(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Thay đổi trang: << < 252627 > >> | Trang 27 của 45 trang, bài viết từ 391 đến 405 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Nhatho_PhamNgocThai 29.12.2007 09:48:23 (permalink)
 
Bài thơ 394:
 
          HOÀI CẢM MỘT TÌNH YÊU TRÁI CẤM

Tiếng lá đưa xa xa hoài da diết
Bóng trăng trời sáng khắp trong đêm
Em có nghe tận một miền tít tắp
Thơ anh bay như lá rụng êm đềm...

 
Anh nhìn những ngôi sao xanh thẳm
Em bé nhỏ thân thương trong đêm tình rung động
Hồn anh man mác đêm đông

Cả bàu trời vắng vẻ nhớ về em!

Như con suối rừng nước mát thơm
Cho anh tắm cuộc đời anh trong đó...
Tan hết rồi! Sầu vương cùng nỗi nhớ
Chỉ còn đám mây hoang vấn vít cõi hồng trần.

 
Cả tình yêu trái cấm của em
Cơn gió thổi cũng bay vèo xa lắc...
 
                                2007
                      

<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2011 00:29:19 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 01.01.2008 09:58:15 (permalink)
 


Bài thơ 395:


        ĐÊM GIAO THỪA
ANH VIẾT CHO EM 
 
Ở trong Sàigòn có lạnh không?
Đêm giao thừa em ơi, trời chuyển rét
Anh nghe dưới hàng đêm lá cây xào xạc
Đón xuân về anh thảo bút viết cho em!

Vẫn là cô áo trắng xinh xinh
Chắc đêm nay em quên anh rồi nhỉ?
Dù dẫu thế nhưng lòng anh vẫn nhớ
Gửi nụ hôn lên trời cho gió mang đi!

Trăng chẳng thấy đâu chỉ thấy mây che
Phố trong em và phố nơi anh ánh đèn vẫn sáng
Trái tim em có phút giây nào run lên trong gió lạnh
Con tim anh bàng hoàng nhớ lắm, em ơi!

Ôi, vần thơ xao xác cả đất trời
Em bé bỏng anh mừng em thêm tuổi
Dẫu chẳng phải của anh người đàn bà trẻ tuổi
Giao thừa về anh viết mừng hạnh phúc tới em!

Nếu có đêm nào em cảm thấy cô đơn
Thì nhớ anh vẫn về bên em ấp ủ
Làm con gió đêm ru cho em giấc ngủ
Xoa lên mình em hơi ấm trái tim anh...

Đêm giao thừa hôn em nhé, nghe em ! 

                   
           Đêm tận năm Đinh Hợi
         
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2011 13:18:44 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 06.01.2008 09:50:47 (permalink)
 
Bài thơ 396:


      NGƯỜI NHỔ TÓC SÂU
 
Dưới bóng cây chiều chị nhổ tóc cho anh
Trời nắng nhạt anh ngồi lim dim mắt
Những sợi tóc chị nhổ ra trắng muốt
Như đôi bồ câu già đang rỉa cánh cho nhau...

 
                             4/12/1994
                 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2011 12:28:57 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 08.01.2008 09:56:39 (permalink)
 
Bài thơ 397:


      GIỌT TÌNH ÁI CỦA LÒNG ANH RỤNG XUỐNG

 
Em có nghe xao xác lá trên cành
Thơ anh bay trong xa xanh khuya vắng
Về bên em biết bao trìu mến
Ánh trăng đêm này hiền thục như nhung...

Tình êm đềm sâu tận trái tim anh
Nhìn cây liễu rung rinh giữa gió

Em dịu ngọt chín thơm trái đỏ
Gặp nhau hoài mà cứ nhớ, cứ mong.

Em như con bướm mới ra giàng
Bướm bé nhỏ mang sắc màu toả rạng
Hồn em thanh cho tình anh khát vọng
Nụ hôn nồng vương vấn bờ môi.

Nơi bờ bãi con người đẹp lắm, em ơi!
Giọt tình ái của lòng anh rụng xuống
Dù thời thế có đổi thay đen trắng

Trái tim tình anh mãi vẫn thương em...

                          2007
                            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2011 11:23:59 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 11.01.2008 23:11:55 (permalink)
 
Bài thơ 398:  


           BÓNG TRƯƠNG CHI
 

Tình anh tựa bóng trăng đầu núi
Man mác vờn quanh con suối khe đèo
Làm cơn gió khẽ thầm ru em ngủ
Một chút mặn nồng dịu ngọt đêm thâu.
 
Anh chẳng còn chàng trai mười tám
Chỉ cồn cào, thăm thẳm biển sâu
Để đưa cả tình em lên mặt sóng
Ôm em vào mình khi xiết bờ đau.
 
Em chở tình say đôi mắt trong
Đảo sao, lay nguyệt, đêm viễn thị
Anh mang sự tha thiết bên lòng
Trên bến sông đời hoá bóng Trương Chi...

 
                         Đêm thu 1991
                  
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.01.2012 21:33:27 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 15.01.2008 10:29:26 (permalink)
  LỜI GIỚI THIỆU TẬP THƠ 
    CỦA TIẾN SĨ VĂN HỌC
 

            BẢO NGỌC 

         
                                        THƠ  PHẠM NGỌC THÁI  

         Tôi còn nhớ: Kể từ lần xuất bản tập thơ " Người đàn bà trắng " -  NXB Thanh niên 1994, đến bây giờ cũng đã hơn một giáp. Hiện nay Phạm Ngọc Thái đã và đang tiếp tục cho đăng cả Tuyển thơ Đại Bàng ( khoảng 500 bài có cả bình ) trên mạng internet  trong website của Việt Nam Thư Quán ( vnthuquan.net - Ở trang " diễn đàn " - Danh mục " tác giả người Việt " ). Thực ra thì hơn một chục năm đó, tuy không xuất bản tiếp nhưng anh đã cho phát hành rất nhiều các tệp thơ lẻ... để quảng bá thơ ca của mình rộng rãi khắp chốn kinh thành, trong làng báo chí, các hội văn chương, đặc biệt là phổ cập rất nhiều thơ tình vào giới sinh viên trong các trường đại học. Tiếng tăm và thơ anh đã được nhiều người biết đến.

     Phải nói : Phạm Ngọc Thái  là một con người sống hết mình, hết tâm huyết với thi ca. Như tiến sĩ triết học Thế Hùng đã từng nói về anh: Con người tử vì đạo! Hoặc như nghệ sĩ Trần Việt Thịnh đã viết trong bài bình luận: " Phạm Ngọc Thái  -  Người hai lần thi sĩ  " rằng: 


-    Nếu coi thơ ca là một ngôi đền kì vĩ và cao sang, thì anh chính là một tín đồ trong không nhiều tín đồ của ngôi đền đó!...


     Dường như anh sinh ra là để làm thơ! Về cơ bản thơ Phạm Ngọc Thái là loại thơ truyền đời. Trong tuyển thơ của anh có rất nhiều bài đã đạt độ khúc triết, sâu sắc và là những bài thơ hay.  Một loại thơ hàm chứa đầy ý nghĩa trong hình ảnh câu chữ cũng như hình tượng thi ca. Nó gắn liền tính chất sâu xa của thơ cổ phương Đông, kết hợp khá nhuần nhuyễn với các trường phái thơ hiện đại châu Âu: Từ trường phái thơ lãng mạn , tượng trưng đến siêu thực... đã kết hợp với nhau và được cô đúc trong thơ triết học . Rút ra không chỉ từ lý luận thuần tuý mà gắn liền với đời sống xã hội, cùng bể khổ trầm luân cõi nhân gian... Đọc thơ anh càng thấm thía hơn nỗi lận đận, long đong nơi bờ bãi con người và giàu tính nhân văn. Hầu hết là thơ tự do. Nhưng trước hết vẫn phải nói: Phạm Ngọc Thái là một nhà thơ của tình yêu! Đặc biệt thơ tình của anh đã đi được vào lòng các tầng lớp: từ tầm bậc tuổi hoa niên đến lớp trẻ sinh viên, rất nhiều người yêu thích thơ anh.


        Một số  lớn các tình thơ đã được anh công phu viết những bài bình hoặc tiểu luận chí lý và rất hay. Chưa có một nhà thơ nào có dụng tâm viết, mà lại viết say sưa và sâu sắc đến vậy. Tôi vốn là người từng ham đọc thơ, cả thơ trong nước và thế giới. Theo tôi: Thơ Phạm Ngọc Thái đã đạt được tầm là một tài sản của nền văn học quốc gia và có sức truyền lại trong dân gian. Gọi là để giới thiệu thơ anh , tôi chỉ viết vài lời như vậy. Bởi - Nhiều bài thơ cũng đã được anh viết bình thích thú lắm rồi! Xin giành để các nhà văn, nhà thơ, những người nghiên cứu bình luận văn học... cùng các đọc giả xem và thời gian kiểm nghiệm. 


     Sau nhiều năm dừng lại, nay anh tiếp tục cho xuất bản thơ để ra mắt bạn đọc - Trên con đường của nghệ thuật thi ca, chúc anh thành công!...
 

 



<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2011 13:06:41 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 18.01.2008 10:20:38 (permalink)
 


Bài thơ 400:


      MỐI TÌNH KHÔNG BẾN ĐỖ
 
Mỗi sáng sáng anh ra hồ dạo bước
Thấy bóng hình em hắt xa xa
Anh mới hỏi: phải chăng nàng đã thức
Đêm mộng mơ còn in trên nét mặt nàng kia.

Cành liễu gió vi vu lời tình tự
Thơ anh ru tiếng khẽ động bên bờ
Tình yêu đến tháng năm không có tuổi
Anh xao lòng thổn thức giữa hư vô.

Tình cũng thể bóng mây qua vô định
Như phù sa bồi đắp cõi hư không
Em bé bỏng... đời người rồi vụt biến
Hạnh phúc sẽ ào đi trong bể sóng mênh mông.

Mùa xuân gọi, em ơi! Tình ta như lá trúc
Bay trên không xáo xác giữa màu xanh
Anh thầm thì vọng gọi tên em
Bên sóng hồ reo bâng khuâng nỗi nhớ.

Chân anh bước dưới vuông trời thành phố
Tán lá bay che rợp bóng cuộc đời
Mối tình nhỏ líu lo đùa một tí
Biết đùa rồi mà vẫn máu tim rơi...

Ôi mối tình không bến đỗ, em ơi !
Mai anh chết: nếu khi đời nhắc đến
Em hãy nói với đời anh đã từng cảm mến
Mang bóng hình em trong tim để đi xa...
 

                                      1/2008
                     
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2011 13:27:24 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 22.01.2008 10:43:38 (permalink)
 


Bài thơ 401:


                VIẾT DƯỚI ÁNH ĐÈN
 

Ánh đèn phố lững lờ ngồi một bóng
Nhớ hình em trong vắng lặng không gian
Người đàn bà ở nơi xa thẳm
Như cánh chim bay lạc mây ngàn.

Tiếng anh gọi giữa đêm trường tha thiết
Tận phương trời - nghe thấy không em?
Hồn anh đó mênh mang con sóng biếc
Mơ cùng em dào dạt khúc tình êm.

Anh muốn làm trời ôm lấy em bể sóng
Trong đêm về lấp lánh bóng sao lên!
Có anh và em đẫm mình nơi bến mộng
Hạnh phúc lắm em ơi, ta trên mãi thiên đàng...

Trời không mưa nhưng lòng anh cứ mưa chan
Em hoang dại như trăng khoả mình theo gió

Trái tim anh lang thang man mê trong đó
Làm bài thơ anh viết dưới ánh đèn!
                  
    12/2007
                      
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2011 01:46:23 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 25.01.2008 10:42:01 (permalink)
 Bài thơ 402:

           XUÂN ĐANG QUA
     
Xuân đang qua lòng ta cũng đang phai
Nghe sóng nước ven hồ khe khẽ động
Hàng cây phố vẫn ru lời cuộc sống
Thả hồn trong vuông trời trống mênh mông...

 
Thiên nhiên thì hữu tình thơm thảo
Ta một mình chẳng gái, có buồn không!?
 
                       Hồ Tây 1994 
                  

<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2011 22:30:48 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 29.01.2008 10:28:14 (permalink)
 
Bài thơ 403:

       NHỚ NGƯỜI ĐÀN BÀ
 

Người đàn bà đi trong cơn mưa
Cồn giông bão xé nát trời sắc tím
-  Em, một dòng sông yêu...

Người đàn bà mới ngoài tuổi đôi mươi
Chứa một trời thầm như hoa vậy
Tôi thường gọi tên em những năm xa ấy!

Nếu tới ngày vẫn không thể gặp em
Tôi sẽ mang mối sầu riêng ươm thành trái ngọt
Cho cây đời, cho thơ tiếng hát
Cho muôn năm - dẫu chỉ của riêng tôi.

Người đàn bà đi trong mưa rơi
Dạt cả hồn tôi vào bến vắng...

 
                     Nước Đức - 11/1989 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2011 22:44:12 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 02.02.2008 12:25:38 (permalink)
 
Bài thơ 404:

          PHỐ CHIỀU XUÂN
 

Cầu tháp nghiêng soi xuống bóng hồ
Cây như đang mộng đứng làm thơ
Phố chiều người lẫn trong hoa tết
Tôi bước một mình ngắm ngẩn ngơ...

 
                     Hồ Gươm 1993 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2011 22:50:45 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 05.02.2008 12:05:24 (permalink)
 Bài thơ 405:   

                SƯƠNG KHÓI ĐỜI NGƯỜI
                        Kính tặng nhà thơ Trương Ngọc Liên: tác giả
                         của tập thơ Biển Trời Giông Bão - Nhân ngày
                         đến thăm anh trên giường bệnh, được anh cho
                         xem tập thơ cuối đời của anh.
                             Tôi đã cảm xúc viết bài thơ này.
 

Đã hoá hồn và đã hoá  thân
Anh bước tới miền "tâm linh cõi phúc"
Dù chưa tắt Biển Trời Giông Bão (*)
Vẫn dâng đầy một xứ sao xanh...

Anh sống cho đời bằng quyết liệt chính anh
Nay về lại niềm vị tha bản chất
Dầu bụi cát hay bay như làn gió mát
Mai đi rồi! Tất cả cũng hư không.

 
                          7/6/1994
                
(*)  Tên đề một tập thơ của anh

<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2011 00:13:21 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 06.02.2008 22:40:12 (permalink)
 Bài thơ 406:

         TÌNH CHIA XA
 

Em có nghe chiều mưa rơi buồn bã
Tình chia xa thăm thẳm mắt người thương
Nhưng nếu đời chỉ vui giữa đoàn viên
Thì đâu chắc đã đẹp bằng tan vỡ?... 

 
                             28/1/1994
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2011 00:21:07 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 10.02.2008 11:42:56 (permalink)
 
Bài thơ 407:

     KHÚC XUÂN TUỔI SÁU MƯƠI
                       - Khai bút đầu năm

Ta đi trong xuân đời ta hay xuân ngoài vũ trụ?
Nơi cát bụi cuộc đời hoa đã nở đầy hương
Sáu mươi tuổi chửa già nhưng chẳng trẻ
Qua bể khổ trầm luân đã hé cửa thiên đường...

Ta vừa sống giữa đất trời vừa nhập thân trong màn kịch
Thông minh có thừa mà lại vào vai kẻ điếc, câm
Cứ giả bộ hề tuồng cho dễ sống
Nuốt nước mắt mình đi như uống nước chè đường.

Sáu mươi xuân trôi...
Cũng nhanh như bóng câu qua vậy
Già với con nhưng trẻ giữa dân gian
Ta hoá chớp, hoá mây mưa thế kỉ
Hoá cả trời thi ca vằng vặc cõi dương trần.

Ôi, bài thơ ta khai bút đầu năm
Nhìn ngợp cánh hoa bay, sao tim mình còn rớm máu?
Chỉ lặng lẽ cười...
Hàn lại những vết đau khi diễn vai hề tuồng trên sân khấu
Sáu mươi tuổi rồi, cũng vẫn chửa già đâu!

Ta đi giữa mùa xuân
Đã thấy vĩnh cửu ở trên đầu
Cõi Phật rước ta về nơi đất thánh
Ta để lại nhân gian cả trời thơ

               như những vì sao ngợp ánh
Ta bay... ta bay trong xa xanh...

Có thể khép lại được chưa
Cái màn kịch cuộc đời ta từng sống tháng năm?
Hỡi thế gian sao nặng nề số kiếp!
Cũng đã đi sắp hết đường mình cần bước
Trước khi vùi xác xuống mồ 

                  ta muốn được khóc để mừng xuân...
 
                            Đêm 2 Tết - Mậu Tý 
                                        2008
                       

<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2011 00:36:01 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 15.02.2008 12:05:59 (permalink)
 
Bài thơ 408:


     CÓ ANH BẠN NHÀ THƠ
 
Có anh bạn nhà thơ càng già càng thiểu não
Chỉ quẩn quanh lo cơm áo không xong
Tóc bạc rồi thơ phú chẳng ra răng...
Sức đã đuối, tinh thần thì cạn kiệt.
 
Đời có nghĩa gì chăng hả bạn?
Đã không được thênh thang như gió thổi mây ngàn
Lại không thể khinh đời chỉ bằng phần con mắt
Khi giữa đất này bạn còn nghèo khó chuyện áo cơm...

 
                                    12/1994
                   

<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2011 11:32:25 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Thay đổi trang: << < 252627 > >> | Trang 27 của 45 trang, bài viết từ 391 đến 405 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9