(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Bài thơ 466:
ANH THẤY CẢ MẶT TRỜI VÀ MẶT TRĂNG TRONG ĐÓ
Nhớ lúc cùng em đêm thu hiu gió
Hay khuya hè xào xạc lá bay rơi
Thân đàn bà ngửa lên: phiên bản của thiên thai... Tạo hoá sinh ra một lỗ cổng trời
Hang hút sâu, rừng che phủ bên ngoài
Anh rẽ bụi, tìm đường vào em làm bất tử!
Và làn môi em bông hoa thơm lạ
Ánh mắt ái tình huyền ảo xa xôi
Đôi bầu ngọt em là hai trái lê mời.
Gió vẫn nổi bên hồ xưa, đó em!
Trong canh khuya thao thức bờ sóng vỗ
Cứ hiền dịu như vầng trăng mơ ngủ
Để cho lòng càng nhớ nhung thêm.
Những linh hồn đã chết đuối gặp em hồi sinh lại!
Anh trở thành một thi nhân thời đại
Hoa trái đời anh nở từ vôi vữa, tro tàn.
Em là nốt đàn ru những đêm thương nhớ!
Ôi! Một thời trai gái say nhau
Anh thấy cả mặt trời, mặt trăng trong cái đĩa của người yêu... 2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2012 22:00:19 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 467:
MƯA LÂM THÂM Cái bóng nữ sinh dịu hiền yêu dấu
Đôi mắt em nhìn thu khoảng trời xanh
Như dòng suối, bông hoa, nhành liễu
Trên bờ bãi con người…lay động trái tim anh!
Hỡi hàng cây có hơi thở em
Những vì sao đêm rào rạt gió
Giây phút bên nhau bao lời thương nhớ
Khoảnh khắc lặng im cũng chứa chất tình đời.
Nhưng em ơi niềm vui nay tan biến
Anh ngồi lâm thâm mưa bụi bay
Nhìn hàng cây lá đổ
Tình thì bèo dạt mây trôi...
Ôi! Cuộc sống biết bao ý nghĩa
Tháng năm em tạc tượng vào anh
Khi anh ôm thiếu nữ vào lòng
Tưởng như cả đất trời tụ vào bất tử!
Mưa lâm thâm, mưa lâm thâm...
Anh ngồi viết những vần thơ thổn thức
Tóc trên đầu đã bạc hoa râm
Mối tình xưa hoá đá giữa trời non.
Giờ em ở nơi nao... em yêu nhớ!
Chút yếu lòng da diết bóng em mơ
Tiếng con cuốc đêm mưa kêu khản cổ
Kỷ niệm qua âm vang khắp bến bờ... 27/12/2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2012 23:05:29 bởi Nhatho_PhamNgocThai >