THƠ CỦA THANH XUÂN
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 28 trên tổng số 28 bài trong đề mục
meocon_thongminh93 13.08.2006 14:12:24 (permalink)
Sự trở lại là tuyệt nhiên

Có khi chỉ là ảo tưởng, sự trở lại được tiếp đãi nồng hậu
Tuyệt nhiên, sau cánh cửa được mở ra một cách nhân từ và đầy mặc cảm tự tạo
Những ngày mật và mật
Nếu chỉ có ba mươi ngày để hoàn thành một sứ mệnh như lời đã tuyên bố trước khi tự do
Cuối cùng thì cũng bắt đầu
Cuối cùng rồi cũng bắt đầu

Đếm ngược thời gian một cách huênh hoang sẽ là đột phá sẽ lau sậy tung tẩy đời mình sẽ là một kẻ câm điếc hiên ngang sẽ dửng dưng mà ăn cây táo mà rào cây bồ xoan...
Hay là cây mắc cỡ

Đêm đêm hoang thị nằm nghe ca trù
Lẩm nhẩm tình tính tang
Aristotle mà hát đào thì hay phải biết
Hát rằng : “Tôi yêu quí Plato nhưng tôi còn yêu quí chân lý”
Ừ, thì xem. Người nhạc sĩ nhái nhạc bên trời Tây đứng dậy phản kháng đó-là-những-tư-tưởng (tưởng chừng vĩ đại) có vẻ như đang gặp nhau.
Tôi xin ẩn khúc cầu toàn.
Hóa ra, hèn.

Ngày thứ ba thì phải, lặp lại những âm thanh nghễng ngãng
Dấn thân mới và sẵn sàng ma mị ruồng bỏ

Sự trở lại ví như một miếng cao su được tái sinh
Nguyên bản caoutchouc / kế tiếp acrylat / kiên cường butadiene / và rồi cloropren / etylen propylene / tinh khiết tương tự isoprene / mỹ mãn silicon / … / và một số khác như cao su lưu hóa, cao su tổng hợp, cao su xốp...
Ôi thôi mặc kệ
Cứ miễn là tái sinh

Tuyệt nhiên, ta trở lại




#16
    meocon_thongminh93 13.08.2006 14:12:53 (permalink)
    Sự xuất hiện trở lại

    Khi nàng Eva ngán ngẩm trước quyển sách cuối cùng được đọc
    Bất giác đứng dậy ném vào váy áo lời khinh bỉ
    Trước khi phạm tội
    Rằng: không phải tại tôi.

    Sau cơn chấn động của cái nhìn tưởng chừng như đã được ban thánh thể
    Eva dẹp bỏ ham muốn dù Adam có nói rằng ai sẽ duy trì nòi giống và tiếp tục đọc sách cho người
    Lần thứ hai Eva khinh bỉ: Platon tự sinh ra không phải chúng ta
    Thế là nàng ôm quả táo trên tay và đi mất

    Từ đó có tiên tri

    Con người sẽ mang vốn kiến thức cỡ con kiến ngu si mà kêu gào triết học
    Chà đạp lên nhau bằng thứ văn hóa tự tạo rẻ tiền
    Khuếch trương cái gọi là chủ nghĩa
    Bán bạn bè và ngủ với kẻ thù

    Dù cũng có số ít những người dám làm hô hào chống đối
    Nhưng lụn bại bởi những niềm tin cũng (tương đối) rẻ tiền
    Bịt chặt tai nắm chặt tay ngồi trên bàn nhậu
    Bá vai anh em giả vờ say khướt để làm ngơ những khuyến khích văn chương mang tính nhạc thời thượng kiếp ve sầu

    Người đàn ông già cỗi có vợ bốn con quỳ dưới chân cô gái trẻ có làn da trong suốt
    Thở hổn hển: anh iêu em điên dại
    Cô gái nhắm tịt mắt vì bận nhớ ra hình như câu này quen lắm (giống một bài hát do một ca sĩ có chất giọng hơi giống Ngọc mà đã có lần bị tẩy chay vì đòi cátxê cao)
    Khi bàn tay người đàn ông lần tới chiếc vớ da màu beige cô mua ở Diamond Plaza với giá được tính bằng dollar
    Cô khuỳnh chân đá cho một phát ngay chổ hiểm và mỉm cười
    Ngày xưa, chắc anh là Eva

    Cáo rằng, sự xuất hiện trở lại hay được gọi là Vãn hồi thứ tư
    Nàng Eva mang quả táo đã được kiểm duyệt của Rau xanh Sao Việt trở lại vườn trời
    Ta chưa từng bị cám dỗ mà đã hàm oan
    Thế nên: lỗi tại ta lỗi tại ta mọi đàng

    Con rắn gục xuống, hoàn thành một tiên tri


    #17
      meocon_thongminh93 13.08.2006 14:13:13 (permalink)
      Bên phải không chắc không đêm


      Sau những dằng co cuối cùng
      Những khoảng ngày dài nóng nảy và cao trào
      Là những lặng im đáng sợ
      Ta cứ tưởng chẳng có một hồi âm nào mà là chạy trốn như những gã hèn nhát còn sót lại của thế kỷ nhân danh tình yêu
      Như đa số những kẻ đại ngôn, ngụy ngôn, dụ ngôn đầy sách vở
      Thời gian cứ như cái bản lề cũ xì kẽo cọt
      Cười sằng sặc khinh bỉ những lời nói to hơn âm thanh
      Bình an không ? cái kiểu sống robot biết ti toe chào anh chào em mà chẳng hiểu được thế nào là cái nhìn thân thiện
      Hay lại là người chế tạo ra robot phiên -bản - mình ?
      Đá vàng cái kiểu gì mà sợ rào cản, sợ tai tiếng, sợ thay đổi cái khuôn đã được đúc bằng danh vọng
      Cứ giữ lấy sự kiêng nể mà người khác giành cho mình
      Cứ nhu nhược mà giữ lấy
      Biết đâu thế giới đã biết tất tần tật cả rồi

      Này người cộng sự, dù không muốn không muốn không muốn
      Vẫn phải xếp loại người
      Sàn sàn như những kẻ đội lốt và nhân danh khác

      Phía phải là phía không tim
      Mạch lạc mà nghĩ
      Những gì không đáng có giữ lại cũng bằng thừa
      Nên rất muốn ZERO


      #18
        meocon_thongminh93 13.08.2006 14:13:33 (permalink)
        Khi chiều dài hơn ngày

        Viết cùng T.D.
        1.

        phố bỗng nghiêng
        buông bàn tay chạy đường dài
        ngóc ngách mang những đôi mắt chìm
        mùi hương không biết được tên

        đã quen ánh sáng chiếu từ những ngôi nhà nằm ẩn sâu lòng đất
        tiếng cười thiếu độ rung trái tim
        cứ ngỡ đọc hết những điều chưa lên tiếng
        mang những điều tưởng quên vào niềm vui với những người thân biết tên

        em
        ngày hôm qua ta đi hết một con đường ta không quen
        khuôn mặt em lắc lư
        đôi mắt ấn vào lòng sâu ngã năm tình nhân
        ta chưa quen khi không em
        không môi son quàng hương
        ta cũng chưa biết tập quăng ý nghĩ về tiếng thở dài từ mắt đen ngời trong đêm

        về nhà
        ý nghĩ thường trực trong những lần ta quen có em
        ta đã nằm ngủ giấc quá sâu trên con đường đầy hoa để nhớ ta không muốn quên em
        về nhà đôi khi không có hơi thở của người thân nhưng ta không thể mãi loanh quanh trên ngã năm tình nhân nơi những sợi tóc đen em rơi nghiêng
        ta biết em chưa muốn về sau những thì thầm tận sâu trong căn phòng không hoa
        mặt trời đã chuyển mùa về phương nam nơi chim phương bắc mang cọng rơm khô

        một giây thôi
        vì những suy nghĩ ta không em ta đã không còn trực trên sóng biển sâu một ngày ta từng còn em
        có thể trụ lại
        có thể không vững
        từ những khả kháng
        từ những đường chim rộng bay tưởng đã quen với biến động dài

        có tiếng trẻ thơ rơi cõi sâu
        tìm em trong bão yên
        giấu tên một loài hoa
        ta không muốn em đi trong vườn riêng
        ta thèm thì thầm em từ xa hơn lúc đang yêu

        ta không biết đặt tên cho những gì ta viết riêng em


        2.

        Khi con phố không nghiêng như ta bỗng nghĩ
        Ta chạy trên đường dài mà không có sự tiếp sức vốn có khi ở trường đua
        Ta biết chẳng có anh trên phố muộn ngày mà ta chẳng muốn về nhà
        Về đâu chẳng thiết tha hầm tối không ánh sáng
        Cứ thản nhiên hầm hập chiếc máy điều hòa đời cũ
        Sau thẳm cái nhìn vô thức của ai đó chỉ riêng mình ta được thấy
        Có anh hay không đâu phải chỉ mình ta muốn và đâu thể xem là chuyện bình thường

        Khoảng thời gian biết còn đó nhưng không tìm nhau được
        Sóng cứ nghẽn một chiều đi không có đường về
        Cứ tưởng bức bối trong bốn bức tường
        Ùa ra khung cửa kính nhìn phía bên kia đường
        Kia là phố mà cứ tưởng dốc nghiêng
        Một lúc nào đó cứ tưởng mình trôi giạt
        Ước mình cùng bay được với loài chim không nơi di trú
        Làm tổ chân trời mà cứ tưởng về nhà

        Anh
        Lúc nào rừng trúc không thay lá
        Lúc nào mặt trời sẽ đỏ trên đường về
        Lúc nào có ánh chớp đang đêm như luân hồi sự đổ vỡ
        Có miễn dịch được không sự im lặng không thể phân thân
        Anh đắn đo
        Tập chi thói quen không ta một cách khó khăn
        Sự thể có thể thay đổi khi rừng trúc không bao giờ chờ đợi mùa thay lá
        Nuớc mắt ta có phải rơi không
        Loài hoa giấu tên có lấp đi được sự rạng rỡ của mình
        Nơi đuôi mắt tù đọng kiếp nhân tình
        Thôi chia ly
        Anh
        Gió mang hơi lạnh xua đi những sinh linh sống vất vưởng chạy rầm rập
        Đe dọa mơ hồ
        Lo sợ mơ hồ
        Che giấu mơ hồ
        Chẳng có bóng tối nào được chấp nhận
        Chế ngự nông nổi
        Khước từ một tương lai

        Tiếng trẻ thơ chỉ kịp gọi về từ mầm chưa được phôi thai
        Biết đâu được
        Có kẻ đem giấc mơ tình nhân khỏa lấp làm đau mình
        Làm những đứa trẻ bất động chờ trái đất xoay nghiêng

        Ta biết từ một điều bất ngờ thít chặt
        Cảm xúc luôn được gọi tên

        Ngày trước tình yêu

        #19
          meocon_thongminh93 13.08.2006 14:13:49 (permalink)
          Phía trước cũng là đêm


          Thì ra đó là sự dửng dưng cố tình
          Khi phủ nhận tình yêu kia là vỏ bọc
          Của những tháng ngày tìm đến nhau chỉ vì có quá nhiều khoảng trống
          Và lấp đầy khi không biết làm gì hơn?

          Buồn cười vì niềm tin kia nhầm chỗ
          Căm thù kiếp Mỵ Châu thất vọng lần cuối cùng
          Lời chào nhau giữa đám đông chỉ là vở kịch
          Gượng gạo rùn vai và thì đã bộc bạch chuyện đã rồi
          Trái tim đã một lần sụp đổ thì thêm một lần rách nát
          Có nghĩa lý gì trước những nỗi đau mà nhân loại đang kêu gào
          Thì thôi xin rêu rao
          Đó chỉ là mảnh pha lê sắc nhọn làm chân ta tóe máu
          Sẽ phục hồi và đi trên thảm cỏ êm
          Dưới chân ta là rác rưởi, bùn đen
          Trên đầu ta là vùng trời nhiễm bẩn, là sương mù chắn lối
          Còn nhẹ lòng hơn khi phải đỡ lấy một tình yêu có quá nhiều toan tính
          Sự toan tính được kiến tạo bởi những thì thầm bịa đặt
          Nực cười thêm lần nữa vì bây giờ mới chịu phanh phui

          Có hay ho gì tay cầm quyển sách dày mà lòng yêu kém chữ nghĩa
          Dục vọng bao nhiêu lần tro bay bụi tan
          Đam mê cho lắm rồi cuối cùng ngượng ngập
          Chính mình đây cũng tán thưởng sự kiên nhẫn của mình

          Chưa kịp úp mặt vào đôi vai hứa hẹn sẽ giữ lấy ta
          Thì đã vội mất đà bởi một vô tâm sắp đặt
          Này người, nếu được hóa thân làm kiếp vật
          Cũng xin quay lại một lần làm loài nhện độc
          Mà kiêu hãnh giăng tơ

          #20
            meocon_thongminh93 13.08.2006 14:14:04 (permalink)
            Chưa phải ngày cuối cùng

            Một ngày tân cảng
            Nghìn nghịt xe nghìn nghịt người
            Dựa vào một đôi vai phía trước
            Ảo ảnh một núi đá có thể rơi vào một ngày không định trước

            Giấc mơ vẽ vời như những chiếc bóng
            Rơi tõm vào một giác quan nào đó
            Không chờ đợi dư ba sau một ngày mai mang hình dấu hỏi
            Tóc rụng một vài sợi
            Niềm vui không phân biệt nỗi buồn
            Thảng thốt và hoang hoải sợ những điều sẽ vuột mất
            Vất vưởng như trước một ngày mai
            Dù chẳng kịp cười, giọng cười xẻ núi

            Trở lại cuộc sống bình thường
            Đồng sàng mà dị mộng
            Con đường không ánh sáng, le lói những đom đóm lập lòe tưởng tượng
            Ngày tân cảng cuốn hút dòng người vào vòng xoáy trách nhiệm
            Con thoi chính mình và mai một những đam mê
            Đôi bàn tay chạm vào nhau, ngổn ngang vô số hoài nghi có thật
            Bí mật có phanh phui?
            Rồi tự phỉ báng vào sự hèn nhát vô nghĩa

            Trưa tân cảng mang con người vào khói bụi
            Vào sự thiếu kiềm chế của hai-mươi-tư giờ nhân bản
            Khẽ khàng quay lưng như sợ tâm hồn vỡ tung
            Chẳng muộn màng cho những khát khao
            Nhưng vẫn thấy kiệt sức nếu bắt đầu lại những đấu tranh thần thánh
            Muộn phiền vì đói ngủ đêm qua
            Thử sống một ngày thiếu vắng niềm tin
            Mà thấy khó khăn như không còn hơi thở

            Đó là ngày bắt đầu, và sẽ không bao giờ kết thúc
            Bám chặt vào những giọt nước mắt rơi ra từ những nụ cười
            Vào giác quan
            Vào núi đá
            Vào bóng đêm
            Vào những tù túng mê mải
            Vào sự vĩnh hằng vòng vây định mệnh
            Vào vòng ràng buộc sắp đặt lý tính
            Hụt hơi vào cái quan có nhiều chọn lựa
            Thấy chùng chình một niềm tin yếm thế vô hình
            Và rẽ trái.

            Ngày mai tân cảng
            Cứ tưởng sẽ bình yên như vốn có
            Ngày có một ranh giới


            #21
              meocon_thongminh93 13.08.2006 14:14:28 (permalink)
              Nắng quái

              Thậm thượt thở dài từ lúc sinh linh quên cả nỗi buồn quên cả niềm vui. Nghi hoặc vào những điều có thể phao truyền. Hôm qua miệt mài cười khóc nhìn bầu trời đỏ ói nắng quái hanh hao mặt người. Bóng râm của một con người diệu vợi xa tung tóe chót vót tận trời.

              Ngai ngái quán cũ nhốn nháo phận người lao đao khỏa lấp những rối rắm. Người hốt hoảng chạy. Nắng quái mang điềm gở. Loài người thoát điềm gở chạy về phía loài người. Điềm gở.

              Sóng từ đại dương mang nham thạch lúm ngúm nóng bức. Hối hả nắng quái tuột khỏi bóng người lắc lư tĩnh mạch. Im lặng và hào hển thở ngạt ngào niềm tin nắng quái đi hút. Đằng kia chen chúc loài người. Và, bắt đầu, chạy.

              Ngày nguyên một cõi

              #22
                meocon_thongminh93 13.08.2006 14:14:51 (permalink)
                Những vất vả bình thường

                Và một ngày khác nữa
                Những hơi thở gần
                Chạm vào những điều ngụy tạo
                Oà vỡ lo sợ, sự kỳ thị đã được dè chừng trước khi bắt đầu
                Ghì chặt niềm tin
                Phóng khoáng vòng tay ôm
                Một lúc nào đó nhận ra chỉ là lấp liếm sự trống vắng thói quen
                Những vất vả, những lời giải thích, những ăn năn
                Sự chia sẻ kệch cỡm, vụng về
                Ngày không sắc thái, cách ly thế giới
                Trốn khuất vào căn phòng chìm ngập bóng đêm
                Đèn vàng, mắt vàng, thất vọng
                Ngày dày như nêm

                Thậm chí muốn trở lại những đơn điệu hôm qua
                Rồi không so sánh
                Không phải chần chừ ngã ba

                Con đường gió, vắng người
                Hoảng sợ một sự rình rập bất ngờ
                Ân cần lời trấn an
                Nghe bình an
                Những bình an (hình như) được mặc định thường tình

                Niềm tin bị gãy đôi, hay chỉ là tưởng tượng???
                Giữa đêm xuất hiện một sự níu giữ
                Lặp lại như hôm qua về sự xác tín bất cẩn.

                Sẽ bình thường hóa mọi quan hệ, như là không có gì(!)

                Rạng ngày, thức dậy, thấy bình minh .
                Ngày sau dư âm

                #23
                  meocon_thongminh93 13.08.2006 14:15:09 (permalink)
                  e-mail cuối năm

                  Hấp tấp dịch vụ đóng cửa ngày còn lại của năm
                  Người nhân viên hối hả quét dọn ông thần tài cười toa toét mỗi sáng trưa chiều ngày này qua ngày khác
                  Ôi, password những số những chữ đại diện cho những bí mật thói quen
                  Thói quen mòn và lạc điệu
                  1 email 2 email 3 email, lại spam lại bomb lại những nhăng cuội nhảm nhí
                  Chẳng hay ho gì lặp lại trò đùa hơn ba trăm ngày vừa qua
                  Check all và delete là hành đông cuối cùng trước khi off
                  Và off thêm một lần nữa nếu không bao giờ muốn online

                  Chầm chậm thôi, còn 1 email kia, của người mang nick name gây sự chú ý
                  Một dòng buông thõng lời chúc chung dành cho nhiều người
                  Không Subject, không Signature
                  Bổ sung thêm cái mặt cười loe hoe không động đậy
                  Này người, phải cười thôi, vì cuối năm, vì người bên cạnh, vì xung quanh…
                  Í ới gọi, hối thúc, dợm tắt cái cầu dao niêm phong bụi bặm
                  Ngày cuối năm ơi, shutdown thôi.

                  Ngày 4h trên Net

                  #24
                    meocon_thongminh93 13.08.2006 14:15:27 (permalink)


                    Lá gấp gáp vàng từ mùa chậm tới. Hong hóng treo lơ lửng loáng thoáng cười khẩy. Lá xanh kia như dáng dấp xanh hành vi xanh. Những chiến hữu và bè lũ cùng xanh như phiên bản. Nhân danh sự bề thế mà vênh vang ta xanh trẻ xanh non xanh hơn vỏ cây xanh hơn trời. Đầy sáng tạo tự do. Thang thảng rì rào reo khan cục cựa những chiếc lá trên cành ta xanh nhất. Khốn khó hòa vào đám xanh để được cùng xanh tự kỷ ám thị xanh. Các xanh cứ xanh trong sự khiên cưỡng của mình. Xanh loại trừ xanh. Cười vàng bàng bạc không thể xanh với những ý nghĩ không xanh.

                    Vàng như thể luân hồi vàng ta đây có thể vàng may mắn vàng tự thân vận động vàng. Đạo đức chân chính không lệch lạc sẽ dẫn tới La mã vàng. Hình bóng sai lầm thời xanh lãng đãng rơi không dư ba phủ nhận xanh. Khoái trá sấm truyền sự xanh không đáng có. Lèn sự bỡn cợt trong sắc vàng nhạt vàng nghệ vàng chóe vàng ệch vàng hơn nắng. Tự hào vàng đơn lẻ vàng lập dị nổi loạn vàng. Vàng hơn xanh vàng diệt vong vàng diệt vong cả xanh.

                    Ôi, đám lá mục. Xanh phải lụy vàng. Vàng phải trước xanh.


                    #25
                      meocon_thongminh93 13.08.2006 14:15:43 (permalink)
                      Vãn hồi 3

                      Tôi cố đánh lừa mình bằng những lý tưởng được định sẵn
                      Phiêu lưu không cảnh giác không dè chừng
                      Sự sống sáng tạo bị gò bó trong lý tưởng được áp đặt khuôn khổ
                      Quá khứ định kiến chảy ngược vào sự hồn nhiên dù có thương tích cũng là phong phú
                      Tôi mang gót A-sin ngây thơ thao túng cuộc sống mình
                      Bất chấp sự hao tốn cách ly tôi với thế giới
                      Thiết nghĩ, sau stress đâu còn là gì hơn nữa
                      Tôi mộng tử tôi sẽ chết đi để chết như những người sống hơn là điều ngược lại
                      Những cái rọ đời công chức lê mòn gót chân to bè cúi gập tấm phản lưng
                      Khinh bạc, khinh bạc.
                      Tôi không thèm trò đùa cảm giác để dối lòng người dối lòng mình
                      Tôi không thích nổi loạn đơn độc hay khoác lên bộ mặt giả tạo để an thân
                      Tôi kinh hãi : sống như một người chết
                      Sống đi sống đi sống như chết mòn, dần
                      Tôi quả là bất thường khi không a-dua vào những nói, cười, ăn, ngủ, chơi như mệnh lệnh vô hình mà guồng máy đã tạo ra những người-chết-mà-sống đó
                      Cuối cùng tôi cũng té, cũng vấp, cũng bật ngửa hay trào máu
                      Vì những cái xương hóc trong lưỡi, cái gai trong áo, cái đinh ngụy trang sau cánh cửa, cái hố dưới chân mình
                      Và cái đạp điếng người của người bạn sinh tử ngồi bên cạnh
                      Tôi cười ha ha ngạo nghễ
                      Ôi, sống như như như chết. Chết sống đây.

                      #26
                        meocon_thongminh93 13.08.2006 14:16:00 (permalink)
                        Vãn hồi 2

                        Có những lỗ đen vũ trụ xoáy ta vào cơn lốc chẳng thể nào thoát ra. Giằng co, giằng co. Sự ngột ngạt vây bủa. Xác tín về một tình yêu trầy trật. Ngập ngụa trong thứ ánh sáng nhờ nhờ hệ lụy từ những cao trào ngúm tắt.

                        Ai hú gọi ai trong sự thừa thãi vô tận. Tàn tích từ những thăng hoa vô hình và thủy tinh thô ráp và mảnh vụn của những biến cố hỗn độn. Thời gian đông cứng và giãn nở và lại đông cứng và lại giãn nở. Sự bỡn cợt cứ như là phiên bản của một khoái cảm không biên giới. Vào buổi chiếu mờ mịt bóng ảnh. Bất tử ma trơi.

                        Nàng đã trở nên vô sắc. Ta chỉ là tông đồ muôn đời mông muội và ký thác vào những giáo điều hoang tưởng. Biết ngày nào linh hồn hết quẫn bách để lầm lũi quay về những phán đoán tầm thường. Mà khuynh đảo : tình yêu là tất cả những gì ta có thể.


                        #27
                          meocon_thongminh93 13.08.2006 14:16:13 (permalink)
                          Vãn hồi 1

                          Xa khuất tiếng gọi của một hình nhân di động xuyên suốt con đường trắng xóa vôi tôi. Tiếng người về từ nẻo riêng không có cái nhìn đưa lối. Một ngày buồn như những ngày buồn. Tôi viết thêm một dòng trong quyển nhật ký đã đầy và chỉ còn trang cuối. Sau những ngày cười khóc lui cui.

                          Tiễn anh đi lần sau cùng của nỗi nhớ - của trái tim tôi. Mịt mờ đâu đó tiếng “yêu em” đã biến dạng và ngọng nghịu. Những ảo giác thừa thãi. Những níu ghì nhễ nhại mồ hôi. Những bế tắc bị từ khước. Tôi trở về những mộng ngày thấp thoáng liu xiu.

                          Rễ của sự quên đã bắt đầu sinh sôi trong vùng đất hoài vọng còi cọc, lau lách trong bụi mù hóa vãng. Tôi khánh thành mình.

                          #28
                            Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 28 trên tổng số 28 bài trong đề mục
                            Chuyển nhanh đến:

                            Thống kê hiện tại

                            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                            Kiểu:
                            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9