương!..
     

                                         13/8/2005
        
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2011 00:36:07 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 31.03.2007 11:44:57 (permalink)
 

Bài thơ 223:


          LỜI CỦA ĐẠI BÀNG

Ta đi tìm ta vua xứ vĩnh hằng
Nơi không vua quan, không ngai vàng châu báu
Nhưng có đất trời và người nương náu
Quanh quất quỉ thần cùng vạn tuế, tung hô!

Một nước cờ đi mà thắng hết mai, xưa...
Nhẹ như bóc bánh ra ăn lấy trong ngăn trong túi
Giang sải cánh bay vượt trên bao quách, thành tên tuổi
Bản tình ca đời còn chất ngất muôn sau!

Ta ngủ hay ta mơ, t
hiên thu ơi ta đứng đỉnh non đầu
Chiếm một giang sơn qua ngân hà bốn bể
Đừng có hỏi vì sao ta dám xưng hùng nói thế?
Chúa tể đã phán truyền vạn kiếp nếp thoa son!

                                      5/8/2001
          
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2011 13:32:51 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 02.04.2007 11:20:52 (permalink)
 

Bài thơ 224:


            CHIỀU MƯA EM Ở ĐÂU


Chiều mưa em ở đâu?
Trong không gian lạnh ngắt
Anh nghe gió xao xác
Nhớ em lòng vơi đầy.

Hồn anh treo trên cây
Thoảng mùi hương hoa dại
Bảng lảng sương hồ Tây
Dạ vấn vương đêm ngày.

Như vẫn còn em đây!
Trái tim anh thao thức
Tình em như rượu ngọt
Trời đầy mây, mưa bay...

                   14/10/2005
    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2011 23:43:08 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 03.04.2007 11:42:16 (permalink)
 

Bài thơ 225:


                 CHIỀU RƠI NHẸ

Chiều rơi nhẹ xuống hồn ta rồi ngủ
Thoảng đưa vài cơn gió thổi hiu hiu,
Lòng tĩnh lặng hay là đang ấp ủ?...
Tiếng chuông chùa đâu đó bật lên reo!

Ở xa kia trong cõi vắng
Bảng lảng bay vài đám mây chiều
Ngày đã hết, dẫu tình còn say lắm
Tiếng nam-mô tai nghe vẫn đều đều.

Cũng chẳng rõ mình nghĩ về đâu không biết?
Tình với em, hay thơ phú văn chương?
Ôi, quanh quẩn chỉ lăng nhăng, nhắng nhít...
Cuộc sống bên ngoài toàn những chuyện đảo điên.

Thì cứ mộng vui đời thi sĩ
Ta bay qua bàu trời, ta đến với mai sau,
Còn hôm nay xin chôn mình như tu sĩ!
Và tháng năm tóc đã hoá không màu.

Chiều rơi nhẹ - em ơi, chiều rơi nhẹ
Hãy cứ yêu như thế! Cứ yêu đi!
Đám nhà thơ tên tuổi quanh ta rặt phường nhăng cuội...
Chúng rác bụi cả thôi, để ý làm gì?

                                          20/7/2005
    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2011 22:46:32 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 04.04.2007 11:37:55 (permalink)
 

Bài thơ 226:


         
         THẾ GIỚI VÀ CUỘC ĐỜI


Thế giới không ta chán đi một tý
Như thiếu đi một loài hoa để thêm vị hương đời,
Ta sống trong cơn cuồng phong thế kỉ
Âm thầm gieo "loài hoa yêu" say đắm cho người!...

                                         12/2003
          
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2011 10:49:36 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 05.04.2007 11:50:50 (permalink)
 

Bài thơ 227:


                TIẾNG MÈO KÊU

Trăng nửa chiếc soi đêm lẻ bóng
Nó tìm con trong các góc nhà
Cây đa chùa, tượng phật di-đà
Cùng thiên tuế đều nghe rất rõ!

 
Con mèo nhỏ như tiếng bà mẹ khổ
Kêu gọi loài người hãy yêu nhau...
Nó cứ đi không biết về đâu
Để kiếm tìm con nó?

Con mèo nhỏ chạy lang thang ra phố
Rũ vào đêm như kiếp cỏ gào đau...

                               1993
       
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.05.2011 12:17:38 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 06.04.2007 12:17:17 (permalink)
 

Bài thơ 228:


             CỨ TƯỞNG EM BỊ ỐM


Ở tận phương trời cứ tưởng em bị ốm
Anh buông xuống cuộc đời vài cánh hoa thơ,
Mùa này Pa Ri chắc vẫn còn tuyết trắng
Gửi cho em một chút tình mơ...

Em đừng hỏi chàng thơ sao lãng mạn
Người đàn bà nào có tuổi đâu em?
Ai bảo em làm hoa để cho người phải mến
Anh lắng về phương em sóng biển vỗ đêm đêm...

Các chủ nghĩa vẫn đánh nhau ư? Thôi cũng mặc,
Đó chưa phải là đường đến của tình yêu - hạnh phúc - hoà bình!
Em là cả bàu trời tuyệt đích
Dẫu chỉ giành cho anh một chút hương thầm.

Bản tình trong tim anh - em ơi, không bao giờ tắt nữa!
Không có cái riêng thì sao có cái chung?
Đi giữa mênh mông, 
Ta đến  với nhau cuộc tình duyên thường tình nhỏ bé
Em đừng hỏi vì sao anh thương em?

                                3/2007
              
                
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2011 00:17:34 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 15 của 45 trang, bài viết từ 211 đến 225 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9