(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI

Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 23 trang, bài viết từ 151 đến 180 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 03.12.2006 12:22:40
 

Bài thơ 157:


          THIẾU NỮ  ĐI TRONG CHIỀU MÂY


Hoàng hôn buông tím đổ mặt hồ
Gương nước xôn xao với nhà thơ
Lá bay xào xạc khua vọng gió
Một cõi lòng ai tận bến mơ...

Em đi bảng lảng bên hồ Tây
Đôi mắt huyền trong gió heo may
Dáng em mềm mại như nhành liễu
Cô gái chiều mây khuất đám cây.

Tiếng mõ chùa buông nơi ngả vắng
Thiếu nữ nghe mà vẫn lặng thinh
Để cả lòng ai thầm vương vấn
Nào phải mình anh bước cô đơn?

Ôi, hồ Tây chiều mây sương buông
Thiếu nữ đi rồi trời khóc không?
Thơ anh từng giọt tan trong nước
Hồn trôi vào gió tới nơi em...

    
                11/9/2005
       
 
   Có hai câu thơ mà tôi rất thích:
           Ôi, hồ Tây chiều mây sương buông
           Thiếu nữ đi rồi trời khóc không? 
   Nghĩa là: thiếu nữ đi xa mất... "khuất vào đám cây", đến trời cũng tiếc mà khóc! Hình tượng thơ mang âm hưởng của màu thơ triết học. Một cái gì nuối cảm bâng khuâng. Nói là "khóc" nhưng thực ra khi đọc thơ không đến mức sụt sùi, bi luỵ quá!
  Thiếu Nữ Đi Trong Chiều Mây là một bài thơ được viết bên hồ Tây. Buổi chiều đó nhà thơ đã gặp một thiếu nữ:
           Đôi mắt huyền trong gió heo may 
   Và lòng anh xôn xao:
           Lá bay xào xạc khua vọng gió
           Một cõi lòng ai tận bến mơ... 
  Nhưng rồi trong thơ lại vẳng lên cả tiếng mõ chùa:
           Tiếng mõ chùa buông nơi ngả vắng
           Thiếu nữ nghe mà vẫn lặng thinh
  Tại sao nàng lại lặng thinh? Một sự lặng thinh của sự thờ ơ chăng? Mặc dù lòng chàng đã thầm vương vấn... Mà sự cô đơn kia cũng đâu có phải chỉ của một mình nhà thơ cơ chứ! Chẳng phải anh đi một mình, nhưng em cũng đi một mình cùng cô lẻ đó sao?
           Nào phải mình anh bước cô đơn? 
   Như thế là trong bản tình xô-nát buổi chiều này không chỉ có màu hoàng hôn tím phủ, gương nước xôn xao, lá bay xào xạc và khua vọng vào trong gió heo may... mà còn có cả tiếng mõ chùa buông vẳng nơi ngả vắng. Một bản tình mơ được viết bằng thơ, hình ảnh sinh động. Cảm xúc từ trong lòng tác giả trào ra đã có thể cảm hoá được lòng người, như những câu thơ cuối mà nhà thơ đã kết:
           Thiếu nữ đi rồi trời khóc không?
           Thơ anh từng giọt tan trong nước
           Hồn trôi vào gió tới nơi em...
  Thiếu Nữ Đi Trong Chiều Mây là một tình thơ khá huyền thẳm, ý tình cũng thật khúc triết sâu lắng và mênh mang...

<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.05.2011 11:39:03 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 04.12.2006 10:51:45
 

Bài thơ 158:


             
    
                 CẢM HỨNG
CHIỀU HỒ TÂY


Mấy chiếc thuyền con sóng bập bềnh
Vài ba đụn khói đám nhà thôn
Chim bay không biết về đâu nhỉ?
Vất vưởng hồn ta chốn hoàng hôn.

Mé phố trông xa chiều-quê-các
Thấy trời, thấy nước, thấy mênh mông
Vắng em tình cũng thành hiu hắt
Bóng lặng Hồ Tây lẻ núi sông...

                           9/5/1994
        
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2011 13:25:48 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 07.12.2006 11:29:33
 

Bài thơ 159:


          TỰ DO & TÌNH YÊU
Ta không muốn chết
Cũng không cần chiến sự
Bao nguyên lý trên đời bùa vẽ cả thôi...

Cho khác thế - cũng lẫn nhầm tất cả
Ta không thích đeo mọi xiềng xích vào người!

Giữ cho ta tình yêu 

Rồi các người tha hồ làm bánh vẽ
Ai cho nhiều táo, nho

Ta coi bậc người hiền
Và đấy chính Tự do nhân thế!

Sự vô lý trước nay ta vẫn hiểu nhầm
Về hai chữ "thiêng liêng"...
 

                           4/4/1995
          
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2011 00:00:45 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 08.12.2006 11:53:22
 

Bài thơ 160:


         CHỈ CÓ TÌNH YÊU ĐẨY LÙI TỘI ÁC (**)

Gió cũng ra hương lá reo khúc nhạc
Cuộc đời tràn ý nghĩa bởi có em!
Anh nhìn mây mây hoá ra lụa ngọc
Nhìn người êm ái tựa vầng trăng...

Cuộc chiến tranh của loài người truyền kiếp
Xã hội đầy hiểm ác với mưu mô
Anh đi bên em trầm hương ngát
Nghe muôn lời từ vũ trụ bay ra.

Chỉ có tình yêu đẩy lùi tội ác!
Tấm thân con gái tựa thiên thai
Linh hồn anh sinh sôi trong những đêm bên em ấy...
Nghe từng hơi thở của lá cây.

Giờ anh sống trong lòng bao bối rối
Ta là ai? đang ở đâu? và sẽ đi đến đâu đây?

Câu hỏi ấy anh không thể nào trả lời cho nổi 
Không tình yêu thế giới kia vô nghĩa hết rồi!

                                            28/4/2006

(**) "Chỉ có tình yêu mới giết được thù oán"! - Lời Puskin


  --------------


               "Ta là ai? đang ở đâu? và sẽ đi đến đâu đây?" 
     Câu thơ được viết dựa theo tựa đề một bức tranh nổi tiếng của nhà danh hoạ Pháp Henri Paul Gauguin (1848-1903): Một câu thơ đầy tính triết học! Cuộc đời cọ xát của nhà thơ trong bể nhân tình thái. Không phải là luân lý cuộc sống không thể xác định được? mà là thế giới của loài người vô định, chính tà lẫn lộn, thiện ác mịt mù... đầy dã tâm và giả dối. Lòng tin của nhà thơ hoàn toàn bị tan vỡ! Đạo lý chìm vào trong khói sương , như trong hai câu thơ của đoạn thơ hai đã viết:
      Cuộc chiến tranh của loài người truyền kiếp
      Xã hội đầy hiểm ác với mưu mô
Nhưng ta quan tâm tới hai câu thơ sau nữa:
      Anh đi bên em trầm hương ngát
      Nghe muôn lời từ vũ trụ bay ra. 
Hai câu thơ êm ái bay ra như hương! Cái hay chẳng chỉ về giọng điệu, hình ảnh, tính nhạc trong thi ca... mà về tính triết lý, nó đối lập tương phản với hai câu trên để nói lên sự bất hủ của tình yêu! Sự cứu cánh đối với cuộc sống đầy phù phiếm và phi lý này! Như thế là một bài thơ tình nhưng được viết đắm đuối trong cả bể nhân tình.
Có Em Và Không Có Em: Bài thơ giống như một luận thuyết đặt ra trong cuộc sống, nhưng nó vẫn được chìm vào trong sắc thái của thơ tình, khát vọng của tình yêu! Như hai câu thơ mở đầu của bài:
      Gió cũng ra hương lá reo khúc nhạc
      Cuộc đời tràn ý nghĩa bởi có em!
Và khi tình yêu đã chan chứa trong cuộc đời ta thì: Ta nhìn mây, mây cũng hoá ra lụa ngọc. Nhìn người cũng êm ái như vầng trăng.  Bản nhạc tình bên em ấy mới thật trầm đầy hương ngát, đến cả vũ trụ đều phải cất ra lời! Nhà thơ còn gợi cho ta về cái bóng dáng thiên thai trong tấm thân của người con gái:
      Chỉ có tình yêu đẩy lùi tội ác!
      Tấm thân con gái tựa thiên thai
      Linh hồn anh sinh sôi trong những đêm bên em ấy... 
  Để rồi tác giả kết lại cả hai vế, vừa nói về giá trị của tình yêu và thế giới: 
      Câu hỏi ấy anh không thể nào trả lời cho nổi...
Tức là câu hỏi:
      Ta là ai? đang ở đâu? và sẽ đi đến đâu đây?
Nhất là khi tình yêu bị tan vỡ:
      Không tình yêu thế giới kia vô nghĩa hết rồi!
Câu kết ấy khoá lại tình thơ với sự khẳng định: Tình yêu là bất tử!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2011 11:34:09 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 09.12.2006 11:53:32
 

Bài thơ 161:


  NHÀ THƠ  & HÒN TRỐNG MÁI

Một ngày mưa dầm
Phố không nói chim không kêu
Anh ngồi thầm nhớ em
Bóng em in như Hòn Mái bể...
Mắt đong cả mùa bão gió
Êm đềm trong những hoàng hôn
Khuôn mặt đoan trang như vầng nguyệt thiên đình.

Anh - Hòn Trống gọi! Con tim còn thổn thức...
Thời gian bạc tóc, bể sống khôn cùng
Vạn vật chuyển vần, vạn sự biến thiên
Hòn Mái vẫn muôn đời yêu thương!

Anh ngồi nghĩ đến em

Chân dung người đàn bà tạo hoá
Trên tấm thân áo quần toàn may bằng đá
Bão táp gió mưa cào xé vào tơi tả
Vài manh gió buồn vân vê trên thân cỏ
Mọc bao quanh Hòn Mái cứ rờn xanh.
Đực cái nghìn năm
Hoa bất tử toả hương
Phủ khăn tang lên mọi vương triều thời đại...

Anh đang sống trong căn nhà
Bên cạnh ngôi đền của phật đài
Quên đủ thứ phát minh nơi loài người
Chân dung Hòn Mái đã hoá ngọc trong anh.
Ca tình em anh hoá thành cả rừng thông
Hát giữa trời vi vu qua bể...

Sóng lênh đênh vỗ mãi biển tình em
Thời gian bạc tóc, không gian tận cùng
Cứ xô mãi quanh Hòn Mái đá!
Hòn Trống anh đắm lòng về phương đó
Mặc gió mưa phủ kín mái đầu
Trái tim bên trong
Yêu thương đắm đuối
Xung quanh em
Khi xô nhẹ ánh trăng, khi cồn cào bão nổi
Trái tim Hòn Mái có yên không?

Hòn Trống anh ngả nghiêng
Nhìn hải âu bay bên nhau mà thèm tung cánh
Nhìn cua còng quấn quít bờ cát trắng
Mà lòng khao khát muốn ôm em...
Trên bãi đời đá sỏi cứa đứt chân
Sóng vẫn vỗ tung và lòng anh bão táp
Thân đá lạnh ngỡ như là vững chắc
Nhưng trái tim thì mềm lắm em ơi!...

Xung quanh em bão gió cũng ngập trời
Cứ trôi dạt ngàn năm trắng xoá...
Trống Mái vẫn bên nhau dẫu có tan trong bể cả
Anh cũng hoà vào cát bụi để yêu em!

         
                        8/1995
    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2011 11:51:36 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 12.12.2006 11:06:19
 

Bài thơ 162:


             VỆT SÁNG MÙA ĐÔNG

Màu thành phố mưa sa liễu rủ
Không mặt trời chói lói xuyên qua
Một vệt sáng mùa đông nhợt nhạt
Tiếng chim nào quanh quất rướn lên ca!
(*)

Đoàn thiếu nữ áo váy màu phấp phới
Nét thanh xuân khêu gợi mắt đa tình
Sưởi ấm lại vầng trăng toan hấp hối
Anh trong lòng cũng nhói thương em...

Mảnh trăng khuyết sáng ngày treo như chết
Tình rách tan ai vá lại cho lành?
Và trong vệt sáng mùa đông ẩm ướt
Có cái gì vỡ vụn giống... "em-anh"!

        
                     10/1994
       
 
   (*)  Có một con chim đã cất tiếng ca lên trong bài thơ :
           Tiếng chim nào quanh quất rướn lên ca 
   Tôi xin cam đoan con chim đang rướn lên ca đó nhất định nghe được tiếng nói trái tim người: Vì con chim ấy không phải là chim trời , mà là con chim của tình yêu ! Cũng lạ, trong cái vệt sáng nhợt nhạt vầng mây thì toan hấp hối, mảnh trăng cũng chẳng khác nào cái xác, thật hoà điệu với cảnh tình người đang ... tan vỡ. Nhưng con chim nó không muốn chết, nó khắc khoải ca : Nó vẫn khát vọng ! Đau khổ, sướng vui cũng vì khát vọng đó. Đó vừa là bi kịch, vừa là hạnh phúc khát khao mà tạo hoá đã ban cho con người. Và chính trong cái thế giới đầy mâu thuẫn mà lại vô biên ấy, đã được chứa ẩn đầy ắp trong tình thơ Vệt Sáng Mùa Đông :
           Mảnh trăng khuyết sáng ngày treo như chết
           Tình rách tan ai vá lại cho lành?
           Và trong vệt sáng mùa đông ẩm ướt
           Có cái gì vỡ vụn giống..."em-anh"!
  Câu hỏi để kết lại tình thơ ấy, cũng giống như một bản tình ai bất khả thường diễn ra trong cuộc đời của mỗi con người, sinh ra và sống trong cái kiếp  của cõi trần gian này.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2011 12:40:55 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 14.12.2006 11:25:12
 

Bài thơ 163:


            TIẾNG NHỮNG ĐÊM DÀI   
 

Em có nghe tiếng đêm dài thổn thức?
Chấm sao khuya hiu hắt cuối trời bay
Anh đứng lặng bên bờ xanh siêu thực
Gió từng hồi, máu chảy giữa làn mây...

Ta sống trên đời lang thang cánh nhạn
Nhớ người yêu xa cũng đang phải nổi trôi...
Trái tim đau âm thầm nơi bến lạnh
Anh đã trao em mang đi và tan nát mất rồi!

                  
               25/10/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2011 12:22:22 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 15.12.2006 11:14:36
 

Bài thơ 164:


              ĐÊM NHÂN TÌNH

Đêm vương gió nhân tình trời đất
Người thiên thai mọc dậy đáy hồn thơ
Ta đặt bút đạp từ trong lồng ngực
Một dòng thơm như máu trào ra...

Cánh hoa nào khẽ rụng canh khuya
Con ve đầu hè run run vòm lá
Mai có thể nắng to, có thể là mưa gió
Nhưng đêm nay ta sống trọn đêm nay.

Đôi trai gái bên hồ ngồi trước ta đây
Chúng hôn nhau đôi làn môi tràn ứa mật
Cầu mong thế giới được bình yên
Trái đất cứ trong đêm, mặt trời đừng vội mọc.

Nước Nga lại nổ ra nội chiến
Thế giới vẫn chiến tranh (**)
Đời đầy rẫy những mưu toan lừa lọc
Chẳng bao giờ có bình yên nếu con người còn tỉnh giấc?
Anh lính trận cả hai bên
Anh lính nào cũng chết!
CUỘC SỐNG MUÔN NĂM = TÌNH YÊU + HOÀ BÌNH

           
                Viết bên hồ Tây * Đêm 12/4/1994 
                

(**)  Những năm cuối thế kỉ XX phe XHCN ở Đông Âu bị sụp đổ, nước Nga rơi vào cảnh nội chiến tương tàn.


<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.05.2011 13:00:01 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 08.01.2007 12:26:09
 

Bài thơ 165:


  CHIỀU CON GÁI EM ĐI





Đôi bàu em như đôi vầng trăng
Ánh mắt mùa thu bay phảng phất
Chiều con gái em đi biền biệt
Sóng hồ Tây xôn xao...

Nơi bến vắng anh đang tư lự
Thành phố chìm trong mơ sương
Trời cúi nghiêng mình xác xao lá rụng
Đời thiếu nữ thơm hương.

Khát vọng hoá anh thành sa mạc
Em là ốc-đảo cứ rờn xanh...
Anh muốn bế bồng ru em như thưở trước
Trái tim yêu thương tha thiết chẳng muốn yên.

Đôi mắt lệ em đưa sóng hồ trong gợn gió
Rất hiền hoà mà sâu nhói ruột gan
Chiều tiễn chân theo để lòng ai luyến nhớ... 
Tháng năm dài... xa xót trái tim anh!                       
 
                                  29/4/2006









<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2011 23:10:05 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 09.01.2007 12:05:47
 

           


                 PHẠM NGỌC THÁI - CHÂN DUNG CỦA MỘT THI HÀO

                                                

                                                                - Bảo Ngọc
                                                       ( nghiên cứu và bình luận văn học )

                                 
                                                                                     *

     Tôi còn nhớ đã qua 12 năm, sau lần xuất bản (XB) tập thơ Người Đàn Bà Trắng tại nxb Thanh niên vào thu đông 1994 đến nay cũng vừa tròn một giáp. Lần này Phạm Ngọc Thái đã và đang tiếp tục cho xb hàng loạt các bài thơ và cả bình trên mạng internet của Việt Nam Thư Quán. Thực ra thì hơn một chục năm đó, tuy không xb tiếp nhưng anh đã cho phát hành rất nhiều các tệp thơ lẻ, có cả những bài bình... để quảng bá thơ ca của mình rộng rãi khắp chốn kinh thành, trong làng báo chí, các hội văn thơ, đặc biệt là phổ cập rất nhiều thơ tình vào trong giới sinh viên ở các trường Đại học. Tiếng tăm và thơ anh đã được nhiều người biết đến. Có nghĩa là 12 năm tuy không xb, nhưng Con Đại Bàng Thơ vẫn vỗ cánh bay , vùng vẫy trên bầu trời thi ca - Như cái tên đề cho tác phẩm của anh : Tuyển Thơ Đại Bàng!
     Phải nói - Phạm Ngọc Thái (PNT) là con người của thi ca! Con người sống hết mình, hết tâm huyết với thi ca. Hay như tiến sĩ triết học Thế Hùng đã từng nói về anh: Con người tử vì đạo! Hoặc như nghệ sĩ Trần Việt Thịnh đã viết trong bài bình luận: Phạm Ngọc Thái  -  Người hai lần thi sĩ ( xem bài đã in trên trang 8 internet cũng ở trong mục này ) rằng: " Nếu coi thơ ca là một ngôi đền kì vĩ và cao sang, thì anh chính là một tín đồ trong không nhiều tín đồ của ngôi đền đó!...". Dường như anh sinh ra là để làm thơ! Chỉ đối với số thơ anh đã từng phổ cập hàng chục tệp trong những năm qua ( phải tới trên trăm bài cả thơ và bình ) - Cũng như lần này anh đang cho xb hàng mấy trăm bài thơ bình của Tuyển Thơ Đại Bàng trên mạng internet này, ta có thể khẳng định rằng : Trong nền thơ ca hiện đại Việt Nam đã có một Phạm Ngọc Thái! Và tôi xin cam đoan với các nhà thơ, nhà văn cùng các nhà nghiên cứu và bình luận thơ ca rằng - PNT chính là một thi nhân có tầm cỡ một thi hào! Không chỉ của nền thơ ca hiện đại Việt Nam... mà còn có tầm vóc của một thi nhân thế giới!
    Về cơ bản thơ PNT là loại thơ truyền đời và thơ của mọi thời đại. Trong tuyển thơ của anh có tới hàng trăm bài cực kỳ khúc triết, cực kỳ sâu sắc và cực kỳ nhiều bài thơ hay. Thơ càng đọc càng hay- Một loại thơ chứa đầy một thế giới ý nghĩa trong hình ảnh câu chữ cũng như hình tượng thi ca. Nó gắn liền tính chất sâu xa của thơ cổ phương Đông, kết hợp khá nhuần nhuyễn với các trường phái thơ hiện đại châu Âu và thế giới. Từ trường phái thơ lãng mạn , tượng trưng đến siêu thực... đã kết hợp với nhau và được cô đúc trong thơ triết học - Rút ra không chỉ từ lý luận thuần tuý mà gắn liền với đời sống xã hội, cùng bể khổ trầm luân cõi nhân gian... mà cụ Nguyễn Du đã viết nên tác phẩm trác tuyệt của truyện Kiều! Đọc thơ anh bị hút vào như đi vào trong động tích sâu thẳm, nhưng lại vừa như ngập vào trong bãi bể khôn cùng chốn đời của cõi con người. Rất đúng như nghệ sĩ Trần Việt Thịnh đã viết, cũng ở trong bài bình luận " Phạm Ngọc Thái - Người hai lần thi sĩ " ấy là: Thơ anh bao trùm nhiều đề tài, thể loại... hầu hết là thơ tự do. Anh viết nhiều sắc mầu, đủ cả. Mà loại nào anh cũng đi đến tột cùng, đậm đà sâu sắc đến lạ kỳ!...Nhưng trước hết vẫn phải nói: Phạm Ngọc Thái là một nhà thơ tình. Một nhà thơ của tình yêu trác tuyệt! Đặc biệt thơ tình của anh đi vào mọi tầng lớp, từ tầm bậc của tuổi hoa niên đến lớp trẻ sinh viên rất yêu thích thơ anh. Hay có thể nói: PNT là một nhà thơ tình đặc sắc của sinh viên!
    Một số rất lớn các tình thơ đã được anh công phu viết những bài bình hoặc tiểu luận sâu sắc, chí lý và rất hay. Phải nói là có một không hai trong lịch sử thi đàn Việt Nam... cũng có lẽ là cả ở trên thế giới này. Chưa có một nhà thơ nào có dụng tâm viết, mà lại viết hay và sâu sắc đến vậy. Chỉ cần đọc những bài bình cũng như tiểu luận của anh, cũng đủ để nhận xét rằng: Anh thuộc hạng các nhà văn có khả năng , tầm vóc viết bài bình và lý luận thơ ca  vào loại có mác-tem của nền văn học nước nhà. 
    Tôi vốn là người từng ham đọc thơ, cả thơ trong nước và thế giới. Song quả thật chưa từng được đọc hàng trăm bài thơ và bình nào hay đến thế! Nhiều bài hay và sâu xa đến mê hồn. Theo tôi: Thơ PNT thực sự là một tài sản vô giá của nền văn học quốc gia. Là một đỉnh cao của nền thi ca hiện đại, là sản phẩm của lịch sử thi ca trong nước... và có thể của cả thế giới đã sinh ra. Tên tuổi và thơ anh - Sẽ trường tồn vĩnh cửu, không chỉ đối với nền văn hiến của ngàn năm Thăng Long, mà sẽ sống trong bể cả thi ca chung của nhân loại này. 
    Tôi cũng có ý định chọn ra một số bài thơ hay, tiêu biểu trong Tuyển Thơ Đại Bàng của anh để bình. Nhưng nếu muốn vậy thì chí ít cũng phải chọn đến 40 hoặc 50 bài thơ hay cùng kiệt tác - mà vẫn cứ còn thòm thèm... Bởi vì như đã nói: Tuyển thơ của anh quá nhiều các bài thơ hay và kiệt tác, đa sắc đa mầu, huyền diệu khúc triết và cực kỳ sâu sắc. Nhưng nếu bình và phân tích nhiều như thế thì sẽ rất dài ( Tôi xin đề cập trong một bài viết khác ). Hơn nữa tuyển thơ cũng đã được anh viết bình quá chí lý và hay rồi! Vậy thì cứ xin để các nhà văn, nhà thơ, các nhà nghiên cứu bình luận văn học... cùng các đọc giả xem và thời gian kiểm nghiệm.
    Còn tôi, một lần nữa tôi vẫn khẳng định rằng: Phạm Ngọc Thái là một nhà thơ có tầm cỡ của một thi nhân thế giới - Chân dung thơ anh là chân dung của một thi hào !!!


                                                                                           Bảo Ngọc
                                                                     ( viết tại Hà Nội - thu đông 2006
)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2008 00:55:50 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 10.01.2007 11:27:56
 

Bài thơ 166:


            ĐÁ VỌNG TÌNH EM

Anh hoá thành đá vọng tình em
Mắt đá sững sờ tim đá đã dại câm
Hồn anh hoá non xanh sóng biếc
Rồi một mình làm bi kịch chính đời anh !

Em nhè nhẹ ru êm thân liễu rủ
Hát bài ca sâu thẳm mênh mông
Đá và liễu hai mặt đời khát vọng
Khoảng giữa đôi ta là bờ-bãi-vô-cùng...

                          Mùa hè 2003
       

   Hình ảnh "đá" là để chỉ sự vĩnh hằng, tình yêu vĩnh hằng... năm tháng đã tạc vào đất trời mà hoá đá. Như Đá Vọng Phu: Người vợ tháng năm vẫn chung thuỷ đợi chồng!
Người con trai hoá đá - Nghĩa là tình yêu của chàng đã hoá thành đá ngàn năm nuối mãi về mối tình của người con gái năm xưa. Tình tan vỡ đã lâu mà lòng anh vẫn chưa hết bàng hoàng, ngỡ tưởng như vừa mới ngày nào còn tha thiết bên em.
Tác giả khắc hoạ hình bóng của người yêu nhè nhẹ như một nhành liễu rủ bên hồ. Nó là hình ảnh tượng trưng cho sự mềm mại, êm ái của người con gái.
Một bài ca của tình yêu: ngọt ngào, hạnh phúc... đồng thời cũng mênh mông như biển trời, bao la trong cuộc đời ta. 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.04.2011 12:57:29 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 11.01.2007 11:05:27
 

Bài thơ 167:

    
             QUÁN CHIỀU MƯA

Quán chiều mưa, cô nàng áo trắng
Bay như sương phủ loáng mặt hồ...

Mang nỗi buồn anh vào quán chiều mưa
Mùa xuân trắng hay hồn anh đã trắng?
Mưa trước phố người qua trông rất mỏng
Mặc ta ngồi với cái bóng của mình

Nghe trong lòng bao mảnh ly tan
Đời khát vọng tránh sao không đổ vỡ!

Cứ để hồn ta cho trời đất rêu phong
Lấy mưa gió làm bạn lòng thân thiết
Quán chiều mưa chiều nay trùm giá rét
Nào! Hãy cùng ta đập vỡ hết, vào xuân...

                                29/1/1994
         
 
      Trong cuộc đời có những lúc người ta rơi vào tâm trạng hững hờ với tất cả mọi thứ xảy ra xung quanh, tâm hồn thì hiu hắt, cô quạnh. Mọi quan hệ thân hữu cũng trở nên tẻ buồn chán ngán.
      Bài thơ phảng phất một nỗi tình u uẩn chênh vênh...

<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.04.2011 13:11:36 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 12.01.2007 10:48:21
 


Bài thơ 168:

  
        HOẠ SÁNG XUÂN

Em có thấy sáng xuân phơi phới
Sầm sập sương giăng loãng mặt hồ
Lởn vởn mây bay tản mạn
Mấy tầu lá rụng cháy lơ vơ

Trời đất đang ru ca tình sử
Lúng liếng bầu vú đỏ hừng dương
Đây lòng thi sĩ từ phương lại
Nhìn bao con gái lướt trên đường...

Ngôi sao sót mỏng mai rớt trắng
Trái tim anh tan rã bời bời:
- Đám đàn ông chỉ thích gì phụ nữ?
Bởi tại trời sinh cái "bánh rán" em thôi!

                   . Cuối thế kỉ XX 
        
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2011 13:48:54 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 13.01.2007 10:19:16
 

Bài thơ 169:

  
              HỠI MẶT HỒ XANH

Ta đi lại con đường nàng từng bước
Sống những giờ trong hồ ngọt thiết tha
Nghe bên tai bao âm thanh dội vọng
Bóng nàng về say đắm giữa trời xa...

Hàng cây nhớ những lời nàng nói?
Hỡi mặt hồ xanh thăm thẳm sóng vơi đầy
Tất cả đã cùng ta hạnh phúc
Liễu bên bờ bóng nước trời mây.

Tháng năm đi qua nghe mùa lá rụng
Thềm vắng thẫn thờ xanh thẫm bờ rêu
Ôi hỡi, cuộc đời chơi vơi toàn sỏi, đá
Tạc vào không gian trái tim của tình yêu!

Em hiển hiện chiều hoàng hôn sẫm đỏ
Ta nhìn thấy mắt em trong bóng gió đang bay
Nụ cười xưa vẫn dịu dàng bên ta đó
Người đàn bà của lòng anh mê say...

               
          Viết bên hồ * 28/7/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2011 12:32:52 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 15.01.2007 11:11:25
 

Bài thơ 170:


            
      CẢ MỘT TRỜI EM 
  NGHIÊNG XUỐNG ANH

Anh phiêu lãng giữa đời mộng ảo
Trái tim yêu thương đêm ngày gió bão,

Khi anh chẳng còn em
Năm tháng buồn tẻ lạnh hồn hoang.

Chắc chỉ màn đêm hiểu thấu nỗi lòng anh:
Cuộc đời phi tình yêu thảy đều không tồn tại!
Là đỉnh núi cao vút tầng mây thế giới
Em gieo hoa, linh hồn cho sự sống con người...

Cả một trời em nghiêng xuống anh
Nghe xôn xao giữa mùa lá rụng
Vẫn tiếng nước reo bên hồ sóng
Mỗi nhành liễu cũng ủ hồn và hơi ấm của em.

Hỡi hàng cây, cơn gió khuya còn thao thức
Em ta cởi trần là kiệt tác của thiên thai!

Để nghìn thu reo với đời những lời thơ tha thiết
Ngọn lửa sống lòng anh trong thế thái đảo điên này.

                
                        24/5/2006
         
  Cả Một Trời Em Nghiêng Xuống Anh - Tuy là một bài thơ tình, song thi thoảng nỗi thơ lại đá sang địa hạt của nhân tình thế thái.
   Cuộc sống là cái sân khấu lớn? Ngoài tính nhân bản lương tri ra, thi nhân không biết nên trôi về đâu? Xem trong cả bài thơ thì ta thấy: Ở trong lòng của tác giả, một thế giới mù sương... Tình yêu là sự cứu cánh duy nhất của sự tồn tại, cho những năm tháng sống của đời anh.Thí dụ như câu thơ kết bài:
          Để nghìn thu reo với đời những lời thơ tha thiết
          Ngọn lửa sống lòng anh trong  thế thái đảo điên này...
Tác giả đề cao đến tột cùng về ý nghĩa của tình yêu:

          Rằng, cuộc đời phi tình yêu thảy đều không tồn tại!
         Nó là đỉnh cao vút tầng mây thế giới !
         Em gieo hoa, linh hồn cho sự sống con người...
Đó cũng là ý tưởng bao trùm đối với bài thơ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2011 11:29:28 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 16.01.2007 10:40:40
 

Bài thơ 171:

               
             

      NGHĨ VỀ THÀNH PHỐ
Ở BÊN XỨ KHÔNG MÀU


Thành phố bên này chìm trong đêm náo động
Ở bên xứ không màu một thành phố khác tĩnh yên hơn!
Thành phố ấy cũng có bầu trời cao rộng
Có mây vương quấn quít cõi tâm hồn...

Khi anh đã ngủ yên trong thành phố ấy
(Thành phố bên này chỉ gửi xác anh thôi)
Sẽ mang cả bóng hình em cùng lẽ sống
Trái tim anh trong thơ - dầu không đập nữa vẫn luân hồi...

Cuộc đời là gì?

Cuộc đời là chi ta chẳng biết?
Cứ vần vũ quanh mình lại tha thiết cõi hư vô
Em vẫn đó, nhưng tình thì đã hết!
Anh dạt giữa sông bèo, đắm đuối ánh sao khuya...

Cho đến lúc thân đã vùi dưới mộ
Bao nỗi khổ đau xin để lại thành phố bây giờ,
Mang tình em về nơi bất tử !
Gieo niềm yêu cho những người sống giữa đời mơ...

                                          13/7/2005
           
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2011 01:03:44 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 17.01.2007 10:32:53
 

Bài thơ 172:

    
            
        TÌNH TRÊN
NẺO ĐƯỜNG NGOẠI QUỐC
            
             

Hai đứa cùng mang nỗi buồn xa nước
Em như con bướm non tơ
Trời gió tuyết trên nẻo đường ngoại quốc
Mảnh tình vắt vai tháng năm xa...

Dở khóc dở cười say mà xa xót
Ôi, cuộc bể dâu tình mới phong ba
Thân thể em nõn nà như ngọc
Dẫu chẳng dối lừa nhưng cũng chỉ để chơi hoa!

                       . Cuối thế kỉ XX
        
                    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2011 13:09:33 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 18.01.2007 10:39:40
 

Bài thơ 173:


                EM GÁI SÀI GÒN


Tôi gặp em trước cửa rạp Rếch
Bên kia vườn hoa có những chiếc xích đu quay
Em mời tôi đi... dẫu là tôi từ chối,
Nhưng không thể nào quên:
Có bông hoa yêu thương đang tàn rữa ở chốn này?

Thành phố Sài Gòn với những toà nhà
                                      cao chọc ngang trời
Những đại lộ, rạp chiếu phim lớn như rạp Rếch
Và em gái tôi mới gặp một lần - mới một lần thôi,
Một loài hoa cho bao khách đùa chơi...

Chiếc xe tay chở em đi phơi phới những đón mời
Khi đồng bạc vẫn quay như những hòn xúc xắc
Thành phố Sài Gòn có những toà nhà cao chót vót
Bên kia rạp Rếch: là vườn hoa và những chiếc xích đu quay.

                                          20/4/1992
           


       Buổi đó vào thăm thành phố Sài Gòn tôi có gặp một cô bé. Cô bé rất dễ thương và đã dẫn tôi đi !...
     Sau này tình cảm trìu mến và thân phận non nớt của cô bé ấy, tạo cảm xúc để cho tôi viết bài thơ này.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2011 01:02:26 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 19.01.2007 11:13:24
 

Bài thơ 174:


              MƯA VÀ MÂY


Mưa đột nhiên và mây giăng phố
Liễu xếp hàng níu áo đứng trong mưa
Chúng khe khẽ nói điều gì không rõ?
Xoã tơi bời như tóc em tắm chưa khô.

Nghe mưa gió cũng thấy nhiều thi vị
Tri âm với người hơn vào chốn bon chen...
Phụ nữ vốn sinh ra là tuyệt mĩ
Giữa xô bồ nhiều ít cũng nhọ nhem.

Mưa rơi tạnh rửa bầu trời thêm sạch
Ta tắm hồn ta trong các thảm mưa êm
Anh ru đời anh bằng tình yêu bất diệt!
Em đi rồi... tình anh hoá trống không.

Đứng dưới liễu anh lại thầm nhớ bóng
Tiếc một thời? Nhìn đôi lứa vẫn đi qua...
Nhìn đôi lứa và mong rồi chúng sẽ:
Không phải chia phôi như thể đôi ta!


                                  4/5/1994
        

   Có hai câu tự nhiên rơi vào thiên tình ca này cũng thấy hay hay:
         Phụ nữ vốn sinh ra là tuyệt mĩ
         Giữa xô bồ nhiều ít cũng nhọ nhem...
                                      (câu 7-8)
Ý nói: Tạo hoá sinh ra người phụ nữ là một tấm thiên thai - Nhưng cuộc sống xô đẩy bãi bờ... ít nhiều cũng làm cho thiên thai ấy bị ố bẩn đi! Nhưng thực ra chính ở trong bãi bờ tình em mới khai hoa kết quả, tấm thân em mới là nơi để sinh nở... Thì có người con gái nào, nhất là gái thời hiện đại này lại muốn mình cứ trong trắng đồng trinh đâu? ( dĩ nhiên ý " nhọ nhem " ở đây là muốn nói đến cả tính cách, tâm tư tình cảm nữa ). Hai câu thơ này ngẫm đi nghĩ lại cũng rất thi ca, còn ẩn chứa cả tính triết học.
Từ một bài thơ tả trong một khoảng không gian của bầu trời Mưa Và Mây, nhưng chính lại là một bài thơ tình. Nó hoà quyện giữa thiên nhiên và tình đời gắn vào trong nhau:
         Mưa rơi tạnh rửa bầu trời thêm sạch
         Ta tắm hồn ta trong các mảng mưa êm
         Em tắm đời anh bằng tình yêu bất diệt!
                               ( đoạn thơ ba )
Ngay những hình ảnh trong cơn mưa ở đoạn thơ đầu cũng đã có rất nhiều thi vị: Cái hàng liễu thì xếp hàng níu áo đứng trong mưa, chúng xoã tơi bời như tóc em tắm chưa khô - Nghĩ trong chốn thơ ca của thi đàn, những câu thơ hay mà lại còn mang cả dáng vẻ phong trần cũng chỉ được đến thế.
Và đứng dưới cái hàng liễu trong mưa gió ấy, nhà thơ đã nhớ đến người yêu!... để rồi cuối cùng anh lại qui kết nó thành một qui luật của sự tan vỡ, chia ly:
         Đứng dưới liễu anh lại thầm nhớ bóng
        ................
         Em đi rồi...tình hoá trống không.
Hay là đặt ra một câu hỏi:
         Nhìn đôi lứa và mong rồi chúng sẽ:
         Không phải chia phôi như thể đôi ta!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2011 01:59:26 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 22.01.2007 11:25:37
 

Bài thơ 175:


                 MẤY ĐOẠN VỀ ĐỜI

                                 
                    
 I.
Ở nơi ta cùng gia đình đang sống
Khối trẻ lưu manh trẻ, già gian manh già
Bọn nhi nhăng giữa cái thời buổi đen trắng hoả mù...

Xã hội không lưu manh hình như là khó sống?
Ít bạc tiền ta biết tránh vào đâu?
Lại hoá bọ sâu cùng một lũ sâu bọ ngập đầu
Đời trần thế biết bao giờ hết nạn?...

                     
 II.
Ta muốn quên đi chôn mình vào tác phẩm
Cùng nàng thơ phiêu lãng thanh tao
Nhưng trời phật bắt ta phải qua bể đời khổ ải
Rồi mới thành tiên, hoá thánh ở trong lầu...

Gần hết đời vẫn chưa thoát khỏi cảnh bèo dâu?
          

                                      19/12/2002
          
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2011 23:44:44 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 23.01.2007 11:12:20
 

Bài thơ 176:


        THIẾU NỮ THỜI HIỆN ĐẠI
 
 
Em ăn mặc hở hang như chẳng có
Dáng thân mềm vóc lụa tơ buông
Chiều hôm nay, chiều hôm nay rực rỡ
Nắng êm đềm hôn lên tấm thân em...

Đời bụi bặm bỗng như men tình dậy
Phố đang buồn sự sống lại hồi sinh!

Sự tồn tại của thế giới này đây có phải?
Em là lương tri mang nhân ái trên mình.


Ôi phong phanh, 
Em để hở như không cần quần áo
Thân là trời, da dẻ là mây
Đôi vòm vú như chòm sao xa lắc
Một hình nguyệt in lấp ló ráng trăng ngày.

Em gái hở hang!
Em cởi béng truồng ra cũng được...
Thu hết thảy nhân tình, đánh đổ mọi quyền uy
Anh đã sống quá nửa đời mệt mỏi
Nhìn thân hình em vẫn thấy cuộc sống thật diệu kỳ!

                  
                      20/8/2005
        

    Có hai câu thơ rất hay:
        Đôi vòm vú như chòm sao xa lắc
        Một hình nguyệt in lấp ló ráng trăng ngày...
   Nó cứ chấp chới, lấp lánh giữa sự quyến rũ trên tấm thân mềm mại của người con gái với những hình ảnh của thiên nhiên trời đất, mà tạo nên sự huyền ảo.
Bài thơ Thiếu Nữ Thời Hiện Đại không chỉ đi vào tả vẻ đẹp thân thể thiếu nữ, sự thật bên trong nó còn là tiếng nói của lương tri và thái độ nhân sinh của tác giả... trước cảnh xã hội đảo điên và thế giới con người, để nói về cái thiện và cái ác . Vừa có tính khái quát của những biểu tượng điển hình, vừa tạo nên vẻ đẹp của hình ảnh ngôn ngữ thi ca. Và rồi được tác giả kết luận lại trong câu cuối cùng của đoạn:
        Em là lương tri mang nhân ái trên mình.
  Hay như trong hai câu thơ:
        Em gái hở hang!

          Em cởi béng truồng ra cũng được
        Thu hết thảy nhân tình, đánh đổ mọi quyền uy.
Vừa là câu thơ mang tính triết lý - Nhưng hơn hết, câu thơ đã mang một sự biểu cảm hết sức mạnh mẽ. Cho nên có thể nói: Thiếu Nữ Thời Hiện Đại là một bài thơ tình, song nó lại đề cập tới một vấn đề của nhân tình thế thái khá sâu sắc, cái hay của bài thơ này chính là ở chỗ đó!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2011 11:40:13 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 24.01.2007 11:04:16
 

Bài thơ 177:


              ĐÊM BẠCH ĐẰNG
                       (Bài thơ bị thất lạc, chỉ tìm thấy một đoạn
                                   viết từ ngày xưa...)

                                             

Lặng nghe câu chuyện ngày xưa
Của đôi trai gái bên bờ biển xanh
Họ đi từ bắc vào nam
Bạch Đằng sóng xoả đầu ghềnh gió bay
Họ đến đây, họ ngồi đây!
Hai mươi năm mới một ngày gặp nhau...

Chuyện rằng:
Họ là đôi bạn học sinh
Dịu như trăng cũng mát lành sớm mai
Biết nhau từ thưở mười hai
Nhà cô trên phố có giàn cây trước vườn
Đường về đến cổng nhà anh
Rào quây kín mái nhà gianh sơ sài.
Ríu ran chim hót hoa cười...
Mắt trông ánh mắt bồi hồi cầm tay
Hai mươi năm đã qua trôi
Ngắm nhìn sao biển đáy trời long lanh
Những chấm thuyền đỗ khơi xanh
Biển say sóng hát em - anh hoá trời!

Đêm Bạch Đằng gió chao mời
Hôn nhau mà nói những lời yêu thương...
....................................................
....................................................

        
         Đêm Bạch Đằng - Sài Gòn 1987

LỜI BẠT
:   Phần chuyện kể còn khá dài, nhưng năm tháng trôi qua đoạn thơ thất lạc đã không thể nào tìm thấy. Đọc lại thấy nó hồn nhiên, thơ mộng và trong trẻo đáng yêu quá ! Tác giả muốn lưu lại với đời... nên mới sửa lại đôi câu cuối để tạm kết - Âu là, trời đất cũng như lịch sử cái gì mà chẳng dở dang? May ra , chỉ có người đàn bà : Tác phẩm do tạo hoá đúc lên mới thật sự được gọi là hoàn thiện hoàn mỹ vậy !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2011 11:51:32 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 26.01.2007 10:54:30
 

Bài thơ 178:


          
    VẦNG TRĂNG MƠ MỘNG

Trăng mơ mộng trên trời như dấu hỏi:
Cuộc đời ơi cát bụi vẫn mênh mông...
Anh ngắm nhìn vài chiếc lá đang buông
Nghe quanh quất gió lòng se sắt thổi

Yêu đã hết! Một thời trai sôi nổi
Còn nơi đâu trú ngụ cõi hồn hoang
Rồi mai đây với tấm thân tàn
Trên mồ anh sẽ phủ đầy cỏ dại.

Trăng cứ trôi, cứ trôi hoài...trôi mãi...
Có bao giờ em nhớ lại thuở yêu đương?
Anh nhìn trăng đắm đuối giấc mơ êm
Nghe như tiếng em yêu thầm vẫn gọi!

Vầng trăng ấy theo anh và tồn tại
Có bóng hình em in dấu ở bên trong.

                                6/2005
 

         Vài chiếc lá đang buông giữa không trung và ngọn gió buồn se sắt thổi trong sự cô độc của lòng người thi sĩ. Anh hoài tưởng lại một thời tình yêu nồng nàn , tha thiết say mê của người con gái:
          Yêu đã hết! Một thời trai sôi nổi
          Còn nơi đâu trú ngụ cõi hồn hoang
    Tâm hồn của anh đó là cả một bãi hoang vu và trái tim thì đã hoàn toàn tan nát !
  Bài thơ Vầng Trăng Mơ Mộng chỉ như một tiếng thở dài giữa cuộc đời cát bụi của nhà thơ. Nhưng vầng trăng ấy, vầng trăng có bóng hình người con gái năm xưa quyến luyến bên anh, thì cứ theo anh vào mãi trong cõi hư vô. Nó khao khát, nó như một dấu hỏi vĩnh viễn trên trời cao mà anh không bao giờ trả lời nổi:
- Cuộc đời là gì khi không còn có tình yêu? Khi không còn em nữa?
          Rồi mai đây với tấm thân tàn
          Trên mồ anh sẽ phủ đầy cỏ dại.
        Cuộc sống của nhà thơ , âu cũng chỉ còn như một nấm mồ hoang lạt lẽo với màu cỏ dại phủ đầy lên!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.04.2011 01:20:12 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 27.01.2007 11:22:05
 

Bài thơ 179:


            ĐỌC NHỮNG DÒNG THƠ CUỒNG LOẠN

                                  
  *
Thời kì này trên báo chí Hà Nội  tranh luận ỏm tỏi về thơ cuồng loạn
                            của một nữ thi sĩ trẻ VTL. Bài thơ tôi viết ra những suy ngẫm của
                            mình về thơ cũng như đối với đời cô gái ấy.

                                                 
 
Em khốn khổ và thông minh
Các gã đàn ông cũng đam mê sự tột cùng man dại
Nhưng sau đó họ lại muốn người làm vợ:
Vợ chăm sóc một đời
Làm vợ cả ban ngày!
Em chỉ có khả năng làm vợ được ban đêm.

Thế giới này sẽ rất chật đối với em
Em muốn đến núi vinh quang bằng sự hoá dại của linh hồn
Nhưng thân xác , trái tim lại sa xuống chín tầng địa ngục...
Và chắc gì hạnh phúc?

Trùm khắp thơ em là bút kí, nhật kí
Của một mối tình điên,
Ghi lại hằng ngày mà thường vào ban đêm
Nó nói sự ca tụng, sự khát thèm...
Với tình thuỷ chung em chứng minh:
Bằng cách luôn luôn vén áo lên
Cho anh của em tha hồ thả vào mãnh liệt
Của một cô gái thời tân tiến nhất!

Ngôn ngữ thơ em không kém phần điêu luyện, bài cổ cách tân
Có khi bạt tê xiên đảo ngoáy tứ tung như trò ảo thuật
Để lừa ta làm một thứ lạ hoa
Và đấy cũng là cái giỏi của em?

Anh vẫn gọi em là gái có tài!
Trong cả đám trăm gã nhà thơ đã phải trắng tay
,                          
                           dù đã viết suốt đời bạc tóc...
Nhưng ôi! Bệnh hoạn, bệnh hoạn, bệnh hoạn
Bệnh hoạn đã chắp cho thơ em thần tứ được thăng thiên
Cho hồn thơ em sa tới sự tột cùng điên
(mà em cho đó là sự sống vĩnh hằng bất tận).
Nhưng kìm lại! Kìm lại!
Kẻo rồi em không chống đỡ nổi sự cuồng rít của trái tim
Từ trên lầu cao mà nhẩy xuống...
Mặt đường nhựa vẫn bụi cát và nhơm nhớp mưa trơn
Khi bức bối trên mình em nở tràn lan mụn nhọt.


Người đời vẫn lạnh lùng băng qua thản nhiên bước đạp
Chỉ thương thơ sớm bị mồ côi!

                    
                     Đêm 21-2-2001 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2011 11:43:06 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 29.01.2007 10:39:17
 

Bài thơ 180:


               
              EM MANG ĐI

Ngày tháng em đi đất trời ran tiếng gọi
Cõi lòng anh bối rối thầm thì:
Cuộc sống cho hết tình yêu rồi có phải?
Anh đã trao và em mang đi...

Em đi như là chim bay đi
Trái tim khẽ nói gì anh chẳng biết?
Nhìn cánh hoa bay hồn vô tư anh rách nát
Em mang cả thế giới theo rồi!

Ngày tháng em đi như làn gió thổi
Trôi vào trong bể sống đường đời
Để lại anh một trái tim đầy thương tích
Đã sống chết vạn lần vì tình đó, em ơi!

           
                    Chiều 6/7/2004
           
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2011 01:10:10 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 29.01.2007 11:09:16
 

Bài thơ 181:


         CHỈ CÒN TIẾNG GIÓ          


Tan nát mất rồi em thương xa ơi!
Dẫu tình xưa vẫn còn trong giấc ngủ
Say với dòng sông mộng giữa đời
Anh ôm ấp bóng hình, hôn mãi tháng năm trôi...

Theo hàng cây thời gian lá vàng rơi
Tối phố xôn xao, lòng anh như đã chết!
Tiếng rủ rỉ của bao lời tha thiết...
Mùa thu ơi: bóng em ở đâu rồi?

Kỉ niệm xưa chỉ còn tiếng gió thôi
Mùa thu trong mắt em giờ đây đi mất...
Khi anh ngước nhìn bàu trời vắng ngắt
Vài câu thơ tình xin gửi lại, người ơi!
 
                               19/9/2005
        

   Bài thơ gợi một cái gì bâng khuâng, chênh vênh, mà có vẻ lại xót xa:
         Mùa thu trong mắt em giờ đây đi mất
 Cả mùa thu trong mắt người con gái và mùa thu của bàu trời đều vắng ngắt, khi lòng anh vẫn:
         Say với dòng sông mộng giữa đời
         Anh ôm ấp bóng hình hôn mãi tháng năm trôi...
     Theo hàng cây của thời gian lá vàng cứ rơi xuống, rơi mãi với những mùa thu đi qua... trong các:
         Tối phố xôn xao lòng anh như đã chết!
   Và:
         Kỉ niệm xưa chỉ còn tiếng gió thôi
 Đứng giữa những mùa thu xa xót , bồi hồi ấy... lòng nhà thơ chỉ còn thảng thốt:
         Mùa thu ơi, bóng em ở đâu rồi?
Bài thơ "Chỉ còn tiếng gió" đã được tác giả kết lại ở đó, để nó nói về một hoài niệm, một kỉ niệm buồn...
           khi mỗi mùa thu lại đến trong cuộc đời anh./.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2011 00:26:17 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Ngo Huu Doan
  • Số bài : 820
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.01.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 31.01.2007 08:43:08
Ông nhà thơ, biệt thư thơ PNT nào đây mà nhảy vô mục "tác giả, tác phẩm" vừa sản xuất vừa bình ly tùm lum tà la dzậy kà? Theo tui, có lẽ không đúng ý nghĩa của mục "tác giả, tác phẩm" gì mấy! hehehe...!
 

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 31.01.2007 10:03:21
 

Bài thơ 182:


                 TỒN TẠI NHƯ LÀ
                 KHÔNG TỒN TẠI


Tồn tại như là không tồn tại
Trôi vô vi theo làn gió bóng mây

Mộng vũ trụ mà lòng trống trải
Với tình như chiếc lá rơi bay

Kiếp thi nhân đơn côi cánh nhạn
Năm tháng xum vầy không bao nổi hồn ta...
Ôi thế thái...ta là ai vậy?
Cuộc sống ư? vất vưởng cõi sơn hà.

Ta tồn tại như là không tồn tại
Vẩn vơ bay mà giông bão suốt cuộc đời
Tìm bóng người yêu trong bàu trời xanh vời vợi
Nửa thân đời nửa cũng thể ma chơi...

Em thương mến tận miền xa thẳm
Về đây em trong cõi mộng hồn thơm!
Chỉ có vòm trời em với vầng nguyệt trắng
Đã nuôi trái tim anh giữa chốn đời thường...

            
                      7/8/2005
         
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2011 01:57:16 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 03.02.2007 11:01:35
 

Bài thơ 183:


           EM BAY QUA SƯƠNG ĐÊM


Em bay qua sương đêm
Thành phố chìm trong lá
Tình lãng du như thực như mơ
Cuộc sống là gì: sắc sắc, hư hư...

Mai ta vào hư ảnh
Còn hôm nay phù phiếm thôi mà,
Thế sự diễn ra cũng sân khấu cả
Tình yêu em thì mưa gió phôi pha.

Và trôi đi những tháng năm buồn tẻ
Anh một mình một bóng đơn côi!
Nơi cõi vắng hồn chìm vào sâu thẳm
Đôi mắt em kia tha thiết tình đời.

Gió bên hồ xao xác xa rồi
Bài thơ anh chép trong mơ mộng
Chỉ tình yêu vĩnh hằng sự sống
Không tình yêu trái đất sẽ toàn ma...


Chốn đời thường cát bụi tháng năm qua. 
           

                                  29/9/2005


Em Bay Qua Sương Đêm hoà quyện trong nỗi lòng trăn trở, giữa nhân tình với sự cô đơn bởi tình yêu của nhà thơ. Bóng hình người thiếu nữ trong một đêm mơ bay qua màn sương - Sự khắc khoải trong tình yêu ấy, được đúc nên trong tính triết lý về đời sống, vũ trụ và cuộc đời:
       Chỉ tình yêu vĩnh hằng sự sống 
       Không tình yêu trái đất sẽ toàn ma...
      
       Chốn đời thường cát bụi tháng năm qua.
Không có tình yêu, con người với con người sẽ thành ma. Thế giới sẽ chỉ là những con ma chơi cắn xé, vật lộn lẫn nhau. Và đấy chính là giá trị vĩnh hằng bất tử của tình yêu ! Vậy mà khi cuộc sống đối với anh bây giờ :
       Thế sự diễn ra cũng sân khấu cả
       Tình yêu em thì mưa gió phôi pha.
  Lòng anh chẳng phải cô độc lắm hay sao?
Em Bay Qua Sương Đêm - Một bài thơ tình mơ mộng lãng du, nó còn được khắc hoạ trong màu sắc kinh Phật, bến bờ của sự cô đơn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2011 23:36:59 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI - 05.02.2007 11:07:14
 

Bài thơ 184:


           THẾ GIỚI & CHIẾN TRANH
                  .
Nhân đọc Lá Cỏ của Oan Huýt Man

                                       

Thế giới không chiến tranh ư? đó chỉ là viễn tưởng...
Cứ hận thù - trả thù: bao giờ hết bắn giết  nhau?

Anh đem dải ngân hà tràn những vì sao lấp lánh
Soi lung linh trên vòm ngực trắng yêu kiều
Xoa êm êm lên em như bản đồng ca hợp xướng
Để cùng em nhận biết sự tồn tại khi ta đã yêu nhau!

Loài người vốn sinh ra từ cầm thú
Chất hoang dã muôn năm là bản chất con người...
Nhưng cầm thú cũng có yêu thương trong sự sinh tồn của nó,
Thì hãy lánh xa những điều ác điên rồ!

Bởi con người: Đức nhân ái vẫn còn
Nhưng cuồng vọng lại ngút ngàn chồng chất,
Nó hành tiến trong quá trình hiện đại văn minh.
Không chỉ người giỏi giang
Bao đứa ngu cũng muốn đè lên đầu người khác
Mà giống ngu thường lại ác tâm hơn!?

Những thuyết giáo cũng không thiếu điều sáo rỗng
Chỉ có tình em muôn thưở vẫn đơm hương!
Cũng chỉ có đàn bà quan trọng hơn các ngài tổng thống!
Đừng muội mê theo các bang phái nữa là hơn.

Nhân loại và chiến tranh? chẳng bao giờ không có,
Ta không ủng hộ chiến tranh  
Nhưng thời đại còn nhiều tàn sát thê lương,
Thế giới hỗn mang muôn đời vẫn thế
Làm một nhà thơ - xin ru người trong giấc mộng yêu đương...

                        
                         20/7/2005
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2011 12:03:49 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 23 trang, bài viết từ 151 đến 180 trên tổng số 666 bài trong đề mục