VỚI NGƯỜI
Trời mênh mang nước mênh mang
Em trông theo cánh nhạn ngang qua trời
Câu thơ ai viết đùa chơi
Em mơ chỉ thắm ước dây tơ vàng
Nhắn con đò lửng chưa sang
Tiếc cau buổi tết nhìn hàng trầu không
Câu hò gửi ngược dòng sông
Chỉ riêng mình nhớ chỉ lòng mình hay
Câu ca tủi mớ trầu cay
Tủi thân thơ đứng đợi ngày ngóng đêm
Đếm từng sợi nắng qua thềm
Rãi dầu mặc mái tóc mềm ướt sương
Nào ai áo gấm xông hương
Em thương áo cũ còn vương hơi nồng
Buồn thay một tiếng tơ đồng
Lay bông quỳnh nở động lòng cây si
Kẻ mong từ buổi người đi
Kẻ còn hy vọng thơ khi hẹn về
Vuông khăn nào nhạt câu thề
Khăn...rơi xuống đất...khăn...hề...vắt vai
Chẳng nên cây Liễu Trương Đài
Thì xin là một nhánh Mai muộn màng...
ĐH