THƠ ÁO TRẮNG
Âm Vang Của Sóng
Sóng vỗ vào lòng ta
Một thời lãng mạn
Em chạm vào tim ta
Bằng vòng tay của cát
Bằng đôi mắt của đêm
Bằng đôi môi mặt trời
Một ngày
Đôi Mắt đêm kia
biến - mất
Đôi môi mặt trời
chim - khuất
Vòng tay của cát
buông - xuôi
Và, em cũng theo sóng
trôi đi... trôi xa...
Ta lại trở về ta
Của tháng năm dài phiêu dạt
Đêm đêm ôm đàn
Hát những khúc tình ca
Một thời ngây ngất
Vô tình quên
Mặt trời đã thấp cuối chân mây
Ta còn gì
Ngoài âm vang của sóng?! Thơ Nguyễn Hải Thảo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2006 20:38:55 bởi kelangdu >
Ánh Mắt Thầm Tặng MH
Khi đồi núi đổi màu
Em lại nghĩ đến anh
Mây tím vắt ngang chiều
Làm nhịp cầu thương nhớ
Chưa một lời bày tỏ
Chưa một chút riêng chung
Chỉ có ánh mắt thầm
Mà sao da diết lạ?
Anh vẫn ngày hai bận
Qua ngang ngõ nhà em
Dáng lặng lẽ bên đời
Suy tư gì, xa vắng
Em muốn làm giọt nắng
Sưởi ấm cuộc đời anh
Em muốn làm hạt mầm
Thắp trong anh, kỳ vọng
Xin một lần bày tỏ
Cho em được nhớ nhung
Xin một chút lặng thầm
Nhìn anh qua ngõ vắng Thơ Kỳ Nguyên
Nỗi Niềm Với Hạ Thả vào mây chút dùng dằng nhớ đợi
Trường lớp xưa thơ thẩn ta về...
Cây phượng vĩ đã già theo năm tháng
Phượng chờ ai mà thắp nến xa xôi.
Thả vào gió những buồn vui tiếc nuối
Khoảng trời trong vi vút sáo diều ngân
Mộng hoa bướm chập chờn ta áo trắng
Mắt em buồn... hoa phượng đỏ ngày thi.
Thả vào mưa những bồi hồi nỗi nhớ
Lối đường quen tan học đợi nhau về
Cơn mưa vội không đành nhìn áo ướt
Nên cơn giận hờn em đứng khóc trong mưa.
Ve cất tiếng gọi hạ về trong nắng
Phượng hồng ơi! Em thuở ấy đâu rồi?
Sân trường cũ ta về ôm kỷ niệm
Nhặt buổi học trò trong tiếng ve rơi...
Thơ Vũ Hoàng Linh
(Bình Dương)
Còn Chút Gì Để Nhớ Thơ Vũ Hữu Định
Phố núi cao, phố núi đầy sương
Phố núi cây xanh, trời thấp thật buồn
Anh khách lạ, đi lên đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương
Phố núi cao, phố núi trời gần
Phố xá không xa nên phố tình thân
Đi dăm phút đã về chốn cũ
Một buổi chiều nao lòng bỗng bâng khuâng
Em Pleiku má đỏ môi hồng
Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
Nên tóc em ướt và mắt em ướt
Nên em mềm như mây chiều trong
Xin cảm ơn thành phố có em
Xin cảm ơn một mái tóc mềm
Mai xa lắc trên đường biên giới
Còn một chút gì để nhớ để quên
Xin cảm ơn thành phố của em.
Hạ Về Bỗng Nhớ
Vẫn nồng nàn sắc phượng xưa
Tháng Năm nỗi nhớ chợt ùa về đây
Bâng khuâng lưu bút chuyền tay
Bài thơ ai viết tặng ai thưở nào.
Vẫn râm ran khúc ve sầu
Vô tình ánh mắt chạm nhau, thẹn thùng
Nắng hay sắc phượng đỏ bừng
Má ai lúng liếng quá chừng dễ thương!
Vẫn mùa hạ, vẫn mái trường
Mười năm nỗi nhớ vấn vương trong lòng
Vẫn áo trắng, vẫn má hồng
Người xưa giờ đã sang sông, xa mù...
Thơ Lê Minh Vũ
(Bình Dương)
Có Lẽ Rồi Em Cũng Sẽ Quên Thôi
Có lẽ rồi em cũng sẽ quên thôi
Ánh mắt ấy trao em chiều xuống vội
Con đường ấy trưa vàng và bóng tối
Kỷ niệm về đầm nước mắt trong em
Lối em về hoa cỏ vướng vào chân
Trưa đơn giản cháy thầm bao ý nghĩ
Nắng lấp loáng trên cành xưa, ngõ ấy
Con sẻ nâu đậu xuống rồi bay đi...
Em không chờ không đợi những ngày mưa
Em cố xóa trong mỗi ngày còn sống
Chiều bên em, nắng vỗ vàng xao động
Gió dịu hiền ru ngủ giấc mơ em.
Trời quanh ta thay đổi biết bao lần
Anh cũng thế co gì là đáng trách
Nhưng quá khứ trong em không thể nào xóa được
Có lẽ rồi em cũng sẽ quên thôi
Lê Thị Thanh Bình
(Văn - K32 - ĐHSP Hà Nội)
Thu Ngọt Ngào Nhẹ nhàng mà đến thu ơi
Nghe trong hoa cỏ những lời vu vơ
Trời trong mây trắng như mơ
Lung linh nắng thắp lời thơ xao vần
Hoa cúc nở trắng bên sân
Hương bay thơm dịu trong ngần tiếng chim
Lá rơi xào xạc ngoài hiên
Gió về rất nhẹ ru êm mưa vàng
Trăng lên tỏa sáng dịu dàng
Thêm thu loang ánh trăng vàng mênh mông
Quỳnh hương một đóa đượm nồng
Khoe màu cánh trắng bâng khuâng lòng người.
Hình như.... có giọt sương rơi
Ngọt ngào trên lá hay... lời mùa thu.
Lê Thủy Tiên
(Hà Nội)
Màu Tím Hoa Xoan
Anh giữ hoa xoan trong ngực áo
Trái tim thổn thức nói lờ yêu
Em đã tặng tôi thời áo trắng
Thương nhớ ùa lên tím một chiều.
Mai lỡ xa rồi lòng vương vấn
Vườn xoan quê nội bước bên nhau
Muốn nói bao điều... đành im lặng...
Hoa vô tình rắc tím mái đầu.
Lung linh hoa tím - tà áo trắng
Một thời thương nhớ cứ vu vơ
Châu bước phiêu diêu, lòng gửi lại
Thầm trách hoa rơi nỡ hững hờ...
Thơ Thanh Tùng
Chiều Khúc Tình như khói mỏng
Đừng tan trong chiều
Chân ai guốc mộc
Gõ hoài sân rêu
Hàng me lá biếc
Em đi quen đường
Chiều ơi biền biệt
Chim về đưa hương
Gió đầy tóc nhớ
Êm đềm ngang vai
Tìm em mình hạc
Vóc gầy xương mai
Này ly rượu hồng
Uống từng ngụm nhỏ
Tìm trong hơi thở
Buồn nghiêng nắng chiều
Này lời hứa cũ
Có hoài xanh rêu ?
Tôn Nữ Thu Dung
(Nha Trang)
Chiều Gia Niệm Nép mình bên cửa giáo đường
Ta chờ em giữa vô thường trần gian
Mắt nai trôi giữa hồi chuông
Hồn ta trôi giạt theo hương tóc thề
Mười năm, làm cách chim di
Thèm khăn áo mộng đi về với nhau
Nhưng em nào biết ta đau
Chiều Gia Kiệm có con tàu thương ga?
Hồi chuông làm nhớ quê nhà
Môi cười làm nhớ Cúc Hoa tần ngần...
Thơ Trần Dzạ Lữ
Hạ Tím
Em khép áo giấu làn hương mười bảy
Ta loay hoay như gió cuốn lên tìm
Khung trời mộng có phượng hồng rực cháy
Mưa đầu mùa đang gõ nhịp trong tim
Mùa Hạ đến chạm tay vào ký ức
Tiếng ve rơi lặng lẽ góc sân trường
Bong bóng nước vỡ ra nghìn mảnh nhớ
Trả hết rồi hư ảo mấy mùa thương
Giờ góp nhặt nỗi buồn xưa vụng dại
Mượn cơn mưa ngày cũ tiễn người thôi
Ta như cỏ ngẩn ngơ nhìn Hạ Tím
Mưa đầu mùa đang gõ nhịp bồi hồi.
Minh Trường
(ĐH Luật)
Tiễn Tình Vay mưa trăm hạt
Si mê
Xâu chuỗi đưa tiễn
Người về xứ xa
Mưa bay qua phố qua nhà
Em bay qua quãng đời ta
Bao giờ
Vay chiêm bao một chút mơ
Để xe rời bến vẫn ngờ
Như đang ...
Vay em một chút vội vàng
Rồi mai trả hết
Muộn màng cho nhau. Mường Mán
Trò Chơi Mùa Thu
Mùa thu rủ rê
Những thiếu nữ
Trong tranh của Luyện
Những nhân vật xưng Em và Ông
Trong truyện của Biền
Những vầng trăng mỏng manh
Trong thơ của Mường
Rong chơi qua mùa tím.
Nhiều thu đi qua đi qua
Những thiếu nữ trong tranh quên lớn
Những nhân vật trong truyện quên buồn
Những vầng trăng trong thơ quên phai
Những Luyện những Biền những Mường
Đôi khi chợt thấy mình
Đi chổ khác chơi.
Thu nay
Từ điệp trùng những ô cửa mở
Từ mênh mông ngọn triều con chữ
Rất nhiều ngọn nến cùng cháy lên
Họ lại tìm thấy nhau
Những thiếu nữ không bao giờ lớn
Những Em và Ông không bao giờ buồn
Những vầng trang không bao giờ phai
Và những Luyện những Biền những Mường
Lại tiếp tục
Rong chơi qua
Mùa thu.
Mường Mán
Sợi chiều
Chiều buông nhè nhẹ ngoài hiên
Gió xanh rủ áng mây hiền về xa
Con ngồi nhổ tóc cho cha
Sợi nào cũng trắng... đâu là sợi xanh...?
Có điều gì rất mong manh... !
Vỡ trong im lặng chảy quanh sân đời...
Bàn tay con bỗng chơi vơi
Có gì đau... ở một thời chưa qua... !?
Nghe chiều lắng tiếng phôi pha
Nghe lòng lấm vết nắng nhoà mái sương...
Con ngồi gom sợi chiều vương
Thắp lên ngọn lửa soi đường con đi... Thơ Vũ Hoàng Linh ( Bình Dương )
Mắt Lá
hình như có mùa đông rất vội
theo áo em về mấy bữa nay
giòng sông xanh quá đôi bờ sóng
ta bỗng nghe lòng chớm theo may
hình như có đôi mắt đi lạc
len nhẹ vào tim một thoáng cay
tình như là bụi hư không ấy
phủi mãi mà sao nhớ vẫn đầy
hình như người ấy không đi lẻ
có bạn lâu rồi ta đâu hay
chiều nay qua phố nghe chim kể
mới biết lòng không nhẹ hơn mây
chục tách cà phê trong quán đợi
chẳng đắng bằng một thoáng mong ai
chiều bâng khuâng rụng đôi bờ lá
ngỡ mắt người dưng lúng liếng bay.
Mường Mán
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: