Cho tôi một lần ngắm lại nụ cười ấy
Sen Hạ 11.08.2006 12:33:50 (permalink)
"Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi
Để một mai vươn hình hài lớn dậy

...

Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi"


Nếu bố tôi được hoá kiếp từ hạt bụi như trong bài hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn thì có lẽ giờ đây hạt bụi ấy đã được gió cuốn lên trời, lơ lửng trong không trung, ngắm nghía những vì sao, bay ngang tầm cùng với những chiếc phi cơ khổng lồ. Cũng có khi đang lặn ngụp, bơi lội, tắm mát nơi con sông Gâm hiền hoà trong vắt.

Tôi nhớ mãi ngày cuối cùng trước khi bố tôi bị cảm đột ngột . Tôi và bố ngồi trên gác thượng, ngắm sao và chờ đợi như mọi lần. Tôi cứ nhìn ngắm thật lâu những vì sao lấp lánh muôn màu và chờ đợi một vì sao sẽ đến.
Bố nói vì sao ấy rất đặc biệt, chắc chắn nó sẽ đến ... và cuối cùng thì nó cũng đến. Đó là vì sao sáng nhất. Nó nhấp nháy và tiến gần về phía bố con tôi.
Tôi bắt đầu cảm nhận được âm thanh của nó, u u từ xa và khi lại gần thì như gầm lên một tiếng thật lớn và cũng thật nhanh nó lại vút bay đi xa. Người biết rõ về vì sao ấy nhất đó chính là bố tôi và tôi thường nghe bố kể về nó. Bố nói cho tôi biết đó là đèn hiệu phát ra từ những chiếc máy bay của đoàn phi công đang tập luyện. Bố còn biết lộ trình của nó bay từ đâu đến đâu và bao lâu lại bay qua nhà mình . Bố kể cho tôi nghe về đơn vị bố, về các cô chú đang làm việc trong trạm Rađa . Bố tôi không phải là phi công nhưng bố biết rõ về bầu trời, về tín hiệu, về máy móc ...
Hồi nhỏ và đến bây giờ cũng vậy bố luôn là thần tượng của tôi. Với tôi bố là người tài giỏi nhất . Những chuyện của bố cuốn hút tôi khiến tôi như được nghe câu chuyện cổ tích từ xa xưa nào đó, mà rõ ràng chuyện chỉ có thế và kết thúc thế nào thì tôi cũng đã biết. Vậy mà chẳng bao giờ tôi thấy chán khi nghe bố kể . Có đôi khi tôi còn cùng kể với bố nếu có chi tiết nào mà ông quên không nhắc đến .
Tối đó bố kể rất nhiều, nhiều hơn mọi khi . Tôi thấy lạ lắm nhưng thật sự đến giây phút này tôi cũng không hiểu vì sao? Phải chăng bố đã biết trước là sẽ chẳng bao giờ được kể cho tôi nghe nữa ...
Trước đây bố là bộ đội phòng không, rồi sau đó về làm kỹ thuật tại một Rađa thu phát tín hiệu và dẫn đường bay ngay gần nhà tôi bây giờ . Thỉnh thoảng khi có vấn đề trục trặc về máy móc, kỹ thuật các cô chú bên trạm vẫn thường sang nhờ bố hướng dẫn .
Khi tôi bắt đầu biết nhận thức thì bố đã không còn làm trong quân ngũ nữa . Mẹ thường nói với tôi "bố con khổ vì cái Việt gốc Hoa", lúc ấy tôi không hiểu nhưng rồi bố cũng nói cho tôi biết . Bố bị ra khỏi quân ngũ thời kỳ quan hệ Việt Trung rạn nứt và những người Việt gốc Hoa như bố đều "bị trả về" . Họ không được làm bất kỳ một công việc gì chứ đừng nói là làm trong quân đội . Vào năm đó những người Việt gốc Hoa ùn ùn kéo nhau sang Trung Quốc thế nhưng bố không đi .
Bố bảo đến đời bố đã là đời thứ ba, ông bà nội ở Việt Nam và gia đình cũng chẳng có ai bên Trung Quốc mà sang đó. Nhưng lý do quan trọng nhất khiến bố không đi chính là mẹ con tôi.
Đấy là thời kỳ khó khăn nhất của gia đình tôi . Hồi ấy bố phải đạp xích lô. Sáng sáng bố ngồi chờ ngoài cửa kho nông sản, mỗi lần có hàng đi hoặc về là người trong kho sẽ gọi vào chở. Thế nhưng công việc của bố tôi vất vả hơn nhiều cũng chỉ vì ba chữ "Việt gốc Hoa" . Nghe bố nói chuyện với mẹ là sẽ dậy sớm hơn từ hai, ba giờ sáng để chờ hàng vì giờ đó cần người họ sẽ không câu nệ có phải người Việt gốc Hoa hay không mà tôi thấy thương bố tôi vô hạn .

Chiều nào tôi cũng ngồi cửa chờ bố về để được nhẩy lên xích lô và được bố đưa đi một vòng quanh khu tập thể. Bố thường bảo tôi là "con gái rượu của bố" . Tôi hỏi tại sao lại là con gái "rượu" hả bố ? Bố chỉ cười và đặt ngón tay cái lên chóp mũi ngoáy ngoáy những ngón tay còn lại vừa uốn lưỡi rung rung phát ra âm thanh nghe rất vui tai . Hình ảnh đó in đậm trong ký ức tôi, chỉ có bố tôi thôi, nụ cười ấy, cử chỉ ấy không bao giờ phai nhạt trong tôi … Bố ơi con nhớ bố nhiều lắm ...
Có những tối bố kể tôi nghe về quê nội, về thủa bố còn chăn trâu, còn đi rừng chặt chuối, kiếm củi . Bố bảo hồi nhỏ được các bạn đồng lứa phong cho là "Rái cá sông Gâm". Bố bơi rất giỏi, việc bơi đi bơi lại qua con sông Gâm với bố như cơm bữa hàng ngày . Thật vậy, chính tôi năm ngoái đã được thấy tài bơi lội của Bố khi về quê . Mặc dù hơn 50 nhưng bố bơi qua dòng sông nước chảy xiết thật nhẹ nhàng và thuần thục, lúc trở về bố còn mang cho tôi một con ốc nhỏ rất đẹp . Bố kể cũng dòng sông này, khi bố mười lăm tuổi đã bắt được con cá Chuối to bốn cân rưỡi mà cả xóm nhỏ miền núi cùng ăn mới hết . Lúc nhỏ chẳng biết cân kẹo ra sao nhưng nghe bố và các cô chú ngồi ôn lại với nhau chuyện đó tôi hình dung chắc nó là một con cá khổng lồ .
Rồi câu chuyện về những con rắn ăn tàn . Tôi ngước đôi mắt to hết cỡ lên và chăn chú nghe . Trong tất cả những chuyện bố kể về rừng và về người dân tộc tôi thích chuyện này nhất . Nó có gì đó vừa li kỳ huyền bí lại vửa rất thật vì đó là câu chuyện mà chính bố đã trải qua hoặc tận mắt thấy .
Bố kể lại, đó là thời gian bố đi theo ông Thắn (em của ông nội tôi) đi chăn dê . Nói là chăn dê nhưng thực tế là vừa chăn vừa bán . Những chuyến đi như thế thường rất dài , có chuyến đi tới hàng tháng trời. Đàn dê được lùa lên núi tới các bản, làng và giao bán. Tối đó bố theo người dẫn mối tới nhà một người mua dê. Hai người đi xuyên qua một đoạn rừng. Bố bảo, rõ ràng nghe thấy có tiếng xột xoạt ở sau lưng, chắc chắn có con gì đó đi ở đằng sau, thế nhưng khi quay lại thì chẳng thấy gì cả. ánh sáng từ bó đuốc như bị nuốt chửng trong màn đêm đen thẳm của núi rừng. Nó không đủ để soi rõ những con rắn đang bò theo an tàn lửa ở đằng sau. Bố chẳng nhìn thấy gì chỉ có người dẫn đường là biết rõ. Bố nói lúc đó vừa sợ lại vừa rất tò mò. Những tiếng xột xoạt vẫn tiếp tục. Bố đi lùi lại rồi đột ngột xoay người một cái rất nhanh và cũng nhanh không kém con rắn lủi ngay vào bụi cây, bố chỉ kịp nhìn thấy cái thân nâu vàng khá to và dài của nó. Lúc đó tôi cứ thắc mắc tại sao nó lại đi sau những người cầm đuốc và ăn tàn lửa nhỉ? Nó ăn tàn lửa thì chắc nó phải phun ra lửa bố nhỉ? Thế nó có cắn người không bố? Bố cười và bảo tôi, nó không hại người đâu con, nó chỉ hung giữ khi có điều gì đe doạ nó thôi. Con đừng bào giờ nghĩ rằng những con vật trông gớm ghiếp và xấu xí là những con vật hung dữ nhé, có đôi khi nó lại là những con vật nhút nhát và hiền lành nhất đấy con ạ.
Những câu chuyện của bố cùng những lời răn dạy nhẹ nhàng và ấm áp đó theo tôi suốt thời ấu thơ và đến tận bây giờ khi đã lớn tôi vẫn nhớ như in, từng hành động, cử chỉ, ánh mắt và nụ cười hiền từ của bố khi kể về cuộc đời mình. Một cuộc đời như hạt bụi nhỏ nhoi nhưng đã cho tôi một tuổi thơ tuyệt vời, cho tôi những khát khao về cuộc sống, về hạnh phúc về ý chí phấn đấu.
Con biết bố mong muốn con được sống thật hạnh phúc và con hứa với bố con sẽ sống hạnh phúc…

Ôi tôi nhớ quá nụ cười hiền từ của bố tôi. Nếu có một điều ước tôi sẽ ước rằng thượng đế hãy cho tôi một lần ngắm lại nụ cười ấy.

Có người hỏi tôi hạnh phúc là gì hả bạn?
Tôi nghĩ hạnh phúc phải đâu là những thứ cao xa với vợi
Mà hạnh phúc là những gì thật nhỏ bé và dung dị quanh ta
Hạnh phúc là được sống bên những người thân yêu nhất
Hạnh phúc đôi khi là một lần được ngắm lại nụ cười của người thân
Hạnh phúc đơn giản là được ở cạnh bên nhau
Hay được chờ đợi ai đó mỗi buổi chiều
Hạnh phúc thật giản dị nhưng cũng rất mong manh
Bạn hãy biết trân trọng và gìn giữ nhé
Vì nó cũng giống như pha lê
rất đẹp và rất dễ vỡ!

Cám ơn cuộc đời đã cho tôi người cha tuyệt vời nhất…
#1
    vothanhtam 13.08.2006 03:47:57 (permalink)
    Ngắm lại nụ cười, một ước mong chí hiếu. Thời gian đã đi qua, con người lại trở về với cát bụi. Hồi tưởng luôn là điệp khúc thiên thu cho những ai ở lại, da diết nhớ mong.

    Hồi ức về hình bóng người bố thật ấm áp nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng như cách chấp nhận những đắng cay trong đời mà bố vấp phải, những vật đổi sao dời, những bể hóa nương dâu. Bố vẫn cười. Bố cười vui khi làm chim ô thước vung cánh bay qua dãy ngân hà cao ngất, rồi cũng cam phận hóa thân con rái cá vẫy vùng nơi sóng nước nặng hạt phù sa. Bố lại cười, nụ cười an phận của cột gỗ lim muôn đời đứng trụ. Nụ cười như cảm thông mấy con rắn theo đóm ăn tàn lột xác, cao thượng thay, đáng quí thay.

    Bố của đóa Sen mùa Hạ sẽ cười mãi, cười trong niềm hạnh phúc lớn lao, cười trong lòng thương cảm của bông hoa lớn lên trong tình yêu của bố.
    #2
      Sen Hạ 14.08.2006 17:21:53 (permalink)
      Cám ơn thanhtam!

      SH nhớ câu thơ của nhà thơ Tế Hanh rất hay
      "Con nằm giữa cha, con nằm giữa mẹ
      Cuộc đời nằm giữa yêu thương"

      Yêu thương là một khái niệm thật trừu tượng nhưng SH lại thấy nó hiện hình rõ rệt. Rõ như nụ cười ấm áp của cha như lời nói dịu êm của mẹ. Cha mẹ là ngôi nhà hạnh phúc mà SH luôn muốn tìm về.

      Con vẫn nhớ thủa nào khi còn nhỏ
      Thường cùng cha lên gác thượng ngắm sao
      Những chấm nhỏ lấp lánh ở trên cao
      Thắp sáng trời đêm và cho con ước vọng
      Cha thường kể con nghe về cuộc sống
      Về kỷ niệm nơi chiến trường của cha
      Rồi thỉnh thoảng khi có vì sao xa
      Cha lại thở dài cúi đầu lặng lẽ
      Tiếng cha nghẹn ngào bên tai con thật khẽ
      “Vì sao rơi như tiễn một linh hồn”
      Nơi chiến trường cha từng đắp mồ chôn
      Bao đồng đội của cha đã ngã xuống
      Và đêm nay nơi thiên hà rộng lớn
      Con tìm thấy một vì sao thật hiền
      Ở nơi ấy ánh sáng rất dịu êm
      Như mắt cha luôn dõi theo ấm áp
      Rồi mai đây khắp nẻo đường bão táp
      Con biết cha vẫn luôn ở kề bên

      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9