(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Thay đổi trang: << < 313233 > >> | Trang 32 của 45 trang, bài viết từ 466 đến 480 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Nhatho_PhamNgocThai 18.02.2009 10:27:18 (permalink)
Bài thơ 466:

        ANH THẤY CẢ MẶT TRỜI

         VÀ MẶT TRĂNG TRONG ĐÓ
                   

Nhớ lúc cùng em đêm thu hiu gió
Hay khuya hè xào xạc lá bay rơi
Thân đàn bà ngửa lên: phiên bản của thiên thai...

 
Tạo hoá sinh ra một lỗ cổng trời
Hang hút sâu, rừng che phủ bên ngoài
Anh rẽ bụi, tìm đường vào em làm bất tử!

Và làn môi em bông hoa thơm lạ
Ánh mắt ái tình huyền ảo xa xôi
Đôi bầu ngọt em là hai trái lê mời.

Gió vẫn nổi bên hồ xưa, đó em!
Trong canh khuya thao thức bờ sóng vỗ
Cứ hiền dịu như vầng trăng mơ ngủ
Để cho lòng càng nhớ nhung thêm.

Những linh hồn đã chết đuối gặp em hồi sinh lại!
Anh trở thành một thi nhân thời đại
Hoa trái đời anh nở từ vôi vữa, tro tàn.

Em là nốt đàn ru những đêm thương nhớ!
Ôi! Một thời trai gái say nhau
Anh thấy cả mặt trời, mặt trăng

                      trong cái đĩa của người yêu...
 
                                        2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2012 22:00:19 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 26.02.2009 11:02:56 (permalink)
Bài thơ 467:
 

       MƯA LÂM THÂM   

Cái bóng nữ sinh dịu hiền yêu dấu
Đôi mắt em nhìn thu khoảng trời xanh
Như dòng suối, bông hoa, nhành liễu
Trên bờ bãi con người…lay động trái tim anh!

Hỡi hàng cây có hơi thở em
Những vì sao đêm rào rạt gió
Giây phút bên nhau bao lời thương nhớ
Khoảnh khắc lặng im cũng chứa chất tình đời.


Nhưng em ơi niềm vui nay tan biến
Anh ngồi lâm thâm mưa bụi bay
Nhìn hàng cây lá đổ
Tình thì bèo dạt mây trôi...

Ôi! Cuộc sống biết bao ý nghĩa
Tháng năm em tạc tượng vào anh
 Khi anh ôm thiếu nữ vào lòng
Tưởng như cả đất trời tụ vào bất tử!

Mưa lâm thâm, mưa lâm thâm...
Anh ngồi viết những vần thơ thổn thức
Tóc trên đầu đã bạc hoa râm
Mối tình xưa hoá đá giữa trời non.

Giờ em ở nơi nao... em yêu nhớ!
Chút yếu lòng da diết bóng em mơ
Tiếng con cuốc đêm mưa kêu khản cổ
Kỷ niệm qua âm vang khắp bến bờ...
 
                            27/12/2008

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2012 23:05:29 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
#467
    Nhatho_PhamNgocThai 14.03.2009 11:34:31 (permalink)
    Bài thơ 468:



          
    DƯỚI ĐÊM SƯƠNG BẠCH ĐÀN

    Nhớ đêm dưới bạch đàn gió bay xào xạc
    Anh bế em nõn nà như một vầng trăng

    Tiếng nói em trìu mến dịu dàng
    Một thời trôi đi bóng mây lan...
     
    Làn sương đêm buông em lại về thao thức
    Hoa bay dìu dịu hương khuya
    Vẫn dáng hình nữ sinh xưa mơ mộng
    Kỷ niệm trong anh chẳng bến bờ.
     
    Ôi, hàng bạch đàn vẫn reo tha thiết
    Cứ hát vô vi giữa khoảng không
    Bóng người gái qua rồi, đời bụi cát
    Trái tim anh rỏ máu ngày đêm!

     
                                   2005


    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2012 23:19:45 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
    #468
      Nhatho_PhamNgocThai 26.03.2009 11:28:57 (permalink)
      Bài thơ 469:

             TA VẪN BAY KHÔNG VƯỚNG VẤT BỤI TRẦN
                    

      Sống giữa trần gian mà tâm linh cõi vắng
      Quan chức phù du, đêm ngàn sao lấp lánh
      Lặng lẽ giữa trời anh đứng tựa núi non...
       
      Thơ thẩn lòng ru giấc hiền nhân
      Ôi! Thăng Long, chốn quê nhà ẩn bóng
      Hồn tiêu dao trong mãi xứ vĩnh hằng.
       
      Cùng vợ con lo manh áo, miếng cơm
      Chẳng khinh bạc, chẳng tôn sùng ngưỡng mộ
      Không ác độc bon chen, danh vị không đếm xỉa.
       
      Thời thế như đám mây
      Ta vẫn bay không vướng vất bụi trần
      Ngỡ hư không nhưng lại là rất thực!
       
                                       14/7/08

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2012 21:36:29 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
      #469
        Nhatho_PhamNgocThai 08.04.2009 13:11:58 (permalink)
        Bài thơ 470:

                  EM LÀ BẢN TÌNH XÔ-NÁT CHỨA CHAN
                         

        Ta vùi trong tình quên lãng tháng năm  
        Sự đời, em ơi! Nhiều rối rắm
        Lại hiện trong anh

                      các bộ phận của em đẹp lắm!


        Ngày đi kiếm tiền, tối ân ái bên em
        Nhớ những lúc bế em lên
                           chiếc giường đệm trắng thơm
        Nguyệt của người yêu vĩ đại và thiêng liêng...

        Mắt em đong cả bầu trời thắm mênh mông
        Ôm em càng thấy cuộc đời giàu nhân ái
        Đấy! Sự sống tột cùng hoang dại.

        Nghe tiếng mõ chùa xa buông trễ nải
        Em là bản tình xô-nát chứa chan
        Tấm thân truồng đàn bà thánh thiện vô biên...
         
                                          22/3/2009


        <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2012 21:50:46 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
        #470
          Nhatho_PhamNgocThai 15.04.2009 16:04:14 (permalink)
          Bài thơ 471:


                      VÁY THIẾU NỮ BAY

          Váy thiếu nữ bay để ngỏ
          Một khoảng trời nghiêng ngửa bên trong
          Gió réo rắt, nắng bồn chồn hơi thở
          Tìm vào chỗ ấy của em...

          Trên bờ bãi con người
                                  em trổ hoa, trái ngọt
          Đến đế vương cũng khum gối ước mong
          Váy thiếu nữ bay lộ một lâu đài điện ngọc
          Đây, sự sống nhân quần tiến hoá muôn năm!

          Váy thiếu nữ bay mang cả hồn thời đại
          Bay trên bầu trời, bay giữa thế gian
          Có phải đó khúc quân hành nhân loại?
          Em giữ trong mình nguyên thuỷ lẫn văn minh.

          Váy thiếu nữ bay để thấy ở đời còn có lý!
          Sự sống anh cùng nhân thế tồn sinh
          Dù dung tục vẫn thánh linh bậc nhất
          Khởi điểm cho các luồng chính trị toả hào quang...

           
                                                    2006
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2012 22:34:29 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
          #471
            Nhatho_PhamNgocThai 26.04.2009 16:49:33 (permalink)
            Bài thơ 472:


                 
            MẶT TRỜI CHÂN LÝ CHÓI QUA TIM

            Cuộc sống hư vô em rót vào ngọn lửa
            Biến ao đời thành biển cả bao la
            Lá trên cây ru, mây trời bổi hổi
            Đi giữa đường nghe gió hát mùa thu...

            Khi em nằm mộng mơ dưới vầng trăng sáng
            Xôn xao bờ sóng vỗ đêm ngày
            Em mời chào hoa quyến, bướm ong say
            Người đàn bà có đôi mắt huyền vũ trụ.

            Ôi, dưới lớp lông tơ mềm ấp ủ
            Khi miếu đường em mở rộng cửa thiên...
            Bụng em trắng một bầu trời bất tuyệt
            Đưa hồn anh lên tận chốn niết-bàn.

            Anh thiết tha ve vuốt tấm thân mềm
            Thấy trong ấy cả thế giới này tồn tại...
            Cuộc sống - Tình yêu ơi, có phải?
            Đó: mặt trời chân lý chói qua tim!

             
                                          2005
              


            <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2012 22:51:27 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            #472
              Nhatho_PhamNgocThai 10.05.2009 16:32:08 (permalink)
              Bài thơ 473:


                   NGƯỜI ĐÀN BÀ MỜ XA

              Hàng cây phố đứng im buồn ngủ
              Mây thẫn thờ vơ vẩn tầng cao
              Chuông chùa vẳng tiếng hư hao
              Đời cát bụi, em ơi! Cát bụi...
               
              Bãi cát lòng anh vẫn xót xa trộn muối
              Thế thái nhân tình biển cả mênh mang
              Nhớ khi ôm em vào lòng hôn đắm đuối
              Ta bên nhau cuộc sống xuân sang.
               
              Đêm Hà Nội anh đi giờ vắng bóng
              Lãng quên ngày tháng lánh phồn hoa
              Ôi! Kỷ niệm ấm êm chìm dĩ vãng
              Người đàn bà cứ mờ xa, mờ xa...

               
                                            2008
               
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2012 10:44:05 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
              #473
                Nhatho_PhamNgocThai 23.05.2009 12:09:43 (permalink)
                Bài thơ 474:


                        
                TRỜI BÃO VIẾT CHO EM

                Trời đang bão mà lòng anh vắng
                Vẩn vơ tình nhớ bóng em xưa
                Lòng trôi dạt theo khúc đêm mưa
                Bản xô-nát giờ đây không còn nữa.

                Những êm đềm của tháng năm qua
                Chỉ còn giông tố và cõi hư vô
                Người con gái có đôi mắt thăm thẳm biếc
                Khuôn mặt em như vầng trăng xa.

                Em hiển hiện bức tranh toàn bích
                Ru hồn anh trong bão gió tơi bời
                Ngoài trời cây rung lá đổ
                Quấn quít hình em man dại tuyệt vời!

                Chắc em cũng quên rồi, lòng dạ đàn bà như đom đóm
                Tình mới chắc gì đã bằng tình cũ, em ơi?
                Thôi! Đành thế, ta trôi vào dĩ vãng
                Ngọn lửa tim anh cháy mãi bời bời...

                 
                                                  2005


                <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2012 10:54:44 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                #474
                  Nhatho_PhamNgocThai 13.06.2009 12:27:42 (permalink)
                  Bài thơ 475:
                   
                           HOANG NHƯ RỪNG
                         MÀ THẾ GIỚI NHÂN SINH

                  Lá vàng bay chiu chít xuống đời anh
                  Em gieo khát vọng yêu đương, cây đời anh xanh lại
                  Thành phố thêm thương, lòng càng nhân ái
                  Tình nồng nàn với cuộc sống dân gian.

                   
                  Cùng ta vui vầy trong khoảnh khắc yêu em
                  Hỡi đêm tối mịt mùng sâu thẳm!
                  Hỡi hàng cây bên bờ gió cuốn!
                  Mắt em chứa cả khoảng trời mơ.
                   
                  Em xinh tươi và rất đỗi nên thơ
                  Thân nhi nữ hoa vừa mới nở,
                  Để cùng anh làm cuộc ái tình bất hủ!
                  Hoang như rừng mà thế giới nhân sinh...
                   
                                                  2005


                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2012 22:10:16 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                  #475
                    Nhatho_PhamNgocThai 23.06.2009 12:17:41 (permalink)
                    Bài thơ 476:


                         
                    NGHĨ VỀ MỘT NHÀ THƠ GIAN MANH

                    Thơ của nó vứt đi rồi!
                    Bởi không ý nghĩa, chao ôi thật buồn
                    Nó làm thơ như ao chuôm
                    Vớ gì nó cũng vớt luôn đổ vào
                    Nó làm thơ như phường chèo
                    Úm ba la cứ nháo nhào tưởng hay
                    Nó làm thơ như trò thôi
                    Ba xu đổi lấy một nồi cám heo
                    Nó đem chó thụ tinh mèo
                    Phởn lên lại tưởng người yêu cho tình
                    Tứ nghĩa xiên xẹo linh tinh
                    Cả đời nó vẫn chỉ thằng gian manh.

                     
                                                 8/8/2005

                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2012 22:47:08 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                    #476
                      Nhatho_PhamNgocThai 11.07.2009 11:41:49 (permalink)
                      Bài thơ 477:

                                MỐI TÌNH TRÔI ĐI NHƯ GIÓ MƯA
                                    



                      Khi em còn một thiếu nữ ngây thơ
                      Cùng với anh bao lời ước hẹn
                      Con gái nồng nàn vầng trăng xa thẳm
                      Tiếng nói ngọt ngào tựa suối reo.

                      Anh yêu em dào dạt sóng dâng trào
                      Giữa biển lớn mênh mang cuộc sống
                      Tất cả hết rồi em! Thế giới này trống rỗng
                      Văng vẳng bên tai buồn tẻ tiếng chuông chùa...
                       
                      Mối tình trôi đi như gió mưa
                      Để đêm nay lòng anh da diết nhớ
                      Sao vắng, trăng lu, lá bay lặng lẽ
                      Và trái tim khe khẽ đập thành thơ!
                       
                                                         2005





                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2012 22:56:35 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                      #477
                        Nhatho_PhamNgocThai 26.07.2009 12:06:39 (permalink)
                        Bài thơ 478:


                                
                        BÀI CA BƯƠM BƯỚM

                        Hai trái đào em treo
                        Anh xoa vào em hát bản tình ca
                        Ôi, thiên thể như fa-lê con gái
                        Một đài hoa! Một đài hoa!...

                        Vậy thì gây chiến tranh làm chi cho máu đổ?
                        Em mở toang ra mà kêu gọi hoà bình,
                        Hãy cứ yêu cả tâm hồn cùng xác thể
                        Bươm bướm em: đó, tuyệt đỉnh tận cao xanh...

                         
                                                            21/8/2005

                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2012 23:03:12 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                        #478
                          Nhatho_PhamNgocThai 10.08.2009 16:54:32 (permalink)
                          Bài thơ 479:
                           
                           
                                   CON GÁI MỞ MANG LINH HỒN SỰ SỐNG

                          Con gái mở mang linh hồn sự sống
                          Không có em tất cả hoá khô cằn
                          Và thành phố sẽ phủ đầy bụi cát
                          Em là biển trời thơm mát trong xanh.

                          Con gái mở mang đoá thiên thai tạo hoá
                          Em đi hoa bướm hương bay
                          Thơ anh viết biển cồn sóng dậy
                          Cây đàn tình xúc động vút căng dây!

                          Em vừa mang bão tố trong mình 

                                                          và dòng sông dịu êm
                          Một trời yêu đương say ánh mắt
                          Mãnh liệt cả tâm hồn thể xác
                          Váy em bay để lộ ra một cái bánh tuyệt trần...

                           
                                                                2006

                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2012 23:12:23 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                          #479
                            Nhatho_PhamNgocThai 02.09.2009 12:33:34 (permalink)
                            Bài thơ 480:


                                     ANH NHỚ LẠI


                            Anh nhớ lại một thời đẹp đẽ
                            Những đêm yêu trong bóng lá xạc xào

                            Ánh mắt em gieo cả mùa trái ngọt
                            Tối bên hồ nghe sóng vỗ nôn nao.


                            Anh nhớ lại những tháng năm tuổi trẻ
                            Nhìn mây mù cũng thấy ngọc bên trong
                            Cuộc sống đời thường mà lung linh gấm vóc
                            Em dẫn anh vào thế giới ánh trăng...

                            Anh nhớ lại, dẫu chỉ còn dĩ vãng
                            Vòng đời ngắn lại rồi! Ôi, tiếc không em?
                            Liệu những đêm em thao thức bên chồng
                            Có nghĩ đến lúc đã cùng anh hoan lạc...

                                                                2006




                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2012 23:27:41 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                            #480
                              Thay đổi trang: << < 313233 > >> | Trang 32 của 45 trang, bài viết từ 466 đến 480 trên tổng số 666 bài trong đề mục
                              Chuyển nhanh đến:

                              Thống kê hiện tại

                              Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                              Kiểu:
                              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9