(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Bài thơ 259:
VẨN VƠ
Vẩn vơ vẫn chỉ một bóng Hằng
Bên hồ tiếng ếch đã kêu toang
Hỏi gió mình vui hay buồn nhỉ?
Mấy đám mây trời quấy quả trăng...
Ếch ộp! Này nghe, ếch ộp chuôm!
Ông Tản, bà Hương ở nẻo sương...(**)
Khi nghe tiếng ếch hồi còn sống
Có sầu như gã lúc này không?
14/4/1992
(**) Nhà thơ Tản Đà và nữ sĩ Hồ Xuân Hương.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.05.2011 14:30:05 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 260:
ĐÊM LANG THANG
Anh bơi trên bể sóng mênh mang
Đời nhảm quá, buồm quay cuồng giữa xoáy
Vẩn vơ nghĩ cõi lòng tê tái
Đêm lang thang, lang thang...
Ngắm bao vì tinh tú xa xăm
Mới ngửa mặt mà cười ha hả!
Cánh thì chở trời, chân rê mặt phố...
Không phải mình sao gió cũng lang thang?
Tết 1990
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2011 11:19:13 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 261:
GIÓ BỐI RỐI
Gió xao xác trên cành bối rối
Đôi mắt em thăm thẳm cuối trời xa
Anh ở giữa hoàng hôn hoá đá
Hiển hiện hình em tựa như hoa...
Mùa lá bay khua cả chiều tan tác
Bóng ai đi trong mầu tím bằng lăng
Dáng thiếu nữ nhẹ nhàng hương gió thổi
Vấn vương tình lòng càng nhớ về em! Một thưở vời xa bên cổng trường đại học Anh thường đón em... ôi, tuổi đáng yêu sao! Ngỡ ngàng thấy anh em chạy đến Những tối ven hồ chẳng muốn rời nhau. Qua mất rồi, tất cả hỡi em yêu! Đời thiếu nữ trôi, tình ban mai cũng hết Chiều lại chiều hoang đi biền biệt Tình hao gày còn lại xác ve khô. Trong hư vô ngày tháng cứ già nua
Lá cứ rụng bước chân đời dẫm đạp,
Thôi em ạ! Đành hẹn nhau kiếp khác
Dẫu anh ngồi hoá đá suốt đời anh...
18-4-2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.05.2011 11:37:47 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 262:
XEM TRANH BÁN LOÃ THỂ Tưởng nhớ bài thơ "Tranh loã thể" nổi tiếng của thi nhân Bích Khê Nàng để hở một vòm trời tuyệt mĩ
Thế giới là đây, cuộc sống là đây! Nàng gieo hoa và ý nghĩa loài người
Nhưng cũng đẻ cả chiến tranh và hoà bình ra từ trong bụng.
Lui xuống dưới nàng: một rừng sâu um tùm
che hang động
Lên trên nàng đôi mỏm núi trắng vô biên
Thân thể nàng tràn đầy hương nhụy phấn Thiếu nữ mặc hở quần: hơn bao lời hoa mĩ phát ngôn.
Em như gió trăng... mà rung động cả vua chúa, thánh thần
Cuộc sống cần em, đâu có cần chiến tranh
và bom nguyên tử?
Khi em cởi ra nhiều : điểm báo thế giới
càng hiện đại văn minh (*)
Nhưng điều đáng đớn đau: là tính nhân loại, con người cũng ngày càng nhiều dã tâm gây tội ác! (**)
(*) Thế giới càng hiện đại văn minh thì khuynh hướng triển lãm thân thể
của các thiếu nữ càng phát triển, tới mức gần như cởi truồng...
(**) Nhà văn Nga Ai-Ma-Tốp đã cảnh báo trong tác phẩm "Đoạn đầu đài" nổi tiếng của ông rằng:
Thế giới, cái ác vẫn lấn át cái thiện và con người hiện đại còn ác hơn con sói!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.05.2011 19:12:06 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 263:
VẦNG TRĂNG VẪN SÁNG TRONG
Canh vắng bộn bề bao ý tưởng
Vùi trong khoảng gió lạc mênh mông
Giữa cảnh tà khuya hồn đảo ngược Nhìn lên vầng trăng vẫn sáng trong
Mới biết Nguyễn Du Người thánh thật:
Đời Kiều chửa chết bởi nợ chưa xong! (**)
2/1995
(**) Kiều muốn quên sinh nên đã nhảy xuống sông Tiền Đường tự vẫn nhưng lại được Giác Duyên vớt cứu!
Theo thuyết bản mệnh ở Kinh Thánh trong tác phẩm Kiều của Nguyễn Du: Nàng chưa thể chết vì chưa trả
hết nợ đời!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.05.2011 12:31:10 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 264:
TÌNH TRONG CHIỀU BUÔNG
Chiều buông xuống, anh ngồi nơi bến vắng
Bao âm thanh trên bờ bãi vô cùng
Ai cứu nổi hồn ta trong bóng lạnh?
Nghe thành sầu sụp đổ tan hoang!
Chiều rơi rơi và lằng lặng bóng
Đời buồn như chấu cắn, người ơi!
Những năm tháng bèo mây trôi lờ lững
Cuộc sống xô bồ, thời thế đảo điên ôi!
Chiều tàn tạ hoàng hôn bềnh bệch
Anh đứng chờ đêm ngóng trăng vàng
Tuổi trẻ - tình yêu? Một bóng mình hiu quạnh,
Em dịu hiền lòng anh đắm miên man...
Tiếng mõ chùa rơi trong tịch lặng
Hồn phiêu diêu nơi cõi trần hoang...
Bảng lảng Tây Hồ một màn sương khói
Để chôn mình trong ảo mộng cô đơn!
11/7/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2011 01:07:19 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 265:
TRỞ VỀ MÙA XUÂN THIÊN THAI
Em ơi mùa xuân
Cởi áo, ngực trần trong vũ trụ
Hoa bay, hoa xuân bay, ta chỉ thấy hoa bay
Mưa rơi, mưa nhẹ thôi
Nhưng dù cho mưa gió có đầy trời
Em ơi: cởi áo, ngực trần trong vũ trụ...
Anh dắt em đi trên thảm sắc thiên thai
Uống thanh khiết như bầy ong bướm
Trập trùng gió trập trùng mây
Sự tồn tại của tình yêu thượng đế!
Mùa xuân trong lành như thế
Bối rối làm chi đám bụi chiều?
Sự bề bộn lo toan, già héo
Khí tinh hoa ta lắng đọng tâm hồn
Đâu phải đến ngày mai mới có
Tạo hoá đã ngàn xưa.
Ta nâng niu những nhành thanh khiết
Hương thơm bay nghi ngút trong lòng
Đi mấy vạn năm giờ mới hiểu:
Đời sống huyền diệu nhất của loài ta
không tuân theo cuộc hành trình lịch sử...
(dầu hiện đại văn minh nhiều thế kỉ nữa tạo nên)
Nếu không vô lý cũng dễ chán nhàm
Khi hồn ma quỉ vẫn sinh sôi các loài lang sói...
Và bạo lực còn ngày ngày bắn giết những chúng sinh?
Anh âu yếm cùng em đi trên thảm sắc thiên nhiên
Hôn tha thiết ngàn đoá hoa rất lạ!
Em ơi mùa xuân
Cởi áo, ngực trần trong vũ trụ
Hoa bay, hoa xuân bay, ta chỉ thấy hoa bay...
Đêm 18-11-1991
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2011 14:07:11 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 266:
TIẾNG CON CUỐC GỌI
Em có nghe tiếng cuốc gọi sang hè?
Đêm hoang dã anh nhớ về thưở ấy
Tình yêu lang thang con đường cỏ rối
Tuổi hoa niên hoá tượng đá buồn!
Người đàn bà dẫn anh đi trong trăng
Đêm chiếu sáng mây lênh đênh lạc lối
Đôi mắt em trôi hồn anh chết đuối
Ôi bông hoa em ủ đáy trời hương.
Gió bay đi xoá hết dấu mùa xuân
Mùa hè vắng tanh thu còn chưa đến
Đông sẽ lạnh trên đường hoa sữa trắng Con cuốc giữa trời kêu vọng tháng năm...
Tháng 5 * 1994
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2011 11:55:22 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 267:
NHỮNG VẦN THƠ CHO CON
Những vần thơ viết mãi về con
Như con suối không bao giờ cạn
Giữa rừng mai rợp nắng
Thắm vàng muôn sắc hoa tươi.
Ôi, những vần thơ tựa trời chiều chín tím
Như trái tim rụng xuống
Những vần thơ có cánh bay lên
Trời quê hương mênh mông bát ngát
Những vần thơ xa vời khao khát
Trở về vui với con thơ.
Xanh lơ một khung trời kỉ niệm
Những vần thơ như có lửa bên trong
Đêm đông,ngày hạ...
Hoá thành sao bay trắng quê người
Cứ đêm đêm thắp nỗi nhớ lên trời!
Những vần thơ tôi viết người ơi!
Trĩu giọt sương rơi, bạc trời gió tuyết
Dáo dác nước non
Cánh chim cô đơn lạc giữa muôn ngàn.
Nước Đức * 10/10/1988
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2011 13:21:30 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 268:
TIẾNG HÁT VỚI VẦNG TRĂNG
Dưới ánh trăng hồ thổn thức đêm nay
Bờ gió reo vi vút
Mơ màng bên anh bóng người năm trước
Cành liễu ơi mi có nhớ không?
Những ánh sao thầm thì nhắc mãi tên em
Nước hồ xanh ru êm đềm xa vắng
Đêm yêu thương em lại về say đắm
Ôi, mặt trăng ánh sáng của ta ơi!
Người con gái xưa cũng là một vầng trăng đó
Anh cởi áo trăng da em trắng rõ...
Là cả bàu trời vườn trái ngọt của lòng anh
Và bao lần anh đã ngủ cùng trăng.
27 / 7 / 2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2011 02:12:22 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 269:
CÁT VÀ HOA
Tấm áo thiên nhiên quàng lên mùa đông
Em yêu chất ngọn lửa hồng trong đó
Gió run run đêm hoi hương cỏ
Cuộc đời ta: cát và hoa...
Anh thương em hoang dã cửa nhà
Quyện giống ổ rơm thơm mật tình yêu nhỏ giọt
Nơi biệt thự, sa-lông là tình yêu cấp thấp
Thân thể nõn nà em trong như lê-pha.
Anh đã chán rồi cái thế giới hào hoa
Mở mắt dậy thấy quá nhiều giả dối,
Nơi khuất ánh điện tối tân
Ta hôn nhau nụ hôn nồng nàn mông muội
Lịch sử đây rồi, ta lại trở về ta!
17/ 1/1995
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2011 12:18:45 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 270:
VIẾT TRONG ĐÊM MƯA
Trời đất ru anh, anh ru em
Gió bay xao xác trôi lờ lững
Những chiều em đi bao kỉ niệm
Năm tháng tạ tàn cuộc sống phôi pha
Em nghe mưa dìu dặt xa xa
Bản xô-nát hồ thu trong mát Sao cuộc đời lại giống như màn kịch
Phông kéo vào rồi mà tình vẫn ngổn ngang?
Ảnh hình em cứ suốt đời trong anh
Giọt mưa hư vô thầm khúc hát
Nơi cõi vắng anh ru bóng hình xưa ngây ngất
Đêm mơ màng người thi sĩ lang thang....
3/9/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2011 22:32:04 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 271:
NGƯỜI CHƠI MƯA
. Tặng các nhà thơ có tên tuổi đương thời của HNVVN.
Mưa dại mưa khôn mưa đồng mưa phố
Mưa mãi rồi cũng võng mái nhà tôi
Đứng đái vào mưa làm cái thú của người
Nước này trắng hơn hay những thứ mưa kêu
như kèn, la, gõ mõ?
Ta lấy mưa chơi cho thoả chí
Sao lu hết rồi ếch nhái nhảy tứ tung
Ngẫm khúc mưa nay mà thấy lạ lùng
Khi gió giật lung tung lúc lại lầm rầm như thằng lẫn.
Xem những thứ mưa hò reo làm trò quẫn
Điệp khúc nào nghe cũng nhàm tai
Mới lấy mưa để mưa chơi
Nhìn các loại qua màu nước lã...
Hữu ý - Vô tình: ai biết ai nhân bản?
Họ lên diễn đàn còn tôi đứng chơi mưa
Cứ đái vào mưa như một trò đùa
Oàm oạp quanh hồ tai nghe toàn chão chuộc!
2000 - 2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.05.2011 12:01:22 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 272:
EM GÁNH LÁ
Em gánh lá đi về cuối phố
Như gánh cả thu vàng cùng nắng hoàng hôn
Đôi sọt sắt thưa chao đời nghèo khó
Đã ai mua chưa lá của em?
Con đường cái giữa hai hàng cây lớn
Bước chân đi xiêu đổ bóng chiều
Tóc em bay xoã vào gió cuốn
Ngực thon nhoà năm tháng mờ theo...
Em quét lá làm gì tôi chẳng biết
Về nhóm bếp nhà đun hay bán ở chợ đời?
Lá vàng lá xanh em quét tất
Đã ai mua chưa lá em tôi?
Mùa thu 1996
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2011 01:03:44 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 273:
TIẾNG GIÓ BAY XA Giọng nói em trong như tiếng suối
Êm bên tai dòng nước ngọt thiết tha
Để cả bầu trời nhung nhớ mãi
Đôi môi em cười đẹp tựa hoa!
Ta muốn hỏi: Hỡi những làn mây trắng!
Các vì sao xa tắp thiên hà!
Ngơ ngẩn tháng ngày em không còn có tuổi
Quanh mặt hồ nghe tiếng gió bay xa...
19/8/2004
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2011 23:54:33 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: