Đừng hỏi vì sao
Đừng hỏi vì sao em cứ mãi buồn
Trái tim em - một khối tròn bướng bỉnh
Đã bảo chia tay sao cứ hoài bịn rịn
Em vẫn tự hỏi lòng mình...
Vì sao em yêu anh ?....
Không hiểu từ lúc nào em chỉ biết lặng thinh
Cứ nghỉ rằng quên...
Sao mắt buồn rươm rướm
Ừ ! thì thôi hai lối rẽ đoạn đường ta cứ bước
Nhưng vẫn là câu hỏi trước...
Vì sao ta xa nhau ?...
Đừng hỏi vì sao mưa ngập khắp nẻo đường
Gío đùa dai xô mây òa vụn vỡ
Giọt hồn nhiên... tạo thành bong bóng nước
Giọt vô tình...
vương ướt mắt ngây thơ....
Mây =============
Tình mộng
Sương lạnh giá dáng em thanh mảnh
Ai vòng tay ôm trọn chở che ?
Trăng trên cao soi bóng nhạt nhoè
Em cô độc đếm bàn chân bước
Sương giăng mờ mắt em vương ướt
Vắng anh rồi sương mặn đôi môi
Giấc mơ về chiếc bóng đơn côi
Đêm huyễn hoặc tình em ngây ngủ
Trời đêm thu lá vàng rơi rủ
Gió xạt xào lay động nỗi đau
Hai vì sao cuốn quýt tìm nhau
Mắt nhấp nháy chực rơi giọt lệ
Dáng ngây thơ nguyện lời minh thệ
Trọn lòng anh không phút xa rời
Dù phương trời...sẽ chẳng đơn côi
Xin trọn kiếp bình yên tình mộng
Mây
============
Rồi tháng ngày trôi qua...
Bóng dáng em sẽ nhạt dần trong tiềm thức
Nhưng sao bên em bóng anh hoài lẫn quất
Để đêm càng kéo dài nỗi nhớ.....dài thêm
Biết lấy gì để xoa dịu trái tim
Khi ngọn lửa kia cứ hừng hực mãi
Môi mỉm cười trêu tình yêu đầu vụn dại
Người đã xa rồi...sao cứ mãi bâng khuâng
Biết làm sao để giữ chặt bước chân
Người lữ khách cùng kiếp đời phiêu bạt
Đang cô đơn một mình trên hoang mạc
Lạnh lẽo mệt nhoài....
Biết bao giờ vai mới được kề vai
Khi giữa thực hư là một trời biển vắng
Để bây giờ đêm từng đêm em một mình lẳng lặng
Nhung nhớ hoài và... nuối tiếc những ngày qua ...
Mây =============== Một chút nhớ thương...
Một chút giận hờn...
Một chút thôi...một chút...
Lại là tất cả những sợi tơ lãng mạn...
Dệt cho đời chiếc thảm tình yêu
Với đầy đủ sắc màu nóng...lạnh...trắng đen...
Ta gối đầu ngủ quên
Ta tựa mình êm ái
Mãi đến lúc thấy người bải oải
Mới chợt hiểu rằng...toàn những sợi đay...
=============== Em vẫn là em
Nhưng ngỡ hồn thất lạc
Vào chốn nào không đất trời mưa nắng
Không gió mây , không cả sương mù
Em vẫn là em
Sao lóng ngóng vụn về
Ngẩn ngơ ngây ngủ
Khờ khạo ngô nghê...
Trong tiềm thức của trái tim bé bỏng
Có anh không?
Và có em không?
Em chưa hề để rơi nước mắt
Khóc cho chuyện tình buồn vừa chớm đã phai
Nhưng trong tận cùng sâu thẳm
Như kẻ say chưa phân định lối đi về
Tiếc nuối...bâng khuâng
Anh là ai?
Và em là ai?
Là hai kẻ trên đoạn đường bước vội
Thoảng qua nhau...chợt ngoảnh nhìn đắm đuối
Rồi quay lưng câu từ giả ngập ngừng
Ta còn gì cho nhau không ?
Cho người đã xa
Cho người ở lại
Tất cả...tất cả...và tất cả...
Giờ tiển vào quá khứ...thật sao anh ?...
=============
Hai cuộc đời....ừ thôi đã rẽ
Đoạn cuối đường đành chia lối quay lưng
Từ tiềm thức tiếng thời gian gọi ngược...
Lặng lẽ bước đi bóng khuất chân trời
Sao vẫn còn âm hưởng vọng xa xôi
Bài hát nào ru ta vào dĩ vãng
Lời du dương của một thời lãng mạn
Trao cuộc tình chẳng suy tính thiệt thua
Thả lòng mình vào chốn mông lung
Vẳng đâu đây điệp khúc buồn dạo mãi
Love Story...em nghe lòng thắt lại...
Câu chuyện tình của bài hát.....của em....?
-----------Mây ----------
===============
Tất cả đã rời xa
Như dòng sông nước đổ về một hướng
Như ánh trăng mãi khuyết tròn hờn giận
Như bóng mây phiêu lãng tận chân trời
Chỉ còn lại mình tôi
Ngồi cặm cụi xếp từng trang kỷ niệm
Mang cất vào chiếc tủ nhỏ -trái tim
Nỗi nhớ cồn cào nhẹ nhàng xoa dịu
Còn gì tình yêu tôi ?
Khi thời gian lạnh lùng trôi trôi mãi
Xin mang cùng theo mối tình thơ ngày ấy
Và một lần xen khoảng lặng giấc nghỉ ngơi
=================
Tất cả đã là quá khứ sao anh ?...
Sao với em nó vẫn là hiện tại
Vẫn giận...vẫn hờn...
Vẫn thương...vẫn nhớ...
Nhớ thương ai ?
Và giận hờn ai?
Em không muốn thời gian trôi mãi
Anh sẽ đủ già...Còn em vừa đủ lớn...
Đủ tự tin trao tấm chân tình
Em chỉ muốn đời toàn một bình minh
Nắng reo cười mang vô vàn tia ấm
Cho buổi hẹn hò trở thành hiện thực
Và trọn nghĩa chữ yêu
Anh chắc nào hiểu được bao nhiêu
Bởi với anh tất cả là ảo ảnh
Bởi đã quen với mùa Đông giá lạnh
Lòng lạnh lùng Cằn cổi từ lâu...
Em bước ra từ bóng tối cô đơn
Không có anh
Chẳng có ai bên cạnh
Mắt phớt buồn ...môi mím chặt
Nụ cười cũng theo anh đi mất
Gìơ chỉ còn vào giấc mộng ...tìm nhau
---------Mây ---------
==========
Người đã đi rồi bỏ lại tôi
Từng chiều tha thẩn ngắm mây trôi
Trời cao ngất ngưởng nhìn muôn nẻo
Chẳng thấy tình tôi chẳng thấy rồi
Băng giá từ lâu đã phủ đời
Kể từ dạo ấy lạnh hồn tôi
Hạ về nắng ngập tràn muôn nẻo
Hãy tặng dùm tôi một ít thôi
Hỏi gió hỏi mây hỏi cả người
Sao tình lận đận chẳng riêng tôi
Làm sao trút hết bao phiền muộn
Ai trả lời dùm chỉ thế thôi !
===========
Hãy để em ngủ quên
Trong vòng tay anh dịu dàng ấm áp
Miệng cất lời ru tay nhẹ nhàng chiếc quạt
Hồn lịm dần vào giấc mộng ái ân
Hãy để em ngủ yên
Trong trái tim anh tận cùng sâu thẳm
Như ngày xưa anh đã từng đón nhận
Bóng hình em ! anh cất giấu giữ gìn
Hãy để em chờ đợi buổi bình minh
Ngắm bầu trời rực ngàn tia nắng ấm
Khi vươn vai trở mình choàng thức giấc
Vẫn thấy màu hồng của hạnh phúc nhé anh !
=============
Nhắn nhủ
Em chỉ có tình yêu chân thật
Dù chẳng ươm vị mật ngọt ngào
Sợ rằng gió thổi lao xao
Tình mang trao vội bóng câu mịt mờ
Em không muốn hai từ "dang dở"
Cho bến tương thuyền nhớ mõi mòn
Mảnh tình vắt vẻo cô đơn
Chờ ai , ai biết dỗi hờn riêng em
Trời đầy sao bên thềm ngơ ngẩn
Tìm sao anh đang lẫn nơi đâu
Cớ gì không được bên nhau
Đêm dài lẻ bóng , hai sao cuống tìm
Anh sao Hôm im lìm mơ ngủ
Em sao Mai nhắn nhủ bình mình
Không gian xao động cựa mình
Bao giờ tao ngộ duyên mình kết se...
-----------Mây------------
===============
Cuối nẻo đường tình bóng lẻ đôi
Mắt buồn rười rượi khẻ môi cười
Nắng tìm nơi trốn chiều se lạnh
Trời cuối Hạ buồn mây gió lơi
Chữ tình vương vấn xót xa thay
Vội vã đeo mang khổ đau dài
Ngày tháng cứ trôi tình ở lại
Bao giờ hiểu được bởi vì ai
Không phải do tôi chẳng tại người
Ông tơ bà nguyệt mãi rong chơi
Sợi tơ quên nối đành chia cách...
...Hai ngã cuộc đời ,cố chịu thôi....
============
Dù một chút cho lòng thanh thản
.......................
Em lờ đi mẫu tin nhắn của anh
Chẳng phải là em đã quên anh đâu nhé !
Em chỉ muốn thử một lần thở nhẹ
Tập vắng anh xem lòng có thản nhiên ?
Em nhìn đời môi nở nụ cười duyên
Hoà cuộc sống với bao nhiêu tất bật
Sao tim em vẫn là anh đứng nhất
Vẫn đùa vui nhưng lòng lại rối bời
Em nhủ lòng mình đành phải xa thôi
Nhờ thời gian xua dần đi nỗi nhớ
Em không hiểu vì sao lòng không nỡ
Vắng anh rồi nỗi nhớ rộn hơn thêm...
---------Mây ----------
===============
Tráí tim em sao yếu mềm đến thế
Trao cho người chẳng suy tính thiệt hơn
Từng đêm thâu thao thức mộng dỗi hờn
Nén cay đắng tạo nên dòng mật ngọt
Kẻ đến sau nghe lòng đau tựa xót
Bài vỡ lòng "định nghĩa chữ tình yêu"
Cho đi nhiều nhận chẳng được bao nhiêu
Bởi vách mỏng chia tim anh thành hai mảnh
Trái tim anh lạnh lùng hay tàn nhẫn
Hai bóng hình cùng lồng ghép vào khung
Giấc mơ hoa tỉnh dậy xót muôn phần
Sau nỡ thế cho tình vào ảo mộng ?
Ôm trái đắng dặn lòng xua hình bóng
Quay ngược dòng trở lại tuổi ngây thơ
Có được không tim không thể giả vờ
Xin năm tháng xoá mờ tình nông nổi
Mây
==============
Ta tìm lại được gì
Trong khoảng không màu xám bạc
Tĩnh mịt hoang vu
Nghe đâu đây tiếng thở dài của gió
Ai oán...não nề
Ta tìm lại được gì
Chân mãi ngập ngừng...
nửa bước...
nửa lui...
Dáo dác tìm chốn dừng chân ngơi nghỉ...
Choàng tỉnh giấc mơ
cuống cuồng trốn chạy
Rồi thẩn thờ quay lại dấu xưa
Ta đón những hạt mưa
Lạnh lùng rơi long lanh khoé mắt
Nỗi nhớ niềm đau xua hoài chật vật
Ta tìm ta trong giấc mơ
Bằng ánh mắt xa xôi mệt mỏi
Buồn...
vui...
Ngày lại ngày xen lẫn
Nỗi cô đơn xâm chiếm lạ lùng...
Một chút thôi
Xin thời gian hoàn toàn im lặng
Để lắng nghe tiếng lòng thổn thức
Để quay ngược dòng trở lại thuở xa
Thoáng giật mình...
Đây có phải là ta
Mãi miết chạy theo một khối tình lận đận
Tẩn mẩn nhẹ nhàng giữ gìn cẩn thận
Và chỉ để một mình
tìm lại
Dấu yêu xưa...
=========
Có những giấc mơ
Bước cùng ta ra ngoài hiện thực
Mang hương vị tình yêu
cùng đam mê cháy bỏng
Theo suốt đoạn đường dài như hình với bóng
Không thể nào quên
Và cũng có lúc giật mình tỉnh giấc
Giấc mơ rời xa
Hiện thực phủ phàng
Em vẫn phải cười
Dù lòng rất nặng
Nỗi đau mặc thời gian cứ chai lì dằn dặt
Càng cố xua càng vây kín...
Phủ dầy...
Anh đến nhẹ nhàng và ra đi cũng thế
Ngọn roi tình yêu sao mà tàn nhẫn
Đã vô tình quất mạnh
trái tim ...đau
Em quay người
rời ảo mộng mong manh
Mắt ngẩn ngơ nhìn những câu chấm hỏi...
Hỏi vì sao tình như cơn gió thoảng
Đến dịu dàng rồi cũng nhẹ nhàng đi
Em hỏi lòng
Không biết
Em hỏi anh
im lặng !!!
Vậy bây giờ em phải hỏi ai đây?
Vì sao anh lại đến với em
Mắt môi cười thân thương trìu mến
Lời yêu thương dỗ dành ngọt lịm
Cuốn em vào cơn lốc gọi :
Tình yêu
Anh dạy em chờ
dạy thương dạy nhớ
Dạy tất cả những gì tưởng chừng có thật
Rồi lạnh lùng quay mặt
Bước đi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2007 14:18:34 bởi Mây >