(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 45 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Nhatho_PhamNgocThai 01.10.2006 13:01:39 (permalink)
 

Bài thơ 62:


   KÍ ỨC MÙA THU

Mùa thu khuấy lên bao kí ức
Xác thời gian trôi trên tóc em
Em đi trong trăng mùa thu thổi gió
Lá vàng rơi mênh mông

Em đi qua mùa thu không gian
Trăng mặc đồi con gái
Nhớ đến lâu cái hương con gái
Nó thơm say và rất nhẹ nhàng

Đường dạo ấy trên đồi trăng sáng
Đêm chia tay em dúi cả vào anh
Để bóng lạc suốt đêm ngoài phố
Mây lãng phiêu mãi không về.

Giờ đây chắc trên đồi thông đó
Gió vu vi và trăng vu vơ
Em đi trong trăng mùa thu thổi gió
Mùa thu lang thang chẳng bến bờ...

                             1992
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.07.2011 01:18:19 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
#61
    Nhatho_PhamNgocThai 02.10.2006 11:47:10 (permalink)
     

    Bài thơ 63:


         TIẾNG KIM ĐỒNG HỒ


    Kim đồng hồ quay cứa vào thời gian
    Tích tắc kêu đêm vạn cổ
    Cây lá thổi và hơi vắng vẻ
    Mây bổi hổi bay qua mặt trăng

    Gió ru lên một điệu nhạc trầm
    Hồ Trấn Quốc lại vọng về tiếng sóng
    Rồi từ phía bên đền Quán Thánh
    Thoang thoảng mùi hương đưa sang.

    Nghe! Ta nghe từ trong trái tim
    Râm ran sướng về một mối tình xa vắng
    Tiếng kim đồng hồ hoá điệu kèn say đắm
    Quán-hồn-anh rao bán những thơ tình!

    Tóc trên đầu đã bao sợi trắng tinh
    Kim đồng hồ quay xoáy mãi vào cuộc sống,
    Nếu như không em chỉ toàn Tổng Thống?
    Thế giới này sẽ nở đầy các thứ giống hoa tang...


                                                       1996
            





    __________________________________________________________________________
    __________________________________________________________________________





      BÀI BÌNH LUẬN CỦA BẠN ĐỌC:


    Vừa qua anh Trần Việt Thịnh: Một bạn đọc yêu thơ Phạm Ngọc Thái đã viết bài được xuất bản trong Tạp chí Tháp Bút - Câu lạc bộ Văn học Thủ Đô!... Nay xin đăng trên Việt Nam Thư Quán này - để bạn đọc bốn phương cùng tham luận:

             



                          PHẠM NGỌC THÁI - NGƯỜI HAI LẦN THI SĨ

                                                                
    Trần Việt Thịnh
                                                     NS Sân khấu và Điện ảnh Hà Nội 


                                                         
                                                                        


     
         Có một triết gia từng nói: "Hạnh phúc của đời người là được sống và làm những gì mình yêu thích!" Phạm Ngọc Thái là một trong những người như thế. Anh yêu thơ, say thơ và làm thơ khá nhiều.

      Tôi biết đến thơ anh từ những năm 70 của thế kỉ trước, và cảm thấy anh thực sự hạnh phúc với công việc mình làm. Nếu thơ ca là ngôi đền kì vĩ và cao sang, thì có thể coi anh là một tín đồ của không nhiều tín đồ trong ngôi đền đó.

      Thơ anh gồ ghề, hầu hết là thơ tự do, ít tuân theo niêm luật, song nó chứa đựng nhiều mặt của cuộc sống. Anh mượn thơ như một công cụ để lý giải sự đời:

          Đời bình dị - Mái tường sạt đổ
          Lẽ sống giản đơn... mâu thuẫn chất chồng...

    Hay là:

          Đời chỉ thế có gì quan trọng
          Đừng cao siêu
                        cũng đừng quá coi xoàng!

      Anh viết nhiều, sắc mầu đủ cả. Về những ngày ở Trường Sơn anh có những vần thơ đẹp:

          Xin em một nhành hoa cài lên nắp ba lô
          Đường chiến trường cuốn bay bụi đỏ
          Đường ra trận trải đầy nắng gió
          Hãy gắng theo ta vào đồn lửa đêm nay.
                  ( Người chiến sĩ và hoa phong lan - Bài thơ số 39 *tr.3)

      Về nỗi nhọc nhằn của những người con xa xứ:

         Kẻ tìm vàng - Người vì cảnh nghèo đi
          ... Hạt muối xót tháng năm và lòng ai đắng
          Tôi nhận chìm tôi vào những lãng quên!
                   (Nỗi trăn trở người đi tìm vàng - Bài thơ số 80*tr.6)

        Anh đã đau nỗi đau của sự đời lắm éo le mà có thật. Những ngày ở xa quê anh viết nhiều thơ về vợ con, tôi thích cái tứ:

          Có một khoảng trời để thương để nhớ
          Là khoảng trời ở đó có em!
          Những bóng cây trên đường phố thân quen
          Đêm đêm chiếc lá nhớ lại bay về!
                                                  Xào xạc...
                    (Có Một Khoảng Trời - Bài thơ số 72*tr.5)

       Anh xin làm một chiếc lá, mà đây là lá nhớ lá mong... của một thân cây trên con phố quen thuộc ở quê mình. Anh viết về thiên nhiên , về tình yêu đôi lứa trong cách nhìn mang triết lý nhân sinh:

          Bờ Bãi Đời Người - Cuộc Sống Tình Yêu
          Trái tim nhỏ em dựng cả toà sen chân Phật Tổ!
                    ( Em Về Biển - Bài thơ số 95*tr.6)

      Anh thương một đứa trẻ ăn mày:

          Trước đứa ăn mày tất cả chúng ta Hoá Thánh!
                    ( Đêm Trung Thu Và Đứa Ăn Mày - Bài thơ số 34*tr.3)

       Rồi anh xót xa cho người em vợ vừa lìa bỏ cõi trần:

          Người sống đưa chân người chết đây
          Đầu bạc làm ma mái xanh này?
          Mẹ, cha... queo quắt còn ham thọ
          Em nhởn thanh xuân lại vội quay
                     (Làm Ma Em Vợ - Bài thơ số 57*tr.4)

    Để nói về nỗi tình trước cảnh người quét rác đêm, anh viết:

          Trăng như đứa không nhà trôi lạc lõng
          Con nai vàng chết bóng thu xưa (...)

          ... Cô quét lá đêm hồ khe khẽ vào khuya...
                      (Cô Quét Lá Đêm Hồ - Bài thơ số 9*tr.1)

        Thơ anh bao trùm nhiều đề tài, thể loại, loại nào cũng đậm đà sâu sắc đến lạ kỳ. Mảng thơ tình anh viết khá hay và rất trội:

          Em đến để làm sông làm sóng
          Để cuộc đời đang vắng... bỗng phi lao...
                      (Tiếng Ếch - Bài thơ số 58*tr.4)

       Anh cũng thường sử dụng những hình ảnh thiên nhiên rất đời thường để nói về nỗi quạnh vắng của tình yêu! Mà câu thơ không kém phần dung dị và hay:

          Thiếu vắng em nên anh lẻ bóng
          Lá vàng rơi thay vào chỗ em ngồi...
                      (Một Góc Hồ Tây - Tr.1)

       Ngay trong bài thơ Người-Đàn-Bà-Trắng đã có tiếng vang của anh, có những câu thơ mà hình tượng đạt đến sự hoàn bích:

          Người đàn bà đi trong mưa rơi
          Chứa một trời thầm như hoa vậy...

    Hay là:

          Em không biến thành đá để hoá Vọng Phu
          Anh cũng không làm chàng Trương Chi
                                         suốt đời chèo sông vắng
          Ta không đi theo Con Đường Lông Ngỗng Trắng
           Dẫu hình hài khắc mãi tim nhau!
          ... Người đàn bà ngậm cả vầng trăng...
                            (Người Đàn Bà Trắng - Bài thơ số 38*tr.3)

        Nó không giống Xuân Diệu hay Thế Lữ. Có chăng phảng phất đâu đó của thơ Hàn Mặc Tử. Có chút cay chua của Hồ Xuân Hương, hoặc có âm hưởng của Uýt-Man (nhà thơ Mĩ), của Tú Mỡ trong cách nhìn của anh về hiện tại:

          Bà chủ quán bước ra ngoài đón khách
          Bóng nàng đi dẫm bẹp cả hoàng hôn...
                            ( Bà Chủ Quán - Bài thơ số 96*tr.6)

        Lâu lắm rồi, thi đàn của ta vẫn còn hiếm lắm những bài thơ hay để ca lên được, thăng hoa lên được thi vị tính chất của cuộc đời... qua sự chắt lọc của người nghệ sĩ - mà Phạm Ngọc Thái là một nghệ sĩ giầu chất men say.    

         Thơ anh không dễ đọc và cũng không dễ hiểu. Song, đọc đi đọc lại ta mới thấm cái sâu xa lí lẽ con người trong cuộc tồn sinh. Anh muốn đi đến tận cùng của sự việc,mà thơ ca đạt đến độ này thực khó!...

       Miệt mài như con ong, anh chắt chiu cho từng trang viết. Có lúc tưởng chừng sự thái quá làm anh nhập thiền vào cõi thi ca! Thơ anh sẽ được nhiều người biết đến trong những thời gian tới.

       Ở cái tuổi 50 có lẻ tôi thấy anh vẫn còn sung sức lắm, anh đang say viết những bài thơ và những bài bình thơ... giúp bạn đọc cảm nhận đầy đủ hơn về lẽ Chân-Thiện-Mĩ ở đời!

       Nữ thi sĩ Nga On Ga Béc Gôn có viết: " Trong số nghề nghiệp và nghệ thuật tác động vào tâm hồn con người, không có sức mạnh nào vừa khoan dung vừa tàn nhẫn hơn thơ. Không có công việc nào tự nguyện và đầy đủ hơn công việc phục vụ thơ. Không có tình yêu nào được đền đáp hơn tình yêu thơ - Và bởi vậy người nào yêu thơ là hai lần thi sĩ ".

        Phạm Ngọc Thái là một người như thế !...


                                                                                          TVT. 

                                                                                                                             

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2011 12:45:10 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
    #62
      Nhatho_PhamNgocThai 02.10.2006 12:01:17 (permalink)
       

      Bài thơ 64:


             THĂM NHÀ GIÀ THU

      Một sáng thu sang đến thăm Già
      Già ơi, nhà cửa khói sương pha
      Trông ra hồ nước ra hồ nước
      Liễu cúi nghiêng mình sóng sóng đưa...

      Mây vẩn vơ bay trên thiên cao
      Hồn thu thơm mát ở trong lầu
      Ngôi nhà sàn nhỏ xô xáp gió
      Tấm lòng Già xin lưu lại mai sau!

                                    8 * 1991
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2011 18:32:02 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
      #63
        Nhatho_PhamNgocThai 02.10.2006 12:59:37 (permalink)
         

        Bài thơ 65:


              KHOẢNG TRÔI TRONG LÁ


        Bỗng cồn nhớ một thời dĩ vãng
        Gió cứ trôi không hữu hạn bến bờ
        Nhưng vẫn đó: Em, anh - Cuộc sống
        Xa nhau rồi! Tình cũ đến bơ vơ...

        Có bao lá cây rơi... em đã vào xa vắng
        Lá nuốt em. Giờ sống thế nào rồi?
        Em sung sướng? Ưu phiền?
                             Lãng quên hay bụi cát?
        Mặt trăng trên trời. Tim anh rất mồ côi!

        Hỡi những hàng cây xanh!...Những con đường lá đổ!...
        Chỉ dùm ta đôi gót đỏ thời thiếu nữ em xưa
        Kỉ niệm về trái tim đau thổn thức
        Chỉ dùm ta! Nào, chỉ giúp ta đi!

        Bài hát năm xưa - Bên anh em đã hát
        Giờ đây trong lá nẻo trời nào?
        Anh đi qua chỉ thấy toàn mây trắng
        Mặt trăng tít trên trời. Em ở tận nơi đâu?

        Con đường ta đi... Có bao đôi trai gái
        Ai cũng một thời yêu - Em nhỉ? Để xa nhau
        Để được nhớ được buồn được khóc
        Được nghe quanh đời những tiếng lá bay theo.

        Hãy níu lại dùm ta! Một thời dĩ vãng
        Gió vẫn trôi. Lá vẫn bay vèo.
        Nhưng vẫn đó: Em , anh - Cuộc sống
        Và một mối tình ta đã tặng
                                        cho hết thẩy trăng sao...


                      
                          Phạm Ngọc Thái
                                 4/1994
                   


                  Tác giả nhớ về kỉ niệm với một thiếu nữ xưa. Năm tháng qua đi - Lá rụng mãi hết lớp này, lớp khác. Giữa cái đời thường: Anh, em và cuộc sống cứ phải tồn tại! Nhưng tình thiếu nữ một thời vẫn cồn lên trong trái tim anh:

                  Bỗng cồn nhớ một thời dĩ vãng
                  Gió cứ trôi không hữu hạn bến bờ
                  Nhưng vẫn đó: Em, anh - Cuộc sống
                  Xa nhau rồi! Tình cũ đến bơ vơ...

              Người con gái ấy giờ đây ra sao? Cuộc sống thế nào? Không ai biết! Chỉ còn lại mặt trăng trên trời và trái tim mồ côi !...Với những làn mây trắng cùng những tiếng lá cứ bay đi xa mãi, xa mãi:
         
                 Bài hát năm xưa - Bên anh em đã hát
                  Giờ đây trong lá nẻo trời nào?
                  Anh đi qua chỉ thấy toàn mây trắng
                  Mặt trăng tít trên trời. Em ở tận nơi đâu?
                                        
              Tình yêu ấy hát trong hư vô và trăng sao... Dưới những hàng cây xanh, bên những con đường lá đổ - Đoạn cuối cùng tình thơ đã được điệp lại như muốn níu kéo, tiếc nuối về mối tình đã qua đi:
         
                  Hãy níu lại dùm ta! Một thời dĩ vãng
                  Gió vẫn trôi. Lá vẫn bay vèo.
                  Nhưng vẫn đó: Em, anh - Cuộc sống
                  Và một mối tình ta đã tặng
                                             cho hết thẩy trăng sao...

             Quấn trong tiếng lá rụng và bóng trăng hư ảo trên trời - Khoảng Trôi Trong Lá là một bài thơ tình da diết... vẳng ra từ trong kí ức và trái tim thương nhớ của nhà thơ!...
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2010 00:34:54 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
        #64
          Nhatho_PhamNgocThai 03.10.2006 11:17:35 (permalink)
           

          Bài thơ 66:


                   TÌNH YÊU

          Em bé nhỏ dịu dàng và thân thiết
          Chứa tình yêu trong đôi mắt ngọt như hương
          Màn bi kịch... đằng sau niềm hạnh phúc
          Bể nhân tình đặt chính giữa trái tim em...

                                         9/2002
               
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2011 12:28:27 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
          #65
            Nhatho_PhamNgocThai 03.10.2006 13:11:47 (permalink)
             

            Bài thơ 67:


                ĐI DƯỚI NHỮNG HÀNG ĐÊM


            Những con chim và các tổ chim của chúng
            Lúc rúc ven hồ, trong các bụi cây
            Quanh đồng lúa hay chúc chen thành phố
            Có bầy ưa cảnh hoang dã non ngàn.

            Trị giá và trái hoa vùng nào cũng có
            Mỗi một vùng hương sắc lại khác nhau
            Nhưng ở vùng nào chúng cũng đều phải vật lộn
            Với thiên nhiên và...vật lộn với nhau!

            Chùa nghìn năm dưới các bóng đa cổ thụ
            Nhiều cánh chim qui tụ về đây
            Trời xanh nơi chân đài Phật Tổ
            Với trời xanh trời đất khoáng đạt thay.

            Thuở tạo hoá đã phôi sinh đực cái
            Nguồn đam mê cảm hứng dồi dào...
            Người đi tìm tình yêu trong châu báu
            Ta tìm trời trên đôi bầu vú trắng người yêu!

                                                     1/2/1994
                  

            -   Đoạn thơ một: Là sự phân bố các loài chim (tức là dân cư) theo các địa danh sông hồ, đồng bằng, thành thị hay rừng núi.

            -   Đoạn hai: Phân tích về giá trị thiên nhiên phân phối theo qui luật tạo hoá - Nhưng tới câu 7 & 8 thì qui luật đấu tranh sinh tồn của đời sống con người trong nhân sinh, thế giới quan của nhà thơ được ùa vào:

                   Nhưng ở vùng nào chúng cũng đều phải vật lộn
                   Với thiên nhiên và... vật lộn với nhau!
                                               
                Con người không phải chỉ vật lộn với thiên nhiên để sống mà còn phải vật lộn với nhau để tồn tại. Tính nhân bản trong thơ chính là sự giải quyết giữa cái thiện và cái ác! Bởi thế sang đoạn thơ thứ ba ta thấy hiện lên bóng cửa chùa:

                   Chùa nghìn năm dưới các bóng đa cổ thụ
                   Nhiều cánh chim qui tụ về đây...
                                     
                 Từng đàn chim bay về dưới bóng đa chùa qui tụ nơi cửa Phật! Cách giải quyết mâu thuẫn theo quan điểm nhân văn của nhà thơ, đồng thời còn mang tính hiện thực xã hội.

                Ta xét về đoạn kết - T
            ừ một bài thơ đời đến phút cuối lại ngả sang màu thơ tình:

                              Ta tìm trời trên đôi bầu vú trắng người yêu!

                 Đó chính là một ngòi bộc phá nổ trong thơ!
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2011 02:00:23 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            #66
              minhthuy 03.10.2006 19:33:48 (permalink)
              Xin chào nhà thơ Pham ngoc Thái,

              tình cờ tôi đọc mấy bài thơ của bạn, nghe âm hưởng rất quen, nhất là bài thơ Khoảng trôi trong lá này....hay và khá thân quen với tôi. Những câu như: Xa nhau rồi! Tình cũ đến bơ vơ...
              và đoạn:
              Bài hát năm xưa - Bên anh em đã hát
              Giờ đây trong lá nẻo trời nào?
              Anh đi qua chỉ thấy toàn mây trắng
              Mặt trăng tít trên trời. Em ở tận nơi đâu?

              âm hưởng bài thơ gợi cho tôi nhớ đến thơ của một người bạn thất lạc.
              Xin phép hỏi thăm bạn có liên hệ với nhà thơ Phạm khoa Văn không? Cũng là thi sĩ ở Hànoi lâu lắm rồi.

              Kính

              Minh Thùy
              #67
                minhthuy 03.10.2006 19:40:44 (permalink)
                Chào thi sĩ Pham ngoc Thái,

                bài thơ này cảm động, hay, rất thơ.

                Kính

                Minh Thùy
                #68
                  Nhatho_PhamNgocThai 04.10.2006 11:31:53 (permalink)

                  Trả lời Minh Thuỳ:

                  Xin chào bạn Minh Thuỳ,
                  Trước hết Ngọc Thái vui làm quen với một người bạn yêu thơ và đã đọc thơ của Thái - Nếu có dịp chúng ta sẽ gặp nhau và trao đổi với nhau nhiều hơn. Giờ xin trả lời vấn đề mà Minh Thuỳ đã hỏi:
                  Phạm Ngọc Thái không có liên hệ và cũng không biết nhà thơ Phạm Khoa Văn - (nếu là Trần Đăng Khoa thì lại khá thân). Còn việc Thuỳ nghe thơ của PNT âm hưởng rất quen, chắc là sự cảm đồng của bạn thơ với nhà thơ!...
                  PNT hiện nay có trong tay đã sáng tác và sửa chữa khá cẩn thận một Tuyển thơ Đại Bàng khoảng 500 bài - Và đều là thơ của riêng PNT. Những năm qua PNT đã tung ra đời nhiều tập thơ phổ cập: trong làng báo chí,làng thơ văn VN...kể cả những nhà phê bình và lý luận văn học cùng các tiến sĩ giáo sư ở Viện Văn học Quốc gia và rất nhiều trong sinh viên các trường đại học. Có thể Minh Thuỳ đã từng đọc thơ của Thái trên những tập đã được phổ cập rộng rãi ấy, nên nay mới thấy quen chăng? Có một điều chắc chắn là: chỉ có người khác biến tấu thơ của PNT khi làm thơ - Còn PNT là một cõi thơ của riêng mình!...
                  Tạm trao đổi với bạn như vậy - PNT còn đang tiếp tục truy cập rất nhiều thơ nữa, nếu vẫn còn yêu thơ Thái...Minh Thuỳ sẽ đọc tiếp nhé!
                  Chào thân ái Minh Thuỳ.
                  #69
                    Nhatho_PhamNgocThai 04.10.2006 11:58:19 (permalink)
                     

                    Bài thơ 68:


                          THU ĐẾN

                    Thu đến... mấy hàng mưa rí rách
                    Giọt gianh rơi tình buồn quá đi thôi!
                    Thu vắng em gió hiu hắt khắp trời
                    Vài sợi tóc đầu anh khe khẽ rụng.

                    Em đang ngủ bên chồng hay vẫn thức?
                    Có nghe thu ôm ấp các hàng cây
                    Chúng cứ bay, cứ bay, cứ bay...
                    Anh đốt thuốc cháy hoài trong canh vắng.

                    Thu đến gợi lòng bao dĩ vãng
                    Buổi khai thu đã máu chia ly,
                    Ừ, cứ nhớ! Nhưng em đừng tiếc nhé,
                    Tình có tan: tình ấy mới lâm ly!

                    Anh không biết mình sống hơn hay đã chết
                    Cả thu xưa lẫn với thu nay,
                    Thu, thu đến: đau mà tha thiết
                    Tình phải tan, có lẽ mới đủ đầy?

                    Và hỡi tất cả đạn bom quyền lực
                    Thật hoài công định bắn phá em ta!
                    Đến bạo chúa cũng phải nhường mỹ nữ
                    Khi chiếc váy xẻ tà em đã tụt ngay ra...
                                                                  1994
                      

                          Buổi tối đó, tôi bỗng nhiên nhớ tới ông hoàng tử thi ca Xuân Diệu với những dòng thơ tình sướt mướt: Yêu, là chết ở trong lòng một ít /- Và chấp bút để viết bài thơ Thu Đến này!
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2011 11:53:12 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                    #70
                      Nhatho_PhamNgocThai 04.10.2006 13:30:36 (permalink)
                       

                      Bài thơ 69:


                               EM , CÁT VÀ DÒNG SÔNG
                              
                                           .Tặng người con gái quê bên dòng sông Lô
                                                      

                      Buồn chi em mà hát
                      Bên dòng sông Lô (1)
                      Vui chi em mà khóc
                      Ướt bờ vai anh.

                      Ôi con nước tháng năm
                      Cứ phăm phăm chảy xiết
                      Cuốn cả em và cát
                      Trôi tận về xa xăm

                      Em rời bỏ dòng sông
                      Tha phương tìm hạnh phúc (2)
                      Đường bơ vơ thân chiếc
                      Chút tình riêng em mong?

                      Ta, cánh chim lìa đàn
                      Gặp nhau cùng cô lẻ
                      Hai tâm hồn đáng thương
                      Vá lành chăng? Không thể!

                      Em cần cả cuộc đời...
                      Anh chia đôi xẻ nửa:
                      Chốn quê hương xa vời
                      Còn một người vợ trẻ!

                      Có gì vui cho em
                      Thương cũng thành tạm bợ
                      Nhìn nhau cười... rỏ lệ!
                      Hạnh phúc sao phũ phàng?

                      Em đi đâu... Về đâu...
                      Con thuyền đời trôi dạt
                      Lòng anh dẫu bao dung
                      Nhưng mặn mòi đắng chát.

                      Em khóc và em hát
                      Nước chảy xanh lòng sông
                      Xuôi tới mãi vô cùng
                      Giữa mênh mông toàn cát...

                                         Nước Đức * 20/4/1989
                            
                      (1) Quê em bên dòng sông Lô - Tôi đã mượn hình ảnh con sông để làm hình tượng về đường đời.
                      (2) Em ra đi xuất khẩu lao động kiếm sống ở nước ngoài.



                          "Em, cát và dòng sông nói về kiếp đời trớ trêu của người con gái, thân phận em cũng chỉ là một bờ cát trắng. Nhưng cái con sông tháng năm lại cứ lạnh lẽo mà quặn xót, phăm phăm chảy xiết để rồi cuốn cả em và cát trôi mãi... không có bến bờ, vô tận, xa xăm.
                          Trong cái đám người xuất khẩu lao động kia, lênh đênh đất khách quê người: sự ra đi của em âu cũng chỉ như bèo dạt, mây trôi. Sâu thẳm trong bài thơ là tiếng hát của người con trai trước mối tình đối với người con gái, hai tâm hồn cùng trống trải tha phương.

                       
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2011 13:26:47 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                      #71
                        minhthuy 04.10.2006 17:36:07 (permalink)
                        Chào bạn Pham ngoc Thái,

                        cám ơn bạn đã trả lời thư. Qua vài bạn quen MT đã biết tin người bạn cũ.
                        Thật sự, MT mới đọc thơ PNT lần đầu ở VN Thư quán này, nhưng rất thích, thơ PNT đằm thắm sâu sắc. Có những bài, những đoạn thơ hay.
                        MT thích nhất bài thơ : Cô quét lá đêm hồ

                        Bài thơ ngắn mà hình tượng, vẽ ra hình ảnh cô công nhân quét đường, rất đáng thương, dù không có từ nào kể nỗi khỗ cực, và giữ được nét đẹp rất thơ: em hoá thành thơ rơi lặng lẽ.

                        Em quét lá lẫn đời lẫn kiếp
                        Tiếng chổi mòn kêu xiết vào tim!
                        Em hóa thành thơ rơi lặng lẽ
                        Trong cõi lòng tôi buồn triền miên.

                        TRĂNG NHƯ ĐỨA KHÔNG NHÀ TRÔI LẠC LÕNG
                        CON NAI VÀNG CHẾT BÓNG THU XƯA (...)
                        Tôi đứng trông em mịt mờ ảnh vọng:
                        Cô Quét Lá Đêm Hồ khe khẽ vào khuya...

                        Chúc PNT tiếp tục có thêm sáng tác mới.

                        Kính

                        Minh Thùy
                        #72
                          Nhatho_PhamNgocThai 05.10.2006 11:15:50 (permalink)
                           

                          Bài thơ 70:


                              
                          MÙA TUYẾT QUÊ NGƯỜI


                          Người đi... đi giữa mùa đông...
                          Cơn mưa mưa tuyết như bông khắp trời
                          Mưa rây gió giật từng hồi
                          Tuyết rơi đầy tóc đầy người trắng phau.

                          Thân cò lặn lội đồng sâu
                          Kiếm ăn từ sáng nhọ đầu chửa thôi
                          Nước non non nước, người ơi!
                          Đêm nằm khắc khoải rối bời vợ con...

                                             Nước Đức - Đêm nô en 1988
                               

                                Giữa mùa đông băng giá ngập trời, ngập đất, đi như chôn chân giữa bầu trời đầy tuyết trắng. Đám người xuất khẩu lao động ở nước ngoài... cứ hết ca làm việc ở nhà máy lại vội vã lang thang qua các cửa hiệu ngoài thành phố. Họ mua từng bánh xà phòng, tập giấy ảnh và một số đồ hàng khác tích lại rồi đóng gói gửi về cho gia đình,vợ con ở quê... đem bán lấy tiền sinh sống.

                             Cứ thế cho tới lúc trời tối hẳn, khi các cửa hiệu trên phố đóng cửa họ mới trở về khu nhà ở của những người lao động để nghỉ. Cái cảnh vật vã kiếm sống của những người đi tha phương lao động ấy... đã tạo cảm xúc cho tôi để viết bài thơ trên!
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2011 13:09:36 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                          #73
                            Nhatho_PhamNgocThai 05.10.2006 11:35:29 (permalink)
                             

                            Bài thơ 71:


                                   TRĂNG QUÊ

                            Trời đó trời quê trăng cũng quê
                            Mà nước thì xa xa đến xa
                            Nhìn ra cửa sổ trông trăng mọc
                            Lòng những nôn nao nhớ bóng nhà.

                            Trời đó trời trăng trăng vẫn trăng
                            Biệt nhà... biệt nước... biệt dòng sông
                            ...(**)
                            Bơ vơ bóng lẻ hồn hiu quạnh
                            Cô lái đò ơi: có giống không?

                                                  Nước Đức * 11/4/1989
                                    

                            (**) Thơ Nguyễn Bính: Bỏ thuyền, bỏ lái, bỏ dòng trong.../ (cô lái đò)
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2011 13:16:30 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                            #74
                              Nhatho_PhamNgocThai 05.10.2006 12:25:37 (permalink)
                               

                              Bài thơ 72:


                                     CÓ MỘT KHOẢNG TRỜI

                              Có một khoảng trời để thương để nhớ
                              Là khoảng trời ở đó có em!
                              Những bóng cây in trên đường phố thân quen
                              Đêm đêm chiếc lá nhớ lại bay về, xào xạc...

                              Có một khoảng trời không ai thấy được
                              Dẫu đêm nào chớp cũng loè lên
                              Có ánh chớp không kéo theo tiếng sét
                              Mà rung ngân, rung ngân trong tim!

                              Khoảng trời gió thổi xót đêm
                              Hoá sắc cầu vồng nối hai miền thương nhớ
                              Cây tình yêu lớn theo cấp số
                              Ngược trời về cho ta gần ta.

                              Cái khoảng trời khi anh và em đã cách xa
                              (xa thật đấy mà cũng gần thật đấy)
                              Trong đau đớn anh hoá bờ cát cháy
                              Hạt vô tư còn lại: những tàn tro!

                                               Nước Đức * Đêm 11/10/1988
                                     

                                   Bài thơ được viết ra theo cảm xúc trên thư khi tôi gửi về cho gia đình ở cố hương - Đó là "khoảng trời" tình yêu ở trong cái mái ấm nhỏ bé mà thân thiết, dù đi xa đến bao nhiêu ta cũng không thể nào quên được. Ta sống không phải chỉ cho ta, mà chính vì cuộc sống & hạnh phúc của những người thân thương đó!
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2011 12:58:39 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 45 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 666 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9