(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
                        Bài thơ 274:                
        DU THUYỀN SÔNG CÔNG NÚI CỐC 
   
  Anh đã gặp em trên Hồ Núi Cốc 
  Huyền thoại xa xưa sống lại bây giờ 
  Mây nước mênh mang non trùng trùng tiếp 
  Quanh quất bên bờ sim tím hoa mua 
   
  Sương sớm long lanh mặt trời toả sáng 
  Mắt ta soi bóng hồn ta lâng lâng 
  Ta gọi xa vời: Nàng Công! Chàng Cốc! 
  Mối tình tha thiết người vào trong mơ. 
   
  Thuyền ai cất vó cá có nhiều không? 
  Những chú trâu đen êm đềm ăn cỏ 
  Cả cánh chim trời dập dờn trong gió 
  Thiên nhiên đẹp quá ta quên đời thường... 
   
                                  Hồ Núi Cốc * 1997                          
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2011 11:32:23 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        Bài thơ 275:                    
 BIỂN XÔ BỜ CÁT 
   
   
  Tình tan vỡ đất trời hoa không nở 
  Vết thương lòng còn đau mãi, em ơi! 
  Càng đau xót tình lại càng tha thiết 
  Để cuộc đời anh sống giữa chơi vơi... 
   
  Em trôi dạt nơi nào cuộc sống? 
  Lòng biển trong hay ánh mắt em trong 
  Người con gái đã hoá hồn biển cả 
  Anh cũng đóng đinh trên cây thánh giá cuộc đời anh! 
   
  Nghe thấy không em hàng cây thông vẫn hát   trong màu thăm thẳm biếc trời thu   Và có lúc biển rầm rì tâm sự   Bên bờ sóng lặng gió vi vu       Nhớ bóng em cái nhìn như oán trách   Cứ mỗi lần biển xô cát tan tành... 
                                         1/1995                
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2011 11:48:21 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        Bài thơ 276:                 
  GỬI MỘT BÔNG HOA NÚI 
   
  Em thơm mát của một loài hoa núi 
  Cho anh hương ở mãi những làn mây 
  Chút thơ lòng tình anh hoá chơi vơi   Niềm vui sướng cũng mênh mang tựa bể.    
   
  Ta hư, thực... đời sau còn vọng kể 
  Khúc tâm tình người ru mãi thơ ta 
  Giống hàng thông trong biển gió vi vu 
  Đấy, cuộc sống đời thi nhân em ạ! 
    
  Ta là kẻ hưởng hoa bằng hương bóng 
  Trái tim tình anh đã viết về em, 
  Hồn thơ chan chứa mộng vòng quanh 
  Lòng vừa cưới lại vừa đeo khăn tang cưới! 
   
                                        6/1996     
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.05.2011 11:42:08 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        Bài thơ 277:         
                                 QUÊN NĂM THÁNG 
   
  Đã ít sợi trên đầu điểm trắng 
  Lòng hững hờ chẳng đoái màng chi... 
  Ta đã xa nhau còn đâu nghĩa lý 
  Cứ dối mình quên tháng năm đi. 
   
  Dáng vóc xinh xinh mắt nhìn như thu biếc 
  Em hồn nhiên cũng thể cánh hoa thơm, 
  Lúc ấy chúng mình quá yêu nhau em nhỉ? 
  Cái giọng nói em hiền như tiếng gió bay hương... 
   
                                          9/1994                      
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2011 11:56:29 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        Bài thơ 278:                  
 TRỞ VỀ NGÔI NHÀ CỦA MÌNH 
   
  Trở về khi trời chưa kịp nhóm ngọn lửa chiều 
  Thành phố vẫn bon chen tấp nập 
  Có anh bạn nhà thơ lẩn quẩn giữa thơ và tiền bạc 
  Nửa ham danh tài nửa lại mộng giàu sang? 
   
  Mình trở về chui vào chiếc chăn bông 
  Đánh một giấc đẫy đà tỉnh táo 
  Chiều ra ngắm nước hồ Tây xanh lẻo 
  Thấy trong đầu cả thế giới vần xoay. 
   
  Ta trở về với hai đứa con trai 
  Cái tổ ấm yêu thương bé nhỏ 
  Bữa cơm tối thịt, đậu rán vàng tươi 
  Đêm quay ngược mặt trời vào trong cửa 
   
  Bằng những dòng thi ca khuấy nước, đảo giời... 
   
                                       Mùa đông 1995                          
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2011 12:09:49 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        Bài thơ 279:         
                  UỐNG CẠN TÌNH EM 
   
   
  Đời người quanh quẩn chuyện áo cơm 
  Bao nhiêu vạ vật cứ triền miên 
  Bể sống tạ tàn trong cửa khổ 
  Ái ân là cõi của thiên đường! 
   
  Ta mãi yêu nhau suốt kiếp này 
  Vui cùng mộng ước tháng năm say 
  Hồn anh là cả trời mây gió 
  Uống cạn tình em để ngất ngây... 
   
                               8/2/2003               
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2011 12:17:01 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        Bài thơ 280:         
           TÌNH ÂM THẦM SỐNG 
   
     Xơ xác bóng mây trôi phiền muộn 
  Trên căn nhà gác của anh 
  Em đã xa dần phai mái tóc 
  Anh hướng nhìn về Hòn Chồng - Hòn Vợ biển khơi xanh. 
   
  Kỷ niệm tình yêu em đã tặng! 
  Gió mưa cát bụi chẳng phai nhoà 
  Những giây phút chạnh lòng anh tưởng niệm 
  Tình âm thầm sống mãi tháng năm qua... 
   
                                      12/1996  
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2011 11:50:16 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        Bài thơ 281:                        
 CÁNH LÁ 
                          . Tặng nhà thơ Chử Văn Long (*)                  
 
     Có cánh lá bay mềm qua các phố 
  Chẳng làm đau ngọn cỏ nào đâu 
  Tháng năm trôi sắc tố đã ngả màu 
  Xoã mái bạc soi xuống dòng vô định... 
   
  Trên mộ mẹ nghiêng mình đưa hương tím 
  Giọt châu hoà sương nội để làm thơ 
  Bướm vàng bay dạt kiếp ngẩn ngơ 
  Lá tre ngõ rơi dọc bờ bụi đỏ 
   
  Con người đó có khác gì cánh lá 
  Sống đã lành như thực, thoảng như hư 
  Cả chiếc hôn kia hẳn cũng dại khờ 
  Ngày xuống đất chắc còn mơ về cõi sống! 
   
  Mai bạn khuất... 
  Ta sẽ đặt lên mộ phần một bông mai trắng 
  Chút lệ đời hoà cảm khách thi chương 
  Sống vừa đau mà lòng vẫn thản nhiên 
  Trải manh chiếu xin cùng nằm nơi hẻo vắng... 
   
                                                 1996                   
  (*) Nhà thơ Chử Văn Long sống ở vùng ven đô - Ngày ngày đạp xe 20 cây số 
       ra làm việc tại toà báo Người Hà Nội, chiều tối lại đạp xe về nhà. 
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2011 12:19:13 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        Bài thơ 282:                  
    NGỒI ĐÊM TRĂNG 
   
  Ngồi đêm trăng anh trông em 
  Trời xanh thăm thẳm bóng mơ màng 
  Ánh mắt mùa thu trong tận đáy 
  Hàng mi em khép khẽ nằm im. 
   
  Thời gian hoá gò đồi mồ mả 
  Ngồi đêm trăng anh dần dần hoá đá 
  Hướng về phía người con gái có đôi mắt xa xôi... 
   
                                         1991                      
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2011 12:03:15 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        Bài thơ 283:         
           TÌNH XƯA CHÁY LẠI 
                      
  Trái tim là chuyến tốc hành đi ngược 
  Đưa anh vào thưở đã rất xa xăm 
  Để sống lại với em mối tình thơm mát 
  Bóng em về đảo lại cả thời gian! 
   
  Chiều đã xế không còn nắng đỏ 
  Sương hơi lan gió thoảng nhẹ nhàng 
  Chân anh bước hàng cây xưa tình tự 
  Bồn chồn rạo rực tâm hồn 
   
  Trời vẫn đang hè ve đi đâu nhỉ? 
  Chỉ tiếng thơ anh cứ xáo xác kêu hoài... 
  Xin nhặt lại những bông hoa phượng vĩ 
  Hình trái tim em năm tháng qua rồi! 
   
  Anh nghe gió một thời thơ cũ 
  Thưở chúng ta như đôi chim nhảy trên cành 
  Vi vút thổi con đường heo hút lá 
  Của tình em đang cháy lại nắm tro tàn... 
   
                                      7/1995               
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2011 00:21:20 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        Bài thơ 284:                         
 CHIỀU SƯƠNG KHÓI 
   
  Tiếng chuông chùa buông thủng thẳng giữa trời 
  Nghe tẻ nhạt hư hao chiều thu lạnh   Anh ngồi viết những dòng thơ mặc cảm 
  Cuộc đời nhoà nhoạt khói sương 
   
  Em có nghe cánh lá vẫn ru êm:  
  Ta tồn tại hay là không tồn tại? 
  Tiếng ngọt ngào mối tình xưa vọng lại 
  Nhớ những phút chung tình                 anh đã vén nguyệt để vào em... 
   
                                20/8/2005        
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2011 11:56:16 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        Bài thơ 285:         
                    LY TAN          Mái tóc thời gian anh đã bạc 
  Nghe hàng cây xao xác ly tan... 
  Đời mưa gió, tình quàng khăn xô trắng 
  Lòng càng buồn khi đã không em!        Tuổi trẻ đời anh chiến tranh và mất mát   Cửa nhà đổ hoang, tình vỡ ngả nghiêng   Nơi bờ bãi trôi dần vào bụi cát   Đến khi xuống mồ chắc cũng sẽ được bình yên?                                      1995           
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2011 10:30:59 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        Bài thơ 286:                 
       CÁI THỜI BUỔI... PHƯỜNG THƠ PHÚ            VĂN CHƯƠNG GIAN MANH CỦA HỘI NHÀ VĂN 
    
                     - Cảm tác sau khi gặp một bạn thơ ngang đường với  
                         vài ba câu chuyện vu vơ về làng thơ văn hôm nay... 
   
                                                         
  Nghe tĩnh lặng một khoảng không nhạt lạnh 
  Đời đi - về ảm đạm tựa thây ma 
  Anh bạn nhà thơ gặp tôi chiều nắng xế 
  Buông vài ba câu chuyện rồi đi... 
   
  Đời chỉ thế có gì vui hả bạn, 
  Chuyện văn chương: Thôi, kể làm gì? 
  Bọn làm thơ chúng ta đồng nghĩa với phường gian manh cả, 
  Còn lũ làm văn - Thây kệ, cho chó nó nhai đi!... 
   
  ĐĐB (1)... là đứa rất điển hình của những đứa làm thơ 
                                                gian manh ta đấy! 
  Đã gian manh thì chết cũng rứa thôi 
  Gian manh giữa đời, gian manh thơ, 
                   gian manh cả khi ăn, giấc ngủ, 
  Dẫu lúc sống mồ côi hay khi đã phải cùng với mẹ dưới mồ. 
   
  Thằng làm văn Nguyễn Huy Thiệp có nói quá đi, 
                                      đừng nên trách nó  
  Bởi chính nó cũng gian manh "vô học" thôi mà (2) 
  Đến Hữu Thỉnh hay Phạm Tiến Duật có hơn gì đâu cơ chứ... (3) 
  Ta yêu đời ư?  
  Thì gian manh mới có thể yêu mà! 
   
  Ta nói đời buồn: buồn trong văn chương, buồn trong cuộc sống 
  Thơ phú đời nay như hát xẩm í-a... 
  Cả kẻ đọc cũng ba lăng nhăng trống rỗng 
  Hội Đồng Thơ toàn những đứa đẻ non mà. 
   
  Cuộc sống xô bồ gian manh như chấu 
  Đất nước lắm tà ma, ra ngõ vấp lọc lừa... 
  Muốn sống cho yên ư? 
  Hoạ khi cắt tóc vào chùa mà nương náu 
  Chưa chắc đâu? Gặp phải thằng bán tơ (4) 
  Sư cũng bị vạ phạt, nam mô! 
   
  Ôi! Cái thời nay như thời nảo thời nào 
  Trời không trăng sao đất đầy bọ rệp 
  Sống giữa cuộc đời biết tìm đâu ra lối thoát? 
  Dầu thơ hay cũng rơi tõm xuống bùn ao... 
   
                                 chiều 16/7/2005         
(1)   Ngày tôi viết bài thơ này nhà thơ ĐĐB cũng như các nhà thơ, nhà văn  khác nêu trong bài này đều còn           đang sống cả.   2)   Nhà văn Nguyễn Huy Thiệp từng viết và đăng trên báo Ngày Nay... chửi cả làng văn chương rằng: 
     Các nhà thơ lưu manh, nhà văn vô học - Đã gây cuộc tranh cãi, chửi bới nhau với Trần Mạnh Hảo 
     một thời trên báo chí. 
  (3)   Hữu Thỉnh: Đại Hội VI là Tổng thư kí Hội nhà văn VN. Chuẩn bị Đại Hội VII (có lẽ để tranh giành ghế  
        Ban chấp hành HNV), Phạm Tiến Duật viết báo bài xích Hữu Thỉnh, nhưng lại sử dụng một cái tít đề "Tình         bạn trong văn chương" đầy sở khanh, cá sấu... Hữu Thỉnh cũng chẳng vừa: đã dùng một đệ tử của mình         trong làng báo viết bài đả lại Phạm Tiến Duật! 
               Suy cho cùng cũng mèo mả, gà đồng cả thôi? 
  (4)   Gặp phải thằng bán tơ Kiều đã phải bán mình để chuộc cha...   
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2011 10:31:43 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        Bài thơ 287:                       
 ĐỜI BUỒN THƠ VẪN ĐAM MÊ    
   
  Trăng thì sáng em thì huyền ảo 
  Thật như là vợ... đời trôi bọt bèo... 
  Anh hoá đá cả mái đầu đẫm trắng 
  Ngồi trong trăng ngỡ như mình chiêm bao 
   
  Hương bên chùa thoáng mùi kinh phật 
  Anh thành sư tự bao giờ chẳng biết? 
  Rơi quanh người bao xác gió mưa 
  Cuộc đời buồn mà thơ vẫn đam mê... 
   
                                      1991                 
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2011 12:18:04 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        Bài thơ 288:         
                 VẤN VƯƠNG     
   
  Người thiếu nữ đã đi vào xa vắng 
  Vấn vương lòng phút gặp gỡ làm quen 
  Em bịn rịn vẫy chào rồi khuất bóng 
  Bến sông đời anh vẫn sóng tình em 
   
  Chiều mưa nhỏ nên em về ướt áo 
  Trái tim anh ngọn lửa cháy đêm đông 
  Nhớ mắt em đưa tình lưu luyến mãi 
  Để hồn anh vất vưởng tháng ngày trông... 
   
                                    Cuối năm 2000                
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2011 12:26:05 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  2 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: