(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Bài thơ 229:
CHIỀU THƠ THẨN NHỚ EM
Chiều thơ thẩn nghĩ về em chín mộng
Mây vương xa rải lụa xuống tâm hồn
Phía chân trời bổi hổi ánh hoàng hôn
Phút tưởng nhớ lòng anh đà luyến ái...
Em vốn dĩ là một bông hoa dại
Giữa non ngàn hay thành phố sáng nê-ông
Hương bay đi vấn vít cõi hồng trần
Anh, một cánh ong trời đơm hút nhụy.
Và dẫu có cách xa em thế kỷ
Vẫn rất gần em đó chỉ gang tay
Trái tim anh bay hay hồn của anh bay
Anh làm cây thông, em có là biển sóng?
Cây thông anh giữa đời reo bài ca sự sống
Biển em ơi, lòng biển rộng vô cùng
Anh hôn lên làn sóng thẳm mênh mông
Mang khát vọng tới chân trời ngọc bích!
Anh ru em, ru em biển xanh ơi tha thiết
Gió cuộc đời mang anh đến nơi em...
5/4/2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2011 11:53:30 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 230:
QUA HÀNG CÂY Nghe gió thổi anh ngồi nơi bến mộng
Bóng hình em trong lá đổ ào ào
Đôi mắt ấy tự miền xa vời vợi
Mối tình năm tháng tựa chiêm bao
Hàng cây có nhớ không?
Em ta qua những chiều năm trước
Bao đêm về tha thiết dưới trăng
Ta đã bế, đã hôn tấm thân em nồng nàn trắng muốt
Giờ đây sương mịt mù giăng...
27/10/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2011 11:40:23 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 231:
NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA MÙA THU
Thu đã chết theo tháng năm tàn úa
Qua mỗi mùa lá rụng, em ơi!
Anh đi giữa những mùa xa vắng ấy
Tình em bay trong ảo giác tơi bời
Cuộc sống trôi đi những ngày hoang lạnh
Như lá vàng rơi trên mồ lão Giăng Van Giăng
Và anh sống trên đời côi cút
Lang thang bờ bãi của bóng đêm.
Lại nhớ đến bao nhiêu mùa trước
Người đàn bà từng thao thức bên anh
Thu trong em. Ôi! Mùa thu rạo rực
Tình em như biển thẳm trời xanh.
Người đàn bà! Ôi, mùa thu mùa thu
Nàng có đôi mắt mơ hiền đẹp
Vòm ngực nàng như một bầu trái ngọt
Những đêm thâu nghe thổn thức bên hồ.
Anh viết về mùa thu mà câu thơ lại không lối xô bồ
Dẫu trái tim còn tràn đầy cảm xúc
Em có nghe tiếng của hàng cây đương nhắc
Trong hư vô hun hút quyện vào đêm...
22/10/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2011 11:46:59 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 232:
NGƯỜI ĐÀN BÀ
CỦA NHỮNG HÀNG CÂY
Dưới những hàng cây lá đổ đêm đêm
Em nghén thai linh hồn và thể chất
Mang cho tình yêu khát vọng vô biên!
Từ thưở còn trinh nữ đến khi trở thành một đàn bà...
25/8/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2011 01:31:24 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 233:
ĐI VỀ PHÍA BIỂN
Anh đi về phía biển cùng em
Một phút giây, một phút giây nỗi nhớ...
Tình yêu của chúng mình dẫu đã thành quá khứ
Biển vẫn khôn cùng bao la trong anh
Hãy quên đi những bức bối trong lòng!
Để cuộc sống đời thường ở lại!
Anh đã về đây! Em ơi trẻ mãi,
Những cuộc tình sau mình có nhiều quá: nghĩa trang!
Tình ta chửa chết đâu
Cũng chẳng hám thiên đàng
Nhớ câu dân ca qua cầu cởi áo
Hoa phượng đỏ mùa hè, đời sinh viên mờ ảo...
Tóc anh bóng mây rồi, tóc em cũng mây bay
Một phút giây, một phút giây anh nhỏ lệ em ơi!
Trong hư ảo mới là ta sống thực
Biển vẫn rì rào rì rào tha thiết
Anh ngã vào lòng biển, lòng em...
Biển Sầm Sơn * Mùa hạ 1997
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2011 00:59:00 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 234:
BÓNG EM
Chiều sương sa
Ngắm làn mây nhẹ cuối thu
Bóng em thao thiết thềm anh đứng...
Lòng đang buồn ảm đạm đã vang ca
Buổi hoàng hôn đời anh - tình đã chết!
Bỗng bổi hổi nghe con tim thổn thức
Chiều sương sa rượi bóng xuống tâm hồn.
Kìa, mặt trăng lên khuất sau màn sương
Tấm thân trần em buông trắng phủ,
Ảnh hình thiếu nữ...
Huy hoàng tráng lệ: ôi, thiên thai!
Em cứ loã mình trên bàu trời thành phố đêm nay
Cất bản tình ca cuộc sống!
2004
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2011 23:59:41 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 235:
TÌNH YÊU (2)
Thế giới vẫn ngày ngày chiến tranh chết chóc
Em yêu anh như bồ-tát để hồi sinh...
Đơn giản thế,
Nhưng chỉ có tình yêu mới xoá vợi đi tội ác
Khai sinh ra nhân dân và bất tử cõi vĩnh hằng!
6/7/2004
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2011 11:52:03 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 236:
CÂY LIỄU TRONG SƯƠNG MAI
Dáng gầy và tóc xoã
Cây liễu trong sương mai
Ồ, mùa xuân đấy nhỉ?
Anh viết bài thơ chơi.
Sáng nay sương bồng bềnh
Tựa một con thuyền trắng
Thiếu nữ cười đằm thắm
Ngực tròn căng mông mênh
Cô em ca sĩ trẻ xinh ghê!
(dù chỉ nhìn em trên ti vi)
Ước chi tạo hoá cho không nhỉ?
Để được cùng em gái cặp kè
Cuộc sống người ơi có vui buồn
Cứ yêu hết thảy sẽ như tiên!
Lại đây một chút cùng xuân ấm
Mà ướp lòng ta với nhài, sen.
Anh lại nhìn sang phía Tháp Rùa
Soi vào sử sách bóng ngàn xưa
Nếu như không có em và liễu
Chắc hẳn hồn anh cũng cứng đơ
Anh tưới thơ anh xuống thảm đời
Tình anh dong duổi áng mây trôi
Tình anh xem tựa hoa trên núi
Bảng lảng vờn quanh các em thôi!
Anh gửi mai sau chút tình anh
Mai sau khi ấy chẳng còn anh
Hãy cứ tin là nơi chín suối
Anh vẫn đem lòng cả trăm em...
Hôm nay anh sống chẳng thiếu thơ
Nhưng trong thiên hạ quá ơ hờ!
Than ôi, cái kiếp đời thi sĩ
Có khác gì đâu nắm bọt chua?
Liễu kia đưa đẩy trong sương trắng
Gọi tạt qua đường một tí thơ.
2/1994
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2011 10:59:09 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 237:
THU TĨNH
Đây yên tĩnh quá chừng
Như không còn tiếng động
Ta bước vào quán vắng.
Trong đen cùng trong đắng
Vẫn bao hương ngạt ngào Cà phê mùa thu thắm.
Mấy thiếu nữ trẻ măng
Môi son và váy rộng
khuấy khoả tý gì chăng? Hồn ta bay như hoang Cánh chim đời đơn chiếc
Lá vàng rơi mênh mông...
10/1993
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2011 21:57:40 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 238:
NHẶT BÓNG MÂY TRÔI
Thơ không tuổi nhưng người thì có tuổi
Bến sông tình anh nhặt bóng mây trôi
Nghe lá rơi trong một buổi chiều trời
Vi vút thổi con đường vắng vẻ
Ôi, tình ái mênh mang như bể
Hỏi làm chi chuyện hạnh phúc, em ơi?
Anh: cây thông trên núi đá lâu rồi!
Trái tim cô đơn ngày đêm reo bên sóng...
6/1996
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2011 00:26:44 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 239:
VÌ SAO LẠC Anh giống như vì sao lang thang
Nửa đắm vào trăng, nửa lạc ngoài xã hội
Dẫu vẫn biết tình xưa không dễ phủi
Chuyện của chúng mình nhớ lắm, phải không em!?
Tiếng lá rơi xao xác thâu canh
Bỗng thấy bóng em không áo quần, chân đất
Đêm ngủ bên chồng sao em lại thức
Về bên anh tha thiết chẳng muốn rời...
1996
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2011 22:24:37 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 240:
CHÁU NHỎ TRÊN VỈA HÈ HÀ NỘI
Trời mùa hè xanh ve gió thổi
Quán xá đầy cả bên đường rộn kẻ bán, người mua
Không khí thị trường tàu xe inh ỏi
Mấy bà, cô phấn khởi đi-về...
Nhếch nhác bờ hè cháu bé ăn xin
Cháu ngửa chiếc bát nhựa xanh in màu da trời
Xin cô hàng bún
Bị người ta đuổi.
Da cháu xanh vòi vọi
Sợ hãi cháu lùi... mắt xanh leo...
Tuổi xanh ơi: Cháu mới bao nhiêu
Sao nhiều màu xanh thế?
Người thành phố vẫn chào nhau vui vẻ
Hà Nội vẫn xanh, gió thổi rì rào
Trong cát bụi bờ hè bóng hình con trẻ
Bước xa dần đôi ống chân gầy lao...
5/1991
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2011 13:06:39 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 241:
TÌNH TRONG QUÁ KHỨ
... Đó cuộc tình đầu vỡ lở,
Đây chỉ còn những hương nhạt màu yêu
Lòng của tôi giờ đã đóng rong rêu
Tim tê dại khi trời chiều tắt nắng.
(trích Trường Khúc Cho Đời Buồn của Huyền Băng)
- Xin viết tặng lại người nữ sĩ.
Em đi qua đời anh với cuộc tình
Con tim giằng xé bởi yêu thương
Đây hàng cây cũ vi vút gió
Ảnh hình em quyện trong khói sương...
Tháng ngày trôi trái tim thành bão tố
Rỏ máu đào...đời sa mạc cát mênh mông
Từ buổi chia tay em đâu còn trở lại
Để cả mùa qua trong sắc lá vàng.
Tình một thưở xanh rờn đảo-ốc
Hồn ngát hương tắm mát cõi lòng anh
Nhớ những đêm đã cùng em tha thiết
Giữa thành phố ánh đèn ta đón bóng trăng lên!
Ôi, con sông tình cứ chảy mãi êm êm
Cuộc sống nay là gì ta chẳng còn biết nữa?
Em cũng đã trôi dần vào quá khứ
Nhưng trái tim thơ anh tan nát mất rồi!
Mùa xuân năm Đinh Hợi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2011 01:32:28 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 242:
THẾ GIỚI & GIỐNG MA CHƠI Anh ngồi lắng một mình nơi thanh vắng
Thấy mọi điều nhàn nhạt như nước trôi
Mơ bóng hình em - phút giây xao động
Ngỡ nguyệt ở trên trời mở toang cửa vào chơi...
Ta muốn ngủ trong bể tình say đắm
Trái tim lại hồi sinh mà hưng phấn cuộc đời
Vòm ngực em đây - Thế giới ngay dưới bụng...
Còn chủ nghĩa xã hội này? - Chỉ là giống ma chơi! (*)
13/7/2004
(*) Marx hoang tưởng – Hàng loạt nhà nước XHCN ở Đông Âu cũng như trên khắp thế giới…đã hoàn toàn sụp đổ!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2011 22:34:43 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 243:
ĐÊM NẰM NGHE MƯA RƠI
Đêm nằm nghe mưa rơi
Trên thềm trời vắng vẻ
Rỏ xuống như hàng lệ
Buồn ơi hay vui ơi?
Mình ra đời từ lúc tóc còn xanh
Nay trông đã phơ phơ mái bạc
Hạnh phúc và mất mát
Trái tim nào tan nát chẳng thấy đau?
Em đầu tiên thơ ngây như trăng sao
Tình cũng trong mát suối
Tình xưa ấy trôi bay và tiếc nuối
Bị bao nhiêu đá sỏi bắn trọng thương!
Em theo sau, sau nữa
Điệp khúc vui nối tiếp điệp khúc buồn
Hết bão táp mưa dông
Trái tim vỡ rồi lành
Các em theo nhau vào muôn năm...vĩnh biệt!
Đêm nằm nghe mưa rơi
Những điều đơn giản tôi sắp nói ra:
Nếu đời không còn nước mắt
Trái đất sẽ chết khô...
Thì cứ xé lòng anh cho tan nát
Đời cứ xô, cát bụi cứ mênh mông
Chiều lá đổ huy hoàng và hoàng hôn tuấn kiệt!
Khúc thơ tình anh vần vũ yêu thương.
Đêm nằm nghe mưa rơi
Trên thềm trời vắng vẻ
Rỏ xuống như hàng lệ
Buồn ơi hay vui ơi?
11/1993
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2011 11:10:02 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: