(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Bài thơ 319:
NHỚ GIÀN THIÊN Lý
Anh lại nhớ đến giàn thiên lý
Hoa bây giờ còn nở nữa, không em?
Những buổi trăng xưa ngồi cùng em bên cửa
Nốt thơ buồn anh vẫn gẩy đêm đêm...
1997
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2011 12:44:11 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 320:
LỜI RU CỦA CỎ
Những ngọn cỏ ru ta vào buổi tối
Giữa mùa đông ngày tháng yêu em!
Hoa trạng nguyên trong vườn đỏ ối
Như trái tim người rạo rực đêm đêm.
Ta đã hoá hồn ta thành ánh sáng
Xây đài thơ bằng những mảnh tình hoang
Chợt nhận ra cái giá Chân Thiện Mỹ
Nằm ngay trong cuộc sống đời thường.
Ta lại ru ta lời ru của cỏ
Cứ xanh um khôn dại bời bời
Những ngọn cỏ bấu mãi vào tình ái
Cùng với linh hồn như gió hoa bay...
11/1994
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2011 12:53:57 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 321:
LANG THANG DƯỚI TRĂNG
Anh lang thang dưới vầng trăng dịu sáng
Trong mênh mông thăm thẳm bàu trời
Hồn man dại trái tim anh bổi hổi
Trên đường đời phiêu bạt gió mưa rơi...
Sương khuya trôi lá bay nhẹ lá
Con đường đêm như mộng như say,
Bờ đi cũng rì rào hương tình cũ... Đời chiều rồi mà lòng vẫn ban mai.
Anh muốn hôn mái tóc em thấm sương pha cuộc sống
Cho hoa nở trên cành trở lại thưở ngây thơ
Giờ đã qua những tháng năm âm thầm khát vọng
Bóng trăng êm ru mãi mối tình xưa...
3/11/1995
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2011 13:06:27 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 322:
HOÀN TRỌN LINH HỒN
Dưới vòm cây hương hoa bay thoảng
Có ẩn tàng một thế giới ở trong...
Tình yêu em vừa cuồng phong xác thể
Vừa ru hồn anh bình an.
Chốn trần gian đầy những đảo điên
Anh dạt trôi, lênh đênh nửa kiếp...
Nay sống giữa mùa xuân thao thiết
Cùng với em anh hoàn trọn linh hồn!
Đêm 1 Tết Mậu Dần * 1988
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2011 11:45:57 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 323:
CẢNH PHỐ TRƯA
Anh thi sĩ đang ngồi quán phố
Lũ đua thuyền bơi ở hồ xanh
Đám đánh cá tung vó bè mải miết
Cảnh phố trưa trông thật thanh bình
Con chim nhỏ líu lo quanh tổ nhỏ
Khắp phố phường hàng hoá tựa như hoa
Em gái trẻ mặc bộ đồ để hở
Gió vẫn ru và lá cũng đu đưa
Sự yên tĩnh phải chăng là của giả?
Một cái gì sắp đổ vỡ ta
Thôi quên hết! Đừng tội gì khổ sở
Đời cứ vui, dù vẫn mệt nhoài ra...
Hồ Thuyền Quang 7/11/1993
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2011 12:51:05 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 324:
HỞ HANG NHƯ CHẲNG CÓ Em ăn mặc hở hang như chẳng có
Thời đại văn minh vải xé bớt đi rồi!
Thấy cả rốn, cả đùi, cả bẹn
Lỡ gặp mưa? Gió lùa mau khô thôi...
Vú khiêu vũ trên vòm ngực em thơm mát
Váy phất phơ, nguyệt lấp ló bên trong
Da em trắng, mắt em nhìn tha thiết
Anh cũng phải ngã kềnh... muốn cùng em!
6/8/2000
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2011 22:23:53 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 325:
GỬI CHO EM SỢI NẮNG
Mắt em thăm thẳm như mầu gió
Thơ cũng vàng trong như nắng hanh
Xuân Diệu
Cho em sợi nắng trên cây
Cho em sợi nắng ở tay anh cầm
Nắng bay nắng đứng nắng nằm
Bên hiên nắng vẫn âm thầm chờ ai!
Nghĩa là không phải mưa rơi
Nghĩa là không phải bụi đời đó em
Em xa để lại dịu êm
Bài thơ anh viết giữa miền hoang vu...
8/2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2011 13:22:51 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 326:
XEM ẢNH CÔ NỮ SINH
HỌC Ở NGA
Đây bóng hình của những ngày xa
Mát-scơ-va những chiều thanh vắng
Dòng sông Von-ga buông màn sương trắng
Đôi trai gái trên thành cầu đang đứng bên nhau.
Đã mười sáu năm sau,
Nghe như gió của ngày qua thổi lại
Xoà trên tóc người nay bay mãi
Tôi lắng nghe từ chiều ấy xa xôi
Dòng sông Von-ga vẫn không ngừng trôi...
Mát-scơ-va đã chìm trong xa vắng
Tuyết trên mặt người cũng không ngừng rơi
Những thâm trầm trong canh khuya im lặng
Và đôi trai gái trên thành cầu sống hạnh phúc bên nhau!
22/10/1978
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.05.2011 12:15:10 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 327:
VÃN CẢNH CHIỀU
Có một cô em thấy rất gần
Môi em thắm đỏ mắt em xuân
Hồi hộp hương đưa từ thân tuyết
Ngời ngợi đôi bàu tí rung rinh
Chiều đời vãn cảnh lòng dao cắt
Đi thì cũng dở đứng không xong?
1993
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2011 10:59:30 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 328:
NIỀM TIN TRONG CÕI HƯ VÔ
Nhân loại vẫn chiến tranh ư? và hoa xuân vẫn nở...
Thế giới là gì? Cuộc sống nghĩa gì đây?
Mọi sinh linh cũng vẫn đang tồn tại
Trong những điều run rủi hoặc là may.
Thời gian cứ trôi, không gian cứ đổi
Con người theo tháng năm vần vũ,đảo quay Ta nghe cả gió mây cùng chim ca sóng bể Hồn ta bay vi vút thơ bay!
Nghĩa là ta đã sống với niềm tin vào tận cõi hư vô khi đã khuất
Còn hôm nay như cái bóng trên đời...
Và muôn đời ta không thể chết
Làm một vì sao xa cho cuộc sống con người!
Đêm 2 Tết Ất Dậu*2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.05.2011 12:33:39 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 329:
ĐI VỀ PHÍA ÁNH TRĂNG
Đã có bao nhiêu chiều hoàng hôn đỏ
Anh thường đi về phía ánh trăng
Nơi ấy có bóng em ở đó
Đôi mắt nhìn thăm thẳm một màu xuân
Em là hoa sao lại cứa lòng anh như dao cắt
Vấn vương hoài tan tác cả ánh trăng... 9/1997
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.05.2011 12:42:54 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 330:
TRÁI TIM ĐỔ VỠ
Ai bỏ thời gian vào tóc anh
Để năm tháng phai tàn, bạc trắng
Ai bỏ không gian vào mắt anh
Để hư vô đầy ắp thơ tình...
Anh đứng lặng bên Tây Hồ lộng gió
Nghe trái tim mình đổ vỡ tan hoang.
1994
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2011 22:20:41 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 331:
ĐÊM QUÁN THÀNH ĐÔ
Đêm thành phố ngồi trong quán vắng
Nước hồ trầm mặc phất phơ mưa
Lá rơi lẳng lặng nhưng đằm thắm
Người mới lần theo bóng năm xưa...
Quán cô quạnh gió về nghe thổn thức
Quanh hồ những tiếng nói hư vô
Ôi, làn da ngọc như trứng bóc
Em của ngày xa, em của ta!
Đêm thương nhớ đèn sao lấp loá
Thoang thoảng quanh mình ít hương hoa
Lòng ta lại hoá miền sa mạc
Cát bay trắng xoá bãi bờ...
Hồn tan tác tựa cánh cò, cánh vạc
Sóng bờ ru ì oạp trái tim thơ
Ta hỏi vầng trăng thực hay là hư ảo?
Nguyệt rung rinh cười một đêm quán thành đô...
1995
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2011 12:11:13 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 332:
NHÌN TRONG SIÊU THOÁT
Ta nhập ta vào chốn vô vi
Nơi trời đất cùng tâm linh hoà hợp
Nam-mô-a-di-đà-phật! Sắc sắc không không...
Cõi vô biên mới bao bọc tinh thần ta và tư tưởng!
2/10/2003
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2011 12:47:45 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 333:
NGHE NHỮNG GIỌT THƠ
Và em ơi: tình đi qua bến mộng... Anh gảy bản đàn xô-nát chứa chan
Đời âu nửa khăn tang, nửa sống
Cũng đừng buồn em nhé, kiếp nhân gian! Anh bước giữa cảnh đời phù phiếm Thổi bùng lên ngọn lửa khát hồn thơ Tha thiết yêu em với trái tim cuộc sống Dù trên phố phường chỉ lặng lẽ anh đi... Nghe những giọt thơ rơi lắng đọng? Thường sống đêm ngày bằng tưởng tượng Cô đơn ư? nhưng lòng vẫn đam mê Tha thẩn những chiều trong cõi vô vi. Tình chỉ mộng mà tràn trề tha thiết Xin dụm dành cất giữ chút tàn tro...
13/9/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2011 22:02:44 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: