Có những giấc mơ...
Hoatina_hn 10.08.2006 09:47:48 (permalink)



...Đó là những giấc mơ. Những giấc mơ có thể không đầu không cuối, nó dự báo một điều gì đó sắp xảy đến, nhắc lại những chuyện đã qua và đôi khi chỉ là giấc mơ về một điều không thực với nhưng nhân vật có thể tồn tại hoặc không tồn tại trong cuộc sống. Những giấc mơ ấy đến và đi như một quy luật tất yếu, nhưng nó để lại phía sau những trăn trở tưởng chừng như không bao giờ chịu lắng yên...Đó là nơi mà những rung động, những khát khao và mơ ước được trở về nguyên bản như vốn dĩ phải thế. Những giấc mơ cho ta sống thêm lần nữa với niềm yêu vô tận cuộc sống này...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.08.2006 10:36:41 bởi Hoatina_hn >
#1
    Hoatina_hn 10.08.2006 09:53:47 (permalink)



    I, Nhành Thừa Dại




    Văn thường bảo mình là "ngủ lắm mơ nhiều" mỗi khi mình kể về những giấc mơ...Mà không hiểu sao mình hay mơ thật, hầu như đêm nào cũng mơ, và khi tỉnh dậy thường thì mình nhớ rõ lắm..Mơ mà sáng hôm sau vẫn nhớ như vậy hình như là không tốt, vì điều đó có nghĩa là ngủ không sâu, người không khoẻ...Ờ, nói thì nói vậy, chứ mình thấy mình vẫn khoẻ như trâu ấy, có vấn đề gì đâu...


    Đêm qua mình mơ thấy Quang, anh bảo với mình "Thy, em trách anh không biết cây Thừa Dại, hôm trước anh mới nhìn thấy một nhành Thừa Dại rồi"...Quang bao giờ cũng thế, cũng điềm đạm và đúng mực đến phát bực, ngay cả trong giấc mơ...nhiều lần mình mơ thấy anh, nhưng anh giống ngoài đời đến độ không có gì để cho trí tưởng tượng của mình phát triển. Nhưng đêm qua, anh nói với mình về nhành Thừa Dại nào đó...và ánh mắt của anh buồn hơn những lần trước...Bỗng dưng, lần đầu tiên mình muốn viết về những giấc mơ nhiều khi không đầu không cuối này...và về nhánh Thừa Dại của anh...


    Mình đang nghĩ không biết khi viết xong đoạn tản văn này – mà nhân vật chính là anh – mình có gửi nó cho anh đọc không?! Chẳng biết – hâm hâm lên có khi mình gửi thật ấy chứ, mà có khi mình còn chập cheng hơn nữa khi chẳng liên hệ lại với anh sau bao nhiêu năm ngay cả khi có một lý do chính đáng như thế này! Chả có gì là tròn trịa ở đây - đối với anh, dường như động thái gì cũng là thiếu tự nhiên, là không bình thường cả...


    Có rất nhiều người đi qua cuộc sống của mình, có một số người mình thân thiết, và số ít hơn nữa có tác động đến mình, và một vài người làm thay đổi cuộc đời, tạo thành bước ngoặt không thể nào quên, và Quang đối với mình là một người như vậy.Anh quan trọng với mình, nhưng anh không hề biết, và mình chưa từng có ý định nói điều đó với anh...Đôi khi mình bị nhiễm kiểu suy nghĩ của anh (mình đoán vậy), và nhiễm cả cách hành xử của anh, vậy là mình với anh cứ ngày một xa cách khi chẳng có ai chịu nói ra những điều mình nghĩ với người kia. Bây giờ thực ra mình cũng chẳng biết có đủ tự tin mà nói rằng đã có một thời gian Quang yêu mình hay không nữa, thậm chí không hiểu rõ lắm về những suy nghĩ của anh dành cho mình.Lạ thế!


    Ờ, mà mình đang muốn viết về giấc mơ kia mà, sao lại nói nhiều về Quang thế nhỉ! Nhưng, giấc mơ đêm qua thì có gì nhiều để nói đâu - Một phiên chợ tết vùng cao, mình thấy Quang một mình đi mua rất nhiều đồ, túi to túi nhỏ, anh thuê mấy người dân tộc xách đồ giúp rồi vào thang máy (?) để đi xuống dưới. Mình chạy vội ra một thang máy khác và cũng đi xuống theo, khi xuống đến nơi mình làm bộ như vô tình đi ngang qua anh: " Ơ, anh Quang à? đi đâu về mà mua sắm lỉnh kỉnh thế anh?" (trong mơ mình đóng kịch tài lắm nhé, chả như ngoài đời đâu) Quang dừng lại, bọn mình nói với nhau dăm ba câu xã giao, sau cùng bỗng dưng anh nói: "Thy, em trách anh không biết cây Thừa Dại, hôm trước anh mới nhìn thấy một nhành Thừa Dại rồi"...Thế rồi mình tỉnh dậy, tự hỏi không biết nhành Thừa Dại của anh nó ra làm sao, rồi cứ tiếc không mơ thêm tí nữa để nghe anh nói về nhành Thừa Dại đó...


    Nhớ lại thời gian đầu, sau khi mình và Quang "chia tay" (nói là chia tay thì hơi "oan" vì đã khi nào chúng mình chính thức yêu nhau đâu) Mình thường mơ thấy anh, và bao giờ cũng vậy - trong giấc mơ luôn có hình ảnh một chiếc áo. Có lần mình mơ thấy anh đưa cho mình một chiếc sơ mi và nói là mua làm quà cho anh trai mình, có lần lại mơ thấy mình đang phơi áo thì anh đến chơi..v..v...Mình có thể lý giải được tại sao mình hay mơ như vậy - Đó là một tối Tháng Ba, anh rủ mình đi xem ca nhạc. Khi về, trời lất phất mưa và hơi lạnh, mình ngồi sau xe Quang, nhìn trộm mái tóc hình như hơi cứng của anh, có cái gì thật bình yên, thật ngọt ngào khi được ngắm anh ở một vị trí rất gần như vậy, cảm giác hơi nôn nao và tim mình dường như cũng đập mạnh hơn ...rồi Quang đi chậm lại, anh hỏi mình có lạnh không, thì lạnh rõ rồi, ăn mặc phong phanh là bệnh cố hữu của mình thời đó, đang thanh niên mà, có sợ đau ốm gì bao giờ đâu. Anh bảo để anh nhường áo khoác cho mình, mình nói không cần nhưng anh vẫn dừng xe lại và cởi áo, có lẽ anh nghĩ mình chỉ nói vậy thôi nhưng rồi mình sẽ mặc như các cô gái thường làm bộ vậy. Ừ, lẽ ra mình nên như thế, nhưng đằng này mình lại kiên quyết nói là mình không lạnh và không chịu nhận, mình từ chối như thể mình lo anh mắc bệnh truyền nhiễm vậy. Đến bây giờ mình vẫn ân hận vì điều đó, sau này mình mới biết - đối với đàn ông, hành động như vậy đồng nghĩa với việc mình từ chối tình cảm của anh, và đó là lý do khiến mình thường mơ thấy Quang với những chiếc áo...Và hình như đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho bọn mình chẳng đến được với nhau?!


    Bây giờ không biết anh đang làm gì? Lâu lắm rồi mình không tự hỏi như vậy, bao nhiêu năm rồi Quang nhỉ! Mình biết là mình không nên nghĩ quá nhiều về chuyện này, chuyện đã qua nên cho để nó ngủ yên...Vả chăng Văn cũng quá tốt với mình, Văn yêu mình và đó là tình yêu mà Quang không có đủ để dành cho mình. Kỷ niệm với Quang không nhiều, nhưng nó đẹp và cũng nhiều day dứt đến nỗi mình chẳng thể nào quên được. Mình biết Văn đôi khi ghen vì điều đó, nhưng anh là người sẽ hiểu hơn ai hết rằng đó chỉ là kỷ niệm, và là nơi không thể có người thứ ba...Quang và Văn vẫn thỉnh thoảng gặp nhau, ừ, ai bảo hai người là bạn thân, ở chung Ký túc xá từ hồi sinh viên, chia sẻ những ngày tháng khó khăn nhất với nhau...Ai bảo Văn gặp mình trước, nhưng lại không đủ tự tin để đến với mình mà đi giới thiệu với Quang “Ở phòng em Hương có em Thy hay lắm...”, có trách thì nên trách anh mới phải...


    Thừa Dại, cây đó thế nào Quang nhỉ! anh muốn nói về một loài cây dại, hay nói về những dại khờ đã quá đầy trong chuyện của hai đứa mình?...Hương - bạn cùng phòng với mình – và cũng là chiếc cầu nối để mình quen với nhóm bạn của anh nói sau khi Quang đã thôi không đến chỗ mình nữa: Từ hồi tớ quen anh Quang, chưa bao giờ thấy anh ấy để ý đến ai...Mình không thể nói gì, chỉ ngồi lặng và cứ để nước mắt rơi, nỗi đau đớn cùng với sự thất vọng về chính mình, về Quang, và về những tình cảm vừa chân thành vừa ngốc nghếch chưa kịp nảy nở đã lụi tàn khiến lòng kiêu hãnh trong mình bỗng dưng trỗi dậy...Mình nhớ đến câu nói của Scarlet "Phải để chàng tôn trọng mình ngay cả khi nếu...nếu...chàng không yêu mình nữa..." Sao hồi đó mình lắm lòng kiêu hãnh thế! Nó ngăn mình không chạy theo và níu giữ lấy Quang.Mình biết là mình đã bắt đầu nhớ thương anh, mình biết mình đã chờ anh mỗi chiều thứ 7, mình biết mỗi khi gặp anh mình vui lắm lắm...Nhưng sao mình không sống thật với chính mình? sao mình cứ cố tỏ ra là anh chẳng có gì quan trọng? Khi anh đi Hoà Bình về, mua cho mình cái giỏ mây có nắp rất xinh, anh nói "để em đựng kim chỉ" sao mình không nhận với chỉ một nụ cười thôi – mình chắc như vậy cũng đủ để anh vui rồi, mà lại phải nói thêm một câu "ngày nay may máy ai cần kim đâu" với cái vẻ ngang nghạnh đến phát ghét...Nhưng, anh không biết, sau bao nhiêu năm đã trôi qua, đi đâu mình cũng mang theo cái giỏ mây ấy, và mình vẫn chỉ dùng nó để đựng kim chỉ mà thôi...Chuyện này thì anh không biết đúng không Quang?


    Thừa Dại! Không biết anh còn nhớ tết năm đó...Mình xuống trường và anh rủ mình đi Hội Lim, đi cùng cả anh Thăng và bạn gái của anh ấy nữa...Đó là lần đầu tiên mình đi Hội Lim, hôm đó là một ngày thật vui...Bọn mình chen vào những đám đông trên đồi để xem hát, anh nắm tay và kéo mình đi, sao mình không để mặc tay mình trong lòng tay anh? sao mình không đứng sát vào anh mỗi khi bị người ta xô đẩy? Phải chăng nhánh Thừa Dại đã nảy mầm từ những ngày đó, từ cái ngốc nghếch quê mùa của mình. Hay nó đã lên mầm trong anh khi anh không thể nhận ra cái vỏ bọc gượng gạo phía bên ngoài để cố che lấp một tình cảm đang lớn dần lên trong trái tim? Có bao giờ mình trách Quang về điều này không nhỉ? Hình như là có! Mình đã trách anh không có đủ tình yêu và niềm tin để đến với mình. Mình cũng như bao cô gái trẻ, khóc hết nước mắt khi anh không tới nữa...Nhưng, xét cho cùng, bản chất mình vẫn là một đứa khá cứng rắn "phải để chàng tôn trọng mình ngay cả nếu...nếu như chàng không yêu mình nữa" và câu nói đó cứ hết lần này đến lần khác vang lên trong mình, để rồi sau này gặp lại, chẳng bao giờ mình có cảm giác thoải mái trước anh, làm gì cũng ngại anh nghĩ mình vẫn còn nhớ tới ngày xưa, cũng ngại anh nghĩ mình không đứng đắn!!! Dở hơi không? Mình đấy! Bao nhiêu năm rồi, chẳng thay đổi gì cả...và mình chọn một giải pháp an toàn là càng tránh gặp anh càng tốt, và thế là cứ mãi xa nhau...


    Thừa Dại! Quang có bất ngờ không khi mình đến với Văn khá dễ dàng? Anh có bao giờ nghĩ mình làm vậy để cố tình trọc tức anh không? Chắc anh biết những ngày tháng chới với nhất Văn đã đến với mình, Văn vui vẻ, chân tình và rất dễ gần, với Văn, mình cảm giác được hiểu và chia sẻ, mình và Văn nói rất nhiều chuyện với nhau, nhưng hầu như không bao giờ nhắc tới Quang. Mình nhớ có lần đi dự đám cưới một anh bạn trong nhóm, khi mọi người hỏi chuyện Văn và mình, Quang cười đùa "Văn bây giờ thì thiên thời, địa lợi, nhân hoà rồi"...Không, mình chả dại mà đem cả cuộc đời mình ra làm trò chơi như vậy, nhưng cũng phải thừa nhận một điều - nếu không có Quang, không có sự đổ vỡ với anh, có lẽ cũng không có chuyện mình đến với Văn...Nói gì đây? Mình chỉ có thể nói đó là duyên số, và có lẽ vị trí của mình là phải ở bên cạnh Văn, thế thôi! Hai năm mình lang thang theo Văn sang đất Lào với dự án về việc thay thế cây thuốc phiện của UNDP, mình bỏ Hà Nội lại phía sau để mong làm mới lại mình. Mình muốn toàn tâm toàn ý cho Văn, mình muốn thấy Văn thành đạt, và hơn hết mình muốn Quang có chút gì đó nuối tiếc cho quyết định ngu ngốc của anh ngày xưa!...Điều đó hình như giúp xoa dịu phần nào vết thương anh đã cứa vào mình...Hai năm sống trên đất Lào, núi rừng, thiên nhiên và cả những thiếu thốn về cơ sở vật chất phần nào đã kéo Văn với mình lại gần nhau hơn, mình thương Văn, thương như thể cả đời không thể trả cho anh hết những nợ nần mà mình lỡ vay anh từ kiếp trước. Văn dường như cũng hiểu, thế nên chẳng bao giờ căn vặn mình về chuyện với Quang, và thực sự mình biết ơn Văn vô cùng vì điều đó…Khi mình trở về, Quang lại vừa được học bổng Fullbright, một học bổng rất có uy tín, nghe đâu cả nước chỉ được khoảng hơn 30 người, mình tự hào ghê đi được khi biết tin anh sẽ sang Mỹ học Thạc sĩ, tự hào như thể chỉ có mình mới đáng được tự hào về anh vậy...Hôm Quang liên hoan chia tay, trước khi về mình muốn nói một câu gì đó với anh, dù chỉ là một câu chúc thượng lộ bình an - thế mà cuối cùng mình lại chẳng nói được câu gì...Mình không hi vọng là Quang sẽ hiểu những gì mình mong muốn đến với anh, nhưng mình tin ông trời sẽ hiểu, và chỉ cần vậy thôi...


    Quang vẫn chưa có bạn gái. Học xong anh trở về Hà Nội ngay. Quang yêu Hà Nội. Mình biết là anh không dễ bỏ Hà Nội mà đi. Không giống mình, mình thích đi đây đi đó, có điều kiện là mình đi...Đợt tới này Văn cũng sang Hà Lan học, mình muốn khi Văn học xong Thạc sĩ và trở về sẽ tìm một dự án bên Châu Phi và sẽ sang đó một vài năm...Văn và Quang, hai người là bạn thân nhưng tính khí khá là khác nhau, Quang điềm tĩnh, dịu dàng, còn Văn hay đùa nhưng lại rất nóng tính, Quang không quan tâm nhiều đến công nghệ cao, Văn thì cứ có cái gì mới là thích, thích lắm, muốn mua bằng được...Quang bán xe máy để mua một chiếc xe đạp đua, thỉnh thoảng đạp xe đi làm hoặc đi xe buýt, còn Văn thì chỉ thích ô tô, xe hơi bẩn tí là anh đi rửa, ra đường cứ thấy chiếc nào đẹp lại xuýt xoa và hỏi không biết bao giờ mình đổi được chiếc xe đó...Nhưng cả hai đều giống nhau ở chỗ học giỏi, thông minh, và năng động trong công việc. Quang có vẻ không "trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, giữa biết lung tung" như Văn, nhưng bù lại trong công việc anh lại lại rất có uy tín...Bây giờ anh đang làm Đại diện trưởng cho một tổ chức phi chính phủ bên Campuchia, anh chỉ làm tạm mấy tháng trong khi chưa có Đại diện trưởng chính thức thôi, nhưng mình cũng vui lắm, vì thường những vị trí đó người Việt Nam ít khi được đảm nhiệm. Anh còn trẻ, và mình tin là anh còn tiến xa hơn nữa...


    Thừa dại! Đôi khi mình sợ rằng mình đã rất yêu Văn mà mình không nhận thấy...Mình sợ rằng mình đang sống trong hạnh phúc mà mình không biết...Mình tỉnh táo nhỉ! tỉnh trong niềm mê vô cùng tận của chính mình?! Chả thể giải thích được vì sao đôi khi ký ức với một người đã quá xa xôi như Quang lại trở về và cho mình cảm giác ngọt ngào đến vậy...Cái góc khuất trong tâm hồn, nơi chứa đựng nhưng suy nghĩ “tà ma ngoại đạo” nhưng đầy hấp dẫn...mình cố che lấp nó, nhưng rõ ràng là nó có tồn tại, và cuối cùng thì mình chỉ có thể nguỵ tạo với những người ngoài...Mình vẫn sẽ phải sống cùng với nó, với nỗi khắc khoải tưởng chừng không bao giờ tắt...Mình vẫn giữ những kỷ niệm với Quang, vẫn cất kỹ những đồ lưu niệm ngày xưa anh tặng...Hồi sinh viên có lần mình nghe theo lũ bạn, viết tên mình và anh lên một tờ giấy ăn, xé ra thành những sợi dài rồi sau đó buộc đầu chúng lại với nhau một cách hú hoạ, bọn nó bảo nếu khi giở ra mà thành hai vòng tròn ngoắc vào với nhau thì hai người sẽ yêu nhau, còn nếu là hai vòng tròn riêng lẻ hoặc không tạo ra vòng tròn thì chắc chắn là sẽ không thành...Mình đã thử, và hai cái vòng tròn mình tạo ra đã xoắn xít vào với nhau làm mình khoái âm ỷ suốt mấy hôm liền, mình vẫn giữ chúng ở trong một hộp nhỏ cho đến tận bây giờ...Đó có phải là nhành Thừa Dại mà Quang nhắc tới không?!


    Mình nhớ lần cuối cùng mình gặp Quang khi anh còn theo đuổi mình. Hôm đó là một ngày cuối tháng 5, là sinh nhật Hương. Thời gian đó Hương đã chuyển ra ngoài và không ở cùng phòng trong Ký túc xá với mình nữa. Mình cùng mấy chị trong phòng kéo nhau đến phòng trọ của Hương. Ngồi được một lúc thì thấy Quang đến, anh nói vừa đi công tác về, vào phòng thì mọi người nói bọn mình đã đi rồi nên vội vàng tới đây ngay. Mình muốn òa lên khóc – anh đi công tác - vậy mà cả chục ngày nay mình cứ thấp thỏm chờ anh, mình nghĩ anh vẫn ở Hà Nội mà lại không tới chỗ mình vào tối thứ 7, mình giận anh, giận luôn cả mình vì đã nhớ anh…Mình nhớ lần gặp trước anh có nói sẽ đi công tác, nhưng mình nghe thế nào lại tưởng là phải sau sinh nhật Hương anh mới phải đi…Anh ngồi đó, cười thật hiền…lẽ ra cái cục giận trong mình phải tan đi mới phải, vậy mà chả hiểu sao mình vẫn thấy giận…ai bảo anh bắt mình phải nhớ bao nhiêu ngày, ai bảo anh làm mình phải khóc…Mình nhớ anh đã ngồi gần chỗ mình, anh rót nước rồi lấy kẹo cho mình, nhưng mình không ăn, mình không uống…mình nói chuyện với mọi người và hình như chỉ nói rất ít với anh. Lúc về, các chị phòng mình đều bảo mình ở lại sau để về cùng Quang, nhưng mình nhất nhất không chịu. Ôi, giá như quay lại được khoảnh khắc đó…mình sẽ ở lại, mình sẽ lang thang phố cùng anh để chẳng bao giờ mình phải day dứt như thế này…Vậy là hôm ấy mình bỏ về cùng các chị trong phòng, để lại anh với khuôn mặt buồn rười rượi phía sau, để lại nỗi nhớ mình cố dồn nén suốt bao nhiêu ngày vẫn đang cuộn về phía anh, để lại cả nỗi tức tưởi chẳng bao giờ được xoa dịu và một lời lời giải thích không bao giờ còn cơ hội được thốt ra...Mình về phòng, thấy trên giường một bó hoa rất đẹp và chiếc túi thổ cẩm xinh xinh. Mình khóc, cứ khóc nấc lên mà chẳng biết vì sao…Lúc đó mình đâu biết mình vừa làm tuột khỏi tay một thứ vô cùng quý giá, mình đâu biết đó là lần cuối cùng mình được anh thể hiện sự quan tâm tới mình một cách công khai…Nhành Thừa Dại đã lên tán xum xuê vào chính tối tháng 5 ấy đúng không Quang?!


    Lâu rồi mình không mơ thấy Quang, không hiểu sao đêm qua lại mơ thấy anh...Với nhánh Thừa Dại, anh làm sống lại cả một vùng ký ức tưởng đã ngủ yên...Anh đã dạy mình biết trân quý từng phút giây của cuộc sống. Thy ơi! hãy sống thật với những tình cảm của chính mình, và đừng bao giờ đánh mất những gì là thân thiết, gần gũi với trái tim…Bởi khi khi lỡ đánh mất những điều đó, có khi chẳng bao giờ có thể lấy lại được, hoặc chẳng bao giờ còn nguyên vẹn nữa đâu…Văn có trách mình không nhỉ! Hẳn là Văn sẽ buồn...nhưng biết làm sao được, không ai ngăn được giấc mơ, mà Văn cũng chẳng nên buồn làm gì, bởi vì Quang trong giấc mơ với Quang ở bên ngoài có khác tí nào đâu, chỉ khác mỗi là đêm qua anh nói với mình "Thy, em trách anh không biết cây Thừa Dại, hôm trước anh mới nhìn thấy một nhành Thừa Dại rồi"...và ánh mắt của anh buồn hơn những lần trước...




    HoaTiNa
    #2
      Hoàng Hoa 10.08.2006 12:21:15 (permalink)
      Mơ - thực

      Hết ngày hôm qua,
      ta chìm!
      Say giấc ngủ...

      Tỉnh giấc mơ trong đêm,
      ta thức!
      Về hôm nay...

      Rồi lại hết một ngày,
      nay, mai!
      mơ như thực

      Thực như mơ
      Mơ thực
      mãi mơ hồ...

      **********************

      Cuộc sống là thế thôi, Tina hỷ!

      Hoàng Hoa


      #3
        Hoatina_hn 10.08.2006 13:49:20 (permalink)



        Cảm ơn anh HH, mơ mà...thỉnh thoảng lại mơ giữa ban ngày nữa chứ Bài thơ này coi như phụ lục của Nhành Thừa dại vậy...



        Nhành Thừa dại




        Xin anh hãy quay về dẫu chỉ một lần thôi
        Dẫu chỉ trong giấc mơ của một thời nông nổi
        Nhánh Thừa dại trong tay, ánh mắt nhìn bối rối
        Ta đánh mất cuộc tình giữa vòm lá xum xuê


        Cứ mải miết ra đi, rồi cũng phải quay về
        Ngày tháng trải nỗi muộn phiền lên từng lát cắt
        Trái tim lập vách ngăn và chia đều cơn khát
        Một ngày tàn héo một giấc mơ…


        Nhánh Thừa dại ngày xưa theo em đến bây giờ
        Như ánh mắt anh buồn - chẳng bao giờ quên được
        Không dõi theo từng chặng đường em bước
        Nhưng cái nhìn đọng lại buốt trong tim…


        Xin anh hãy quay về dẫu chỉ giấc mơ em
        Để nói một câu thôi về nhành cây Thừa dại
        Và biết bao nhớ nhung, giận hờn, khắc khoải
        Sẽ theo đó quay về, dẫu chỉ giấc mơ thôi…



        HoaTiNa
        #4
          www.mai 10.08.2006 16:41:44 (permalink)
          Một vùng kí ức thanh xuân lộng lẫy, thơ dại lại hiện về theo những dòng hoài niệm của người… Với bao kỷ niệm nho nhỏ đầy chất “tình trong như đã mặt ngoài còn e”… Tôi đã chẳng chờ đợi được đến lúc anh nói ra cái điều cả hai cùng nghĩ (hoặc chỉ là ngộ nhận!!!) về nhau, còn anh thì không đủ dũng cảm để vượt qua lằn ranh giới vô hình ấy… để sau rồi mỗi người rẽ theo một ngả đường…Có thể đâu đó trong tâm linh đồng điệu, chúng ta đã từng thuộc về nhau, nhưng dường như anh đã quá tự tin về một miền sở hữu, còn tôi lại quá tham lam để tìm cách khẳng định rằng: chỉ thế thôi chưa đủ…

          Thế đấy, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn giữ cái kiểu suy luận ương ương như thế, bảo sao mà không xa nhau cho được…

          Anh về bên chị ấy
          Như tôi về với người
          Tình ta giọt nước đã rơi…


          Cảm ơn một người đã nói về một thời…
          #5
            NhomuaHaNoi 10.08.2006 18:07:46 (permalink)
            Nhiều lúc vẫn mong vẫn nghĩ mình sẽ được mơ bởi vì đã là giấc mơ thì thường ko có thật...và lúc ấy chỉ cần tỉnh dậy chắc ko cần mơ và nghĩ gì nữa... lúc ấy mình lại phải nghĩ ước gì mình đc trờ lại ngày xưa ngày mà chỉ biết sáng đi học chỉ mong đến lớp được cô dạy cho những điều hay lẽ phải , mong về ngày xưa xa vắng...bài học đầu tiên mà cô giáo đã dậy mình là phải kính yêu ông bà cha mẹ ngoan ngoãn nghe lời mọi ngườii. Giờ đây khi mọi chuyện đã đổi thay mình đã tự đi bằng con đường riêng của mình , vẫn một mình cô đơn nhìn mưa rơi mà lòng đau quặn lại. Vẫn thích nghe bài Nhớ của Mỹ Tâm bài Hạnh phúc đơn sơ và bài Tạm Biệt. Một câu mà ca sẽ Khánh Ly đã nói với nhạc sỹ Trịnh Công Sơn rằng trước khi ra đi bóng xin gửi hình một lời tạm biệt. Chỉ cần như vậy thôi mình muốn lao đầu vào công việc vào mọi thứ và quên đi tất cả đặc biệt là e. Chắc bây giờ tôi đã quên được nhưng mỗi lần vô tình qua lối cũ nhìn thấy bóng hình hay cái gì đó tương tự lòng lại...!
            Bé ơi bé đã để trong tôi một ấn tưọng thật đặc biệt về Giọng Nói...
            #6
              www.mai 11.08.2006 09:40:45 (permalink)

              Kí ức đã xa rồi, xin đừng ngoảnh lại. Lá đã rơi, sương đưa chiều vào tối, người của tôi đã rộng bước mây trời... Kí ức đã từng ngự trị trái tim tôi, khi niềm khát khao tuột tầm tay với...
              Ánh mắt ấy chân thành hay giả dối, người cũng đã đi vào bóng tối phía sau lời... Kí ức đi hoang như đứa trẻ bụi đời. Non nớt đấy mà ngang tàng cũng lắm...
              Tôi đã đan chăn êm và gối ấm. Ru mùa đông kí ức ngủ ngoan rồi...
              #7
                CDKT_NMQ 11.08.2006 23:00:11 (permalink)
                @hoatina_hn: Anh đọc rồi nhưng vì riêng tư quá nên đọc không kỹ lắm. Nói chung là được.
                Đây là lần cuối anh vào đây nên chúc em tất cả những điều tốt đẹp nhất.
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9