Trích đoạn: Mây
Lặng...
Tôi giết vần thơ bằng sự lặng im
Mong thời gian xóa đi từng kỉ niệm
Tôi giết những vần thơ...
Rồi giận dỗi mình sao mãi còn lưu luyến
Còn lại gì...miền hư ảo hoang sơ ?
Tôi giết những vần thơ
Giết chết mộng và mơ
Quay lại nhìn người...ánh mắt nào lạ lẫm
Ngước mặt nhìn trời...tìm đâu tia nắng ấm ?
Đông đã về ...
lạnh quá...trái tim ơi !
Tôi giết những vần thơ
Như giết chết những nụ cười
Để rồi nghe lòng mình dường như trống rỗng
Đi tìm lại ngày xưa
chỉ tôi và chiếc bóng...
Chiếc bóng vô tình , chiếc bóng vỡ tan
Tôi quất vào thơ...
Vô hình những vết roi đan
Con chữ oằn đau , thân đầy thương tích
Hồn thơ lang thang trong đêm trường tĩnh mịch
Thơ ơi ! lỡ thơ chết thật rồi...
tôi còn lại gì không ?
Mây
ƯU TƯ...
Có những điều lo sợ ở trong tim
Rất muốn nói ra nhưng vẫn kìm nó lại
Những nghĩ suy, những đắn đo khờ dại
Những chan chứa nhạt nhòa,
những e ngại....vu vơ!
Kỉ niệm ban sơ sao quá ơ hờ
Sao cứ khắc sâu vết lằn trong kí ức
Giữa hoang mang,giữa ngả nghiêng tức bực
Lại chẳng dằn lòng cứ phá nát hồn thơ
Lưu luyến ư?Là chút thực hay mơ
Hay chỉ dở dang làm hồn ai chớm nhớ
Một ánh mắt, một giọt buồn...
vẫn đắm chìm hơi thở...
Để lại cõi lòng những ngờ ngợ....nhạt phai
Khi đang yêu người ta thấy miệt mài
Vun đắp cho nhau cho lâu dài duyên kiếp
Nhưng khi xa lại lố lăng lừa bịp
Lại phá lòng mình lại xé nát tim thơ
Trống rỗng ư? Thực tại hay mơ?
Hay chỉ đớn đau rồi vờ cho số phận
Giết mộng mơ giết hồn người lạ lẫm
Cũng chỉ làm lòng tê dại bóng hư không
Rồi sẽ trông sẽ đợi đến hoài mong
Một nụ cười, một bóng hình...vô vọng
Trong xa xăm vần thơ mang lạc lõng
Bởi vô hồn bởi đã khuất lặng câm
Cứ thế thôi để mặc nó thăng trầm
Mặc nó đớn đau trong thói đời chán ngán
Đừng giết chi một hồn thơ đã rạn
Đã sớm nhạt nhòa theo bóng dáng....mây tan!
Hãy cố gắng lên...trong sự thật phũ phàng
Ta vẫn dở dang...trong tình thơ dang dở
Hãy cố kìm những ưu tư hoang sợ
Bởi vần thơ...chẳng chết được bao giờ!
Mạn phép nhé!Lâu lắm mói ghé, chúc vui và hạnh phúc!