(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Bài thơ 334:
CHIỀU MÙ SƯƠNG
Chiều mù sương cảnh tình cô quạnh Ta - cánh chim lẻ non ngàn Bóng em lại về bên thổn thức Giọt thơ đau rỏ xuống trái tim tan!
Ôi, cuộc đời vô định mênh mang Lẽ sống cũng bùng nhùng, rắc rối Hiểm hoạ như bẫy giăng trên mọi lối Tình yêu em là vầng trăng vằng vặc thiên hà...
4/11/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2011 22:26:41 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 335:
TRONG GIÓ HEO MAY
Trời về tối... thời gian trôi nhàn nhạt
Giữa phố phường anh hoá tảng đá câm!
Hồn vương buồn nhũng nhẵng lang thang
Chân đang bước mà ngỡ không tồn tại?
Gió heo may bay hư vô khắc khoải...
Năm tháng êm đềm còn đâu nữa, em yêu?
Dĩ vãng đi qua ta như giấc mộng Mảnh trăng trời soi xuống bóng cô liêu!
2/2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2011 12:10:51 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 336:
BÁN CHÁO TRỜI MƯA
Tặng vợ
Lá rơi giữa trời mưa
Gió ru hồn đu đưa
Vợ thì bán ế cháo
Chồng lại ngồi làm thơ...
7/3/2001
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2011 11:56:43 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 337:
HỒ XUÂN NHỚ TÔ HÀ (*)
Hồ xuân sương khói phủ kín hồ (**)
Người đi qua phố mỏng như tơ
Đời người nhân, bạc... ai hay biết?
Cái kiếp nhà thơ nghĩ cũng chua...
Ở đây - "Quán gió" chốn anh ngồi (***)
Vẫn bao thiếu nữ vận áo dài,
Hôm nay người đến còn có nhớ?
Đời vẫn bơ đời, phận vẫn trôi.
Hồ xuân, hồ xuân, hồ xuân trắng...
Nghĩ gì dưới đó Tô Hà ơi!
Ngoài xa đang nở đầy hoa thắm
Sao lá lại rơi lấp thơ Người?
16/2/1994
(*) Nhà thơ Tô Hà đột ngột mất vào năm 53 tuổi.
(**) "Người không sương khói mà sương khói" Câu thơ của Tô Hà.
(***) "Quán gió" : nhan đề một bài thơ của ông.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2011 12:07:44 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 338:
NHÀ THƠ & CÁI ĐIẾM CANH (*)
Tiếng sẻ mùa hè lặng ran trên mái
Lóc cóc mõ đồng bày trẻ chăn trâu
Dẫu chẳng phong trần cũng nửa hồn hoang dại
Phong phanh gió ngợp đồng sâu (**)
Anh viết chùm thơ "Hương cỏ mặt trời" (***)
Đồng đói, đồng no
Làng quê anh qua
Rơm rạ nhà mình
Vồng khoai, bếp lửa...
Tóc quá nửa đã đổi sang màu gió
Chi chút niềm vui nhỏ cho con
Các bạn thường đến anh
Không rượu
Có lúc cũng không trà mà say thế?
Đọc câu thơ Xuân Hương cười cả kim lẫn cổ...
"Cái điếm canh"
Ngắm bề nào cũng thấy mặt quê hương!
1989
(*) & (***): "Cái điếm canh", "Hương cỏ mặt trời" là những tên đề bài thơ của Tô Hà.
(**): Những hình ảnh trong bài thơ "Cái điếm canh" của anh!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2011 12:12:29 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 339:
CÁT BỤI ĐỜI THƠ
Lòng những xót cuộc đời thi sĩ
Giọt thơ đau như gió xé lòng
Một thân phận đi qua như cái bóng
Tô Hà ơi, như thế cũng là xong!
Từ cát bụi lại trở về cát bụi
Phải chăng kinh thánh đã nghiệm màu?
Những bài thơ có lỗi gì đâu (*)
Dẫu biết anh đã đau một đời bạc tóc...
Giá có thể :
Dù chỉ tiếng loài chả xanh, sáo khoang hay vượn hót
Vang trên mồ còn hơn thác nằm im,
Giá có thể nhẹ nhàng như cánh lá
Lặng lẽ buồn và lặng lẽ tan...
1992
(*) Nhà thơ Tô Hà mất vào cái tuổi 53, thơ ông để lại đôi ba tập.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2011 12:46:20 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 340:
QUÊN HẾT ƯU PHIỀN
Như cây thông bên biển xanh vi vút
Anh bồi hồi nhớ lại tuổi thanh xuân
Thưở vẫn yêu em thân nõn hương bả lả
Dưới tán lá rung và bóng sáng của trăng.
Em ngả mình khoe vòm tuyết trắng thơm
Và hang hố như động tiên kỳ tích,
Mây bồng bềnh, gió khuya về bay mát
Vũ trụ tụ vào phát triển ở trong em...
Khi còn tình em ơi: ta quên hết ưu phiền,
Đời cát bụi - yêu là nguồn hạnh phúc!
12/4/2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2011 13:08:20 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 341:
QUĂNG TIM RA GIÓ
Cứ lặng lẽ nhìn em... sôi động quá,
Gái hồn nhiên như trăng hé, hoa chờ
Dưới sao khuya anh thao thức đêm mơ Rồi vò nát tim mình quăng ra gió...
2/2003
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2011 23:03:12 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 342:
TRONG HÀNG CÂY ĐÊM
Trong hàng cây đêm lá buông rơi
Gieo những âm thanh êm đềm thổn thức
Lại thấy bóng em âm thầm nhẹ lướt
Người đàn bà của lòng anh xa xôi...
8/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2011 13:22:47 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 343:
ĐỂ LẠI PHỐ PHƯỜNG
Xin để lại phố phường đêm nay về với gió
Biến tan đi mọi phiền muộn cuộc đời
Ta hoà quyện linh hồn ta trong đó
Bên những vì sao như chòm vú trắng ngời...
4/1994
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2011 12:52:00 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 344:
BỨC TRANH CON VẼ
Bức tranh con vẽ, con ơi!
Đơn sơ mà chứa một trời ấu thơ
Bố nhìn nét vẽ con đưa
Mới hay hồn trẻ ước mơ đã nhiều
Tuổi con nào được bao nhiêu
Mà tranh con những bấy nhiêu ý đời
Cũng bàn tay nắm tay thôi
Cũng long lanh ánh mắt ngời tuổi thơ
Trong tranh con chẳng vẽ hoa
Vẫn như có cả vườn xưa nắng vàng
Ngoài kia trời đất xuân sang
Đã thương lại nhớ lòng càng ngẩn ngơ...
Nước Đức * 9/2/1988
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2011 12:58:09 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 345:
NỖI NIỀM QUA MỘT DÁNG THƠ
Cái dáng thơ không mang sắc hồng một sớm ban mai
Cũng không dịu như vầng trăng đầu núi
Cái dáng thơ từ máu tim tôi
Chảy xuống dòng đời gập ghềnh đau lối xe qua.
Cái dáng thơ ánh hồn non nước xa xa
Có máu thịt của anh, của chị,
Bóng gầy guộc bên hè bà mẹ già nua, Cái dáng thơ như quầng mắt ưu tư của người vợ trẻ,
Phảng phất nét buồn sớm đến trong con
Cánh bướm xưa tha thẩn bên vườn
Cũng thỉnh thoảng bay về trong hoài vọng...
Xin đừng nghĩ rằng buồn là tự vẫn
Sống vô tư e lại quá nhẫn tâm?
Những câu thơ còn đau suốt trăm năm
Xanh sông núi và sáng ngời mặt ngọc.
Ơi tổ quốc!
Vẫn biết buồn không thôi thì chết
Hồn thi ca chỉ biết có yêu thương
Mang những câu thơ rỏ tự trong lòng
Quyện đường đời góp gió.
Ai nỡ bạc khi mẹ còn nghèo khó
Tuổi già nua không đủ sức nuôi con
Dẫu đôi lần mẹ có lỡ lầm
Non nước đảo chao cửa nhà xô xát?
Hãy nhìn! Hãy nhìn đi!
Kia vẫn cả non sông gấm vóc
Đừng vô tâm cho hết thảy thành tro
(Tôi viết bài thơ này từ nước Đức)
Đất quê ta giàu thật không phải chỉ trong mơ...
Xin đừng hiểu: Cứ đến đất văn minh là văn minh tất cả?
Cảnh bèo xô làm méo mó con người
Tiền của dễ nhìn hơn, dẫu đã tụt mấy lần lương tri phẩm giá
Cứu nước non hay lại tội nước non rồi!
Xin bắt chước cha ông cất cao nhân nghĩa
Chính phủ đi đầu cho non nước noi theo...
(Tôi viết bài thơ này từ nước Đức)
Khi tệ nạn đang tràn lan trong vạn vạn chàng trai cô gái quê nghèo.
Tiền của dễ làm hơn
Nhân cách trăm năm khôn lấy lại
Đạo lý đã giàu đâu mà vương vãi lương tâm?
Hãy giữ lấy con: những chàng trai cô gái
Và hãy yêu như một thưở non hồng!
Cái dáng thơ như gió quặn trong lòng
Nhìn sông nước vẫn mênh mông bể sở
(Dẫu có đôi lời nói quá)
Đi bán sức nuôi người đâu phải hội nước non?
Nước Đức * Đêm 15/10/1988
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2011 11:24:19 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 346:
HANG THIÊN DÃ
Em là hoa trái đất
Em là sao thiên đàng Vũ trụ em tồn tại Một thế giới vĩnh hằng!
Ôi, tấm thân thiếu nữ
Còn mạnh hơn quỉ thần
Bắt cả hồn thiên hạ
Trái tim say khôn cùng...
Ai đã vào trong đó
Chẳng thể nào nguôi quên!?
Em ơi, hang thiên dã Sâu tận mà vô biên...
21/7/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2011 12:22:41 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 347:
GIẤC MỘNG TÌNH NHÂN
Em nhè nhẹ bước chân qua phố
Váy rung rinh cặp đùi nhỏ xinh xinh
Ánh mắt đắm say màu thiếu nữ
Gọi anh về trong giấc mộng tình nhân?
Chỗ thiên thai là nơi trú ngụ của thánh thần
Quăng bờ bãi, em ơi mà sinh nở...
10/1996
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2011 00:24:08 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 348:
KHÔNG GIAN HƯ ẢNH
Cứ lặng ngắm ánh trăng miền xa vắng
Sao lạc loài chiếu sáng cuối trời mây
Thời dĩ vãng vút bay cánh én
Lang thang phiêu dạt hồn tôi... Đêm nay ngồi tương tư với bóng Nơi cuộc đời cơm áo những dần trôi Ta lại viết thơ yêu giữa không gian hư ảnh Bằng máu con tim đã tan nát tơi bời!
8/5/1995
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.05.2011 12:12:47 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: