Cho những ngày biết nhớ
Trích đoạn: Trần Mạnh Hùng
Trích đoạn: Mây
Ký ức chưa ngủ yên
Hoàng hôn tiển bước ngày phiêu bạt
Mây gởi nỗi buồn chốn đồng hoang
Gío gọi vi vu chiều lặng vắng
Xa xa biển nhớ sóng vỗ tràn
Vần thơ soi rọi niềm tâm sự
Chốn này chờ mãi phút mộng hư
Từng giọt pha lê vừa rơi vỡ
Xôn xao nổi nhớ vọng tiếng ru
Một thuở dấu yêu xây lầu mộng
Đuổi bắt ảo tình chỉ hoài công
Mây bước lang thang chiều giăng xám
Gío cũng buồn thiu hẳn chạnh lòng
Một thoáng phiêu du mây nào biết
Nỗi buồn đeo đẳng đến triền miên
Lối cũ quay về chân mỏi mệt
Chỉ còn kỷ niệm đứng lặng yên...
Mây
Thân tặng Mây một bài thơ xưa
Chúc vui
MÂY
Ta đã lang thang như cánh mây.
Vật vờ cùng gió chốn nào đây.
Trời cao biển rộng đâu là bến.
Thăm thẳm mây bay kiếp đọa đầy.
Tản mạn phương trời mây với mây.
Thướt tha, quyến rũ, ấm nồng mây.
Lẳng lơ, huyền ảo mây muôn vẻ.
Xám xịt, hung tàn cũng áng mây.
Trăng đẹp lung linh mây trắng che.
Mây ngàn gió núi phủ sơn khê.
Cuối trời đôi cánh chim mòn mỏi.
Tiếng Hạc kêu sương vọng não nề.
Mây tụ ngang trời đỉnh núi cao.
Mây dừng giây lát gío lao xao.
Bồng bềnh chốn cũ mây chao xuống
Mưa thấm tóc em, đắm má đào.
Cứ thế ngàn năm mây vẫn trôi
Hỏi trăng - trăng vẫn mãi đơn côi.
Hỏi người yêu dấu còn mong đợi.
Hay đã cùng ai thắm nụ cười
Trần Mạnh Hùng
Bé Mây thật bất ngờ và rất vui khi nhận được món quà này của chú Hùng. Kính chúc chú và gia đình thật an khang và hạnh phúc.
Bé Mây
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.10.2006 22:51:52 bởi Mây >
Vì sao Thu buồn ?
Thu nói gì hởi anh ?
Mà lá vàng rơi rụng
Thu gọt mòn ký ức
Nỗi buồn vơi ...? thu chờ ...
Thu một bóng bơ vơ
Chiều nhớ ai Thu tím
Thu còn chăng kỷ niệm
Những tháng ngày bên nhau
Gọi gió đừng lao xao
Gọi ngâu đừng thổn thức
Gọi hoàng hôn hờ hững
Gọi mây trời lang thang
Thu ...nỗi buồn riêng mang
Ừ ! vì sao lại thế ...
Vì sao Thu rơi lệ ...
Vì sao và vì sao ...?
Mây
.....................
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2012 22:36:20 bởi Viễn Du >
Thôi kệ
Những ngày tháng ngọt ngào giờ đã ngút ngàn xa
Còn lại dư âm...
Đeo đẳng bên lòng từng đêm trăn trở
Khoảnh khắc lặng yên... nặng nề buông tiếng thở
Đã qua rồi...
Nuối tiếc chỉ bằng không
Một chút hư tình sao buộc chặt bước chân...!?
Kẽ lãng du hẳn đâu nào hay biết
Trong cuộc tình này...
ai là người thua thiệt...
Ai nhẹ nhàng đối diện với lãng quên ?
Mang hết nỗi lòng...
em gởi vào khoảng trống của màn đêm
Ký ức rơi đầy giữa không gian buồn lắng
Đôi tay bé nhỏ...
biết làm sao thu nhặt
Nên giọt dỗi hờn cô đọng mãi khoé mi
Anh đến làm gì...rồi vội vã bước đi
Mặc tiếng em kêu...vọng về nơi quạnh vắng
Một thoáng xôn xao...
rồi chìm vào thinh lặng
Mắt thẩn thờ nhìn ngắm nỗi buồn...dâng
Người ta ơi ! hoa tím sắc phai dần...
Thế là hết...
có phải chăng duyên phận ?
Yêu cho lắm để rồi vương sầu hận
Cõi mộng đêm về...trầm mặc bản tình ca .
Người ta ơi ! nỗi nhớ chực vỡ oà
Em cố nén...lau vội vàng giọt lệ
Lòng cố dặn lòng :
"...anh quên rồi...thôi kệ !"
Nhốt quả tim khờ...ru kỷ niệm...ngủ ngoan...!
Mây r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2006 14:25:58 bởi Huyền Băng >
Nói với người đã làm em khóc
Nếu một ngày em vĩnh viễn mất anh...
Rất có thể em ngã vào lòng một ai đó
Để khóc thật nhiều cho vơi hết nỗi cô đơn tuyệt vọng
Giọt nước mắt xin được là những cơn mưa
Trút thật nhiều những khối nước
Trong veo
Rồi dứt tạnh...
Nếu có một người tìm đến bên em
Rất có thể bằng tình yêu chân thật
Tay dịu dàng lau dùm em nước mắt
Ôm chặt em vào lòng...che chỡ nâng niu...
Nhưng có lẽ ở tận cùng sâu thẳm trái tim yêu
Nỗi khát khao được bên anh
vẫn chực chờ vùng vẫy...
Nếu có một người nói tiếng yêu em
Rất có thể người ta sẽ thay anh
môi cận kề mỗi khi em thức giấc
Hát em nghe... ru à ơi giấc mộng
Kể cho em về câu chuyện của một nàng công chúa tận rừng xanh
Tỉnh giấc ngủ vùi nhờ nụ hôn cháy bỏng
Em bật cười...giọng hồn nhiên trong vắt
Lại đùa với hoa
Đuổi mây trời...và bắt bướm
Một thoáng lãng quên những gì trong ký ức
Quên hết những gì của một thuở...bên anh...
Còn bây giờ ...
Rất có thể em xua đuổi nỗi buồn cứ mãi quẩn quanh
Hoà dòng người khắp công viên dạo gót
Nheo mắt nhìn những cặp tình nhân môi mỉm cười tủm tỉm
Cùng đám bạn "quậy mát trời" của một thời mực tím
Bay nhảy cợt đùa
chọc phá ...dạo chơi...
Nhưng rồi...sau những cuộc vui
em quay về góc trời riêng
thẩn thờ...im lặng...
mắt đăm đăm nhìn về nơi vô định...
về một nơi nào đến mỏi mắt...vẫn không anh
Nhưng trái tim yêu lại lên tiếng dỗ dành
Anh vẫn tồn tại trong lòng em góc khuất
Anh vẫn bên đời em...đó là sự thật
Nhưng mà
(vẫn là chữ nhưng tàn nhẫn )
anh rất bận...
Chỉ là rất bận phải không anh ?
Em đợi chờ dù một mẫu nhắn tin nhanh :
"Anh đây ..."
" em đâu rồi... cô nhân tình bé bỏng"
"Anh nhớ em bé yêu ơi nhớ lắm "...
Để lại thả hồn lạc vào giấc liêu trai...
Rất có thể em bừng tỉnh cơn say
Mắng trái tim :"mi thật là khờ dại"
thương người ta chi...nỗi buồn phong kín mãi
Rồi mỗi đêm về..nhung nhớ đến ngẩn ngơ
Rất có thể em sẽ mãi là đám mây trắng bơ vơ
Để có những ngày vỡ tan vì lạnh
Từng giọt nặng nề rơi...cả đất trời xao động
Đó có phải là mưa...?
- "không ! mà là em đang khóc..."
Vâng ! đó chính là lúc em khóc...
vì anh...
Mây
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2006 22:46:24 bởi Mây >
Thời gian ơi !
Thời gian ơi ! có bao giờ đứng lại
Nhận dùm em và cất giữ dùm em
Lời hứa ngày nào...sao ai dể dàng quên ...
Bao dấu ái còn in sâu tiềm thức
Thời gian ơi ! nếu bây giờ trở giấc
Nắng có kịp hồng trong buổi sáng mờ sương ?
Một phút ngu ngơ mây lạc lõng ven đường
Se thắt lạnh nỗi cô đơn phủ kín
Thời gian ơi ! đang ngủ vùi hay tỉnh
Trả lại dùm em môi trọn vẹn nụ cười
Xoá sạch dùm vùng ký ức không vui
Mang nỗi nhớ gởi vào lòng biển cả
Thời gian ơi ! mắt nhìn xa lạ quá
Lời ngọt ngào còn đọng ở bờ môi
Hình bóng người xưa vời vợi cách xa rồi
Làm sao kịp đuổi tìm...ôi ! vất vả...
Thời gian ơi ! có được không...ngã giá
Đánh đổi gì để quay ngược về...xưa
Dù một lần thôi...bao nhiêu trả cho vừa...?
Em giữ lại những gì vừa tuột mất
Thời gian ơi ! tìm lãng quên...chật vật
Mây
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.10.2006 10:14:31 bởi Mây >
Chữ Y hoa
Chữ Y hoa em dành riêng từ đó
Cho một người nên nắn nót thật lâu
Tìm bướm hoa kết vương miện lên đầu
Một chút mật ướp vào thân ngọt lịm
Chữ Y hoa em nhuộm toàn sắc tím
Màu tình yêu thật giản dị bình thường
Dù bây giờ còn hai nẻo sông Tương
Xin hãy giữ lời "Yêu" em trao trọn
Mây
Buồn vương
Trọn đêm dài là những giọt sương
Rơi vào mắt em lăn tròn vương ướt
Đêm dìu em đi cuối ngã đường lẻ bước
Thấp thoáng tiếng thở dài...em quay lại...không ai...
Ánh trăng khuya xô ngã bóng hao gầy
Đêm lạnh lùng hơn gió mây hời hợt
Thu trả về đây từng nỗi đau bất chợt
Dĩ vãng nhạt nhoà...tiềm thức lặng im
Có một cái gì nghe như nhói trong tim
Phải chăng giọt máu hồng không muốn chảy
Nghe chăng em tiếng thời gian vọng lại
Đừng đừng đau...kỷ niệm ấy chôn vùi
Một khắc quên người... một khắc mượn niềm vui
Có gì đâu chỉ buồn trong thoáng chốc
Nhưng vì sao mãi cộng dồn từng khắc
Để cuối cùng là một chuỗi... buồn vương...
Mây r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2006 10:39:24 bởi Huyền Băng >
Có một điều rất thực
Có một điều rất thực ta yêu nhau
Nhưng vẫn phải quay lưng về ngược hướng
Như kẻ mộng du bứơc vào vùng tưởng tượng
Đón giọt mưa buồn rơi ướt đẫm bờ vai
Có một điều không thể nói cùng ai
Nhìn vào mắt anh vẫn là em duy nhất
Ta đuổi bắt...bóng tình yêu chật vật
Đành trở về kết bạn với cô liêu
Có một điều không thể nói khi yêu
Khoảng cách ư ! nói cùng ai...ai hiểu ?
Thời gian ư ! thế nào là đủ...thiếu
Nên quả đất dù tròn....mãi mãi chẳng gặp nhau
Có một điều rất thực...trái tim đau
Từng phút thắt lòng...mệt nhoài cùng năm tháng
Chiều lang thang...đám mây hồng ngơ ngác
Thu trở mình gió ào ạt lạnh căm
Có một điều rất thực em yêu anh
Nhưng trái tim mãi ngại ngần không lên tiếng
Đến hôm nay có còn chăng...kỷ niệm
Để trọn đời màu tím quyện hồn thơ
Mây
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2006 16:22:51 bởi Mây >
Có một cái gì sót lại trong em
Khi gió mùa thu gọi lá đến xạt xào
Từng chiếc bay bay phủ ngập dần kỷ niệm
Thu lang thang trong nỗi buồn màu tím
Hoàng hôn về rời rã gót phiêu du
Thu mờ tan trong những đám mây mù
Tìm quẫn quanh bóng người thương đâu mất
Nỗi nhớ vô tình cuộn đời em vào cơn lốc
Và xoay tròn vào khoảng trống cô đơn
Thu mãi còn rơi từng giọt lạnh dỗi hờn
Ướt bờ mi những đêm dài dỗ giấc
không có anh và không còn giấc mộng
Nên thu gầy trong nỗi nhớ xanh xao
Em thu nhặt từng mảnh vụn nỗi đau
Gói vào thơ gởi về nơi không biết
Kỷ niệm kia giờ trở thành bất diệt
Càng xoá mờ mực ký ức lấm lem
Em phải tập mĩm cười như hạt nắng vàng hanh
Tập lãng quên...để rồi vơ vẫn nhớ
Tập rời xa...bởi tình nhiều trắc trở....
Tâp bước một mình...vì bên cạnh chẳng còn ai...
Tình yêu ơi ! xua đuổi đến mệt nhoài...!!!
Mây
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2006 19:56:23 bởi Mây >
Có thể...
Có thể ngày mai
Ta gặp nhau trên quãng đường đời
Mắt ngỡ ngàng...xa lạ
Phố lạnh lùng xô dòng người về muôn ngã
Bất chợt nhìn nhau...ngượng ngùng trong một thoáng
Môi mĩm cười chào nhẹ
Rồi đi...
Hình như trái tim ta muốn nói điều gì...
Trong thế giới này...
Có phải chăng tình yêu không có thật ?
Giây phút vu vơ... lời yêu ươm vị mật
Lý trí mơ hồ
Tim yếu đuối
Thế là ...
yêu!!!
Có thể mùa thu không có những buổi chiều
Chao chác lá bay
Heo may buồn khoắc khoải
Thoang thoảng hương thơm một loài hoa dại
Kẻ phiêu bồng dừng lại...
Thoáng...bâng khuâng
Có thể ngày mai trời sẽ vào Đông
Sương phủ không gian
Chiều hoang vắng
Em rùn mình ôm đôi vai gầy mảnh
Nhưng chỉ một mình
Có lẽ...
phải không anh ?
Có thể bầu trời trong vắt một màu xanh
Tia hy vọng bừng mắt em ngời sáng
Hạnh phúc trong tay
Bàng hoàng đứng lặng
Trọn quãng đường đời ta bên cạnh sánh vai.
Có thể....
Bao giờ là có thể....hỡi ai ?
Thu vẫn tím... mây vẫn buồn...nắng nhạt...
Ừ ! giấc mộng...ừ thôi ! là dĩ vãng ...
Tình chúng mình
Phút lãng mạn...
thế thôi ...!
Có thể
Bao giờ là có thể...người ơi !
Tim muốn bước...
chân ngập ngừng...đứng lại
Đêm đến tìm nhau...rồi xa nhau mãi mãi
Cơn lốc ảo tình...lặn ngụp
Để rồi...
đau....
Mây
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.10.2006 17:06:17 bởi Mây >
Chừ ai hiểu...?
Ngày
Anh...đi
Chiều...không nắng
Bóng hòang hôn lẳng lặng...
Rơi vào không gian tiếng nấc
Nặng trĩu lòng...bờ môi mằn mặn
Giọt dỗi hờn...thấm lạnh cả tim em
Có một nỗi buồn không đặt nổi tên
Trời xanh xao ,Thu trầm lặng tiếng
Năm tháng trôi...người đi biệt...
Cánh chim trời...mãi miết
Đêm đợi...ngày chờ
Chừ ai hiểu
Nỗi niềm
Riêng
Mây
.................
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2012 22:42:32 bởi Viễn Du >
Chừ ai hiểu...?
Ngày
Anh...đi
Chiều...không nắng
Bóng hòang hôn lẳng lặng...
Rơi vào không gian tiếng nấc
Nặng trĩu lòng...bờ môi mằn mặn
Giọt dỗi hờn...thấm lạnh cả tim em
Có một nỗi buồn không đặt nổi tên
Trời xanh xao ,Thu trầm lặng tiếng
Năm tháng trôi...người đi biệt...
Cánh chim trời...mãi miết
Đêm đợi...ngày chờ
Chừ ai hiểu
Nỗi niềm
Riêng
Mây
ƯỚC MONG -NHỎ NHOI.
khoảng cách của những niềm tin
gửi trong muôn ngàn nỗi nhớ
như những áng mây trăn trở
mang những nỗi niềm gió đưa.
hoàng hôn đã cất theo mùa
hoa cỏ cũng thu màu sắc
chỉ còn lạnh dăng trước mặt
trong tuyết trắng xóa mùa đông.
tấm lòng đeo chi nỗi nhớ
để chất nặng với sầu đông
bước đợi tháng ngày trăn trở
người ơi...tình nhớ thắm nồng.
hãy quên câu hát sang sông
để giữ tấm lòng bến đợi
hãy dấu mối tình yêu vội
khi con tim đã mặn nồng.
cánh chim nào bay trên không
đều mong đường về tổ ấm
tuyết rơi một thoáng trong mộng
cho ĐÀO mùa xuân thắm hồng
MINH TUẤN
CHÀO MÂY /bạn cũng ở SÉC hả.ở vùng nào vậy -mình ở miền tây SÉC <CHEB > HÂN HẠNH LÀM QUEN NHÉ.bạn có tham gia thơ của cộng đồng lần 2 không vậy -mà bút danh là gì nhỉ.mình đọc giọng thơ nghe quen quá /
chúc cuối tuần vui nhé /
Trích đoạn: co don
Em & Tôi
Tôi với em cho dù cách mặt
Nhưng trong lòng như kề cận bên nhau
Thấu hiễu nhau qua những ý thơ trao
Lòng rạo rực một nỗi niềm khó tã
Tôi mong em đừng làm người xa lạ
Xin làm người trong mộng của lòng tôi
An ủi cho nhau những năm tháng cuối đời
Đừng tan biến như giấc mơ ngắn ngũi …
CD 04/10/06
Từ mai thôi...
Tình đã xa...cợt đùa chi ngọn gió...
Mây rưng rưng từng giọt lạnh góc đời
Giữa chập chùng con sóng nhớ đầy vơi
Con thuyền mảnh làm sao tìm đến hẹn ?
Buông mái chèo mong chờ vào định mệnh
Lời nguyện cầu theo gió đến ngàn mây
Tim dại khờ trong chếch choáng men cay
Mưa có gửi giọt hồng lay cơn tỉnh ?
Hồn rong rêu...nỗi niềm quây phủ kín
Thu trầm ngâm...lá xếp mãi lớp dày
Cuối phương trời chầm chậm bóng mây bay
Chiều hoang vắng ,mắt nai buồn ngơ ngác
Vẳng xa xa giọng trầm buồn...ai hát :
"....mưa ngoài trời... như giọt nước mắt em "
Ai nỡ lòng mang vị mặn pha thêm
Cho đắng chát cả lòng em đến tủi...
Tìm nơi đâu lời dỗ dành an ủi...
Mắt nhìn quanh...người hờ hững thật rồi
Dù một lần...rồi mai phải chia phôi...!
Người dưng hỡi sao vô tình đến vậy...?
Em - người lạ...lẻn vào tim anh đấy
Đừng vội vàng lẫn tránh...chẳng kịp đâu
Đừng hình dung...từ ấy....đã nhạt màu
Xin tất cả đừng trôi vào quá khứ ...
Là giấc mơ...nhưng bấy nhiêu đã đủ
Dẫu nhọc nhằn...ru giấc ngủ thật sâu
Từ mai thôi....ta sẽ mãi là...nhau
Cho ký ức thẹn thùng quay trở lại...
Từ mai thôi...cuộc đời dù ngang trái
Cất vào lòng - miền tĩnh lặng xót xa
Giữ làm sao...ký ức chẳng nhạt nhòa...?
Và cứ thế...gửi tình vào miên viễn ...
Mây Chúc anh Cô Đơn (gọi thế đúng không?) thật vui nhé !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2006 12:16:13 bởi Mây >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: