(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Bài thơ 127:
GIÓ THỔI BẠCH ĐÀN
Gió thổi bạch đàn vẫn đang reo
Nhớ buổi đón em ở cổng vào
Mắt ngước nhìn anh bao lưu luyến
Bàu trời vũ trụ sáng trăng sao...
Hỡi ôi, tình cũ động bến mơ
Trái tim tan vỡ tự bao giờ?
Chia ly năm tháng mơ mộng ấy
Sương khói cuộc đời đau cả thơ.
Một cánh chim đời em bay đâu?
Ở nơi biển thẳm sóng bạc đầu
Có nghe trong gió lời anh nói
Bão táp mưa ngàn mãi kiếp nhau!
2/1/1996
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2011 12:44:10 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 128:
CHIỀU NHỚ
Ngày xưa ấy con đường xao xác lá
Mắt em ru gợn cả sóng hồ đưa
Anh vẫn gọi con đường thiếu nữ
Trên bầu trời mây trắng đã bơ vơ...
Ngày tháng ấy em ơi, hồn thi sĩ!
Đã thành dông mưa bão ngập cuộc đời
Dẫu em không còn lưu luyến tình xưa nữa
Anh ôm lòng phiêu lãng tháng năm trôi
Tình như gió và em thành chiếc bóng
Gió chốc bay qua bóng cũng cát bụi rồi
Ta lạc bước giữa đời hiu hắt
Em vẫn còn mà quá đỗi xa xôi.
Ôi chiều nhớ, những chiều không thể chết!
Ta xây tượng đài mộng ái ân
Tiếng lá dưới chân khua xào xạc
Một chút mây vướng vít mắt ai buồn.
Con đường em đi giờ đang thổn thức
Hè sắp qua thu lại đến rồi em?
Anh đứng viết dưới mầu phượng đỏ
Dẫu bèo dạt mây trời tình vẫn mãi trong tim!
12/7/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.05.2011 12:27:14 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 129:
CÔ GÁI & CON CHÓ CẢNH
Em ôm con chó cảnh vào lòng
Chiếc váy ngắn khoe bộ đùi trắng nõn
Cả người em cùng con chó trắng
Làm nên nét mới của thời nay...
Gã trai già vẫn khoái gái xinh tươi
Một đại gia đến... chụp lên môi em chùm hôn đỏ
Lậy trời đất, cám ơn tạo hoá
Gã đã hồi sinh trong em gái diệu kỳ!
Dẫn em vào một khách sạn mi-ni
Quàng lên cổ em sợi dây chuyền vàng óng ánh Em cười tít, ngửa ngay bộ đồ quí của mình ra bán Gã tặng em tình điên của đất trời!...
Vợ nhà quê hơi già quá mất rồi
Cũng thương lắm nhưng vẫn thèm của mới
Gã run rẩy ghì em trong bóng tối
Con chó cảnh bị chủ bỏ ngoài cứ ngoe nguẩy vẫy đuôi...
14/11/1993
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2011 11:00:12 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 130:
CỬA QUÁN
Bà chủ quán bước lên xe mô-đéc
Đeo kính gọng vàng
Những cô gái ngồi ở lan can
Mặc toàn váy ngắn
Mùa thu rơi... sau kính...
Anh thi sĩ hoá thằng gù
Nhà thờ
Đức Bà
Pa Ri!
30/9/1993
Bài thơ được tạo thành từ bốn bức ảnh.
- Bức ảnh thứ nhất chụp về sự giàu có sang trọng của bà chủ quán:
Bà chủ quán bước lên xe mô- đéc
Đeo kính gọng vàng.
- Bức ảnh thứ hai chụp về cái trẻ trung, hoa mỹ đầy khêu gợi, quyến rũ của các em thiếu nữ thời hiện đại tân tiến:
Những cô gái ngồi ở lan can
Mặc toàn váy ngắn.
Các cô gái trẻ xinh đẹp thời nay hay mặc những chiếc váy cộc ngắn cũn cỡn, để khoe những cặp đùi tròn lẳn, trắng nõn đầy gợi tình.Thậm chí ngồi ở lan can các em còn gác cả chân lên lấp ló, để hở cả bên trong... Khó ai mà tránh khỏi những khát vọng đam mê vui thú.
- Bức ảnh thứ ba tác giả chụp về cảnh mùa thu thiên nhiên êm ái và trinh bạch:
Mùa thu rơi
sau kính...
Tâm hồn khao khát của con người đang muốn hướng đến để hưởng ngoạn cái vẻ đẹp thanh tao, khoáng đạt của đất trời.
- Để rồi tất cả trút vào bức ảnh thứ tư (đoạn thơ kết) : Đó là hình ảnh thảm hại của một thằng gù trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của văn hào vĩ đại V.HuyGô. Qua đó dựng lên cả một tấn bi kịch cuộc đời đối với anh thi sĩ nghèo:
Anh thi sĩ hoá Thằng gù
Nhà thờ
Đức Bà
Pa Ri !...
Nghĩa là: Nếu nghèo khốn quá thì đến chân dung con người cũng còn đâu được là con người ? Vậy là, bài thơ khái quát chỉ bằng bốn bức ảnh : Tự nó biến hoá, tác động va đập lẫn nhau để phục lại cả một hiện thực trong mối quan hệ vật chất và tinh thần xã hội , đã xô xéo chà đạp lên cả phẩm giá con người !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.04.2011 13:27:02 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 131:
CHẾT CŨNG CHỈ NHƯ GIẤC NGỦ
Nếu mai này nhân thế trên đời
Còn có người thổn thức khóc thương ta...
Nén nhang khấn xin thắp lên mồ cụ Nguyễn Du làm lễ tạ! (*)
Không than vãn lòng chẳng hề hối tiếc
Nắm tro tàn - Thôi thế, đã là xong
Cũng chỉ như giấc ngủ mơ màng
Đời sống thế đủ rồi, em yêu mến.
Nghiệp đã làm xong chẳng còn chi vương vấn
Tình cũng tàn năm tháng kiếp phôi pha
Thì em ơi, ta nằm xuống dưới mồ
Thanh thản chết có gì đâu phải nghĩ.
Hồn thi sĩ xin mang thơ gửi đời làm tri kỷ
Chốn trần gian sẽ ngợp áng thơ ta
Ta chỉ chia tay có thân xác thôi mà
Tình yêu ta còn muôn đời bất tử!
Cõi thế gian... âu cũng kiếp đoạ đầy phận số
Tiếc làm chi? Sống mãi chỉ mệt thân
Mãn nguyện rồi cần chi nữa phân vân
Ta nằm xuống hoá mình vào kinh thánh... (**)
Ta yêu em suốt đời trong hư ảnh
Dù có thời sung sướng đê mê...
Nhưng tình em có khác gì những chiếc lá bay kia
Để năm tháng dài ta hoang ru nơi bến lạnh.
"Tình và tiền"!
Đó tiếng nói của trái tim đàn bà hưng phấn
Mà giống phụ nữ cả thế giới này họ vẫn quí như chim...
Nói vậy thôi, cũng đành vĩnh biệt em
Giọt lệ thi nhân anh rỏ lên những trang thơ đời
làm liều thuốc ngủ.
Hà Nội - 6/9/2005
(*) Nhớ đến lời trăng trối của Nguyễn Du:
Bất tri tam bách dư niên hậu
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?
(**) Kinh thánh nói: Ta sinh ra trong cát bụi lại trở về cát bụi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2011 11:52:17 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 132:
CHƯA ĐẾN MÙA THU Anh bước đi trên bãi vắng tanh
Trăng vàng úa lang thang rải sáng
Cây vi vút lá reo nhàm chán
Tiếng bò nhà ai nhá cỏ vọng trong chuồng...
Sỏi đá đường đi lạo xạo cứa nát bàn
Chút tình đời mong manh bổi hổi
Chưa đến mùa thu mà bao gió thổi
Con nai già anh vục uống nước yêu thương!
Nhỏ châu lên thơ làm tượng đá buồn...
Em có thành trầu quấn vào anh kiếp khác?
Cho thắm cả tháng năm vành môi đỏ biếc
Mà đời này tình đã trắng như vôi.
12/4/1995
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2011 17:37:51 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 133:
VỚI NÀNG THƠ
Anh nằm xuống dưới chân em thiếp ngủ
Ngọn cỏ thầm hứng gió mùa thu,
Vái ma quỉ, nàng thơ thần diệu quá! Ta đã yêu em suốt một cuộc đời mơ... Kìa, trông lá vàng rơi rất đẫm
và mặt trăng và bão tố tơi bời...
Ta là bóng cả bình minh cùng bóng tối
Sống giữa đời hồn vẫn chơi vơi.
Em tai quái mà dị phàm quá đỗi
Giết chồng như giết đười ươi
Chôn xác tình nhân như rận rệp bấu trên người.
Các nhà thơ đừng mạo muội
Biết riêng ai, sẽ đến lượt mỗi người?
Anh là chàng thi sĩ để ru em
Khi ôm ấp, khi vui hoà trăng gió Mùa thu ơi - lòng ta da diết quá!
Văng vẳng bên chùa mõ đêm buông...
Đêm 20/8/1992
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2011 00:12:09 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 134:
CON ĐƯỜNG PHƯỢNG ĐỎ
Em mang màu phượng đỏ ra đi!
Anh tha thẩn dọc hè phố nhỏ
Nơi kỉ niệm của mối tình sinh nữ
Xác ve còn bám ở thân cây.
Con đường phượng đỏ đêm nay
Mây lãng du bay trời xanh vô định...
Những cánh hoa rung trong hoài niệm
Nghe lòng thổn thức đâu đây!
Phượng đã cháy lên một thời
Nửa tóc bạc rồi, nửa mái xanh phơ phất
Rồi tới ngày chúng cũng tàn úa hết
Ta sẽ thành ông bà lão em ơi!
Con đường tình đẫm giọt sương rơi
Gió vẫn xạc xào vi vút thổi
Giá hồi ấy chúng mình lấy nhau rồi sinh năm đẻ bảy
Thì đâu còn phượng để anh ru?
Em đã mang màu phượng ấy ra đi !
1994
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2011 02:30:16 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 135:
ĐƯỜNG VÀO THƠ
Đường vào thơ đi vào xứ mộng mơ
Đến với tình yêu ngút ngàn bão tố,
Em đừng hỏi vì sao anh yêu thế?
Trang viết phía bên này máu rỏ phía bên kia...(**)
Nửa tỉnh nửa mê như một kẻ dại khờ
Khi ta đặt lương tri lên chiếc bàn cân cuộc sống
Cuộc sống hư hao ư? cũng đừng nên tiếc lắm...
Ta quí là ta quí mẹ đã sinh ta!
Ta không thể làm một Từ Hải chết đứng để Kiều ru
Thì ta nuôi ta trong nỗi đau nhân tình thế thái,
Tìm đến chốn niết-bàn như Thánh ấy!
Bởi muôn đời con người vẫn giết nhau!?
Anh yêu em! Yêu lắm, em yêu!
Đêm ngủ trên ngực em, ngày sống trong bóng phủ
Để tìm lấy chút mơ say mà vui vẻ
Gửi vào thơ khi chẳng biết về đâu?
Ru lãng tháng năm một đời lữ khách
Ta sống như là nửa mơ nửa thực
Kinh thánh đã dậy mà: sắc sắc không không...
14/7/2005
(*) Chế Lan Viên đã viết:
Lật trang sử phía bên này thấy giọt máu phía bên kia...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2011 01:37:11 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 136:
XAO XÁC LÁ ĐÊM BUỒN
Anh đứng nhìn trăng đứng ngắm trăng
Có sao, có gió, có mây đàn,
Cô em đang quét trên đường phố
Có xác buồn không trong lá vàng ?...
Phạm Ngọc Thái
1996
NR: 194 Quán Thánh Hà Nội
ĐT: 04 7164394
Email:
nha_tho_phamngocthai@yahoo.com.vn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2008 14:03:38 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 137:
CHỈ TẠI CÂY BÀNG
Thôi em, gợi lại làm gì nữa
Lỗi ngày xưa chỉ tại cây bàng...
Để một sớm mai bên hàng nước
Gặp em về đôi gót nhỏ xinh xinh.
Em bỗng thốt như bông hoa hờn dỗi
Dáng thân mềm anh cũng muốn ôm lên,
Trời đất cùng rung rinh muốn bảo:
Đáng lẽ hoa này là của riêng anh?
Thôi em, gợi lại làm gì nữa
Đôi mắt thu đốt cháy bao chiều
Tình yêu đã không bến bờ dừng lại
Anh lặng mình nhìn gió đến hôn yêu.
Thôi em, gợi lại làm gì nữa
Lỗi ngày xưa chỉ tại cây bàng...
Nàng đứng dậy dịu dàng rồi nói khẽ:
- Em về, kẻo chồng của em mong!
Mùa thu 1996
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.05.2011 12:40:55 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 138:
TIẾC NỮA LÀM GÌ
Nếu trong cuộc chiến tranh qua ta đã phải chết đi?
Cả không gian sẽ vô vi tiếng gió...
Chẳng ai biết đến ta
(ngoài những người thân thương nhớ)
Thời gian cát bụi sẽ lãng quên.
Ừ, nếu chết!? Nhưng rồi may ta vẫn sống
Về quê hương làm lại cuộc đời
Còn trở thành thi nhân để lưu danh đất nước
Tên tuổi ta không thể chết được nữa rồi!
Cứ nghĩ: sự trở về có phải chịu bao điều cay cực
Cũng còn hơn - nếu cuộc chiến tranh kia ta đã phải chết đi?
Dù cái chết đó không phải là vô nghĩa...
Định liệu đâu phải do ta?
Mà bởi vòng quay số phận quá diệu kỳ!
Ta đã sống, hiển nhiên là ta đã sống...
Cho giờ nếu có phải chết đi - thì cũng chẳng quá tốt rồi sao?
Bởi đáng lẽ ta đã phải chết trên chiến trường
từ năm xưa mới phải
Được sống thoả đến hôm nay còn tiếc nữa làm gì!...
26/8/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2011 11:18:16 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 139:
NHỚ NHỮNG TỐI BÊN EM
Thành phố trùm lên sương mù bao phủ
Cây thầm man mác lá buồn tênh
Nhớ những tối bên em bao thương nhớ
Bản tình ca năm tháng mãi âm vang...
Thời gian đã hương trầm ngọc bích
Không gian xưa bức thảm dệt như thơ
Có em bao mệt nhọc đời thường tan biến cả
Ôi, tình thiếu nữ khúc đê mê...
Lại đêm nay cô quạnh cõi hư vô
Lòng hiu hiu tình đương trôi lặng lẽ,
Những tối bên em sao đẹp thế? Giờ nghe bốn phía gió hoang tàn...
5/10/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2011 01:45:27 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 140:
HỒN CÁT TRẮNG Anh xa em một trời cách biển
Biển - em ơi mênh mông sóng đêm ngày
Nghe hàng thông bên bờ vi vút thổi
Cứ bàng hoàng hồn cát trắng anh bay...
Em ơi, em! Tình đi không trở lại
Đã hết rồi - đời nhạt bóng mây hoang...
Và năm tháng cỗi cằn bao đá sỏi
Hồn thi nhân anh mơ mộng ru em!
Tiếng biển gọi trong mịt mùng sóng vỗ
Anh vẫn nghe bãi cát xót lòng anh
Xé nát bờ - Biển ngập tràn bão tố
Khi âm thầm biển lại lắng trời xanh...
9/8/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2011 11:25:30 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Bài thơ 141:
ĐÊM KHUYA MƯA
Đêm khuya điếu thuốc bài thơ
Cũng chửa già đâu kém tí vua
Lặng nghe tiếng gió bên hiên vút
Đêm mưa mưa mưa mưa...
Ngoài kia sấm đánh: ừ sấm!
Trong này người ngồi một bóng
Êm đềm vợ ngủ con thơ
Tóc xoã bốn trời phơ phất bay
Cổ kim suy xét ngẫm đông tây
Vui vầy trăng gió, nhìn nhân thế...
Ai bảo ta say? tớ chẳng say!
Hà Nội 1992
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2011 12:02:44 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: