Tập truyện "Uỷ mỵ" - Nguyên Anh
Nguyên Anh 15.08.2006 10:31:15 (permalink)
Chiếc xe cởi truồng
Ngày xưa, tôi và em quen nhau trong hoàn cảnh thật tình cờ. Chiều hôm đó, mưa rơi tầm tả, em và tôi cùng nhau trú mưa tại một mái hiên. Rồi hai đứa làm quen với nhau. Ngày tháng đã làm cho tôi và em càng xít lại gần nhau hơn.
Tôi thì nghèo, chẳng có gì xứng đáng với em nhưng em vẫn yêu tôi. Tôi rất trân trọng tình cảm đó của em. Mỗi tuần, chúng tôi thường đi chơi ở những nơi gần mà vui bởi vì tôi chưa có đủ tiền để mua một chiếc xe máy để chở em đi những nơi xa. Em rất thông cảm cho tôi để đền bù lại sự thiếu thốn đó tôi thường làm một bài thơ tặng em:
Tôi thèm khát hương thơm và mật ngọt
Nguyên chất tiên và nguyện vị trinh nguyên
Tôi van lạy cả cùng trời cuối đất
Cho đời này tôi luôn ở bên Nàng.
Em nghe tôi đọc thơ, em thường cười và chọc quê tôi :
- Đúng là có máu thi sĩ nhỉ?
- Cái gì? Em ghẹo anh hả?
- Ừ, đó thì sao?
Thế là tôi rượt em. Trong người tôi có máu làm nhà thơ thiệt bởi vì ba tôi cũng là nhà thơ. Tôi thương ông lắm! Má tôi đã bỏ hai cha con tôi đi từ lúc tôi còn nhỏ. Ba tôi không bao giờ nhắt lại bà bởi ông không muốn gieo rắc vào đầu tôi những suy nghĩ ghét má. Nhắc đến ba tôi sao tôi càng thương ông nhiều hơn. Tôi dắt em về gặp ba.
Ba tôi gặp em, ông cười, ông nói:
- Con đẹp lắm! giống má thằng Chương ngày xưa.
Sao ba lại nhắc má, ba đã quên má rồi mà. Hay ba lại nghĩ em giống má tôi. Không, tôi không muốn em giống má đâu.
Ba tôi gặp riêng tôi, ba khuyên:
- Con chọn cô gái ấy cũng được. Nhưng con sẽ gặp nhiều đau khổ trong tình cảm. Con biết vì sao không?
- Dạ không.
- Bởi vì con có máu nhà thơ như vậy sẽ làm con luôn sống lãng mạn. Nhưng con hãy nghĩ xem, cô gái kia có chịu sống lãng mạn giống con không. Cô ta chịu không nỗi cách sống ấy thì cô ấy sẽ rời bỏ con mà đi giống như má con ngày xưa đã bỏ ba ra đi.
Trên đường đi, tôi luôn nghĩ đến những lời của ba. Tôi không muốn em vụt mất khỏi đời tôi. Thôi! cứ để thời gian trả lời chuyện này.
Tôi đã mua một chiếc xe máy đó là xe 81, tôi đặt tên cho nó là “ chiếc xe cởi truồng” bởi vì xe không có bửng, không có gì để che trở nó hết, nó chỉ biết chạy thôi. Cái tên xe tôi đặt, tôi và em luôn mắc cười khi nhắt đến.
Bây giờ, cuối tuần nào, tôi và em đều có thể đi chơi ở những nơi xa. Chúng tôi rất vui khi có những khoảng khắc bên nhau. Tôi hỏi em:
- Em mãi ở bên anh chứ?
- Ừ - Em đỏ mặt khi trả lời
Tôi ôm em vào lòng, câu trả lời của em đã làm tôi an tâm với những lời khuyên của ba mình.
Tôi và em đã quen nhau được một năm. Nhưng cắc cớ sao hai đứa lại chia tay nhau trong cái ngày kỉ niệm 1 năm quen nhau. Em đã rời bỏ tôi thật rồi, em đã dọn lên Sài Gòn để cưới chồng. Sao em lại nuốt lời thề giữa hai đứa. Giờ đây tôi mới tin vào lời khuyên của ba. Em đã ra đi giống như má. Sao số phận lại đẩy đưa tôi làm thi sĩ. Tôi muốn có em, tôi khóc thật nhiều, khóc như một đứa trẻ con. Nhưng khóc nhiều em có về với tôi đâu.
Em xa tôi được một tháng, vậy là em đã làm vợ người ta được một tháng rồi, một tháng trời tôi đau khổ, tôi viết biết bao nhiêu bài thơ tình uỷ mỵ. Tôi thử gửi những bài thơ lên báo , ai ngờ lại được đăng. Họ mời tôi lên Sài Gòn, nhân dịp này tôi sẽ đến thăm em. Nhưng như vậy có ngại ngần lắm không? Nếu đến gặp em thì chồng em sẽ nghĩ em là lăn nhăn và sẽ đối xử tệ bạc với em. Thôi, tôi không thăm em nữa.
Đến Sài Gòn, tôi mang theo chiếc xe “cởi truồng” theo để dễ tiện đi lại. Những người ở toà soạn báo chuẩn bị chỗ ở cho tôi rồi. Tôi ở lại đất Sài Gòn chỉ được một tuần, thời gian rất ít mà tôi lại rất nhớ em.
Tôi có địa chỉ của em trong tay, tôi cứ thế mà lần theo. Đến nhà em, trời cũng đã khuya và cũng đang mưa. Hình như em nhận ra tiếng của chiếc xe “cởi truồng” hay sao mà tôi thấy em đã ngồi ở cửa sổ lầu từ lúc nào. Em nhìn tôi dưới mưa, khoé mắt em ướt đỏ. Hai mắt tôi cũng chảy nước nhưng tôi không biết đó là nước mưa hay là nước mắt của mình nữa.
Tôi và em chỉ nhìn nhau thế thôi. Trong ánh mắt em tôi cảm nhận rằng em nói với tôi : “ Anh hãy về đi và hãy quên em. Giờ tìm nhau nữa làm gì, em đã làm vợ người ta rồi.” Em vào phòng và đóng cửa sổ lại.
Mưa lạnh quá! Em cũng lạnh lùng giống mưa! Em đã bỏ mặc tôi ở dưới mưa, tôi không trách em đâu bởi vì giờ đây em đã là cá chậu chim lồng, có chủ rồi. Tôi chẳng là gì của em cả sao mà có thể trách em. Không biết em ở nhà chồng có vui và được sung sướng không? Mà sao tôi thấy thương em quá! Em gầy đi rất nhiều và xanh xao nữa!
Nhìn em như vậy thật đau lòng nhưng biết làm sao. Em xa tôi chỉ vì tôi là thi sĩ nghèo nàn chẳng có gì xứng với em. Người ta nhà cao cửa rộng còn tôi thì một nhà cấp 4, người ta đi xe hơi còn tôi đi chiếc xe “ cởi truồng”, … Tôi mãi là người thua thiệt, nếu có được em thì tôi cũng chẳng thể cho em một cuộc sống sung sướng như em luôn ước ao. Thôi, tôi chúc em luôn được hạnh phúc, tôi sẽ quên em và chiếc xe “cởi truồng” của hai đứa cũng vậy nó sẽ quên đi cô chủ dễ thương ngày nào.
Cơn mưa tối nay lạnh quá! Nó đã cuốn hết những kí ức về em trong tôi rồi.
Tôi đã thật sự quên em!
#1
    Nguyên Anh 15.08.2006 10:33:08 (permalink)
    CON GẤU BÔNG BỊ CỤT TAY
    Trần thương mẹ nhiều lắm! Bởi vì mẹ em tần tảo bao năm qua để nuôi em khôn lớn, ăn học. Bố em thì bỏ mẹ con em từ lúc em mới vừa lọt lòng, nên Trần chỉ có mẹ để nương tựa và hưởng sự ấm áp của một gia đình thiếu người trụ cột.
    Mẹ Trần là một người chịu thương, chịu khó, quyết chí nuôi con ăn học để cho đời con phải hơn đời mình không phải chạy trực vựt kiếm cái ăn, cái mặc.
    Hai mẹ con họ sống thật hạnh phúc bên nhau ở căn nhà lá của người dì thương tình cho. Hằng ngày mẹ Trần đi rửa chén cho nhà hang, tuy đồng lương không bao nhiêu nhưng cũng lo được cho mình và đứa con trai đầy đủ. Bởi vì thương mẹ nhiều lắm nên Trần cố gắng học để làm mẹ vui bằng những thành tích cao như em đã được học sinh giỏi nhiều nằm liền, thi học sinh giỏi cấp quốc gia … Mỗi lần được thành tích cao như thế, mẹ em đều thưởng cho em những món quá nhỏ. Những món quà này đều được Trần bảo vệ kĩ càng, nguyên vẹn và em quý chung hơn thứ gì nhất!
    Một ngày kia, Trần đi ngang qua tiệm đồ chơi, em đã để mắt tới con gấu được trưng bày tại tủ kín. Con gấu bông đó rất đẹp! Trần ước sao có được nó nhưng đó chỉ là ước mơ thôi vì con gấu bông đó rất đắt tiền. Trần biết với đống lương của mẹ thì làm sao mua được nó. Trần hận mình quá! tại sao được đẻ vào một gia nghèo nàn, thiếu thốn. Trần đột nhiên giận mình vì sao lại có suy nghĩ ấy, tuy nghèo nhưng mình không được hờn trách số phận vì đời còn dài và mà nghèo nhưng mình có mẹ - một tình yêu thiêng liêng và cao cả. Nếu một mai Trần trở nên giàu có nhưng em sẽ mất đi những kỉ niệm, em không thể cảm nhận được làn hơi ấm từ tình thương, mùi mồ hôi cực khổ của mẹ. Những thứ đó đã vào máu, vào tim không thể nào thiếu được đối với cuộc đời của Trần.
    Trần cứ đứng ngẩn ngơ nhìn con gấu bông và suy nghĩ lan mang. Mẹ Trần biết được điều đó nhưng làm sao được.
    Tối đó, như thương lệ mẹ Trần lấy bàn tay chai sần của mình vuốt ve lên cằm, lên má, lên tai đứa con trai bé bỗng của mình. Bà buộc miệng nói :
    - Bộ con thích con gấu bông ở tiệm tạp hoá gần trường lắm hả?
    - Sao mẹ biết? - Trần ngạc nhiên hỏi
    - Ừ, thì mẹ đi gặp con cứ đắm nhìn nó
    - Con thích nó thật! Nhưng con cũng không cần nó đâu!
    - Sao vậy?
    - Bởi vì con biết gia đình mình không có đủ khả năng mua nó. Nó bằng tổng số lương ba tháng của mẹ làm với số tiền đó có thể lo được nhiều chuyện trong gia đình mình.
    Từ nơi khéo mắt của mẹ Trần có hai giọt nước mắt chầm chậm ứa ra vì nghe đứa con trai nói quá cảm động. Trần thấy mẹ khóc, em hiểu nguyên nhân nên em cũng khóc theo. Mẹ Trần ôm con vào lòng :
    - Con nín đi! – Bà gạt nước mắt cho Trần
    - Dạ, nhưng mẹ cũng phải đừng khóc nữa
    - Mẹ đâu có khóc bụi bay vào mắt mẹ đó mà!
    - Thôi cũng khuya rồi, hai mẹ con phải ngủ thôi.
    Chuyện về con gấu bông đã yên lặng được một tuần. Trần không còn hằng ngày nhìn nó nữa. Em đang chú tâm vào ôn thi học kì để được kết quả tốt.
    Bao nhiêu công sức của Trần cũng được đền đáp. Em đã được học sinh giỏi và còn được xếp vào hàng “ top ten”. Trần mừng lắm và mẹ em cũng vậy!
    Tối hôm đó, nhưng thường lệ mẹ Trần cũng vuốt ve con :
    - Con hả lại mở tủ quần áo đi
    Trần ngạc nhiên khi nghe mẹ nói vậy, em liền đi ngay. Khi mở tủ ra Trần thấy một con gấu bông y hệ con gấu bông ở tiệm đồ chơi nhưng có điều con gấu bông nay nó bị cụt tay.
    Mẹ Trần hỏi:
    - Con thích nó chứ? Mẹ mua nó tại cửa hàng bán đồ chơi cũ với số tiền mà bấy lâu mẹ để dành. Tuy nó không đẹp bằng con gấu bong ở tiệm đồ chơi gần trường mà nó còn bị cụt tay nữa nhưng đây cũng là phần thưởng mẹ tặng con khi con có thành tích tốt.
    - Nó đẹp lắm mẹ ơi! Nó đầy ý nghĩa, con gấu cụt tay này con rất yêu nó vì nó là cả tình yêu của mẹ đối với con - Trần vừa nói, vừa khóc.
    - Con cũng có một món quà tặng mẹ.
    - Quà gì?
    Trần tới ôm mẹ và hôn mẹ thật nhiều! Em muốn những kỉ niệm về mẹ là mãi mãi sẽ không bao giờ quên lẵng vào dòng thời gian và câu chuyện về con gấu bông bị cụt tay sẽ mãi mãi là một cậu chuyện được em ấp ủ vào trái tim nhỏ bé của mình.

    #2
      Nguyên Anh 15.08.2006 10:37:34 (permalink)
      Đứa con gái của gia đình ly hôn
      - Ly! Mày đi theo ba mày hay theo tao - Mẹ tôi hỏi
      - Con muốn có cả ba và mẹ, con không muồn gia đình mình mỗi người một nơi đâu! – tôi nuốt nước mắt.
      - Con hãy chọn đi! mẹ và ba sống không hợp nên mới thế. Con muốn thấy ba mẹ phải chung sống với nhau không hạnh phúc sao? – Ba tôi khuyên tôi.

      Thế là ba mẹ tôi đã ra toà án và ly hôn nhau. Tôi được toà án cho về ở với mẹ. Sống với mẹ cũng được miễn là tôi không muốn thấy một gia đình toàn là tiếng cãi nhau suốt ngày. Tôi không biết mẹ tôi là nghề gì mà tối nào mẹ cũng về trễ.
      Ôi! Sao tôi phải sống trong một khung trời ngột ngạt thế. Ba tôi thường xuyên đến thăm nhưng mẹ không cho vào, bà còn chửi ông té tát. Tôi ba tôi quá! Chắc ông giờ nhớ tôi lắm, tôi cũng vậy.
      Mẹ và tôi dọn đến Gò Vấp, mướn một căn nhà nhỏ. Nơi lạ lẫm, tôi rất cô đơn. Mẹ không có còn thương tôi nữa hay sao mà bà cứ về trễ, bỏ mặc tôi trong căn nhà. Giờ thì tôi mới biết bà đi đâu, bà đi đến vũ trường đầy đèn và có nhạc ình ỏi. Thầy giáo nói vũ trường là một nơi không tốt nhưng sao mẹ lại đến.
      Mẹ đâu biết tôi đang bị bệnh gần một tháng nay. chắc bà cho tôi yếu đối lắm. Tôi đan tặng bà cái khắn len để giữ ấm, mong nó sẽ bảo vệ bà với cái lạnh ngoài kia.
      Giờ đã 12 giờ rồi, sao mẹ chưa về để ăn sinh nhật của tôi chắc mẹ quên rồi. Một năm sinh nhật thật buồn tẻ, không có ba mẹ, không bạn bè, người thân, không bánh kem chỉ có những chiếc bánh nhỏ và trai rượu tôi lấy trong tủ lạnh cùng tôi đón mừng sinh nhật. Tôi muốn uống rượu thật nhiều để quên đi hiện tại và nó sẽ giúp tôi trở thành người lớn. Lớn rồi có thể tự lập, thoát khỏi tình cảnh như thế này.
      Ôi đúng là diệu kì, rượu giúp tôi quên tất cả và cũng khơi dậy cái ngày mẹ dắt thằng đàn ông khôn nạn kia về nhà. Nó nhìn tôi với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Cái khăn len tôi đan cho mẹ, bà đâu cần đến bà chỉ thích cái khăn nào mắc tiền mà mấy thằng đàn ông kia tăng thôi.
      Rượu đúng là con dao hai lưỡi. Người ta nói rượu có thể làm điều ước thành sự thật. Tôi bây giờ chỉ ước rằng có ba và mẹ thôi.
      Đúng là sự thật khi tôi thực dậy tôi đã thấy ba mẹ trước mắt đó không phải là mơ mà sự thật. Tôi muốn gọi ba mẹ hãy lại gần con và ôm con vào lòng như thời bé bỏng. Nhưng sao tôi không thể nói được, toàn người tôi đều bị phỏng chắc hôm qua do uống rượu nên đã xảy ra hoả hoạn. Nhưng tôi không trách mình vì giờ đây tôi đã được gặp ba lẫn mẹ nhờ mình bị phỏng.
      “ Ba mẹ ơi hãy lại gần bên con đi!”.

      #3
        Nguyên Anh 15.08.2006 10:39:40 (permalink)
        Tại thu …
        Mùa thu trong đời mỗi người đều mang lại một nỗi buồn lắng đọng trong lòng về một chút kỉ niệm ngọt ngào của quá khứ. Mùa thu là mùa của lá rụng, mùa tan nát cõi lòng, mùa chia tay của những đôi tình nhân.
        Tôi và em cũng đã chia tay nhau trong mùa thu dịu êm. Tại sao vậy? – Đó là câu hỏi mà tôi tự hỏi lòng mình tại sao em đành vứt bỏ những kỉ niệm của hai đứa trong suốt bao năm quen nhau. Câu trả lời đúng cho câu trả lời ấy chỉ có thể là người đặt ra câu hỏi. Tôi tìm em để hỏi lí do em chia tay tôi.
        - Tại sao em lại chia tay anh vậy? – tôi hỏi em.
        - Thôi, anh đừng nhắc tới chuyện đó nữa, chúng ta đã hết với nhau rồi nhắc lại chỉ thêm đau cho hai đứa thôi!. – em trả lời tôi phũ phàng.
        - Không, anh muốn biết lý do. Hay em đã tìm ra người hay hơn anh hay anh đã có chỗ nào không làm em hài lòng. – tôi bắt đầu chảy nước mắt.
        - Không, anh rất tốt với em, anh không có làm gì làm em mất lòng và em cũng không có tìm người mới tốt hơn anh. Nhưng em nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây sẽ tốt hơn. – em nói xong phũ phàng quay bước đi.
        Kể từ ngày hôm ấy, tôi không còn gặp em nữa. Vài ngày sau, tôi nhận được thư, khi mở bao thư thì hiện ra một chiếc lá thu, trên lá thu có những nét chữ quen thuộc của em. Sao em không viết cho tôi trên giấy mà lại viết trên chiếc lá thu. Hay là em lại muốn khơi dậy nỗi buồn trong tôi - chiếc lá ấy tượng trưng cho mùa thu, mùa của buồn bã. Tôi chưa đọc nội dung trên lá mà lòng tôi đã thấm buồn. Trên lá, em đã viết gì? Em đã viết:
        “… Xin anh hãy quên em đi, chắc trên đời này em không tìm ra người đàn ông thứ hai giống anh. Trong suốt thời gian ở bên anh, em đã rất vui, rất hạnh phúc. Khi chia tay anh, em cũng rất đau khổ chẳng hơn gì anh đâu! Anh hãy đi tìm hạnh phúc mới và quên em đi! Em van anh đấy! …”
        Em tưởng vài dòng của em có thể dễ dàng làm tôi quên em đi sao? Em sai lầm rồi, nó làm tôi yêu em nhiều hơn và mang đến cảm giác cho tôi rằng tôi là kẻ có lỗi mặc dù em cố biện minh cho tôi rằng vô tội.
        Sao mùa thu cứ kéo dài mãi thế! Em đã chuyển nhà rồi, em không cho tôi một lời tạm biệt trước khi đi. Đó là hành động vô tình của em. Tôi đã đi tìm em suốt, hết đến tìm những chỗ mà ngày xưa hai đứa thường đến rồi tôi đi tìm bạn bè em để hỏi thăm, bọn họ đều trả lời là “ Không biết” thật hay họ đang cố giấu sự thật về em cho tôi khỏi phải đau khổ. Tôi sực nhớ đến bác em, bác Tứ - bác là tu sĩ ở giáo đường gần nhà tôi. Ngày xưa, tôi và em thường đến giáo đường thăm bác lắm! Bác rất tốt với tôi và tôi cũng rất quý bác. Đến giáo đường tìm gặp bác Tứ, tôi thật hồi hộp không biết làm thể nào. Một người đàn ông mặc bộ đồ tu sĩ có mái tóc điểm bạc đến gần tôi.
        - Cậu tìm tôi à?
        - Vâng, Cha có nhận ra con không? Con là bạn trai của Thu Hà nè.
        Ông nhìn tôi một hồi rồi chậm rãi nói:
        - Tôi nhận ra cậu, tôi biết mục đích hôm nay của cậu tìm tôi là gì rồi…… Gia đình của tôi đã hứa gã Thu Hà cho một gia đình khác ở Mỹ lâu rồi, kể cả nó cũng không biết điều đó chỉ có những người lớn biết thôi. Gần đây, ba nó làm ăn thua lổ nên đành phải gã nó để được sự giúp đỡ của nhà trai. Cuộc hôn nhân này, Thu Hà rất phản đối nhưng vì chữ hiếu nên nó mới đồng ý. Xin cậu đừng trách nó.
        Tôi nghe bác Tứ nói sao lòng thương em vô kể, em đã hy sinh hạnh phúc đời mình để giúp ba. Chắc em giờ phải chịu khổ tại đất khách quê người. Tôi mong cho chồng em sẽ đối xử tốt và yêu em nhiều hơn tôi.
        Tôi tự nhũ thôi đừng thương em nữa, cứ để em vào dĩ vãng xa xôi, mình hãy sống với thực tại, sống sao cho tốt hơn mình ngày xưa khi quen em. Cứ để mùa thu trôi mà đừng đá đọng đến nỗi buồn khi thu đến vì biết chắc ở phương xa em đang được hạnh phúc và trong tim em có khoảng trống dành riêng cho tôi.
        Thôi, tạm biệt em, mối tình thu của tôi.!

        #4
          Nguyên Anh 15.08.2006 10:40:57 (permalink)
          Tình yêu là tất cả.
          Buổi chiều tà buông xuống, Hoàng vẫn chưa về nhà, anh đang nhặt lại những chiếc lá mùa thu của kỉ niệm xưa giữa anh và Thuỷ.
          - Thuỷ ơi! Em giờ ở đâu? – Hoàng gọi thầm, anh bắt đầu rưn rưn nước mắt.
          Hoàng nhớ Thuỷ nhiều lắm! Ngày xưa cả hai lúc nào cũng quấn quít bên nhau không có gì có thể chia rẻ được. Nhưng hạnh phúc ấy không được bao lâu, Thuỷ đột ngột bị tai nạn và biến mất khỏi cuộc đời Hoàng.
          Kể từ ngày Thuỷ gặp tai nạn, Hoàng không gặp được cô mà chỉ biết rằng Thuỷ còn sống qua các bạn bè, chỉ thế thôi!
          Hoàng đi tìm Thuỷ hết tất cả chỗ mà ngày xưa hai đứa thường tới, hết hỏi bạn bè rồi đến tìm gia đình Thuỷ. Nhưng không một ai chịu nói cho Hoàng nghe hết. Không phải vì họ tàn nhẫn đâu mà tại vì họ không muốn cho Hoàng biết rằng Thuỷ bị di chứng sau vụ tai nạn đó, nó đã cướp đi giọng nói ngọt ngào và những lời lẽ yêu thương của Thuỷ, vâng Thuỷ đã bị câm, cô không còn nói chuyện được làm sao dám ra gặp Hoàng. Thuỷ nghĩ nếu mà Hoàng biết thì sẽ là nhát dao đâm nhói vào tim anh. Sao Thuỷ không nghĩ rằng tình yêu sẽ làm con người vượt qua tất cả.
          Hoàng rất yêu Thuỷ! Vì cả hai đều là mối tình đầu của nhau, đã từng trao cho nhau những nụ hôn e ấp của buổi ban sơ, những lời ái ân của tuổi mới lớn dù bây giờ cả hai đều đã trưởng thành. Hoàng không sao quên được Thuỷ - người em gái thích nhặt hoa phượng mỗi khi hạ đến và để đầy giỏ xe trở về. Hoàng nhớ thuỷ bao nhiêu thì anh càng yêu bài “ Phượng hồng” bấy nhiêu.
          “… Mối tình đầu của tôi là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp, là áo ai bay trắng cả giấc mơ, là bài thơ còn in hoài trong vở giữa giờ chơi mang đến lại mang về…” Những lời lẽ trong bài hát thật trong sáng, trinh nguyên như mối tình không vấn vươn một chút bụi trần.
          Hoàng vào tình trạng thất tình – anh càng ngày càng ốm, ít nói, cứ đi lang thanh ngoài đường như một gã điên, anh không đi làm, bỏ bê mọi việc - Mọi người ai nhìn cũng thấy thương và thông cảm nên họ quyết định kể hết sự thật cho Hoàng nghe mà bấy lâu nay họ giấu.
          Hoàng nghe xong chuyện, anh oà lên khóc như chưa bao giờ được khóc. Anh càng yêu Thuỷ nhiều hơn!
          Hai năm sau đó, Thuỷ đang ngồi trong phòng thì có một người bạn vào đưa cho cô tấm thiệp hồng. Thuỷ ra dấu với bạn:
          - Của ai vậy?
          - Đọc đi rồi sẽ biết? - Người bạn nói.
          Thế là Thuỷ đọc, cô bỗng khóc khi đọc tới hang “ Chú rể : NGUYỄN VĂN HOÀNG”. Cô nghĩ : “Anh Hoàng đã đám cưới và đã quên được mình thật rồi! Sao anh còn mời mình nữa.”
          Bỗng Hoàng từ đâu bước vào phòng Thuỷ, anh ra dấu với Thuỷ:
          - Em hãy xem cô dâu là ai?
          Thuỷ vô cùng ngạc nhiên khi thấy Hoàng và càng ngạc nhiên hơn là anh biết nói ngôn ngữ dành cho người câm. Thuỷ vô cùng sung sướng khi thấy cô dâu là mình, cô không biết nói sao. Bây giờ, Thuỷ mới hiểu tình yêu sẽ làm con người vượt qua tất cả để có nhau.
          Thì ra là trong suốt hai năm qua, Hoàng vì quá yêu Thuỷ nên anh quyết tâm học ngôn ngữ của người câm đề sau này có thể nói chuyện với Thuỷ như người bình thường.
          #5
            Nguyên Anh 15.08.2006 10:43:15 (permalink)
            CUỐI ĐỜI GIANG HỒ
            Hắn là một tên giang hồ khét tiếng một thời mà bất kỳ tên giang hồ nào cũng phải ngán. Hắn coi nhà tù là bạn, coi khám là người thân bởi vi hắn ra vào như ăn cơm bữa với nhiều thành tích như: trộm cướp, giết người, đâm thuê, chém mướn, hành hung. Hắn có một tiểu sử thật nổi cộm: 15 tuổi bỏ nhà đi bụi đờI, 17 tuổi tham gia băng cướp đường phố, 25 tuổi bắt đầu giết người, 30 tuổi làm thân cận cho đại ca, tám năm sau đó hắn phấn đấu thành đại ca luôn. Những dấu ấn của thời oanh liệt được lưu giữ qua những vết sẹo do bị đâm, bị chém và huy hoàng nhất là hình con rồng được xậm trên lưng dành cho những thủ lĩnh.
            Mọi khi làm xong nhiệm vụ nào, như thông lệ hắn chia tiền sòng phẳng cho anh em nên ai cũng quí hắn vì đồng tiền nhưng hắn đâu biết cái điều đó, hắn vui sướng lắm khi thấy chúng quí trọng mình.
            Nhưng sao hắn không nghĩ rằng trong vài năm nữa hắn sẽ được gì và mất gì như đại ca của hắn trước đây.
            Muốn biết câu trả lời thì hãy để thời gian trả lời. Hắn sẽ bị tuổi già lấn áp với một cơn bệnh hậu. Hắn không còn sức khoẻ để dẫn dắt, lo cho anh em. Theo lẽ tự nhiên gọi là đào thải. Hắn sẽ bị thay bởi một thằng đàn em trẻ hơn. Thế là nữa đờI trôi qua, hắn sẽ nhìn vào cuộc đời và thấy mình được những vết sẹo ghê tởm trên người, con rồng trên lưng, những đồng tiền bất chính, những lời sỉ vả của xã hội, những giọt nước mắt của gia đình, ngườI thân và của người nhà nạn nhân mà hắn hại. Hắn mất đi tất cả công dang, sự nghiệp, gia đình. Những cái đó thật là cần thiệt cho con ngườI mà hắn đã để mất. Hắn coi như là kẻ vứt đi cho xã hội.
            Đó là cuối đời của một đại ca có tiếng tăm trên giang hồ.
            #6
              TTL 03.09.2006 15:21:17 (permalink)
              Chào Nguyên Anh,

              Truyện đã đem vào TV. Mời NA vào xem

              http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n4nvntnqn31n343tq83a3q3m3237nvn

              Cám ơn NA đã đóng góp bài vở cho TV.
              Chúc vui và sáng tác mạnh

              Tình thân,
              ttl
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9