tạm biệt mối tình đầu!!!
sage 05.08.2006 20:54:17 (permalink)
hôm trước xem phim 'BỨC THƯ CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG QUEN' sao bỗng dưng nhớ mối tình đầu da diết...
như ai đã từng nói 'thích 1 ngày,yêu 1 ngày và quên cả đời' sao mà đúng quá
cho đến bây giờ và có lẽ cả sau này nữa,mình thật khó nói lời tạm biệt với những gì thuộc về quá khứ........
làm sao có thể dễ dàng quên đi 1 tình cảm theo minh đến 8 năm trời và là động lực,lẽ sống của mình
thật khó quá...
#1
    xuan 06.08.2006 09:21:51 (permalink)
    tại sage cứ nghĩ về mặt tốt của cuộc tình và ko thể tin người ta đã bõ rơi mình nên ko nỡ quên những thời gian đẹp đó thui. có khi nào sage nghĩ người ta chỉ đùa giỡn với mình và dễ dàng quên mình vì người khác ko? khi người ta thay lòng thì dù có níu kéo đến đâu cũng vuột mất thui, mà níu kéo có hạnh phúc ko khi người ta đâu chỉ có riêng mình??? như thế sage càng làm họ tự cao cho rằng mình cần họ. phải mạnh mẽ lên mà tìm người khác chứ bạn
    #2
      sage 07.08.2006 14:44:03 (permalink)
      muốn lắm mà nào có được đâu...
      không biết là mình đã viết chongười đó bao nhiêu lá thư rùi,có là mình hứng lên và chay ngay đi gửi trong sự hồi hộp và ngây ngất nhưng có những lá mình chỉ biết đọc đi đọc lại rồi đem đốt đi.thật là ngốc nghếch quá ,bởi đó mới chính là những lá thư thật lòng nhất...
      mỗi lấn quyết tâm quên đi ng` đó mình lại đốt nhật kí hay vứt bỏ những thứ liên quan đến ng` đó nhưng rốt cục đều là sự vô vong mà thôi,dù làm gì thì con tim mình không thể nói dối mãi được,mình chưa chuẩn bị cung như chưa thể nào quên được....
      #3
        sage 07.08.2006 15:26:09 (permalink)
        M à
        có lẽ chẳng bao giờ anh đọc được nh~ dòng này nhưng không hiểu sao em vẫn muốn viết ra để làm dịu bớt nh~ gì chất chứa trong em bấy lâu...
        chắc là anh cũng biết từ lâu rằng em rất thích anh đúng không?chẳng biết nó đã đủ gọi là tình yêu chưa nữa nhưng em chưa 1 lần nào nói ra điều đó với anh cả..em sợ làm mất đi tình cảm của anh dành cho em cũng như sợ mất tất cả những điều bấy lâu nay em vẫn cố gây dựng. em thật hèn nhát làm sao!!!
        anh còn nhớ mùa hè năm lớp 8 của anh không ,thực sự em đã thích anh từ lúc đó rồi anh ạ,chỉ sau kì nghỉ hè đó thôi ,với em tất cả đã thay đổi bước vào năm học mới mà trong lòng em chỉ hồi hộp giây phút được gặp lại anh ,nhìn thấy anh mà thôi.thực ra trước đó anh cũng đã để lại ấn tượng với em rồi đó ,chắc anh không biết đâu nhưng bọn con gái nhiều đứa thich anh lắm ,vì anh nổi tiếng là học giỏi và thông minh mà...mãi sau này em mới biết trong lớp em cũng có 1 cô bạn thích anh như em vậy ,điều đó cũng chẳng ngac nhiên nhiều anh nhỉ?!
        đáng lẽ năm lớp 8 của em sẽ có nhiều niiềm vui hơn nếu không phải do ngày nào cũng mong ngóng anh đến như vậy.đi học sớm để được nhìn thấy anh từ xa,đi học về cũng bỏ mặc lũ bạn để đạp xe theo anh..thử hỏi sao lại có ng` ngốc như em cơ chứ,chắc anh ko bao giờ biết điều đó đâu. chỉ 1 lần nhìn thấy anh ngã xe dạp thôi em đã thấy như rụng tim rồi,thế mà không có gan chạy lại đỡ anh vì ngại mấy con bạn đang đi cùng,chỉ cần nghĩ lại thôi sao mà thấy mình hèn nhát quá...
        rồi lại lần lớp em và lớp em thi về chủ đề HIV trước toàn trường nữa,lớp mình thi mà em lại đi cổ vũ cho lớp anh.thế có tệ không cơ chứ,vì trong đội tuyển đó có anh mà ,rút cuộc nh~ năm lớp 8 cũng trôi qua thật nhanh mà em chưa kịp nói gì với anh cả,chúng ta vốn quen nhau mà như người xa lạ và cuối cùng em cũng lấy hết can đảm gửi đến anh 1 tấm thiệp mừng sinh nhật và đỗ cấp 3 ,nhưng em vẫn không đủ can đảm để xưng tên họ ,chỉ dám viết tắt tên mình như 1 con bé ngốc thôi....
        năm lớp 9 đối với em thật buồn quá vì không còn có anh học cùng trường nữa,em thấy đi học thật vô vị dù em vẫn chăm chỉ và học thật tốt chỉ vì em không muốn thua kém anh mà thôi...hôm nào em cũng vào phòng học của lớp anh trước kia để ngồi nhớ lại :anh đã từng ngồi ở đây,đã từng học ở lớp này,thế mà em vui lắm anh ạ!
        #4
          xuan 08.08.2006 16:22:39 (permalink)
          chắc sage iu anh ấy nhiều lắm nhỉ? nếu iu nhiều như thế thì sao ko thổ lộ cho người đó bít, bít đâu người đó cũng cảm sage mà ko dám nói??? dù sao cũng cho mình 1 cơ hội chứ bạn, dù có bị từ chối nhưng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nói được hết suy nghĩ của mình mà sage??? cố lên nhe, cơ hội mất rùi ko tìm lại được đâu nhe, ko iu có thể tiếp tục làm bạn mà!!!
          #5
            sage 08.08.2006 16:33:14 (permalink)
            bẵng đi 1 năm không liên lạc gì, chỉ tại em buồn quá:không được học cùng trường với anh rồi...
            đôi lúc em tự hỏi 'lúc này anh thế nào?' mà không có đủ can đảm bước qua ranh giới 1 khu phố để tìm anh, chỉ vì em vẫn là 1 cô bé anh ạ...vì bé nên thật trẻ con và ngốc...

            lẽ ra anh không nên gửi cho em lá thư đầu tiên đó ,không hiểu sao cảm giác lúc đó vẫn còn hiện hưu trong em cho đến lúc này:
            1 con bé điên rồ chạy ra ngoài đường với 1 trái tim nổ bung ra vì sung sướng,gặp ai cungx cười khiến ng` ta tưởng là thần kinh?!

            biết là thế mà sao vui quá
            vui vì biết rằng anh cũng quan tâm đến em đấy chứ ,tất nhiên chỉ là ở mức em gái thôi!!!từ đấy cứ có chuyện gì em cung muốn tâm sự

            với anh ,gặp quyển sách hay cũng muốn mua 2 để tặng anh 1,thế mà chỉ có thư đi mà sao ko thấy thư lại.em chẳng trách anh sao hờ hững, chỉ biết trách mình đã làm phiền ng` ta....rồi em lại tự hỏi hay là anh không thích mình ,không muốn có tình cảm với mình trong

            lúc đang bận học..nhưng có lẽ điều đó là không phải đâu anh nhỉ? vì có lẽ nào lên đại học rồi ng` ta vẫn còn bận, lẽ nào sắp ra trường ,đi làm mà vẫn là lí do cũ rích đó?!

            đã bao lần lũ bạn em hỏi anh thế nào mà em không dám nói ,chỉ có 2 tấm ảnh mà thỉnh thoảng giấu diếm để xem, làm sao em nói được,chỉ tiếc sao lần đó em không đủ can đảm chụp ảnh cùng anh cơ chứ...

            lần thứ 2 đi biển có anh ,em lại cảm thấy vui 1 lần nữa,nhưng trong lòng thì đấu tranh ghê lắm ,em sợ anh phát hiên ra bí mật của mình,sợ anh coi thường em, trẻ con mà nhí nhố...

            chỉ dám ngồi sau anh trên bãi cát mà không dám lại gần,chắc anh cũng đoán ra phải không?
            nhìn anh mãi nên em không chịu nổi bèn ngồi trước anh mà ngắm biển...vì em sợ ,cứ ngồi sau mãi em sẽ không chịu nổi nữa

            mệt mỏi sau 1 kì thi nên anh chẳng thể dậy sớm được ,đúng không? thế mà em cứ hi vọng mãi anh đọc được nh~ lời chúc mừng sinh nhật em viết trên cát, những lời chúc tốt đẹp của tuổi 18! thế rồi sóng cũng cuốn trôi đi khi anh chưa kịp đọc M à

            "em viết tên anh trên cát, sóng cuốn đi
            em viét tên anh trên bầu trời,gió thổi đi
            em viết tên anh trong trái tim em,nơi mà nó ở lại"

            chắc sau chuyến đi đó anh đã đoán ra hết về em phải không? con ng` mà em luôn muốn giấu anh đó, sao anh lại phat hiện được nhỉ?!
            chỉ biết rằng lúc đó em vừa vui lại vừa lo, lo vì không biết phải đối diện với anh như thế nào đay? thực sự em không có đủ tự tin để đối

            diện với anh khi đó M à. vì với anh em như là 1 cô bé tí hon trước ng` khổng lồ vậy, và em cũng sợ con tim em sẽ ngừng đập mất thôi..

            em thật mừng vì những gì anh tâm sự với em sau đó ,quả thật em mong chờ điều đó từ lâu rồi, em muốn cảm nhân những gì mà anh cảm nhận, buồn vui theo luồng suy nghĩ cuả anh, thế nhưng đã có bao giờ anh nói với em đâu...

            biết đươc nh~ thất bại của anh em cũng rất buồn nhưng lại vui nữa vì anh đã kể cho em nghe. nó càng khiến em khâm phục anh hơn
            bởi với em cái đẹp hay cái xấu của anh cũng đều thật vĩ đại , chẳng thế mà không biết từ bao giờ nh~ thói quen ,sở thich của anh cũng

            theo em cả rồi. không phải em muốn bắt chước anh đâu, mà vì sau khi tìm hiểu chúng em thấy tuyệt lắm ,và em càng hiểu hơn vì sao anh yêu thích nó. cũng cảm ơn anh nữa vì đã dẫn em đến với rock,với guitare ,với toán ,với cntt. dù rằng em vẫn mãi không thể bằng

            anh được nhưng em cũng thấy không uổng phí chút nào khi theo đuổi chúng như 1 niềm đam mê, đặc biệt là với toán ,từ khi lên đại học tới giờ sao em yêu toán quá, y như anh hồi trước vậy, chẳng biết có phải do học anh không nữa. chắc là anh sẽ ngac nhiên lắm!!!

            khi em thi vào cùng đh với anh ,anh đã vui hay buồn vậy?! lại còn theo học ngành nghề giông anh nữa, em đã lấy nh~ lí do rất hùng hồn trước mặt lũ bạn ,là vì thế này ,thế kia nhưng sau cùng em thấy chỉ là lời biện minh thôi, lí do chủ yếu vẫn là nơi đó có anh và em

            muôns được thường xuyên gặp anh ,trao đổi với anh. em đoán là anh biết tỏng hết nhưng anh không thèm hỏi em, tại sao? phải ,đam mê thì em có nhiều lắm ,nhưng khi nghĩ đến anh có ở trong nh~ ước mơ của mình ,em thấy sao như có thêm động lực vậy...

            em chưa từng nghĩ mình yêu anh, chỉ nghĩ đó là sự sùng bái 1 hình tượng quá đẹp ,quá hoàn hảo mà em muốn giữ riêng cho mình, có nhớ nhưng không gặp cũng đâu có sao,vì anh vui và sống khoẻ là em hạnh phúc vô cùng.còn anh thì chắc không như vậy ,chẳng gặp

            cũng chẳng hỏi han gì đến em cả. đôi lúc em tự hỏi: có khi mình chết anh ý cũng nào đâu biết?" có khi thế thật anh nhỉ?!

            thực ra em giận anh nhiều vô kể nhưng anh biết không cứ mỗi lần như thế em lại lấy 1 lí do để xoa dịu chính mình...
            em chỉ giận mãi 1 lần khi mà em vấp ngã, anh biết mà so không nói điều gì với em? an ủi,động viên hay khuyên nhủ...

            thế mà không có 1 lời nào cả, anh có biết lúc đó em cảm thấy thế nào không, đã buồn lại càng thêm đau
            nhưng, lại có chữ nhưng rồi , em lại tự khen anh' tế nhị vì không muốn động đến nỗi buồn của mình' đúng là lời biện minh dở nhất !anh nhỉ?
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9