(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Thay đổi trang: << < 282930 > >> | Trang 30 của 45 trang, bài viết từ 436 đến 450 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Nhatho_PhamNgocThai 01.08.2008 13:09:23 (permalink)
 
Bài thơ 438:

        EM RU ANH

Em ru anh như mùa thu ru trời đất
Khúc ru người phụ nữ dịu êm

Dẫu chưa thể sinh cho anh những đứa con
Nhưng cũng đã cùng anh hưởng phút giây
                              ngọt ngào, thần tiên nhất!
 
Ngẫm đời thường quẩn quanh kiếm miếng ăn rồi chết
Chỉ hang động em là vĩnh cửu, vô biên
Cao hơn mọi vật chất và các diễn văn!
Khi ôm tấm thân nõn nà 

       anh mới thấy thế giới kia ngập tràn ý nghĩa...
 
                                        2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2012 22:04:16 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 07.08.2008 11:30:06 (permalink)
 Bài thơ 439:


            ĐÊM MÙA ĐÔNG

Bóng lá rơi thăm thẳm mắt người thương
Không còn những đêm anh vẫn thường vuốt ve mái tóc
Chỗ em ngồi nay cỏ hoang phủ lấp
Thời gian trôi, kỷ niệm xa xưa.

 
Tiếng ai trong canh vắng
Vu vơ giọng hát buồn
Hôn quanh vầng nguyệt trắng
Nghe con gió mùa đông...
 
                            1994

<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2012 22:13:21 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 11.08.2008 01:45:07 (permalink)
Bài thơ 440:

         
HÒN ĐÁ MỒ CÔI

Hòn đá mồ côi cũng giống anh
Mòn giã thời gian lóc lăn bờ bãi
Tình tan vỡ là tình đẹp mãi!
Ảnh hình em hiện lại, tháng năm trôi...


Gió hát trời, anh hát khói sương thôi
Gã hành khất những vì sao lấp lánh
Hồn dã tràng anh se làn cát trắng
Ngồi bên đời vi vút thoáng mây bay
 
Ta tồn tại hay là không đây?
Tiếng đồng hồ đeo tay kêu nghe buồn tẻ
Của hòn đá mồ côi làm thơ trong vắng vẻ
Tóc trắng rồi, tình sao khôn nguôi...
 
                            23/4/1995

<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2012 22:26:29 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 20.08.2008 14:02:55 (permalink)
Bài thơ 441:

 
          ĐÊM MƯA TẦM TÃ

Trời giông tố, đời cô đơn bên bóng
Trôi dần dần những tháng năm buồn tênh
Em thế nào rồi: buồn hay vui sướng?
Có nghe giữa làn mưa mông mênh...

Anh nhớ đêm mưa xưa tầm tã
Ở bên hồ hai đứa  ôm nhau
Dù bão giông  trái tim sợ gì đâu?
Em  vẫn trong mơ mặc mưa rơi xuống đầu.

Áo em ướt, quần em cũng ướt
Máu chảy mạnh trong người  rạo rực, xôn xao
Anh  ủ cho em trên chiếc ghế đá bên cầu
Giây phút ấy: Trời dẫu sập  ta cũng không cần biết tới!

Anh luồn xuống dưới em vén những sợi lông  tơ đương rối
Em dang rộng đôi chân ra đón đợi...
Phút giây thiêng sung sướng nhất trên đời
Kỉ niệm này ta nhớ mãi khôn nguôi.

                               2008

<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2012 11:25:42 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 29.08.2008 12:04:36 (permalink)
 
Bài thơ 442:


          NGUYỆT CỦA CHỊ HẰNG
               VÀ NGUYỆT CỦA EM

Nguyệt trên cung trăng của chị Hằng
                             giống nguyệt em không nhỉ?
Một tý thôi, mà diệu huyền bất tử!
Nhớ không em bao đêm
Ta đã ngủ cùng nhau trong trăng...
                             
Kỷ niệm dưới hàng cây lá đổ
Đêm động tình nguyệt em hoá mênh mang
Khi vơ vẩn em giống vầng trăng khuyết
Lúc buồn đau lại khép nguyệt vào trong.
 
Và thế giới sẽ chỉ là cái bóng
Với những hồn ma vất vưởng sống chơi vơi
Nếu như em không có nguyệt
Thì loài người cần gì tổng thống nữa, em ơi!

Nguyệt em mở ra một hang động tuyệt vời!
Anh bất chấp hiểm nguy lao vào đó

Dù những buổi mát trời hay đầy mưa gió
Nguyệt em là ánh sáng để anh soi.


Nếu em không còn nguyệt để anh ru
Nghĩa là vũ trụ đã không còn sự sống!
Anh viết bài thơ ca ngợi nguyệt và em
Hạnh phúc bao nhiêu Khi anh đặt nguyệt em nằm xuống
                                                       để nằm trên...
 
                                            2005
   
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2012 23:24:30 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 06.09.2008 00:58:28 (permalink)
 
Bài thơ 443:


                ĐỘNG BƯỚM

Phút say đắm tột cùng em mở toang động bướm
Giữa khu rừng rậm rạp nguyên sơ
Nàng thơ thẫn thờ si mê hưng phấn
Bướm của em chứa cả thánh thần lẫn yêu ma.

Có ai chưa em? đã vào khai phá...
Để bướm vẫy vùng, bướm thoả ước ao
Và khi ấy em sẽ không còn là trinh nữ
Bờ bãi đời người bướm vẫn lượn như sao.

Thân nhi nữ: một thế giới mênh mông, hoang dại!
Cấu thành bên trong bao yếu tố mĩ miều
Tự thiên thai chẳng phải vẽ vời nắn gọt
Lạc vào vườn em trái cấm ngọt hương tươi.

Tình yêu từ đâu, từ đâu anh không biết?
Mà rung cảm tâm hồn, lay động trái tim!
Nhưng yêu nhất là bướm em,
                    có sức chinh phục diệu huyền
Đêm đêm bướm thường bay ra trong phòng ngủ.

Bướm của em trên đời mãi còn quí giá
Đến lúc cần bướm lại sinh con...
Không lời thơ nào tả hết được vẻ đẹp bướm em
Nam-mô-a-di-đà !

 
                                     2005
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2012 11:49:31 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 10.09.2008 01:07:14 (permalink)
 
Bài thơ 444:


          ĐÀN BÀ ĐẸP NHẤT
         LÀ KHI ĐÈN ĐÃ TẮT


Bi kịch đằng sau hạnh phúc đó, em ơi!
Dầu biết thế nhưng đã chót yêu rồi
Ta gặp nhau chỉ trong chốc lát
Giữa đêm tối anh lần vào em thăm thiên thai...

Khi tắt đèn da em là ánh sáng để anh soi
Mọi khe ngách trên em... anh đều tìm đến đó
Mặc cho mưa gió đầy trời
Cũng chẳng bằng tình ta ngất ngây.

Dù mai nỗi nhớ thương 

                 dầy vò trái tim anh đau khổ
Thì đêm nay, em ạ! Cứ đắm say...
Mọi phiền não trên đời này quên hết
Lòng cứ yêu, hạnh phúc cứ tràn đầy.

Trong đêm tắt đèn em đẹp nhất trần gian!
Hôn đôi trái em tưởng mình du ngoạn khắp không trung
Chơi dỡn nguyệt một thiên đường tuyệt thế...
Mong trời cứ đêm để cùng em vui chút nữa.

Hạnh phúc đời ta, tình qua trong tiếc nuối
Vì em ơi: Hết đêm ta đã phải lìa rồi!
Đàn bà đẹp nhất là ở trong đêm tối
Để nhớ nhau suốt đời...

Đêm tắt đèn thành ánh sáng của thơ tôi!

 
                                     2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2012 22:47:23 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 18.09.2008 01:04:10 (permalink)
Bài thơ 445:


      
NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG NĂM THÁNG

Bảng lảng thu bay một đêm sương lạnh
Bên Tây Hồ hồn anh đẫm yêu thương
Người đàn bà tháng năm không gặp lại
Gió hắt hiu sầu vương khắp nẻo đường...

Ta ôm một mảnh tình trống rỗng
Sống như người hờ hững giữa hư không
Bao thời gian ta cùng nàng ân ái

Chẳng bài ca nào có thể tuyệt hơn!

Cuộc đời, tâm hồn, tinh thần, lý trí ta
Sống trong nàng hồi sinh và phát triển!
Nàng đứng trên đài cao hơn 

                      các nguyên thủ quốc gia
Còn trái tim đưa lương tri và phẩm giá hài hoà.

Tháng năm, em ơi! Em không còn có tuổi...
Ru êm đềm giấc mộng tình anh
Nhớ những lúc em để "lờ"...
                    đã làm lệch cán cân tạo hoá
Nay xa em, anh khắc mãi trong lòng.


                                        2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2012 00:47:00 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
hocinternet 18.09.2008 15:36:45 (permalink)
@Nhatho_PhamNgocThai  cảm ơn bạn rất nhiều vì chia sẻ cho mình nói riêng và anh em vnthuquan nói chung về những bài thơ của phạm ngọc thái, chúc bạn cố gắng sưu tầm và post nhiều để anh em thưởng thức, thân.
Nhatho_PhamNgocThai 23.09.2008 00:54:02 (permalink)
Bài thơ 446:

      RU NGƯỜI THIẾU NỮ
                    
Em đã có một thời thiếu nữ
Mảng trời xanh đẹp đẽ xa xưa
Bóng lá rụng đang rập rình trước cửa
Ôi, cuộc đời sao đã vội già nua?

Em đã có một đời tình bão táp
Những cuộc tình điên và những dịu êm
Em mang đến cho người mình yêu hạnh phúc
Nhưng cũng có bao bi kịch vì em.

Thời gian bay như tia chớp
Xé rách không gian, đốt cháy cả tuổi xanh

Còn xuân sắc em quyền uy như nữ chúa
Nay lụi tàn rồi, buồn tựa mả Đạm Tiên.

Xưa cánh chim bay, nay bọt bèo trôi dạt
Đã mấy ai hạnh phúc mãi đâu em!?

Cuộc sống như con tàu nghiền đời ta tan nát
Giọt thơ anh ru em mà xa xót con tim...
 
                                2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2012 11:59:41 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 29.09.2008 01:10:24 (permalink)
Bài thơ 447:
 
         TRÁI TIM HOÁ
    MẶT TRỜI VÀ SÓNG BỂ

Nhớ bao đêm cùng em dạo bước
Sóng bên hồ ru khẽ tiếng lao xao
Ánh mắt em một trời trong biếc
Cả hồn anh tình nhạc vút lên cao!

Khi tình yêu đổi thay ta thành con người khác!
Ta hoá trong em như cây hoá tượng đài

Trí não hoá chim bằng giang sải cánh bay
Trái tim hoá mặt trời và sóng bể.

Có lần em dẫn anh vào trong phòng ngủ
Anh bế em lên chiếc giường đệm mới tinh,
Cởi áo váy em ra yêu cho đến hết mình
Ôi! Con cá diếc của anh nhớ mãi...

 
Đã qua rồi cái thời ta vẫn thường chim gái!
 
                                     2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2012 12:22:14 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 05.10.2008 20:10:15 (permalink)
Bài thơ 448:


       
THÊM YÊU THÀNH PHỐ QUÊ MÌNH
                    KHI ĐÃ VÀO ĐÊM

Những chiều tắt sương đầm trên phố
Hàng cây ru ngủ đám chim muông
Anh không còn cùng em như dạo đó
Tiếng hồ xưa buồn than thở trong đêm.

Khắp nẻo đường vương vào bóng tối
Hương khuya lan toả cõi trời xa
Nhớ dáng em vẫn khoả mình nằm lộng lẫy
Như làn mây nõn nà cởi xiêm áo bên ta.

Ôi, cuộc tình! Cuộc tình, sao nhớ thế!
Ta không còn trẻ như thưở vẫn ru em
Thân thiết cả tiếng chuông chùa trong chiều gió
Tiếng nam-mô lại êm dịu tâm hồn.

Vẫn thấy em thường về trong bóng lá
Tấm thân mềm thiếu nữ hoá vô biên
Anh ve vuốt cả nguyệt và trái vú
Thêm yêu thành phố quê mình khi đã vào đêm...

                                            2005

<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2012 23:44:34 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 12.10.2008 11:48:30 (permalink)
Bài thơ 449:


         
BÀI THƠ TRONG PHỐ LẺ

Tối phố nay trăng lên đầu ngọn cây
Để lại một cung tròn sứt mẻ
Anh lặng lẽ trầm mình trong phố lẻ
Càng về đêm càng đẫm giọt sương sa.

Tối phố xưa: liệu em còn có nhớ
Hay tháng năm bận bịu sống quên rồi?
Em là mảnh tình cuối cùng tan vỡ

Anh theo gió mây trời, em bèo dạt sông trôi...


Đời cứ thế đến già rồi chết
Ta sống thực mà tình như màn kịch,
Nghĩa lý ư? Chết nửa trái tim người
Như đám mưa trời... tan thành bọt cả thôi.

Những tối xưa, em ơi! Vụt qua khoảnh khắc
Nghe tiếng gió rì rào tha thiết
Mà chúng mình lặng lẽ tựa người câm
Hồn thơ anh vất vưởng giữa không trung.

Ôi, những tối - chỉ còn trong tưởng tượng
Phố vẫn đây, bên hồ sóng đưa về
Con người với con người yêu thương và khát vọng!
Bản xô-nát tình anh thả khúc đam mê...
 
                                       2005


<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2012 00:06:14 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 20.10.2008 11:18:29 (permalink)
Bài thơ 450:


              CÔ GÁI VÀ CHIẾC VÁY NGẮN
                              

Chiếc váy ngắn em khoe đùi trắng nõn
Vầng nguyệt non mấp mé bên trong
Nửa em che nửa lại muốn tuông

Phố đang buồn bỗng nhiên tình tứ.
 
Em hãnh diện với bộ đồ thiếu nữ
Giữa chiều đông rạo rực những con tim!
Thân thể em là hàng quí thiên nhiên
Cứ cởi béng để cả "đĩa" của em ra cũng được...
 
                                       2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2012 12:13:23 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 31.10.2008 01:18:36 (permalink)
Bài thơ 451:


          NGỒI BUỒN VIẾT THƠ CHO EM

Tai nghe gió vẩn vương trên phố vắng
Buồn cô liêu, cuộc sống cứ nhạt tênh
Em chia ly bỏ lại trời xanh thắm
Cây vẫn ra hoa mà anh không em.

Năm tháng đi qua, năm tháng không trở lại
Lòng nhớ thương anh lại viết thơ yêu!
Ôi, đôi mắt em nhìn như ngây dại
Một vầng trăng... một vầng trăng phiêu diêu...

 
                                  2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2012 12:22:32 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Thay đổi trang: << < 282930 > >> | Trang 30 của 45 trang, bài viết từ 436 đến 450 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 9 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9