.
DƯỚI ĐÂY LÀ HAI "ĐƠN PHẢN BÁC" CỦA PNT
LÊN BAN CHẤP HÀNH HNVVN
Nhà thơ PHẠM NGỌC THÁI
Lên án những gian tà
Sau khi tôi cho xuất bản tập thơ RUNG ĐỘNG TRÁI TIM & biếu tặng – Tôi hỏi về sự nhận xét tác phẩm?
- Trong một sáng mùa xuân, dưới mái hiên của HNV ( tại 9 Nguyễn Đình Chiểu HN), chính ông Hữu Thỉnh - Chủ tịch HNVVN đã phát biểu:
- Anh vĩ đại rồi!
Nhà văn Cao Tiến Lê khen hết lời.
Còn nhà thơ Lê Đình Cánh thì đánh giá: Phạm Ngọc Thái đã đi trước các nhà thơ đương đại của HNVVN 4-50 năm!
Người bạn thơ Nguyễn Quang Thiều của tôi cũng ca ngợi: Tập thơ rất tuyệt!
Nhà thơ đồng thời là nhà bình luận "Chân dung & đối thoại" Trần Đăng Khoa từng phát biểu:
"Phạm Ngọc Thái - Một thiên tài cô độc!".
Vào một buổi cùng ngồi uống bia, nhà thơ Bằng Việt (Chủ tịch Hội liên hiệp Văn học nghệ thuật Thủ đô) đã nói với tôi: "Đúng là anh có cả một thế giới thơ riêng! Nhưng... số anh không may!".
Không may có nghĩa là sao? Là sẽ có nhiều kẻ ghen ghét,đố kỵ... tìm cách dìm lấp chăng? - Thế thì phải mượn cụ Nguyễn Du một câu thơ mà chiêm nghiệm rằng:
Chữ tài đi với chữ tai một vần
Hay là, phải ngửa mặt lên trời mà than như Tố Như:
Bất tri tam bách dư niên hậu
Thiên hạ hà nhân…”có khóc ta”?...
Nhưng anh Bằng Việt là ai nhỉ? Cũng một tầm bậc có tên tuổi đương thời. Trong lĩnh vực báo chí, văn chương... quyền hạn có kém gì Hữu Thỉnh? Thế đấy!...
Chẳng thế mà nhà thơ Chử Văn Long - Khi tôi chuẩn bị cho xuất bản tập thơ “Rung động trái tim” ấy, anh nói: “Ông cẩn thận, kẻo chúng hơi hóng biết được... chúng sẽ đâm chọc với NXB, sẽ phá - Ông khó mà xuất bản”!
Tôi đã phải lẳng lặng mà làm... cho đến khi tập thơ xuất bản trót lọt xong rồi! Cầm tập thơ rất đẹp trên tay tôi biếu, anh phải thốt lên : Đúng là... thượng đế đã không cắt hết đường ai!
Tôi bảo: Đúng thế - Trời hại thì mới sợ, chứ... người hại thì không sợ!
Để rồi xem mây mù có thể che lấp được bầu trời mãi hay không?
Sau đây là nguyên văn hai bản thông cáo - Có tính chất phê phán đối với những người thừa hành nhiệm vụ:
___________________________________________________________________________________________
Gửi ông: Hữu Thỉnh
Chủ tịch HNVVN
Cùng Ban chấp hành HNVVN Hữu Thỉnh -
Chủ tịch HNVVN ĐƠN PHẢN BÁC LÊN BAN CHẤP HÀNH HNVVN (II) Sau đơn phản bác (ĐPB) đầu tiên tôi đã gửi tới các ông, các Viện và trong Hội Văn học từ ngày 15/1/2010 – Trong ĐPB.II này, tôi không nói lại cái việc mà các ông cùng ban bệ đã có dã tâm, cố tình dìm lấp tôi!...mà chỉ muốn nhắc với các ông một số điểm như sau:
1/- Nếu các ông gạt bỏ được sự vị kỷ, nhỏ mọn của con người: Có tổ chức đánh giá tập thơ Rung động trái tim (RĐTT), tôi đã cho xuất bản tại NXB Thanh niên 2009 vừa qua - Tôi tin: sự vô giá của tập thơ sẽ không còn chỉ của riêng tôi, mà nó sẽ là tài sản của cả nền văn học quốc gia.
Tôi xin khẳng định lại: Tập thơ RĐTT không chỉ là một tập thơ sâu sắc và tầm vóc nhất so với hàng nghìn các tập thơ đã xuất bản từ 1975 đến nay, mà nó còn là một tập thơ hay, độc đáo của cả nghìn năm văn hiến Thăng Long.
Thì trong Lễ kỷ niệm nghìn năm Thăng Long, đó chẳng phải là thành quả quí báu của nền thi ca đối với nước non hay sao? Trong đó các ông là những người lãnh đạo, cầm cân nẩy mực… vừa tỏ ra cao thượng và có trách nhiệm, chí ít cũng của một giai đoạn thơ ca trong đương đại nước nhà. Đằng này các ông chỉ giỏi kiếm bổng lộc quốc gia - Chỉ sợ PNT này vượt lên trên mặt, tức là vượt lên trên chân dung các ông! 2/- Các ông định cứ lơ đi ư? Các ông định tâm “để lâu cứt trâu sẽ hoá bùn” ư? Nếu các ông tìm mọi cách để phủ nhận, bới móc hay thoá mạ lên các tình thơ trong tập RĐTT – Thì đồng thời cũng chính là dịp cho mọi người sẽ xô vào để đọc, nghiền ngẫm và thưởng thức… lập tức thế giới bên trong các tình thơ của tôi sẽ trở nên bất hủ, kỳ diệu ngay!.... Đó là nguyên lý của loại thơ tồn tại, thơ hay và sâu sắc điển hình của tập thơ RĐTT. Trong Tuyển thơ đại bàng (TTĐB) của tôi có đến cả trăm bài tôi đã đạt được sự viên mãn như thế!
Như tôi đã nói trong ĐPB.I ( xin xem lại - có lưu kèm theo với văn bản này), rằng: Tập thơ RĐTT dám nói là có thể đem so sánh với tầm vóc thơ bà Hồ Xuân Hương, một trong ba thi hào dân tộc của nước nhà. Đấy, tập thơ tôi đang cho công bố: ai cũng có thể đọc và phán xét nó, ai cũng có thể cào xé hoặc bôi xấu nó - xem có thể dập vùi nổi nó không?
Tập thơ “Rung động trái tim” chính gốc đẹp và dầy 200 trang đã được xuất bản ấy (chứ không phải là tập thơ mỏng nhỏ tôi trích ra, photo ít bài quảng bá) - Riêng các nhà lý luận phê bình hay các nhà thơ sáng tác và nghiên cứu văn học thì PNT xin biếu tặng.
Với quảng đại văn nghệ sỹ và công chúng… tác giả có thể bán rộng rãi cho mọi người để còn có khả năng mà tái bản tiếp – Ai muốn mua liên hệ với nhà thơ qua ĐT 01683024194, Email phamngocthai48@yahoo.com.vn, gửi thư hoặc đáo qua thăm nhà. 3/- Vào mùa thu năm Giáp Thân (2004) tôi đã gửi tới ông Hữu Thỉnh cùng ba Viện một bức thông điệp dưới dạng viết ngỏ - Hồi đó còn gọi ông là Tổng thư ký Ban chấp hành HNVVN. Trong bức thông điệp đó có đoạn tôi đã viết:
“ … Nhìn chung TTĐB của tôi là loại thơ muôn tuổi, thứ thơ thuộc ngôn ngữ thi ca triết học. Rất nhiều các bài thơ hay hoặc khá hay vào hàng đẳng cấp, thơ của mọi thời đại. Từ thơ tình tới thơ đời tuy chắt ra từ trong đời riêng tác giả, nhưng đều mang nỗi nhân quần thế thái, tính xã hội sâu xa…”.
Và tôi còn nhấn mạnh:
“ Tôi xin sẵn sàng diễn trình: đọc thơ, bình luận và phân tích - về TTĐB nói chung (cụ thể là với tập thơ RĐTT này mà tôi tin là đã đạt đến đỉnh thi sơn), trên cơ sở những bài thơ hay và kiệt tác - Trước tất cả các nhà văn, nhà thơ, các nhà lý luận phê bình, các tiến sỹ, giáo sư, thạc sỹ hay các viện sỹ văn học trong toàn quốc, trên đại sảnh của HNVVN… bằng phong cách tuỳ hứng của một thi nhân!”.
Hôm nay tôi vẫn xin nhắc lại với các ông điều đó. 4/- Cũng trong bức Thông điệp năm Giáp thân ấy có đoạn tôi đã viết: “ Khi xưa Hàn Mặc Tử vì lâm bệnh hiểm nghèo đã mất sớm ở Gành Ráng, lúc đó thi nhân cũng chỉ mới xuất bản được một tập Gái quê – Ông Trần Thanh Mại là một nhà nghiên cứu lý luận văn học ở Huế, đã lên tận nơi mà thi nhân tạ thế, thu lượm từng trang bản thảo viết tay, lúc sống thi nhân đã sáng tác bị vương vãi trong dân. Để sau này (vào năm 1988) – Nhà thơ Chế Lan Viên (CLV) đã biên tập trọn vẹn “Tuyển thơ Hàn Mặc Tử” và xuất bản cho Người, cũng lưu giữ lại cho nền văn học của nước non.
Trong lời đề tựa cho tuyển thơ, chính CLV đã từng đánh giá: Hàn Mặc Tử (HMT), anh là ai? – Ông đã khẳng định: Mai sau, những cái tầm thường mực thước biến tan đi không còn nữa, và còn lại của cái thời kỳ này, một chút gì đáng kể đó là HMT!... Và lời tiên tri của ông đã đúng, HMT chính là một thi nhân lớn nhất thời tiền chiến”!
Còn các ông diễn văn và miệng nói thì có vẻ nhân văn đấy, mặc dù làm việc quốc gia… nhưng tấm lòng và trái tim nhân đạo thì chưa bằng một nhà văn như Trần Thanh Mại của thời kỳ thực dân, phong kiến cũ. 5/- Tôi đã định tìm cách gửi tập thơ Rung động trái tim đi thế giới để tham dự giải Nobel ! Nhưng khó khăn lớn nhất chính là công việc dịch thuật ra tiếng nước ngoài. Hơn nữa, vấn đề dịch thơ nó đòi hỏi không chỉ ngoại ngữ giỏi mà trình độ chuyên nghiệp dịch tác phẩm văn học phải cao nữa.
Nếu được HNV với tư cách quốc gia đứng ra đảm nhận việc đó, thì chắc không phải là việc quá khó. Nhất là vừa qua (vào ngày 5/1/2010) ông Hữu Thỉnh có tham gia một Hội nghị mang tính Quốc tế để mở rộng việc giới thiệu văn học Việt Nam ra nước ngoài - gồm các nhà văn, nhà thơ và các dịch giả từ 32 nước trên thế giới đến nước ta – Tôi thiết nghĩ: Một tập thơ với giá trị như tập RĐTT, có lẽ cũng xứng đáng để được HNV quan tâm làm điều đó.
Ở Ấn Độ - Đại thi hào Tagore, chẳng phải Người đã được giải Nobel cũng chỉ bằng tập thơ Lời dâng đó thôi! 6/- Tôi viết tiếp ĐPB (II) này còn mang theo mục đích: Mai sau khi lịch sử nghiên cứu về tôi sẽ hiểu sâu sắc hơn – Nhà thơ đã phải sống trong một đương đại mà những chân dung thi ca của ta hạn chế thế nào? Nhất là thực chất khuôn mặt thật của những người cầm cân nẩy mực trong HNV đối với nền thi ca đó như các ông… thì lòng dạ, tâm địa đã cư xử với Người ra sao?
Nói đi rồi nói lại: Đại thi hào Uýt-Man nước Mỹ trong buổi đương thời, Người chẳng cũng đã từng phải chịu cảnh dập vùi, thoá mạ của bao phường văn sỹ nhỏ nhen đó hay sao?... Những tầm bậc siêu nhân thường phải gánh chịu “nợ đời”, chẳng phải chỉ riêng tôi!
Hoài Thanh đã từng viết trong Thi nhân Việt Nam, khi Người bình bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên rằng: Một thiên kiệt tác, một bài thơ hay cũng đủ để lưu danh!... Huống chi cả tập thơ RĐTT dám nói là trang trọng và bất hủ, có cả chục bài thơ hay và kiệt tác – Tôi tin rằng: Rồi đây, cùng với bao nhiêu thiên tuyệt tác nữa trong Tuyển thơ đại bàng của tôi lần lượt được xuất bản, nó có khả năng để tạo nên cả một “vạn lý trường thành” của thi ca mà sừng sững đến muôn năm. Viết tại đất Thăng Long
Mùa xuân năm Canh Dần
NGƯỜI PHẢN BÁC
(Đã ký)
Phạm Ngọc Thái
* Sao gửi đến ba Viện và lưu vào lịch sử __________________________________________________________________
Gửi: Ông Hữu Thỉnh, Chủ tịch Hội nhà văn
Cùng Ban chấp hành HNVVN
Đồng gửi: Vũ Quần Phương
Chủ tịch Hội đồng thơ HNVVN (K.VII)
Chủ tịch Hội đồng thơ HNVVN (K.VII) Vũ Quần Phương ĐƠN PHẢN BÁC LÊN BAN CHẤP HÀNH HNVVN (I) Tôi - Nhà thơ Phạm Ngọc Thái, hiện trú ngụ tại ngõ 194 (số 34), phố Quán Thánh, Hà Nội.
A- PHẢN BÁC I/. Việc làm thiếu trong sáng, thuộc vào nhân cách, đạo đức (của ban bệ nào, hay do các ông chỉ đạo thì tôi không biết?) - Theo như cách xử sự mà tôi nhìn nhận trong những năm tháng qua, tôi cho rằng rất thiếu trách nhiệm và cả nhân tâm đối với một nhà thơ như tôi. Như đã cố tình dìm lấp trong đợt xét duyệt vừa qua, nhằm gạt bỏ người xin vào Hội.
Tôi chỉ biết rằng trong hàng trăm nhà thơ xin vào HNVVN năm 2009 này đều có danh sách (xem công bố của HNV trên mạng internet), riêng tôi bị ỉm đi. Cá nhân tôi nhận định: Đó là một sự hèn kém, thậm chí là thiếu liêm sỉ của những người có cương vị trong công tác văn học (riêng về thơ ca). Sự chưa được nhân đức đó không thể chấp nhận được.
B- PHẢN BÁC II/. Thực tình, do tâm dạ luôn muốn hướng tới lòng nhân hòa của con người, dẫu có tồi tệ hơn thế tôi cũng sẽ chỉ chép miệng bỏ qua - Nhưng với tôi, các ông tư cách là những người có trách nhiệm quốc gia, tâm linh, tình cảm cùng khát vọng là nhà thơ với nhau. Tất nhiên là số vận của các ông thì đã được hưởng bổng lộc quá nhiều, chứ không "chó ăn đá , gà ăn sỏi" như tôi - làm như thế... thì có lẽ là nhỏ mọn.
Để tự cứu mình tôi buộc lòng phải lên án! Như nhạc sĩ Phạm Tuyên đã có lần nói với tôi: "Phải tự cứu mình thôi, Thái ạ!".
Đi vào ngay việc cụ thể, tôi xin nói về chân dung thơ tôi! Như trong lá đơn gửi Hội nhà văn (do nhà thơ Bằng việt và anh Phạm Đức giới thiệu), tôi đã viết - Đến nay tôi đã cho xuất bản 3 tập thơ:
- Có một khoảng trời, NXB Hà Nội 1990.
- Người đàn bà trắng, NXB Thanh niên 1994.
- Rung động trái tim, NXB Thanh niên 2009.
Tôi xin tập trung nói về "Rung động trái tim", là tập thơ tôi mới cho xuất bản trong năm 2009 vừa rồi. Vì trên giấy tờ, tôi nói thẳng ngay vào những ý chủ chốt - Còn tất cả những gì cần hỏi... khi các ông hay là Ban chấp hành HNV tổ chức: cần gì tôi sẽ giải thích, thích gì tôi sẽ chiều. 1/- "Rung động trái tim" (RĐTT) là một tập thơ hay hiếm có:
Độc đáo và thi phẩm có giá trị tầm vóc cao đối với thi ca hiện đại nói riêng, cũng như của nền thi ca trong nghìn năm văn hiến Thăng Long nói chung.
- Về độ dày của tập thơ là 200 trang, số lượng bài thơ thì ngót 50 bài. Nghĩa là, số lượng bài thơ đã xuất bản trong tập ấy cũng tương đương với số bài thơ (cũng gần 50 bài) của bà Hồ Xuân Hương (HXH) để lại cho đời.
Sở dĩ tôi dẫn chứng cụ thể với HXH là để nói rằng: Về độ hay và tầm vóc trong chân dung tập thơ RĐTT của Phạm Ngọc Thái (PNT) - chưa dám nói là vượt lên trên chân dung thơ HXH, nhưng HXH cũng chưa dễ gì đã vượt qua nổi chân dung tập thơ của tôi! Mà HXH là ai, thì các ông đã biết: Bà là một trong ba thi hào dân tộc! ( xem trong tuyển văn luận "Ba thi hào dân tộc" của Xuân Diệu - NXB Văn học) - Tại sao tôi dám nói như thế? a/- Tập thơ RĐTT của tôi cơ bản là thuộc loại thơ trường cửu: Thơ tồn tại qua mọi thời đại. Số bài thơ đạt khá hay trở lên cũng nhiều.
Nhưng thế nào mới được gọi là thơ hay? Tôi đưa ra đây vài ví dụ cụ thể:
Trước hết đó phải là loại thơ của mọi thời đại như: Đèo Ngang của Bà Huyện Thanh Quan, Điếu thu của Nguyễn Khuyến, Hai sắc hoa ti-gôn của TTKH , Mùa xuân chín - Đây thôn Vĩ Dạ - Bẽn lẽ của Hàn Mặc Tử v.v... và như thế mới được gọi là thơ hay!
Những từ "thơ hay" tôi dùng trong văn bản này đều phải có ý nghĩa và tầm vóc tương đương nhất định với những bài thơ danh giá, trường cửu đó. Theo con mắt thơ của tôi: trong những nhà thơ lớn thời tiền chiến, Hàn Mặc Tử là nhà thơ lớn nhất - Ông có 3 bài thực sự được gọi là thơ hay như tôi đã điểm trên. Huy Cận được một bài Tràng Giang (chưa thật hay bằng 3 bài thơ của HMT), mới vào loại khá hay và cũng chỉ một bài đó mà thôi...
Thế mà chỉ riêng trong tập thơ RĐTT : Số lượng bài thơ hay đã khoảng chục bài, nếu kể từ khá hay trở lên thì phải trên đôi chục bài - Nghĩa là, chỉ tính riêng những bài thơ hay trong tập tôi đã vượt gấp 3 lần thơ hay của thi nhân HMT, là nhà thơ lớn nhất thời tiền chiến. Trong đó ít bài còn có giá trị của những kiệt tác, tôi đã đạt đỉnh thi sơn cao hơn ông!
Tập thơ RĐTT tôi đã cho xuất bản rồi, còn đó ! Những bài thơ đó sẽ còn tồn tại mãi với đời. Không thể phủ lấp, dập vùi được! Cứ càng đọc, càng đào xới lên... càng sâu sắc, càng hay. Cho nên có thể nói rằng: Tập thơ RĐTT là một thi phẩm có chân dung loại cao, chí ít cũng sánh với tầm vóc của chân dung thơ HXH. b/ Tôi xin đặt giải và thách đố: Nếu có ai đưa ra được một dẫn chứng cụ thể trong hàng nghìn, hàng vạn các tập thơ của các nhà thơ đương đại đã được xuất bản từ năm 1975 đến nay, kể cả các tập thơ đã từng được giải nhất của HNV, hoặc do có điều kiện tốt đẹp nào đó mà đã được nhận giải quốc tế (nhưng không được lấy đó làm căn cứ xác định)
- Nếu có một tập thơ nào đạt giá trị hay và tầm vóc cao hơn tập thơ RĐTT của tôi - Thì PNT xin biếu người đó 5 triệu! Tuy nhiên người ấy phải có bình luận, phân tích trên báo chí rằng: Tập thơ đó cụ thể bao nhiêu bài thơ hay - là những bài nào? Về độ viên mãn và hoàn bích cụ thể của từng bài thơ như thế nào? Đó có phải là những bài thơ có khả năng đạt giá trị bất hủ, thơ của mọi thời đại không?
Dám nói là sẽ không thể có một tập thơ nào XB từ năm 1975 đến nay tầm vóc cao được như thế đâu! Bởi lẽ, nếu có một nhà thơ nào đó sáng tác được một tập thơ hay và cao hơn tập RĐTT, tôi cam đoan chắc chắn người đó sẽ trở thành đại thi hào!... Và dám nói, kể cả kẻ có con mắt nhìn ra giá trị của tập thơ đó phải là một thiên tài... có khả năng thẩm định thi ca ít nhất cũng cỡ Hoài Thanh - Người đã từng làm nên một Tuyển "Thi nhân Việt Nam" bất hủ, truyền đời. 2/- Tại sao lại nói: Phạm Ngọc Thái sẽ là nhà thơ vĩ đại nhất VN !? Nói "sẽ là" có nghĩa: rồi trước sau thời đại, cũng như lịch sử sẽ xác nhận như thế!
Với Tuyển Thơ Đại Bàng 500 bài mà tôi đã cho công bố toàn bộ (kể cả lời bình) trên mạng internet, qua Web. của Việt Nam Thư quán (vnthuquan.net - Trang Diễn đàn - Danh mục Tác giả người Việt).
Tôi cũng đã rút ra một số lớn gần 400 bài, đóng tuyển cẩn thận, gọi là: Quyển I - Tuyển thơ đại bàng! Để gửi biếu một số nhà thơ như: Ông Hữu Thỉnh, Vũ Quần Phương, Bằng Việt, Trần Đăng Khoa... GS. Mã Giáng Lân, đồng thời gửi biếu lưu ở Viện Văn học VN, Hội nhà văn VN, Khoa văn trường Đại học Nhân văn Quốc gia v.v...
Tôi từng nói với Trần Đăng Khoa rằng, tôi thường lấy Nguyễn Du để so sánh với chân dung thơ của mình - Thực ra tôi tin, là tôi đã vượt qua Nguyễn Du rồi!...
Nguyễn Du vĩ đại thật, Người là thánh thơ thật ( với Kiều, thể thơ lục bát... còn tôi cũng như Chế Lan Viên, thuộc loại thơ tự do hiện đại) - Nhưng lịch sử thi ca không phải cứ đến Nguyễn Du là dừng lại?
Nếu cứ cho rằng: Tôi đã vượt qua Nguyễn Du đi, thì "Hậu sinh khả úy"... điều đó cũng có gì là trái với tự nhiên đâu! Sở dĩ tôi dám nhận định như vậy,,, cứ biết thế đã, để rồi lịch sử sẽ phán xét. Nhưng có thể đưa ra vài nhận định được tóm tắt cơ bản như sau: a/. Ý nghĩa nhân văn sâu sắc ở Kiều của Nguyễn Du
chính nằm trong nỗi kiếp đoạn trường, theo thuyết bản mệnh của Kinh Phật - Đời sống, Thế giới có thiên mệnh! Con người có bản mệnh!
Song, Vũ trụ và Cuộc sống có cả duy tâm lẫn duy vật. Nghĩa là, tuy duy vật chưa thắng và cũng không thắng được duy tâm!... Nhưng vẫn có "nhân thắng thiên", như thế giới có cả vô thần cùng hữu thần. Tình yêu và cuộc sống, xã hội... luôn chứa chất tính triết học đa dạng và rất sinh động!
Chính trong Tuyển thơ của tôi, nhất là trong các bài thơ hay đã chứa bọc được cả thế giới trong nó mà tạo thành vũ trụ thơ ca - Chứ nó không hạn hẹp ở một chủ thuyết cố định. Nghĩa là thi phẩm phản ảnh tất cả những gì của thế giới đã có với tình yêu và cuộc sống con người! b/. Trong Tuyển thơ Đại Bàng 500 bài đó, số lượng các bài thơ hay và kiệt tác hàng chục, nhất là nếu tính từ các bài thơ sâu sắc, khá hay trở lên - Tôi đã đạt được đến mức độ khổng lồ hàng trăm. Cũng như tôi đã nói: Nó đã tạo nên tầm vóc của một vũ trụ thi ca!
Lịch sử của nghìn năm văn hiến Thăng Long, chưa từng có một thi nhân nào đạt được nhiều thơ hay và kiệt tác như thế! Còn nghìn năm sau có hay không, thì tôi không biết?
"Kiều" của Nguyễn Du bất hủ thật, hay thật, vĩ đại lắm!...nhưng tác phẩm của Người chưa mang tính của một vũ trụ thi ca.
c/. Về nghệ thuật :
Kiều của Nguyễn Du viết theo thể lục bát - Thơ Đường, dĩ nhiên đạt độ mẫu mực, hay tuyệt vời! Ông là một Đại thi hào.
Còn thơ tôi, thuộc loại thơ tự do hiện đại: Một số lượng thơ không nhỏ, tôi đã hòa quyện giữa sự sâu sắc của dòng thơ cổ phương Đông - Với các trường phái thơ lãng mạn, tượng trưng và cả siêu thực... của thơ hiện đại thế giới - Làm nên rất nhiều các bài thơ hay và kiệt tác!
Hiện nay tập thơ Rung động trái tim do NXB Thanh niên 2009 ấn hành, tôi vẫn dành một số tập. Các nhà thơ sáng tác và nghiên cứu văn học, các nhà lý luận, phê bình, cũng như các Hội văn học tỉnh, thành trong nước - Nếu muốn tham khảo có thể liên hệ, gặp gỡ - tác giả xin biếu tặng. Viết tại đất Thăng Long
Ngày 15/1/2010
NGƯỜI PHẢN BÁC (đã ký) Phạm Ngọc Thái * Sao gửi đến ba Viện: Viện Văn học VN, Viện Ngôn ngữ học
Quốc gia, và Viện Văn hóa dân gian- để biết.
* Văn bản này sẽ được công bố rộng rãi trong Hội văn học
và lưu lại cho lịch sử mai sau xem xét. _____________________________________________________
Hai bản tuyên cáo trên đã được gửi tới Ban chấp hành HNVVN cùng nhiều nhà văn, nhà thơ... có tên tuổi trong đương đại, đồng thời cũng đã được gửi đến các ông viện trưởng, viện phó & các phòng ban của Viện Văn học Việt Nam, Viện Ngôn ngữ học Quốc gia - và rộng rãi trong Hội Văn chương, báo chí. Ai muốn đọc tập thơ RUNG ĐỘNG TRÁI TIM
rất hay của PNT
Nhấp chuột vào Link dưới đây:
http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=625782
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2011 10:48:50 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 503:
MÙA THU MÀU CON GÁI
Em đi để mùa thu ở lại
Trời mênh mang xao xác lá vàng rơi
Với khóe mắt thăm thẳm màu con gái
Tuổi hai mươi dừng lại ở trong đời.
Ôi, mùa thu đẹp thế bỗng tơi bời!
Khi lạnh lẽo, khi cồn cào gió xé
Bao kỷ niệm trở thành thân thương quá!
Có phút nào em nhớ thế, không em?
Biền biệt xa năm tháng mỏi mòn tim
Anh cùng những vì sao khuya thao thức
Như càng trôi thu càng xa lắc
Cả tiếng chim kêu cũng hóa nên buồn.
Em đi thu còn lại một mình
Hoa trước cửa cũng không nở nữa
Đêm đêm gió lạnh về hiu hắt phố
Anh giở từng trang nhật ký cũ ra xem.
Thu đến, thu đi... lòng nhớ nhung thêm
Gọi mãi cái tên "mùa thu màu con gái"
Mình anh với cả một trời vời vợi
Tình là gì mà sao lắm cô đơn!?
21/11/2010
Bài thơ 504:
MƯA TRÊN PHỐ LẠNH
Ta lại viết bài thơ về mưa
Em đừng hỏi sao anh thèm thơ mưa đến thế?
Bởi em ơi: Dù mưa bay hay là mưa tầm tã
Đều có bóng hình em trong đó ẩn mình.
Mưa rơi trăm giọt nước trăm tình
Như trái tim anh và em những ngày ướt át
Thời ấy qua rồi dẫu là ta không khóc
Nên hôm nay thơ anh dầm trong xáo xác mưa tuôn.
Nhớ ai viết bài thơ "Hai sắc hoa ti-gôn"!
Theo bóng người xưa lúc tâm hồn trống trải
Đâu cứ cần mưa phải dạt dào như suối chảy
Mưa trong lòng anh, lòng em cũng ngập đất, ngập trời.
Giờ em ở đâu cái bóng nhỏ xa xôi?
Có nghe tiếng bao hạt reo trên phố lạnh
Nhớ những buổi mưa cùng em áo quần ướt đẫm
Mái tóc cũng nhoà giữa mưa rơi...
Ôi cái thời...
Càng gió mưa chúng mình càng hạnh phúc, em ơi!
20/1/2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2012 22:35:22 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 505:
DƯỚI HÀNG SẤU ĐÊM
& CON PHỐ NHỎ
Phố vẫn phố, hàng sấu xưa rụng lá
Ngỡ yên rồi còn lạc bước canh khuya
Nên câu thơ anh theo đông về vội vã
Tình của đôi ta dòng sông chảy man mê... Đêm đã lạnh vầng trăng còn thao thức Trăng bay trên trời, anh cứ thương em Xưa mộng nguyệt này: nay sao thấy khác! Gió nhắc thầm thì, em có nhớ không? Em ngủ bên chồng. Thôi, cũng đừng tiếc nữa Mấy ai yêu trọn vẹn đâu em! Thưở đó đẹp nhiều mộng mơ em nhỉ? Thơm mát cõi thơ, hồn ta ru êm.
Anh lưu giữ chút tình trên trang giấy
Đi hết phố xa lại khắc khoải bên thềm,
Rồi tự trách với mình buổi ấy:
Còn giục em lấy chồng để đau mãi con tim!...
Mùa đông 2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2012 23:18:06 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 506:
NHỮNG CÂU THƠ VƯƠNG RƠI
Ta giết thời gian bằng thơ
Hồn bay vào mây gió
Tháng năm trôi nối tiếp tháng năm trôi…
Ừ, cứ viết!
Ta nhặt ngọc ra từ trong đổ nát
Trải tình lên trang giấy trắng cuộc đời
Yêu rất nhiều mà kiếp sống vẫn đơn côi!
Ta gieo em khắp trời, khắp đất
Với trái tim người thi sĩ lang thang
Rồi một ngày thân đã vùi xuống đất
Những tình thơ ta viết sẽ ca vang.
Bác xích lô trên đường phố kia ơi
Và cô bán hoa tươi đang mời trong chợ…
Cánh cửa tâm hồn tôi hoang gió
Người sống ở hôm nay, tôi sống cõi hư vô.
Ta hạnh phúc hay là người hạnh phúc?
Chủ nghĩa kia cũng chỉ một bàn cờ…
Dẫu thơ ta gieo không đổi thành cơm áo
Nhưng linh hồn còn có chỗ để mà mơ.
Ta nhìn lá cây bay, giữa trời cao nghe gió
Ngắm cát bụi trôi trong cuộc sống xô bồ
Trái tim lại lang thang như một người hành khất
Nhặt mấy câu vương rơi… thấm máu của hồn thơ.
Đêm 8/12/2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2012 23:26:13 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 507:
MÙA XUÂN ĐẾN ĐÓ EM
Mùa xuân đến đó em, hoa không biết có thơm? Chân ta bước bên hồ xưa lặng lẽ Cứ nhớ mãi một thời trai trẻ Mắt đăm đăm về phía cuối trời đêm... Không bao giờ còn trở lại đâu em? Mối tình đầu qua, cây ngày thêm lá rụng Dẫu khát vọng phía chân trời còn toả rạng Nhưng tuổi mộng mơ thành đá, sỏi đã khô cằn. Anh vẫn thường tựa cửa ngắm mênh mang...
12/2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2012 11:08:59 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 508:
ĐÊM XUÂN
RU ĐỜI VỚI CÁC BẬC XƯA
Cuộc sống trôi qua, người đời vận động
Xã hội thăng trầm: khi chừng mực, lúc đảo điên…
Cái sân khấu cuộc đời khép, mở
Đã về già mà đâu có được yên?
Có thể thế... nên lẽ sống lại trở thành có lý?
Buồn cũng nhiều nhưng vẫn hữu tình thay
Như cái sân khấu ngoài trời ở phường Quán Thánh ta đây
Đêm xuân nay có ca nhạc, dân tình túa đến xem vui đáo để. (1)
Ta ngồi trong bóng lặng ngắm mảnh trăng trời cô lẻ
Về với tình Nguyễn Khuyến giữa đêm câu…(2)
Ru hồn vào cõi thơ mộng ảo
Nhưng đêm xuân này mình chẳng muốn viết thơ yêu.
Lòng càng hiểu tâm trạng bà Xuân Hương, bác Tản Đà thưở trước
Nỗi buồn Nguyễn Du đeo đẳng cả kiếp người
Thôi cụ ạ! Thời thế nào cũng đều thế cả…
Chỉ khi chết đi ta mới hết nợ đời! (3)
Đêm xuân Tân Mão - 2011
(1) Ngày lễ tết: phường Quán Thánh lại dựng rạp ở ngay ngã tư phố, tổ chức ca nhạc vui xuân - Để khách bốn phương đi ngang qua, cùng bà con khối phố túa đến xem… đông nghịt cả đường phố.
(2) Bài thơ “Điếu thu “ của Nguyễn Khuyến:
Ao thu lạnh lẽo nước nước trong veo
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo…
(3) Theo thuyết bản mệnh của kinh Phật ở trong thơ cụ Nguyễn Du: Người ta chỉ khi chết đi mới hết nợ đời! Nên nàng Kiều đã nhảy xuống sông Tiền Đường muốn quên sinh nhưng không chết, lại được Giác Duyên vớt cứu – Nàng chưa thể chết… vì chưa trả hết nợ kiếp người!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2012 11:20:59 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 509:
CHỖ DỰA TRÁI TIM
Một chiếc lá vàng rơi đúng áo anh
Thơ tình bay vọt lên, trái tim xao xác...
Ôi đời ta! Chỉ chiếc lá thôi cũng hữu tình ra phết
Mà sống giữa loài người thấy quá cô liêu!
Buồn đời nên anh viết thơ yêu!
Em đâu biết sao anh viết nhiều đến thế?
Để còn thấy cuộc đời này ý nghĩa
Cám ơn tình đã cho ta chỗ dựa trái tim...
12/2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2012 11:31:02 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 510:
GIỮA THẾ THÁI ĐẢO ĐIÊN HOÀ LẪN BÈO TRÔI
Một bên thơ nặng trĩu cõi người
Gánh với bóng trăng đời mưa gió
Một bên em và trái tim thương nhớ
Tâm hồn anh bay trong mênh mang.
Em đã thành quá khứ xa xăm
Những mất mát chốn nhân tình bụi cát
Khát vọng anh như núi ngàn cao ngất!
Giữa thế thái đảo điên hoà lẫn bèo trôi...
Tình là để viết thơ yêu lên trang giấy cuộc đời!
Cứ viết mãi khi trái tim còn thổn thức
Một mai kia hình hài anh đã khuất Trút linh hồn xin để lại thế gian.
Dẫu suốt đời người thi sĩ cô đơn!
Đêm Nô-en 2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2012 11:41:43 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 511:
NHỚ NHỮNG TỐI ĐÓN EM CHƠI PHỐ
Nhớ những tối anh đón em chơi phố
Tiếng lá bay xao xác lá vàng rơi
Đôi mắt in một trời vời vợi
Hồ nước trong không thấy đáy... em ơi!
Quê em thành phố hoa phượng đỏ
Mùa đông về hoa phượng cũng tan rồi! Em nay ra sao anh đâu có biết? Khoảng cách chúng mình giờ quá xa xôi. Ta sống lại một thời yêu đẹp nhất! Cứ bàng hoàng như vừa mới qua thôi Em ở trong anh không có tuổi Khuôn mặt thơ xinh, mái tóc hoá mây trôi... Trái tim anh đã lâu rồi câm lặng Không còn biết đau với cuộc đời!
22/12/2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2012 22:08:37 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 512:
HỒN THEO BÓNG TRĂNG TRÔI
Đã qua rồi, xa quá mất rồi!
Những tháng năm yêu hẹn hò say đắm
Giờ anh ngồi một mình trong phố vắng Xót thân Kiều lắm lắm, em ơi! Sống làm người, hồn theo bóng trăng trôi Cũng một mình mênh mông trong trời thẳm Chốn trần ai cát bụi thì đến lắm Vì tình quá ngắn... kiếp sống hoá lê thê.
Vẫn biết có ngày sẽ vào cõi thiên thu
Thơ hoang như gió mây, bồng bềnh đời lữ thứ
Trái tim cũng mòn dần rồi tàn phế
Đời bạt xiêu tựa thể giống ma chơi…
7/1/2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2012 22:35:52 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 513:
RÉT
Rét Hà Nội anh đi phố vắng
Hoa sữa bay nhưng chẳng để cho ai
Nhớ mái tóc em ru miên man bóng lặng
Mối tình như hoa thưở ban mai.
Xưa cũng rét nhưng trong lòng thấy ấm
Có em dù đông giá vẫn là xuân
Em hiển hiện làn mây bay lãng đãng
Ôi! Ánh mắt như nhung, tiếng nói dịu hiền.
Rét Hà Nội... lại mưa rơi em ạ!
Càng về đêm trời càng gió lạnh hơn
Tình yêu hai ta tháng năm đứt đoạn
Đôi môi em mềm ngọt và thơm...
2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2012 22:43:56 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 514:
TRÁI TIM TÌNH ĐỐT ANH CHÁY THÀNH TRO
Những tối bên hồ trăng toả sáng
Tiếng hát em say đắm tuổi thanh xuân
Môi em thơm và bàu vú em xinh
Anh hôn mãi mà không thấy chán.
Mới đó đã trôi vào dĩ vãng
Để bây giờ thờ thẫn nhớ người xa
Cuộc sống xô bồ cùng cát bụi già nua
Nhắm mắt lại canh trường mộng ảo. Mùa thu gió trong cây vi vút hão Sao bóng hình em huyền diệu như mơ Trái tim tình đốt anh cháy thành tro Mọi chủ nghĩa dưới chân đều nhỏ mọn...
Đêm thu 2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2012 22:55:49 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 515:
BÀI THƠ BUỒN GÓC PHỐ
Con chim trên cành giờ này nó ngủ chưa?
Tối đã sáng ánh đèn, mặt trăng không thấy hiện
Ngày cứ thế trôi hoài như mặc niệm
Ngồi buồn chẳng muốn viết thơ yêu... Lá trên cây cứ đùa rỡn xôn xao
Thôi viết lại cho đời bài thơ buồn góc phố
Mai thân anh vùi dưới mồ xanh cỏ Còn hôm nay thì nhàm chán, cô liêu!
Tối 17/10/2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2012 23:58:37 bởi Nhatho_PhamNgocThai >