THƠ CỦA NGỌC BẢO AN
meocon_thongminh93 13.08.2006 14:29:45 (permalink)
Đặt một chân vào thay đổi rồi à?

Tường màu xanh nhé, xa lông bọc vải hoa, cửa sổ hướng ra hồ xanh ngát
Và đệm mút trắng tinh, và khăn tắm thơm mùi dầu cọ, và gối êm
Và những nét lượn trên vành môi xinh
Và tay trong tay, những va chạm khẽ khàng mà rung động
Để bình yên thấy đôi vai mềm, trên ngực nóng

Và đôi dép để ở đâu, mũ nữa, ngoắc vào đâu, đừng xa lạ!
Ôm đi, quên đi ngày cũ
Xa và nhớ!

Không, ngay đây thôi, một tiếng chuông nhà thờ, đừng khắc khoải
Một niềm yêu này, một hiểu nhầm này, một … tích tắc nữa
Oà vào đây trong khung cảnh cũ, cho lên màu nắng mới

Lộn xộn à, đúng thế, những bụi bặm và thức ăn thừa
Cho miu, cho ngoao, cho thế giới hư hỏng

Nhanh chân lên em, nhanh chân lên
Anh ơi, nhưng còn trái tim?

09-08-06

#1
    meocon_thongminh93 13.08.2006 14:30:06 (permalink)
    Tổn thương
    Đôi khi tổn thương rơi xuống từ đâu đó, theo chiều dọc hoặc ngang, và tuyệt nhiên, không có một bản sắc gì, hay có thể như một gương mặt — mắt to mũi to, miệng, môi gợi cảm và buồn. Em có tự hỏi tổn thương là khái niệm lỗi thời, và tất cả chúng ta đều muốn rũ bỏ, phỉ báng. Nhưng một chiều tổn thương ghé vai, nhìn em rất sầu muộn, rồi nói: Có khóc được nữa không? Có cần ôm không? Có cần yêu? Cần hôn? Như thể tổn thương vỡ lẽ chính mình đang nở ra tan tác những dư vị mới mà không có một mục đích rõ ràng hay một triết lý nhỏ nhặt. Vì đâu chúng ta cần những thứ khác? Tổn thương ngơ ngáo quay đầu vì biết rằng tất cả đã thiền, để tẩy chay tổn thương, tẩy thương tổn ra khỏi não, tựa muốn hình thành (hay hủy hoại) một thế giới mới được sắp xếp trật tự hay hỗn tạp nhưng đồng thanh nói:

    - Tao cóc cần mày!


    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9