(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Bài thơ 452:
KIẾP THI NHÂN
Ngồi trong phố mà như giữa đồng hoang
Những trò đời gõ xung quanh loạn nhịp
Gió đìu hiu cõi lòng hơi u tịch Hội Nhà văn cũng chỉ ga-la cười...
Nhà thơ, nhà văn giờ tác phẩm thường
nhưng khá giỏi buôn đời
Ta lại thả hồn ta vào cõi mộng
Để ru lòng những phút giây xao động
Chốn đời nay anh chán nửa phần rồi!
Mơ bóng tình nhân trên thảm biếc sao rơi
Đêm nay nhớ và bao đêm nữa
Mặt trời mọc hay vầng trăng sáng tỏ
Tháng ngày trôi... cứ thế, em ơi!
Hồn hoá mây bay du ngoạn khắp bầu trời
Tim hoá sóng reo bên hồ gió Người vừa có lại vừa như không có Chốn đời thường anh sống kiếp thi nhân!... 2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2012 12:38:45 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 453:
TRONG CÁNH RỪNG RẬM CỦA EM
Cánh rừng rậm um tùm che kín nguyệt
Muốn vào rừng phải vén cỏ dại lên
Trong nguyệt ấy một hang sâu thăm thẳm
Tuy hoang xơ mà rất êm đềm...
Tình là tiếng chim ca, ánh trăng xa vô tận
Là mùa hoa vào độ xuân sang
Gắn bó đất trời: anh và em giao hợp
Giây phút rồi... em sẽ có mang... Khoảnh khắc ấy, em ơi! Như chớp giật Như có sóng biển gào xé bờ cát tả tơi Trái tim sướng rụng rời và nguyệt em tan tác Đôi mắt em mơ để nhớ suốt đời... 2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2012 13:09:47 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài 454:
NÀNG VÀ EM
Nũng nịu trái thơm trên vòm ngực trẻ Khuôn mặt xinh như vầng trăng Xưa kia là nàng, nay là em. Tấm thân trắng nõn nà mát rượi Anh vẫn thích cái miền nóng hổi Của em giống của nàng quá đỗi. Vẫn nhớ buổi khai hoang nàng chỗ ấy Em hiện đại hơn làm anh bối rối Nhưng cũng uốn cầu vồng như nàng đã yêu anh! 2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2012 13:18:43 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 455:
NÀNG THƯỜNG CƯỜI VỚI TÔI Nàng thường cười với tôi dưới vầng trăng sáng
Mắt đong sóng sánh cả mùa xuân
Ôi, khoé mắt nghiêng một trời biển sóng
Xoa êm ái trái tim, dịt lại vết thương. Bờ bãi con người... Em mang sự sống hồi sinh Mỗi nét trên em, mỗi bộ phận trong em Đều chứa chất hoa thơm, nhuỵ ngọt Em hiền hậu, dịu dàng và tha thiết Làn mấy bay, gió réo rắt xa gần. Tình qua rồi! Trống cả không gian Hồn vất vưởng lạc trong chiều gió
Nghĩ đến em trái tim anh vỡ! Hàng cây ru thầm nhắc về em... 2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2012 13:29:15 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 456:
TRIẾT LÝ THỐI VÀ THƠM
Ta muốn bật một cung đàn quên lãng
Như bông hoa thơm cứ nở đầy hương
Như trai gái bên bờ tha thiết yêu đương
Theo năm tháng trôi vào vô tận...
Hưởng chút vị buồn: nâng ly uống cạn!
"Khối tình đời" có đắng, ngọt, chua cay...
Có hạnh phúc đam mê và khổ tận cam lai
Như trời đất có cả thiên đường cùng âm phủ.
Lặng lẽ nhấm vị buồn ngon đáo để
Nếu chỉ toàn vui chắc gì cuộc sống đã nên thơ!
Như tình yêu có hoà hợp lẫn chia ly
Đêm nay buồn, mai rồi sẽ hết.
Hàng cây kia vẫn rì rào tha thiết Sống trên đời này vừa thối lại vừa thơm...
Chủ nghĩa Mark suy vong, chắc chủ nghĩa Tư bản hơn? Ít nhiều thằng nào cũng có cả thơm lẫn thối!
Ta cũng vậy: buồn không thể nào tả nổi!
Bởi khát vọng quá nhiều,
Nhưng sống đời thường chẳng phải cũng vô vị lắm sao?
Thôi! Đường ta đi do thượng đế đã trao,
Còn định mệnh: Chắc là sổ nam tào đã chép.
Ta viết câu thơ buồn mà trong lòng da diết,
Nhưng cũng xin đừng nên buồn mãi, người ơi !? 6-12-2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2012 13:45:02 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài này tôi viết nhầm trang - Xin xem bên " Một huyền thoại thi ca "!...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2008 11:07:04 bởi Ghosttt_01 >
Bài thơ 457:
NGẪU CẢNH TÀO LAO
Em mặc chiếc váy ngắn không thể cộc hơn
Cây lá ngả nghiêng, mây trên trời bối rối
Cuộc sống lại đẹp lên! Thành phố càng thêm mới!
Ai bảo: thiếu nữ mặc hở hang là thiếu văn minh?
Xem ra: Những triết lý đạo đức thông thường
khó đứng vững được với thời gian?
Những ông nói mạnh mồm thường chỉ là nói dối
Bởi ông nào mà chả thích của đàn bà, con gái
Họ càng để ra, các tướng càng hám lao vào.
Rồi đây thiên hạ chỉ thích đọc những loại thơ viết tào lao
Gắn tý triết lý sâu xa nó sẽ thành bất tử!
Cũng như cô gái trẻ biết cách khoe sự nõn nà thân thể
Thêm tâm hồn sáng trong sẽ được lắm người yêu!
Ôi, chiều nay sao gọi là chiều
Thiếu nữ mặc váy cộc qua trăm con mắt đổ dồn không biết mỏi
Họ muốn nhìn hé vào trong tìm cái gì đang động đậy?
Con bướm bay, con bướm sắp bay ra... 12/2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2012 22:10:29 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 458:
TÌNH YÊU VÀ SỰ SỐNG TRƯỜNG TỒN
Tiếng lá rơi theo làn gió bay
Thế giới bọc em vào mênh mông
"Giống" của em là trục quay vũ trụ
Hạt nhân của tên lửa tầm xa chốn bụi trần.
Hàng cây phố reo qua ta đêm nay
Kỷ niệm xưa êm đềm tha thiết
Em ở đâu? Hoa nở hay bụi cát?
Có nhớ khi cởi trần đắm đuối yêu anh! Hiu hắt buồn gió thổi miên man Trong sự sống trường tồn và bụi cát Tình yêu em cưu mang cả thế giới khỏi cơn dãy chết Thơ anh lãng đãng bay vô vi ngoài vũ trụ...
2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2012 22:32:33 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 459:
VIẾT TRONG ĐÊM NOEL
Trái tim anh mưa tạnh, sóng lặng rồi
Dẫu nhớ nhung lòng chỉ hơi man mác
Em ngủ bên chồng chắc cũng đã yên bề ngon giấc
Tình chúng mình chấm hết, thế là xong.
Những đêm yêu thành cổ tích, phải không em?
Ôi cái thời không chiếu, không màn bên trăng gió
Đời thiếu nữ em trôi hoá câu vọng cổ
Anh cũng chỉ ru anh trong bóng nhạt khuya về.
Nhớ ngày nào anh vẫn đón em đi
Tối phố, trời sao... tình yêu tuổi trẻ
Ta trút cho nhau cả trời lẫn bể
Năm tháng qua, tất cả ngỡ chiêm bao....
Đêm Noel đó em! Trai gái vẫn rủ nhau
Chỉ có hai ta hai trời cách biệt! Đêm Noel 2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2012 00:45:34 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 460:
TIẾNG HÁT CỦA NGƯỜI THỤC NỮ
Em thao thiết suốt mùa giá buốt
Xuân về rồi, nhưng không có anh!
Hoa đào nở hắt hiu trên thềm vắng
Vài cánh rơi lẳng lặng đến se lòng.
Năm tháng đi qua đời em vào bụi cát
Tình hư vô... anh có xót không?
Nhìn con én bay giữa trời hiu quạnh
Con chim lạc đàn phải chăng cũng là em.
Ôi, những đêm xưa bên hồ em vẫn hát
Khúc hát say người thiếu nữ đang yêu!
Anh âu yếm nhìn em và vuốt tóc
Nụ hôn tình ấm cả đêm thâu.
Tình ly tan em về nơi biển cả
Sóng đánh, bão vùi...đâu bằng sóng lòng em!
Em vẫn chờ và mong ngày anh lại đến
Cứ mịt mù sương gió những đêm đêm.
Trái tim vỡ tan rồi, anh ơi! Không lành được
Em hoá đá lúc nào... nhưng để đợi chờ ai!
Giọt nước mắt chảy tràn đời bọt bể
Có làm anh chạnh lòng
nhớ đến người con gái thuở ban mai?
Xuân 2009
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2012 22:44:18 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 461:
MONG GẶP LẠI VẦNG TRĂNG
Anh đã gặp vầng trăng đêm hoang vắng
Cháy bỏng trái tim, hồn say đắm
Ôm em vào lòng tha thiết môi hôn
Cuộc lãng mạn tình nhớ mãi không quên.
Anh - Cây thông hao gầy lặng lẽ
Em - Bông hoa hương sắc trời mỹ lệ,
Tình đôi ta làm bão tố cuộc đời
Ôi, tấm thân em cả vũ trụ tuyệt vời! Những âm thanh buông hoà trong khúc nhạc Đời người, em ơi! Như chiếc lá mỏng manh Ta đi giữa trần gian bụi cát Phút gặp nhau lòng quyến luyến yêu thương.
Thơ anh rỏ đôi dòng lệ xót
Người đàn bà hồn hậu gợi khêu
Nghe tiếng gió reo quanh tha thiết
Mong gặp lại vầng trăng thân yêu!
2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2012 21:23:32 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 462:
VĨNH BIỆT CUỘC TÌNH
Thôi! Vĩnh biệt cuộc tình êm ả
Khúc nhạc đời chan chứa tuổi thanh xuân
Bên hồ liễu những đêm trăng sáng tỏ Đã lùi vào trong gió bụi trần gian.
Anh trở về như Napônêông đi tù ngoài hoang đảo
Ông giành thời gian viết những trang hồi ký
thuở tung hoành...
Anh lấy tình xưa xây giấc thi nhân
Lòng tiếc nuối tình sao ngắn ngủi.
Nhưng chẳng lẽ đời không em lại trở thành vô nghĩa?
Bao trai gái quanh mình vẫn tha thiết yêu đương
Anh cứ bước lang thang hiu hắt bóng
Tình qua rồi, mãi mãi xa trông...
Em an phận bên người chồng quên lãng
Còn đâu những tháng ngày...
dẫu ta chửa hôn nhân?
Thơ xót đắng bởi tình xưa như rượu ngọt
Nhớ những đêm khuya nào
anh vẫn cởi áo quần em...
2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2012 21:42:26 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 463:
NGHE GIÓ HEO MAY
Gió heo may bóng em về đêm mát
Khúc thơ tình dìu dặt quê hương
Mây rụng xuống buông rèm trên sóng biếc
Bên hồ trầm mặc tiếng chùa chuông...
Hồn du khách anh chơi vơi theo gió
Mộng tình xưa tha thiết yêu thương
Đã bao đêm cùng em ân ái
Dựng cả một thánh đường quanh anh.
Mới chợt hiểu: tình gái trai chỉ một thời khắc vút! Trôi qua rồi, tất cả đã chia phôi
Gió heo may cứ bay về da diết
Người thiếu nữ năm nào có còn nhớ, em ơi! 9/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2012 21:55:05 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 464:
TRÊN SÂN KHẤU CUỘC ĐỜI
Ta chào xuân trên cái sân khấu cuộc đời
Bao năm mây mù che khuất
Nay dòng thơ ta đã bay đi tràn khắp
Như đàn én bay, hoa nở trời xa...
Cõi dân gian muôn năm hơn mọi đế vương kia!
Chính trị cường quyền chỉ là tạp dịch
Hồn thơ ta trên trời cao non nước
Lưu truyền vọng tới thiên thu.
Ta từng nổi trôi nỗi dâu bể phù du
Lăn lộn chốn nhân quần, mộng mơ đời gió bụi
Trái tim ta đoá hồng trong bóng tối
Đêm ngày thơm toả hương say.
Ôi! Cái sân khấu cuộc đời, bức màn chót rồi đây!
Những phông cảnh diễn qua giờ trôi vào quá khứ
Thời thế ư? Ta dẫm đạp lên thời thế!
Đón xuân về vui giữa nhân dân...
Mồng 3 tết năm Kỷ Sửu (tức 28/1/2009)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2012 21:30:04 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 465:
NHỚ MÃI BÓNG EM
Cứ nhớ mãi bóng em trong ký ức
Những đêm hồ tha thiết trăng sao
Hỡi con gió cũng đừng than vãn nữa
Bụi cát rồi! Ôm giấc mộng tiêu dao...
Đó là quãng thời gian đẹp nhất! Trái tim ta đau, hồn hoang mạc lang thang Ôi, quá khứ quí hơn vàng bạc Tuổi trẻ qua rồi, tình cũng ly tan! 12/2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2012 21:44:52 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: