Thơ lưu trữ - Kim Giang
*Xin chào Thi nhân Nguyên Đỗ! KG cứ lượn vòng quanh mãi, hôm nay đánh bạo vô động Từ Thức, đừng ai cười nha.
SAY
Như ở bồng lai sớm thu nay
Con thuyền trong mộng chở nắng đầy
Chở người con gái bông hoa thắm
Hương thầm man mác tỏa nơi đây.
Tách bến tình nâng cánh buồm bay
Vĩnh cửu như đang ở chốn này
Chàng trai Từ Thức nơi cung quế
Ngây ngất quên đời nhấp chén say.
Nhẹ bước tiên du lướt dặm hài
Nụ hồng hé nở buổi ban mai
Dâng mùi Xuân níu con bướm trắng
Dừng bên suối tóc hóa nơ gài.
Con bướm hình như cũng rất si
Mơ theo dáng ngọc ngợp hồn thi
Nâng rượu gật đầu: Khà...Hay Lắm!
Lây kẻ vô tình muốn chạm ly...
Kim Giang
-------------
HOÀNG HẠC LÂU
Có phải anh ơi? Từ Hoàng Hạc Lâu
Đưa dòng sông sâu lên trời, chảy ngược
Làm cả Thu xanh lặng hồn mơ ước
Tiếng Đỗ xưa! Hay bước Đỗ Thơ nay...! * (Đỗ Phủ)
Kim Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2006 14:07:02 bởi KimGiang >
quote:
Già Gân Kiếm Vợ
Đã mấy mươi năm chẳng có ai
Ra vô ngưỡng cửa thiếu then cài
Ngóng trông bóng nhỏ ngày kề mặt
Chờ đợi thân non tối tựa vai
Buồn tủi đời già thèm phận đẹp
Khóc than kiếp cạn kiếm duyên hài
Chiêu thê mọi cõi trên nhân thế
Nếu muốn chồng gân cứ ghé ngay!
Chú Bé
Thân mời Họa!
Vườn hồng hé mở ý.. chờ ai
Suối tóc mây vương điểm lược cài
Lúng liếng ánh sao vờn khoé mắt
Mượt mà dải lụa xỏa bờ vai
Đoan trang dáng ngọc hờn thu nguyệt
Yểu điệu chân son lộng gót hài
E ấp phòng loan chờ bóng phượng
Đâu người quân tử hãy vào ngay
Nguyễn Khánh Chân
NHỦ AI
Gối nửa vầng trăng! Nhắn nhủ ai:
Thừa then, thiếu chốt lỏng lơi cài
Niềm vui muốn sẻ...đơm đầy ruột
Nỗi lạnh thèm san...thả ướt vai
Giữa lúc đương thì nên kiếm cái
Cuối cơn sồn sột dễ rơi hài
Cô phòng bủa lưới săn chồng gấp
Lẻ bóng trưng bài cưới vợ ngay!
Kim Giang
TƯỞNG TƯỢNG
Ta ngồi tưởng tượng mối tình mơ
Khỏa lấp buồn đau, chỗ dựa hờ
Cứ cháy bừng lên theo ánh mắt
Không tàn, lặng dấu vẻ thân sơ.
Âm thầm lắng đáy lòng say mộng
Dậy sóng tung bờ dạ ngẩn ngơ!
Cứ ngỡ dần dần tan nỗi nhớ
Ai ngờ thống thiết dội vào thơ.
Kim Giang
Giang ơi! hôm nay mới họa thơ được này...bắt đền đấy! đường với chả mật...mất bao nhiêu thời gian của người ta
Hết giận nhá
Cứ ngồi đấy mà tưởng tượng…
Đành rằng cũng chỉ một cơn mơ
Đau xót còn đây chẳng hững hờ
Ai dệt thương bằng giây quyến luyến
Ai ươm nhớ bởi phút ban sơ
Ai còn mong đắp tình hư ảo
Ai vẫn hoài xây mộng ngẩn ngơ
Thì dẫu be thành ngăn nước lũ
Trái tim vẫn cuộn sóng vào thơ
HoaTiNa
*N ơi! Rồi đây Giang tin bọn mình còn nhiều đồng cảm lắm... Là nói vậy chứ giận yêu thôi, thấy tin nhắn là vui ngay mà ! Lại còn cho cái của ngọt Giang nghiện nữa . Bê nguyên sang đây nha:
BẾN THƠ
Có Thể chỉ là một giấc mơ
Như cơn gió thoảng đến ơ hờ
Sao tim tự trói vòng xao xuyến
Để dạ vơ vào mộng xác sơ
Tự nhủ trăng mây... mà cảm mến
Lại rằng nhạc hoạ... khó làm ngơ
Người ơi chẳng biết từ đâu đến
Lũ quét xô hồn dạt bến thơ...
Kim Giang
Khúc Tháng Chín
Tháng chín. Gió
Thung lũng trời đầy gió
Gió chạy trên đồi
Ngang qua hồn tôi
Nhớ xác em trôi
Cuối bải đầu ghềnh - Sgecstasy
Nhiều lúc vô tình ta không nhận ra
Có những khúc đời đớn đau nghiệt ngã
Chẳng biết động viên chẳng làm gì cả
Chỉ biết lòng cũng rã tựa xác trôi...
Tháng 9 mau đi...nguôi nỗi đau người!
Kim Giang
* Với HoaTiNa và Sgecstasy:
Chẳng ăn nhập gì mà cứ thích chen vào mới lạ chứ!
KHOẢNG TRỜI HƯ HAO
Chán trời! Chán quá đất ơi!
Đứt dây linh cảm từ hồi mất thiêng
Niềm thương nỗi nhớ gói riêng
Chôn vào sâu thẳm, đổ nghiêng, dốc lòng
Phơi khô cả búi tơ hồng
Làm thang thuốc chữa chứng Phong Giật Mình
Tha cho cơn gió vô tình
Đêm khuya hờ hững lay mành trêu ngươi
Ngủ ngoan nào nỗi nhớ ơi
Sáng mai vá lại khoảng trời hư hao
Thu không vàng vọt xanh xao
Tại con mắt nhớ... Nỡ nào trách Thu.
Kim Giang
CÒN CHÚT TÌNH THƠ
Còn chút tình thơ trải gió đông
Thơ cuồng bay loạn giữa cuồng phong
Nhân tình khó thấy sau như trước
Thế thái đừng so bể với sông
Nhớ thuở ban sơ oanh học nói
Thương giờ vượt thác cá thành rồng
Trăng sao thấm lạnh lòng cô lẻ
Còn chút tình thơ gửi gió đông.
Lá chờ rơi
NHỚ CHỒNG ĐÊM ĐÔNG
chăn đơn lẻ gối với đêm đông
cửa đóng mà sao có quẩn phong
tê tái nỗi sầu hoen lệ đổ
đìu hưu như bến lẻ bên sông
nhớ xưa duyên ấm tình chăn gối
cảnh cũ lứa đôi mộng nước rồng
đêm vắng lệ tuôn thương mộng cũ
góc buồn gió quẩn khóc đêm đông.
DUY GIANG.
NẺO VỀ
Nẻo về hiu quạnh giữa chiều đông
Đâu bóng bên đường lẫn tuyết phong
Nắng héo úa mầu rơi cuối nẻo
Cây tàn trụi lá ngả bên sông
Đời trôi tâm tĩnh quy duyên Phật
Dục cuốn Tham xoay mặc bóng rồng
Nghiệt ngã ru mơ hồn rã mục
Trăng tàn ánh nhạt lặng trời đông
Nguyễn Khánh Chân
NHẮN BẠN
Vẫn xác xơ lòng dẫu chợ đông
Người đi cuốn trận lốc cuồng phong
Ai về nhắn bạn đừng lên núi
Kẻ ở mơ vàng rớt xuống sông
Quán Vắng mong thơ cùng xướng họa
Giun theo gặp nước lớn nên rồng
Khi xưa kéo áo tình ươm Hạ
Giờ nỡ thu mình gió trở Đông...!
Kim Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2006 15:37:47 bởi KimGiang >
xướng :
Luyến tiếc
Nuối tiếc ngày xưa dưới mái nhà
Thật là vui nhộn khúc hoan ca
Tao nhân hớn hở câu thơ phú
Lãng tử rộn ràng cảnh nguyệt hoa
Thi hữu ngàn phương về ghé lại
Bạn bè trăm nẻo cũng thăm qua
Bỗng đâu chợt có cơn mưa lạc
Vùi dập vườn hồng chẳng tiếc tha
Nguyens
VẮNG KHÁCH VƯỜN THƠ
(thân họa Luyến Tiếc)
Trâu trắng trâu đen khó một nhà
Ðôi đường thương ghét khó kêu ca
Ðành ngưng ngâm vịnh ngưng cười nguyệt
Cam dứt trêu đùa dứt ghẹo hoa
Xót ruột lúc nghe người dứt áo
Nhói tim khi nhớ bạn từng qua
Vườn thơ vắng khách hồn thơ chết
Vang mãi trời thơ tiếng thiết tha !
Lá chờ rơi
Họa:
Bình minh đến
Đâu ai nỡ để nát tan nhà
Quạnh vắng đìu hiu thiếu tiếng ca
Xót cảnh sân thơ vàng úa nắng
Thương khu vườn phú nhạt tàn hoa
Chiều phai nguyệt khuất bình minh đến
Sớm tỏ mây tan ảm đạm qua
Bản nháp đường thơ tràn mặc khách
Tỵ hiềm xin hãy niệm tình tha
HTSA
Sep/16/06
Họa:
VỊ THA
Có nỡ đâu tay đuốc đốt nhà
Rung cây sót đứt tiếng chim ca
Trăng vằng vặc sáng đêm thu vắng
Chân bước xa xăm lối rụng hoa
Biển lớn cầu cho yên bão tố
Trời cao cố bớt nỗi can qua
Lòng người chẳng đổi thay chiều sớm
Nghĩa bạn mong đầy chất vị tha !
Kim Giang
TÌNH SI
(thân họa Tình Ðông)
Ai chưa từng có một lần yêu ?
Ðắm đuối bên nhau dẫu chẳng nhiều
Nào lúc ngất ngây đêm mộng mị
Nào khi say đắm nét yêu kiều
Lòng toan trở gót tay còn níu
Rượu chửa mềm môi bước đã xiêu
Chớ trách Văn-Quân say giọng hát
Tình mình si dại kém bao nhiêu ?
Lá chờ rơi
*Lâu lắm mới được Bác thưởng một Bài họa! Chúc Bác vui!
THẤT VỌNG
Tưởng đã mà chờ mỏi chữ yêu
Mầm hy vọng khát héo khô nhiều
Rồi đây đứt nẻo đường ly biệt
Nữa những đòi phen kiếp nạn Kiều
Lá úa sầu rơi chiều lả tả
Thơ buồn bóng hắt ngả liêu xiêu
Tình ơi đắng thế nào ai hiểu
Nuốt cố chưa đành nghẹn bấy nhiêu...
Kim Giang
KHI ĐÃ YÊU
Bởi quá mê si quá đắm yêu
Nhớ nhung và cũng đớn đau nhiều
Ghen, thương buồn tủi thành ngây dại.
Tưởng, mộng, mơ, say nét diễm kiều
Bởi vậy giận hờn luôn kế cận
Cho nên cay đắng dạt nghiêng xiêu
Người yêu có hiểu lòng không nhỉ ???
Khi đã yêu rồi khổ bấy nhiêu
Trần Mạnh Hùng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.09.2006 13:36:30 bởi KimGiang >
CHUYỆN CON ỐC RẠ (nguyên bản)
Ốc rạ là con ốc tí ti
Cái lỗ tiền xưa bé như ri
Nào anh, muốn thử nhăm nhăm… cấc!
Kìa chị, ham vui dứ dứ… hì!
Ăn ốc thòm thèm… đành đổ vỏ
Mò trai dang dở… lại phân bì.
Có bác nào vô Sầm Sơn chửa?
Hoằng Hóa nhà em ở hướng ni!
Ocra5965
CHUYỆN CON ỐC RẠ (đề nghị)
Ốc rạ là con ốc tí ti
Tiền xưa cái lỗ bé như ri
Nào anh, muốn thử nhăm nhăm… cấc!
Kìa chị, ham vui dứ dứ… hì!
Ăn ốc thòm thèm… đành đổ vỏ
Mò trai dang dở… lại phân bì.
Bác ni đã đến Sầm Sơn chửa?
Hoằng Hóa nhà em ở hướng ni!
Ocra5965
* Bạn mến! KG thấy bài thơ dí dỏm , người viết như họ hàng với Hồ Xuân Hương, đọc xong thấy mình đã lại được cười với thơ nên muốn đế lời.
BẮT CHƯỚC TUẦN TI
(Tuần Ti Đào Huế)
Huế có Thị đào của lão Ti
Vợ hai vợ cả rứa ra ri
Cơn ghen xắn váy tai chồng nắm
Khát lạ mần răng mợ nó hì
Dám chịu đòn hờn Đào chẳng bỏ
Cam đèo té phở xướng sao bì
Không tin cứ thử rồi hay nhỉ
Biết được còn đòi thử nữa ni.
Kim Giang
TRỜI MÀ GỠ
Của chẳng to , cũng chẳng bé ti
Của anh em giữ chặt như ri.
Trong tay em nắm trời mà... gỡ.
Dưới gối em ôm khoái chí... hì
Đầu tháng nhẹ tênh sao nóng ruột
Cuối ngày nặng trĩu một phong bì.
Tiền lương trọn tháng mà lo liệu.
Hạnh phúc ngon ơ được bữa ni.
Trần Mạnh Hùng
Vần ra rất khó bởi "ngây thơ" ? hay vì muốn ghẹo nhau ?
Mà dường như cố ý ghẹo nhau thật.
Tuy nhiên... vẫn có hồi đáp vậy là trọn tình chủ khách.
Tôi vô tình xen vào. Nên xin đáp lễ để tạ lỗi.
GIẬN CHỒNG ...*
(thân họa Chuyện Con Ốc Rạ)
Chồng theo năn nỉ khoái tù ti
Lúc giận bỏ nhà nhớ rí ri
Trở lại bên nhau cười hí hắc
Quên khi lẻ bạn khóc hù hì
"Cuộc vui đầy tháng" bao người nhịn
Trận đánh thâu đêm mấy kẻ bì
Ngây ngất tỉnh say duyên với nợ
"Tình trong như đã" ... tựa ngoài ni !
Lá chờ rơi
* ca dao :
Giận chồng xách gói ra đi
Chồng theo năn nỉ khoái tù ti trở về !
Trong ngoặc "..." là những đoạn mượn Kiều
MẤY CHỐC
Thuở nọ em còn bé tí ti
Xuân qua, xuân lại lớn như ri.
Ngày xưa anh bế ngồi trên gồi
Năm trước em ôm hôn cổ hì
Ấy thế giờ đây da thịt thắm
Mà ra mấy chốc lớn sao bì
Em nhìn ánh mắt chê anh lão
Quay quảy xoay lưng biệt bữa ni
Trần Mạnh Hùng
Vợ chồng son
Khoái sao tối tối lại sờ ti
Em bảo mấy đời sướng cỡ ri
Tay thọc dưới eo mắt nhắm tít
Chân kê lên bụng miệng cười hì
Lời trao lời đổi vui trong dạ
Hôn má hôn môi cảm tận bì
Mới cưới nhau về đêm ngắn lại
Chẳng màng tình cũ ở ngoài ni.
HBĐ 21.9.06
THƠ VUI BÓNG ĐÁ
(Họa bài "Con ôc rạ, có bị thất niêm vài chỗ, xin các huynh bỏ chút thời giờ sửa chữa giùm em).
Em thích ông già Mê-nốt-ti (*)
Còn anh lại khoái Bun-ga-ri
Hai trái vào khung cười hích hích
Ba lần thua độ giận hì hì…
Mở màn khui nắp se-ven-up
Kết trận nghiêng chai ngũ-gia-bì
Em cá: mùa sau ai đoạt cúp?
Anh cười: có thể Ru-ma-ni!
(*)- HLV trưởng đội Brazil
Ocra5965
-----------
Xướng:
TRI ÂN
Sáng sớm vào sân ghẹo gọi thơ
Người đâu! Lảng vảng khách đương chờ
Ân tình bạn bắc cầu thương nhớ
Nặng nghĩa ai hoài mộng vẩn vơ
Chẳng được làm chim cùng chắp cánh
Thì thôi hóa đá ngóng xa mờ
Dòng giang tuyết phủ bờ mây vắng
Hoa nữ sương nhòa lệ suối mơ...
Kim Giang
kính họa-TRI ÂN
TẶNG THƠ
đêm ngày mong dệt những ĐƯỜNG thơ
tặng khách tri âm mãi ngóng chờ
vần ý trào tuôn ngàn quyến luyến
tâm tư cuộn gói mấy bơ vơ
cõi riêng muốn gửi khung trời thắm
thương bút còn non ý bị mờ
nắng nhạt chiều buông ngàn trống vắng
mây mù đêm phủ một trời mơ
YeuDieuLongNu
muội họa với TỶ nè KIM GIANG ơi...TỶ khỏe chứ ...mong sao TỶ mãi vui
VỊT ĐẸT
THƠ VỊT
Vịt đẹt vịt trời gõ phách thơ
Chân em chân chị nhấn cung chờ
Tây Hồ vỗ cánh chiều xao xuyến
Rặng liễu ru tình tối vất vơ
Vịt chị nghiêng đầu, em thả dáng
Màn sương bảng lảng, khói lan mờ
Lay mành quán trúc hòa thi phú
Dạo gót Đường Trăng nối mộng mơ.
Kim Giang
KG ơi! chưa tự xướng bao giờ đâu nhé! Phát xướng đầu tiên này
Sông em
(Cho G)
Có một dòng sông ơi thiết tha
Êm đềm dâng nặng cánh phù sa
Đôi bờ ghi khắc tình sau trước
Con nước tri ân nét đậm đà
Đò trải ước mơ từng sóng cuộn
Thuyền giăng khao khát mỗi bờ xa
Dù cho bão nổi, qua mùa lũ
Có một dòng sông mãi vẫn là…
HoaTiNa
* Mấy ngày đi công tác HP Giang có tới bờ Sông Lấp:
SÔNG LẤP
Tiếng gọi Đò Ơi! vẫn thiết tha
Chôn niềm khát vọng lặng phù sa
Đi tìm quá khứ mờ hư ảo
Chỉ thấy ngàn xanh nét đậm đà
Vẳng tiếng người xưa dòng cuộn xiết
Hoang bờ kẻ lạ dõi về xa
Sông đành khỏa lấp miền thương nhớ
Ta nỡ đòi Trăng chút mặn mà...!
Kim Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 12:11:44 bởi KimGiang >
Hãy cùng mơ
Làm gì mới sáng đã đòi thơ
Đang ngủ, em ơi hãy ráng chờ!
Chưa tỉnh tứ thơ e lạc lõng
Còn say câu chữ sợ vu vơ
Lôi thôi, chẳng muốn cho trời sáng
Lếch thếch, vẫn mong để điện mờ
Nếu gấp cần thơ thì chớ ngại
Hãy cùng anh nhé ta cùng mơ…
24.9.06
N.H
*Cho KG họa cùng anh nhé:
"BIỂN VÀ EM"
Dọc "Biển và em" ngợp sóng thơ
"Mười năm" thấm thót nỗi mong chờ
Lời "Sau" tặng vợ còn Nguyên mới
Câu trước thương đời những vẩn vơ
Cát trắng như răng cười lấp lóa
Nước xanh như mắt dõi xa mờ
Tình thu vẽ khoảng trời nhung nhớ
Nghĩa bạn chan hòa đẹp tựa mơ.
Kim Giang
------------
Xướng
Chán chường
Biết tỏ cùng ai những rối bời
Những điều chẳng muốn khó buông lơi
Ngày thêm chồng chất nhiều lo lắng
Đêm kéo dài ra chán mớ đời
Nâng chén gượng cười song vẫn mếu
Nhón mồi đắng miệng nuốt không trôi
Tri âm thiếu vắng đành câm nín
An ủi vì trăng vẫn rạng ngời
DK
Kính họa đôi dòng cùng bác Diepkhai.
Vườn thơ ngày nay
Cây thơ rũ lá rụng tơi bời
Đã úa vầng duyên hết lã lơi
Lúc thịnh lúc suy bày thế sự
Khi tan khi hợp vẻ trò đời
Trông vườn cằn cỗi mầm thơ héo
Thấy cảnh tiêu điều mạch ý trôi
Cất tiếng tang thương chim khóc điếu
Buông câu vĩnh biệt thuở xanh ngời
HTSA
Sep/28/06
Họa Chán chường
NGÕ BUỒN
Hoa Tim tím rụng ngõ bời bời
Thưa thớt đầu tường mấy nhánh lơi
Trắng nhởn mây buồn giăng chắn lối
Xanh nhờ liễu rủ vẫy trêu đời
Khăn thô đắp lạnh tình rơi lạc
Rượu đắng say cuồng kiếp nổi trôi
Tức cảnh thơ sầu tuôn lã chã
Mơ tiên trăng bạc chảy ngời ngời...
Kim Giang
CÁI LIỀM
......
Thấu đói nghèo nhà nông
Liềm cong lưng giống chủ
Vớt giữa mùa nước lũ
Rong rêu về hong sân.
Như một mảnh trăng ngân
Rớt xuống đồng chiêm trũng
Đánh dấu thời nghèo túng
Cái liềm của mẹ tôi.
27.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
CÁI LIỀM QUÊ HƯƠNG
Cái liềm một thủa thân quen
Theo em cắt cỏ nghoèo sen gần bờ
Cái liềm nhai đọt lúa xưa
Thấm mồ hôi Mẹ những trưa nắng hè
Cái liềm trăng dắt về quê
Cong cong mi mắt trao thề trăm năm
Cái liềm ôn lúc khó khăn
Đồng tràn lũ trắng người nằm cong queo
Cái liềm thương kiếp đói nghèo
Sát bên tay búa đi theo ngọn cờ
Cái liềm bay tựa trong mơ
Cái liềm - Dáng Việt đỡ bờ biển xanh...!
Kim Giang
----------------
Trả Lại
Trả lại cho mây gió cuối mùa
Hỏi người thục nữ đã chào thua
Tạ từ thấm thoát trăm năm lẻ
Dư lệ nào ai khóc Tố Như !!!
(Hương Việt)
Mái tóc bồng bềnh tung gió mùa
Tay ghì níu lại vẫn phải thua
Má hồng bạc phận cam bóng lẻ
Kiếp liễu gian truân... như Tố Như !!
(việt dương nhân)
Tạo hóa Xuân Thu dẫu đổi mùa
Lòng Người thanh tịnh chẳng hơn thua
Sen hồng một cánh dòng trôi lẻ
Tiếng để thơm đời...Hỡi Tố Như!
Kim Giang
*Chúc chị Bảy vui!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.10.2006 10:52:27 bởi KimGiang >
Xướng Kính Mời
BẾN THIÊN THAI
Anh mong em viếng gíấc Liêu Trai.
Nhập cõi thần tiên ngơ ngẩn say.
Vỡ vụn tâm linh trong ánh mắt.
Rã rời thân thể dưới vòng tay
Đâu là lối mộng, đâu là thực
Đâu cảnh trần gian, đâu cảnh đài
Lạc lối mê trần đầy huyển ảo
Ta dìu nhau cập bến thiên thai
Trần Mạnh Hùng
Mộng Liêu Trai
Em là cô gái mộng Liêu Trai.
Em đến hàng đêm đắm đuối say
Em lả lơi mời trong tiếng thở
Em trêu ngươi đón mở vòng tay
Em trong ngây ngất tình ân ái.
Em ảo như sương chốn dạ đài
Em lẳng lơ tình đêm quyến rũ.
Em chiêu hồn dẫn lối thiên thai
Trần Mạnh Hùng
Họa:(Xin phét một tý)
LÀM TRAI
Giá như đổi kiếp được làm trai
Rượu nếm chum đầy chẳng dễ say
Vũ trụ ngàn thu gom đáy mắt
Nhân gian vạn thủa xiết vòng tay
Mang thân phận gái như nhành liễu
Diễm phúc lương duyên tựa Trúc Đài
Vẫn muốn phong trần chân nếm trải
Hằng mong lạc tận bước Thiên Thai...
Kim Giang
.............
(thân tặng các trang thơ Bản Nháp Thơ Ðường X-H và Quán Không Ðường)
VUỐT MẮT
Lâu mau dài ngắn cũng là chơi
Cũng một trang thơ với sự đời
Trót lỡ vênh râu khi toé lửa
Ðành cam xụ mặt lúc xì hơi
Lời ngông hí lộng vui chưa trọn
Bạn tếu rùm beng mất cả rồi
Héo hắt chồi non chim gãy cánh
"Cầm bằng như nước chảy hoa trôi !"
Lá chờ rơi
Họa vội
(Họa vội VUỐT MẮT)
Vuốt mắt xong rồi ? Chớ nghỉ chơi !
Khi nao nằm xuống mới xong đời
Trang thơ còn đó dầu hơi vắng
Tuyển tập chưa thành bởi xả hơi
Thi hữu chắc còn đang tầm vận
Bạn thơ e cũng đối chưa rồi
Vào thăm thấy Bác thêm bài xướng
Họa vội nên còn nghe chửa trôi
Diệp Khai
*Bác về quê lâu quá! Sân rêu nhà mốc mong người.
BẮT NHỊP VUI
Bắt nhịp xin người lĩnh xướng chơi
Lời ca tiếng hát khúc ru đời
Tàn tro bếp lạnh chờ nhen lửa
Mất giọng chìm phao đợi mớm hơi
Bão tạnh trời trong từng vẫn vậy
Người xa họa lắng đã lâu rồi
"Là chim hãy cất cao đôi cánh"
Chớ phải đâu bèo để nổi trôi!
Kim Giang
HÃY VỀ
Cung buồn từng nốt rơi rơi
Hương xưa Hoa ấy nay người nơi đâu
Hãy về chung họa sắc màu
Hãy về vui với...Chắp câu ân tình...!
Kim Giang
--------------
MONG
Lẳng lặng thuyền đưa một bóng hồng
Trời thăm thẳm hỡi có buổn không
Tay chèo kẻ lái chênh chao lắm
Nước mắt người đi mặn chát lòng
Tiếng hát chia ly bào tấc dạ
Ta về quyết tát cạn dòng sông
Làm thuyền ấy chẳng bơi sang được
Để mối duyên hằng thỏa ước mong...
Kim Giang
*Mượn lời hoa nói với anh bạn của anh NGIEU, chị Kim Yến ơi chị thấy KG nói có phải không.
LỜI HOA
Sao anh buồn
Sao anh lại xót xa
Như hoa gây tội lỗi
Chỉ là hoa thôi
Chút hương thơm cho đỡ nhạt tình đời.
Sắc hoa bè bạn
Nụ cười
Đồng nghiệp gửi theo lời chúc tụng
Cầu mong
Cho cả đôi
Họ rất thật lòng.
Có cành Ly ý nghĩa mênh mông
Có cả nụ hồng
Không là thông điệp
Không kèm theo tấm thiệp
Bởi em có anh rồi anh có biết không!
Em chờ mong
Em rất vui
Hoa tươi
Tin nhắn
Thơ nồng
Nhắc anh đừng chỉ làm Chồng
Hãy là người Liền Ông
Cho em cơn khát
Dội về cơn mưa.
Lấy nhau rồi
Anh hiểu em chưa
Lòng em cũng có mùa
Thời nào thức nấy
Đừng trách hoa như vậy
Hoa buồn
Anh chẳng vui đâu.
Lắng nghe đầu tường tiếng chim câu
Nhìn cánh hoa sắc màu hạnh phúc
Lòng em rạo rực
Chút ghen hờn đánh thức tình yêu!
Kim Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.10.2006 10:01:16 bởi KimGiang >
Ô HAY!
Hoàng Hoa
Đêm qua lẩn thẩn ngu ngơ
Gọi em cô gái bên bờ sông quê
Nửa khuya mà tưởng nắng về
Thì ra ta gã nhà quê say, nhàu
Lạc trăng đêm, tưởng là ngày
Lạc em, ẩn hiện bóng này bóng kia
Bọt tràn sủi miệng ly bia
Bọt phù âu vỡ hôm kia, hôm rày
Bèo bèo bọt bọt... ô hay!
(Cho một đêm say, nhớ người...)
HH
*Lâu lắm mới thấy chị www.mai xuất hiện KG theo chân đến thăm huynh say đã tỉnh chưa.
HUẾ SAY
Nối với ngàn năm núi Ngự nay
Sông Hương lãng đãng bóng rồng bay
Hoàng Hoa ẩn hiện chiều sương Huế
Cổ Nguyệt phôi pha sóng mộng ngày
Vỡ mảnh trăng vàng vương vấn mãi
Còn nguyên nỗi dạ nhớ Ô Hay
Đêm nay lạc bước trầm thi thảo
Bữa nớ xa người thấm rượu say...
Kim Giang
*Trang Đường hoi hóp thở!!! Vắng bạn nhớ thơ, Kim Giang đi tầm thơ cũ về để học:
HOÀNG HẠC LÂU
Nguyên tác: Thôi Hiệu
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị ?
Yên ba giang thượng sử nhân sâu
--Bản dịch của Tản Đà--
Hạc vàng ai cưỡi đi đâu
Mà đây Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ
Hạc vàng đi mất từ xưa
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay
Hán Dương sông tạnh cây bày
Bãi xa Anh Vũ xanh dầy cỏ non
Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai.
--Bản dịch của Vũ Hoàng Chương--
Xưa cánh hạc bay vút bóng người
Nay lầu Hoàng Hạc chút thơm rơi
Vàng tung cánh hạc, bay bay mãi
Trắng một mầu mây, vạn vạn đời
Cây bến Hán Dương còn nắng chiếu
Cỏ bờ Anh Vũ chẳng ai chơi
Gần xa chiều xuống, đâu quê quán ?
Đừng giục cơn sầu nữa sóng ơi !
--Bản dịch của Ngô Tất Tố--
Người xưa cưỡi hạc đã cao bay,
Lầu hạc còn suông với chốn nàỵ
Một vắng hạc vàng xa lánh hẳn,
Nghìn năm mây bạc vẩn vơ baỵ
Vàng gieo bến Hán, ngàn cây hửng,
Xanh ngắt châu Anh, lớp cỏ dầỵ
Trời tối quê hương đâu tá nhỉ ?
Đầy sông khói sóng gợi niềm tây
--Bản dịch của Nguyễn Quảng Tuân--
Người xưa cưỡi hạc đã xa bay
Hoàng Hạc lầu không vẫn chốn này
Mây trắng ngàn năm lơ lững mãi,
Hạc vàng một tếch khuất trùng ngay,
Hán Dương sông tạnh cây phô sắc,
Anh Vũ cồn xa cỏ mọc dạy
Chiều muộn quê nhà đâu khuất bóng ?
Trên sông khói sóng gợi buồn thay!
-- Bản dịch của Khương Hữu Dụng --
Ai cưỡi hạc vàng đi mất hút,
Trơ lầu Hoàng Hạc chốn này thôi !
Hạc vàng một đi đã đi biệt,
Mây trắng ngàn năm bay chơi vơi.
Sông tạnh Hán Dương cây sáng ửng,
Cỏ thơm Anh Vũ bãi xanh ngời.
Hoàng hôn về đó, quê đâu tá ?
Khói sóng trên sông não dạ người.
-- Bản dịch của Nguyễn Khuê --
Cưỡi hạc người xưa đi đã lâu,
Còn đấy Hoàng Hạc chỉ trơ lầu.
Hạc vàng biền biệt từ xưa ấy,
Mây trắng lững lờ đứng mãi sau.
Sông tạnh Hán Dương cây lắng bóng,
Bãi thơm Anh Vũ cỏ tươi màu.
Chiều buồn quê cũ nơi nào nhỉ,
Khói sóng trên sông giục khách sầu.
-- Bản dịch của Trần Trọng Kim --
Người đi cưỡi hạc từ xưa,
Đất này Hoàng Hạc còn lưu một lầu.
Hạc vàng đi mất đã lâu,
Ngàn năm mây trắng một màu mênh mông.
Hán Dương cây bóng lòng sông,
Bãi kia Anh Vũ cỏ trông xanh rì.
Chiều hôm lai láng lòng quê,
Khói bay sóng vỗ ủ ê nỗi sầu.
-- Bản dịch của Trần Trọng San --
Người xưa cưỡi hạc bay đi mất,
Riêng lầu Hoàng Hạc vẫn còn đây.
Hạc đã một đi không trở lại,
Man mác muôn đời mây trắng bay.
Hán-Dương sông tạnh, cây in thắm,
Anh-Vũ bờ thơm, cỏ biếc dày.
Chiều tối, quê nhà đâu chẳng thấy ;
Trên sông khói sóng gợi buồn ai.
--Võ Thị Xuân Đào phỏng dịch--
Bên lầu Hoàng Hạc
Người xưa cởi hạc về đâu
Còn đây Hoàng Hạc dãi dầu nắng mưa
Hạc vàng đã khuất từ xưa
Nghìn năm mây trắng hững hờ bay bay
Hán Dương cây nước u hoài
Cỏ non Anh Vũ xanh dài nhớ thương
Quê hương khuất nẻo chiều buôn
Đầu sông khói tỏa buồn vương vương buồn
--Bản dịch của Trần Nhất Lang--
Người xưa cỡi hạc đã đi rồi
Lầu Hạc còn trơ đất cũ thôi
Một thoáng hạc vàng xa thẳm lánh
Ngàn năm mây trắng lững lờ trôi.
Hán Dương sông tạnh hàng cây thắm
Anh Vũ bờ xanh lớp cỏ tươi (2)
Lai láng lòng quê chiều lữ thứ
Trên sông khói sóng dạ bồi
-- Bắt chước dịch:
LẦU HOÀNG HẠC
Cưỡi hạc người xưa lạc giấc mơ
Đất in Hoàng Hạc dấu lầu thơ
Đâu vàng hạc một đi không lại
Chỉ sắc mây côi đứng ngẩn chở
Lạnh Hán Dương dòng cây nhớ nắng
Sấu Anh Vũ thảm cỏ giăng tơ
Hồn Quê thấp thoáng, hoàng hôn phố
Sóng Nước dâng tràn, ngọn khói lơ.
Kim Giang
PHẢI ÐÀNH THÔI
Muốn nữa nhưng đành cũng phải thôi
Cạn dầu khô mực lấy gì chơi?
Xui chi bóng ác vào thêm bóng
Tiếc bấy lời oanh lại tắt lời
Vắng ngắt vườn xưa buồn héo lá
Lẻ loi bạn cũ réo tàn hơi
Người đâu thơ đó người nay vắng
Muốn nữa nhưng đành cũng phải thôi!
Lá chờ rơi
*Lâu mới thấy bác Lá vào thơ, sót trang Đường quá bác ơi!
Kính họa:
THÁN TRANG ĐƯỜNG
Có phải tàn đàn...đến thế thôi
Tình như thủ túc hóa là chơi
Bao giờ lại thấy bình minh ứng
Mãi mãi còn mong họa nối lời
Lá rụng vườn thưa còn lác đác
Thơ buồn xướng hụt hỡi hời hơi
Cơn đau hết thuốc Thầy không chữa
Để chết sao đành... Chết thật thôi!!!
Kim Giang
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: