Hội họp những người yêu thơ về mưa ở Thư Quán
Năm tháng
Năm tháng.
Cái khoảng thời gian của kỉ niệm.
Khoảng thời gian có lẽ tôi đã cố tìm kiếm
Để hiểu ít ra là một phần “cuộc sống riêng”
của cô bạn gái yêu kiều.
Không biết đã gom góp được bao nhiêu,
Những điều tôi khát khao trong cuộc sống?
... Những điều tôi đã phải chờ mong
Giống như câu trả lời từ sự thực.
Thế nhưng,
Năm tháng - hay là cơn mưa đêm
Rơi buồn hoài khi hai đứa chỉ chung cây ô mỏng.
Tôi tự lánh mình ra khoảng trống,
Để đếm mưa rơi và những lần Em sợ hãi vì giun. *
Năm tháng mờ đi, có phải dưới ánh mưa phùn?
Hay là giống cơn mưa ngâu trong khúc ca ngày nọ.
Khúc ca Em đã hát cho tôi đắm say như hơi thở
Của hoàng hôn vùng đồi vẫn buông lạnh trên vai.
Khúc ca như thầm trách móc ai
Quên kỉ niệm, tình yêu theo chiều dài năm tháng.
Khúc ca phải chăng của ai đã từng choáng váng.
Bởi nỗi đau khi chót yêu thương.
Năm tháng
Như vẫn êm đềm với thoáng hương thơm
Từ mái tóc. Từ những ngón tay mềm vuốt ve nóng bỏng.
Và tôi đã chẳng còn khái niệm được thời gian.
Năm tháng
Đôi khi là lúc suy nghĩ miên man
Về hôm qua vui, hay hôm nay buồn chán
Về niềm tin với sức mạnh hư vô hay hoài nghi và bội phản...
Ôi quá nặng nề xin trả lại thời gian.
Nhưng năm tháng ơi ta mãi mong người chẳng lụi tàn
Như cây nến kia đang đếm thời gian trong đêm vui sinh nhật.
Nếu đêm có tan thì tôi cũng phải một lúc thôi đành chợp mắt
Đợi bình minh xa xôi và mơ những kỉ niệm đẹp của tháng năm./.
* (Sau cơn mưa cuối hè, những con đường dốc lát đá ở thành phố Zlina – “Thung lũng Tình yêu” (CH Sec) xuất hiện rất nhiều giun đất bò ra.)
Khoảng nhớ trong mưa
Gần cả tháng rồi không gặp em.
Thời gian theo nắng trôi như mây mềm.
Tôi nhìn với theo qua cửa sổ.
Mây trắng tan rồi vào cơn mưa.
Không gặp nên nhớ trong cơn mưa.
Dẫu tình yêu có mờ phai như nhìn qua cửa nước,
Dẫu tình yêu tôi không thể trao nồng nàn như trước,
Vẫn nhớ em để nhận buồn đau.
Tôi nhớ em. Mắt hướng vào đêm sâu.
Kỉ niệm ấm êm ngày nào trở lại.
Kỉ niệm, dẫu không thể xoá mờ cho tôi nét buồn bải hoải
Song cũng bao lần dìu dắt tôi đi.
Kỉ niệm theo tháng năm vẫn dìu dắt tôi đi.
Đi. Không phải để tìm một tình yêu hẹp bé.
Tôi sẽ lãng quên hay biến mình vào trần thế?
Hay quay trở về với năm tháng tuổi ngây thơ?
Thăm bạn ở Klatovy
(Tặng H. bạn gái từ thuở ấu thơ)
Tôi lại đến với bạn- với Klatovy
Sau một khoảng thời gian dài không đến.
Sau đôi ba lần bực mình vì lỡ hẹn
Để giờ đây được vui sống với bạn bè.
Tôi đến giản đơn thôi với trái tim bạn bè
Vô tư lắm với niềm vui tình bạn.
Một tuần trôi qua không phút giây buồn chán
Kỉ niệm bé thơ trở lại theo thời gian.
Không nhiều khoảng trống để tâm sự miên man
Bởi bạn và tôi quen sống ào trong công việc.
Để sáng nay khi ra đi lòng tôi nuối tiếc
Đôi ba ngày đã sống ở Klatovy...
....Vắng bạn. Mưa vẫn rơi hoài lúc tôi đi
Tôi bước vội, những ngày hôm qua trở thành kỉ niệm.
Lẻ loi trên bến xe qua làn mưa tôi tìm kiếm,
Dáng bạn tiễn tôi mùa hạ năm nào.
Em không yêu
Giá mà Em sẽ hiểu cho tôi.
Từ tình yêu giành cho Em tôi đã hiến.
Sao Em nỡ làm cơn bão biển
Xua tôi xa, xa bờ tình yêu.
Sao Em biết tôi yêu thật nhiều
Mà lặng lẽ Em muốn rời tôi mãi.
Cho lòng tôi ắp đầy sợ hãi
Trong cuộc đời yêu thương.
Em biết không khi mà tôi vấn vương.
Tình yêu Em xoá tan bao buồn tủi.
Tình yêu Em kéo tôi vào gần gũi
Với những mộng ước sáng trong.
Tôi yêu. Tim kín nỗi nhớ mong.
Nỗi nhớ không biết tự bao giờ ngấm vào da thịt.
Sao Em bỗng như trời mây mù mịt
Mưa lạnh tâm hồn tôi, ướt cả mi môi./.
Váy ngắn
Ơi váy ngắn Em vội vàng về đâu đấy?
Trời đầy mây, mưa sắp đổ xuống rồi
Em đừng đi! Hãy ở lại đây thôi
Kẻo mưa ướt đôi chân trần sẽ ốm.
Giá người yêu hôm nay đến sớm
Đón Em về trước lúc mưa rơi
Để cho váy ngắn lỡ mặc rồi
Không phải đứng co ro chờ đợi.
“Em cầm lấy chiếc ô không còn mới
Ngồi lên xe Anh xin chở Em về”.
Chỉ một lần Anh làm người chở thuê
Để nhớ mãi trời mưa “ Ôi váy ngắn”./.
Cảm xúc trưa hè Hà nội
Hà nội mùa này đợi những cơn mưa
Cho dịu bớt từng trưa hè oi ả
Tiếng ve thở than nghe như xa quá
Bên kia đường hàng phượng thắm sắc hoa.
Phố vắng hơn vì nắng quá đây mà
Đôi trai gái mời nhau li mía đá:
“ Uống đi Em cho mát lòng mát dạ,
Để ngày mai xa Hà nội nhớ nhiều...”
Nhớ Hà nội như nhớ người yêu
Đường Cổ Ngư từng bước chân kỉ niệm.
Nhớ tiếng trẻ cười quanh hồ Hoàn Kiếm
Đêm thanh bình hương hoa sữa đắm say.
Có thể nào rời xa được nơi này
Dẫu cuộc đời còn nhiều vất vả.
Hà nội ơi Em đáng yêu quá
Ta chờ Em như Em đợi cơn mưa./.
Ru người ở lại
( Viết cho người ở lại...)
À ơi..
“ Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai...”
Hỡi đò, hỡi bến, hỡi sông
Em đi lấy chồng bỏ lại mình tôi.
Để tôi ở lại đơn côi
Nhặt ánh sao rụng cất nơi đầu giường.
Sao rơi vì khóc sót thương
Cho người ở lại nửa đường lẻ loi.
Lời ru nghẹn lại trên môi
Sợ chót buông lời trăng lại lấy đi.
À ơi đừng nhớ làm chi
Bởi lời ru ấy người đi đâu cần.
Tôi nào muốn níu bước chân
Bởi lời ru ấy chỉ cần cho tôi.
À ơi tôi ngủ đi tôi
Em đã đi rồi tôi hãy ngủ đi.
Đừng thương, đừng tiếc làm gì
Cho sâu giấc ngủ, người đi nhẹ lòng.
À ơi...
“ Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai...”
Em có vui
Em xa tôi rồi em có vui?
Mưa vẫn mưa rơi, mưa khắp lối
Ngơ ngác tôi tìm nơi trú vội
Cả dãy phố dài chỉ mình tôi.
Ôm cả thế giới vẫn thế thôi
Vì mưa nên lạnh con tim rồi
Em thoáng quay về trong chốc lát
Rồi lại bỏ tôi, em có vui?
Em muốn quên tôi để em vui?
Tôi muốn có em nên chờ đợi
Như sau cơn mưa chờ nắng tới
Sưởi ấm con tim đang rối bời.
Dẫu chẳng có nhau trong cuộc đời
Chỉ là bạn lớn của nhau thôi
Cũng nên quay lại cùng chia sẻ
Nhìn thấy tôi cười em có vui?
Lời cổ tích
Khi tình không thể trao,
Đừng nói yêu thương nữa
Hãy khép lại cánh cửa
Trái tim Em lạnh lùng.
Biết còn có nhau không?
Thế giới này rộng quá.
Anh như cơn mưa lạ
Làm ướt vai Em gày.
Thu vàng gió heo may
Làm tóc Em rối đấy.
Cổ tích xưa đã dậy:
Chớ đứng yên cầu may!
Khát vọng
Rồi nụ cười lại thoáng trên môi,
Tình yêu đến thoáng bên cửa sổ
Em đón nhận dẫu còn bỡ ngỡ
Dẫu con tim mỏi mệt quá rồi.
Hãy đón nhận một lần nữa thôi
Cho đắng cay ngàn thu quên lãng.
Cho khát vọng rực lên như nắng
Ấm mềm chăn khi trời bước vào đông.
Sẽ đợi chờ, sẽ lại nhớ mong
Nụ cười ai đọng bên khung cửa.
Cơn mưa muộn không còn rơi nữa,
Cho bóng ai đến vội bên Em.
Tình yêu ru giấc ngủ êm đềm
Môi nồng ấm xua tan lạnh giá.
Bao khổ đau như xa lạ quá
Chỉ ắp đầy thôi thúc tin yêu.
Em hãy yêu, hãy yêu thật nhiều.
Bởi năm tháng không chờ không đợi.
Hãy yêu thương bằng trái tim tươi mới
Ngoài cửa kia hạnh phúc rạng ngời.
Hãy yêu đi cho lòng hết chơi vơi./.
Mưa lạ*
Tối nay mưa rơi
Mưa gì lạ thế
Ầm ầm như thể
Mưa giận người đời.
Mưa mãi không thôi
Rơi thành đá lạnh
Từng viên lóng lánh
Như ánh mắt người.
Mưa thì từ trời
Người thì từ đất
Dẫu xa nhau thật
Vẫn gần đấy thôi.
Mưa ướt mặt người
Hay là người khóc.
Người đang cô độc
Mưa cứ trêu ngươi.
Chỉ trách thế thôi
Mưa ơi đừng giận
Mau mau nhanh tạnh
Người sẽ yêu đời.
*Một cơn mưa đá vào buổi tối Hà Nội. Những viên đá long lanh như kim cương rải khắp thành phố
Cảm xúc từ mưa lạ
Mưa lạ rơi từ bầu trời gần
Lời Em lạ từ xa thị trấn.
Mảnh đất nào vẫn đang khô hạn,
Em có mang mưa đến đó không?
Bùi ngùi những cảm xúc trong lòng.
Em xa lạ giống cơn mưa lạ,
Mà bỗng như bạn gần gũi quá
Từ buổi đầu Thế giới khai sinh.
Tôi dấu mình, lặng lẽ nín thinh.
Nhìn Thế giới ảo như xa lạ.
Dẫu quanh tôi vẫn đáng yêu quá,
Những vần thơ và bạn yêu thơ.
Chưa làm quen đến tận bây giờ
Chưa xuất hiện nên còn e ngại.
Ước ngày nào nắng lên, thư thái
Sẽ gặp nhau không chỉ nơi đây.
Mưa rất lạ trong thế giới này./.
Đi tìm mùa xuân
Bây giờ tháng mấy rồi hỡi em?
Anh đi tìm mùa xuân êm đềm
Gom góp yêu thương dành em đấy
Để ngày mai gặp sẽ ấm êm.
Bây giờ tháng mấy rồi hỡi em?
Gió mùa còn rít bên ngoài thềm
Em ở nơi nao lòng băng giá
Có muốn anh mang chút Nắng thêm.
Nắng chiều đông nay sao thật mềm?
Ấm bàn tay anh vuốt tóc em...
Ôi giấc mơ nào vừa chợt đến.
Khiến trái tim anh rực cháy lên.
Bây giờ tháng mấy rồi hỡi em.
Tiếng mưa oà khóc, như bắt đền.
Người ơi xin hãy đừng hờn dỗi.
Chót nhớ thương nhiều nên thế thôi.
Năm mới đã sang, đọng mi môi.
Huyền thoại những giọt mưa
Mưa chợt đến chợt đi trong lặng lẽ Như đời người theo năm tháng phôi phai Như tình em lúc đậm lúc mờ Cho anh ngỡ đang chìm trong mộng mị Mưa vô tư gợi sầu trong nỗi nhớ Giọt thu buồn vời vợi những chờ mong Chiều xa xăm day dứt gọi mưa về Trong bất chợt tình yêu như huyền thoại
Mưa xuân
Mưa xuân giăng mắc đầy trời
Mưa khiến tôi nhớ đến người trong mơ.
Rượu nồng say những vần thơ
Say cả nỗi nhớ khi mơ về người.
Xuân thì ngoài cửa đó thôi,
Mà sao tôi thấy đông dài chưa qua.
Đào phai vẫn nở góc nhà
Hỏi tình còn thắm như là mới trao?
Người ơi đang ở nơi nào
Hãy là chim én bay vào mùa xuân.
Để tôi góp nhặt mấy vần
Thơ tình gieo xuống cho xuân ngọt ngào.
Mưa xuân làm dịu khát khao
Tình thầm của đất thuở nào mới quen.
Đất hiền không nỡ bắt đền
Vì mưa xuân đã đến bên đất rồi.
Dù rằng chỉ lất phất thôi,
Mưa cũng cho người cảm nhận mùa xuân.
Cho tôi giây phút bần thần
Đứng bên cửa sổ nhìn xuân đã về.
Một mùa xuân của đam mê
Ngọt ngào, cay đắng, tái tê, ấm nồng.
Xuân mang đến cả nhớ mong
Tôi như chợt thấy trong lòng nở hoa.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: