(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Bài thơ 289:
KẺ HÀNH HƯƠNG
Tôi là kẻ hành hương của những người đã cổ
Nhặt những chiếc lá vàng chiều tha thẩn
để đam mê...
Phạm Ngọc Thái
1990
NR: 194 Quán Thánh Hà Nội
ĐT: 04 7164394
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2008 00:50:16 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thứ 290:
BÀI PHÓNG SỰ NHO NHỎ VIẾT BẰNG THƠ
Mấy bữa qua mình rúc ở nhà
Nằm nghiên cứu đông tây kim cổ
Đêm ra ngắm bóng trăng mờ tỏ
Viết cho đời vài áng thi ca...
Sáng hôm nay buồn tình nhảy lên chiếc city
Phóng đến Hội nhà văn Hà Nội (**)
Gặp mấy ông bạn văn thơ tán cho khuây
Mới hay đã bao chuyện xẩy ra?
Báo Người Hà Nội tạm bị đình chỉ hôm qua!
Vì bài phóng sự của nhà báo Nguyễn Hà
Vô tình làm tổn hại tới chủ trương, đường lối:
"Nhà nước có chỉ thị Tết này cấm pháo"!
Bài viết ỏng eo thế nào lại thành ra đồng loã
với một số chúng dân bất chấp luật đã định qui?...
Ông Tổng biên tập báo Vũ Quần Phương vừa mới đi Pháp về
Vội tru tréo thanh minh lên thành uỷ
Rằng : "Số báo Người Hà Nội Tết qua ông không duyệt..."
(Nhưng anh em trong toà soạn lại tố giác:
Vũ Quần Phương đã kịp về và đã kiểm tra)
Tội lỗi trút hết lên đầu Anh Biên - phó tổng biên tập ở nhà
(Người được Vũ Quần Phương uỷ quyền thay mình khi đi vắng)
Còn dây mơ rễ má đến cả lão nhà văn Tô Hoài
(người đang kiêm chức Chủ tịch Hội Liên hiệp Văn học Hà Nội đương thời
Đồng thời cùng Anh Biên chính thức duyệt trang báo Tết)!
Nghe đâu nhà báo Nguyễn Hà bị đình chỉ không được viết báo một năm
Tô Hoài và Nguyễn Anh Biên cũng đã tự nhận lỗi lầm...
Mình có gặp Vũ Quần Phương mặt mày vẫn còn nhớn nhác
Đang chạy cửa này, cửa nọ để minh oan...
Cái chức Tổng biên tập chuyến này không khéo sẽ ra sông?
Kể ngẫm sự đời: Làm chính trị xảy ra như thế
Cũng chỉ là chuyện vặt vãnh, cỏn con
Làm sao sướng được bằng kẻ chơi ngông?
Cái cốt yếu là phải nhớ câu phương ngôn:
Làm gái đĩ chín phương còn phải biết giành một phương lấy chồng!
21/1/1995
(**) Trụ sở Hội Nhà văn Hà Nội ở tại số nhà 19 phố Hàng Buồm.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.05.2011 11:56:04 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 291:
TƯỢNG ĐÁ BUỒN Em có nghe tiếng ve đêm hè!
Anh đi giữa một trời sương mát
Con đường nhỏ lấm loang cỏ ướt
Những đôi trai gái bên hồ chúng mớm cho nhau...
Người đàn bà dẫn anh đi trong trăng sao
Đôi mắt em trôi cánh buồm anh chết đuối
Lòng thương nhớ gọi anh về thưở ấy
Tình thanh xuân hoá tượng đá buồn!
5/1994
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2011 13:33:26 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 292:
CÔ GÁI PHỤ TÌNH Ở NƯỚC NGOÀI
Em phụ rơi mảnh tình nhỏ bé
Lòng anh hoá vô biên...
Cái sự thật đến là khó hiểu:
Tưởng vỡ thì buồn - chẳng đã vui hơn?
Con cha chả bắt cá mặt hồ, đằm cũng thoả dòng trong
Vỗ cánh bay lên làm rơi dăm hạt ngọc
Biển hát bao la bạt ngàn con sóng bạc...
Có một bài nhưng không phải giành em?
Anh tắm thoả rồi: còn bọt cho đêm!...
Nước Đức * 25/3/1990
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2011 13:29:50 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 293:
KHÔNG TÌNH YÊU CUỘC SỐNG THÀNH VÔ NGHĨA
Em đến bên anh một thời hoa thơm nhất
Nhuỵ hương say cùng trái tim yêu!
Bao buồn vui trong cuộc đời nhau
Tình mênh mông biển xanh sóng vỗ...
Những hàng cây vẫn còn đây thương nhớ
Gió hoá lời ru mây nhẹ cánh buồm trôi
Anh: bãi cát khô cằn giữa ốc-đảo em tươi mát
Cuộc sống không tình nay thành vô nghĩa, em ơi!
Em vầng trăng tròn, em vầng trăng khuyết
Lòng anh đau yêu em lại nhiều hơn,
Tình yêu là con đường bão dông bất tử!
Ở trên mọi đảng phái cầm quyền...
12/5/2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2011 12:45:21 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 294:
XÓT XA
Cảm tác khi đọc Nhật ký "mãi mãi tuổi hai mươi"
của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc (**)
Ngẫm xót xa thân phận một con người:
Nguyễn Văn Thạc ơi,
Đời - nằm xuống dưới mồ là quên hết!
Tiếc thì xót xa Bởi khi Thạc chết
Trái tim vẫn hồng tươi như con thuyền mộng giữa trời...
Nhưng sống tiếp rồi
Đến bây giờ giấc mơ đẹp vỡ tan thôi!
Đời mặt nạ
Đến chủ nghĩa cũng gian manh sảo trá?
Thạc ra đi lúc đó Khi xã hội còn đẹp như tranh Về bên kia giấc ngủ sẽ yên lành.
Ngưòi bạn gái thân yêu năm xưa của Thạc
Đã trở thành nhà buôn lớn rồi cơ đấy!
Còn đâu mộng mơ như cô nữ sinh ngày ấy
Để nhớ thơ Thạc đã gửi cho?
Cuộc sống nàng giờ đây chắc toàn tiền bạc lẫn tà ma...
Tuy không phải là không có gì vui hết?
Mà thôi, dù sao thì cũng đã chết đi...
Chẳng nên tiếc làm gì!
22/8/2005
(**) Nguyễn Văn Thạc: sinh 14/10/1952, nhập ngũ cuối năm 1971, hi sinh 30/7/1972 tại mặt trận quảng Trị. Quê ở Cổ Nhuế, huyện Từ Liêm đã để lại cuốn nhật kí "mãi mãi tuổi hai mươi"!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2011 13:00:08 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 295:
TIẾNG HÁT VỌNG VỀ
Tiếng vọng ấy của em đã hát
Bên hồ xưa gió mát trăng đưa
Những kỉ niệm mùa thu xanh ngắt
Cây ru mình trong tiếng vi vu
Tiếng của tình yêu một thời sôi nổi
Mối tình đó giờ đã vào cát bụi
Cuộc đời buồn nhen nhóm ánh màn đêm
Tiếng hát em quặn xiết cõi hồn hoang...
Ôi, tiếng hát tắt rồi mà tình vẫn sống
Bóng em qua chẳng thay đổi chút nào
Năm tháng cứ trôi em không có tuổi
Nghe thầm thì ai gọi giữa trăng sao!
Một thưở yêu nhau, một thưở ngọt ngào
Êm dìu dịu! Em ơi, êm dìu dịu!
Bên ngoài kia cuộc sống vẫn mời chào
Nhưng tình ta đã tan nát, còn đâu?
7/7/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2011 12:56:48 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 296:
ĐƯA CHÂN EM CHIỀU MUỘN
Chiều muộn đưa chân em lên phố
Bước đi bịn rịn mãi không thôi!
Tha thiết nhìn em trong bóng lá
Cứ vàng rơi, vàng rơi đang trôi
Em thầm lặng quay đi như muốn hỏi:
- Là tình yêu hay anh chỉ đùa chơi?
Biết chẳng thể cùng em mãi mãi
Lưu luyến bao nhiêu ôi buổi chiều rơi...
Chiều đã tắt dáng em nhoà trong phố
Sao bay trên các ô cửa lạnh không
Anh vẫn dõi theo bóng em buồn thương quá
Vừa mới gần đây mà đã xa mênh mông...
27/7/1995
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2011 02:21:13 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 297:
TÌNH CỦA TÓC Đêm nghe tóc lưu luyến tình xưa cũ
Nhặt câu thơ rơi như lá rụng ngoài sân
Từng yêu dấu bao nàng thiếu nữ
Riêng mỗi nàng tóc ngậm một loài hương.
Ta, tóc những giã nhàu mưa gió
Em đến thương, lạc thú, khát khao...
Lẽ nào không tiếc chứ
Lẽ nào mình tóc ta đau?
Ta, tóc dạt trôi đời dâu bể
Chôn lấp tuổi hẹn hò, đầm khoả buổi hoàng hôn
Giờ nghe gió bơ vơ ngoài hiên cửa
Bên trong người và tóc vẫn cô đơn!
1992
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.05.2011 14:35:51 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 298:
HỒN MÂY BAY
Em đến rồi đi im lặng
Cây bàng lá đỏ đứng trong đêm
Một chút gió mong manh thổi vọng
Phố thành đã hoá đá trông em...
Hồn mây bay ta hát khúc thơ êm
Cái bóng xa dần của người con gái
Tiếng thơ ấy dầu em không nghe thấy Nhưng trái tim tình anh sống mãi với nhân gian!
1997
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2011 13:31:23 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 299:
HOA HỒNG
Hoa hồng đỏ thắm môi em
Nở chênh vênh ở trên bàn lẻ loi
Hoa như em đấy, em ơi!
Cô đơn mà toả cho đời ngàn hương...
1980
Một cô gái cùng phòng làm việc với tôi - Có một buổi em đi đâu về tay cầm một bông hồng nhỏ, rồi cắm vào một chiếc lọ cũng nhỏ xíu đặt ở trên bàn: Ngẫu cảnh, tôi đã viết bài thơ trên!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2011 12:44:36 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 300:
TÌNH ĐẾN RỒI TÌNH LẠI LY TAN
Em đến với anh thân như nhành liễu
Vào một chiều vài chiếc lá thu rơi,
Vòng tình đời dây tơ quấn quít
Dẫu chẳng cách nhau một giậu mùng tơi... (*) Trời đang êm... sao lòng bao dông tố Tình tan rồi, xé nát trái tim anh! Em như bông hoa trắng thơm trong gió Để đêm về anh thao thiết với sao trăng. Đắm vào yêu... dầu vẫn biết ngày mai sẽ hết Tình đến rồi tình lại ly tan! Tha thiết cùng em vẫn nghe ngập tràn bão táp Áng thơ tình hồn anh bay xa xăm... 2006
(*) Tựa thơ Nguyễn Bính:
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái giậu mùng tơi xanh rờn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2011 11:42:31 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 301:
THƠ TRÊN CÁT TRẮNG
Sóng cứ vỗ ngày đêm lên cát trắng
Xé nát tan hồn biển thẳm vô cùng
Em có nghe tiếng bên bờ vang động
Cuộc sống này vừa thực lẫn hư không...
Trăng tỏ bóng nhìn ta như muốn nói:
Mi dám so với ánh sáng của ta chăng?
Trái tim mi đã phủ đầy hoang dại
Vừa cuồng... vừa lệ... vừa điên...
Ta muốn hỏi hỡi trời xanh thắm
Có nhớ người yêu cũ của ta không?
21/6/1997
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2011 13:05:55 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 302:
THIẾU PHỤ & CÂY CƠM NGUỘI
Thiếu phụ đứng dưới bóng cây cơm nguội
Trời đông hun hút xác lá vàng
Gió ru khẽ quanh mình em, rất khẽ!
Làn mây xa như một cánh buồm
Anh đặt bút thốt một dòng thơ lạ
Nhẹ như là hôn lên má em thôi,
Cây cứ reo bài ca cuộc sống
Trái tim anh thoắt bỗng bồi hồi...
12/1996
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2011 19:44:10 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 303:
CÁNH CHIM LẠC
Sống mãi cũng chán chê
Một đời thơ với phú
Trần ai là bể khổ
Lấy thơ giải sầu nhân
Cho quên lãng tháng năm
Hồn ta hoang như cỏ
Sầu có từ vạn cổ
Buồn giăng như mưa rơi.
Đi hết kiếp người thôi!
Đời thi nhân cô lẻ
Bồng bềnh như mây trôi
Cánh chim lạc giữa trời...
4 giờ sáng 7/7/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2011 13:13:06 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: