NHỮNG VẦN THƠ TÔI YÊU
Hải Triều Tiên Sinh 16.08.2006 08:37:15 (permalink)
Ta trở về với cõi sống riêng ta. Thổn thức tìm lại nét thơ ngây của những này xưa cũ, cháy bỏng một nỗi đau khắc nghiệt đến nao lòng.

Hỡi NGƯỜI THƠ!
Hãy cho ta ngắm nhìn những cánh hoa mỏng manh đầy màu sắc; Hãy cho ta được nâng niu những chồi lá đang khát khao sự sống của thế giới vĩnh hằng.

Hỡi NGƯỜI THƠ!
Hãy cho ta được một lần đồng điệu cùng với những phảng phất u buồn của cõi lòng đang xao động đầy tình thương và luyến nhớ; Hãy cho ta được vui cùng những niềm vui say bất tuyệt của Người trong sắc màu rực rỡ của ánh sáng ban mai.

Dịu dàng, hương toả giữa đời là những đắm say và niềm tin yêu cuộc sống. Cuộn nhẹ vào lòng với những cảm xúc đang thổn thức đầy vơi. NGƯỜI THƠ ơi, đừng trách ta, một hồn thơ đã từng hơn một lần đồng điệu, hãy để ta được bơi trong dòng sông đầy hư ảo này để ta có được đôi phút thảnh thơ, để ta hoà cùng người trong mỗi cung say của đất trời, của tin yêu khắp cõi.

Đừng trách ta khi ta yêu thơ người, bởi yêu thơ người dẫu sao cũng chỉ là hoà điệu tâm hồn mà thôi; nhưng cũng chẳng sao, yêu thơ người cũng là một lần mà cảm xúc của người được thăng hoa mà ta đã tình cờ bắt lấy.

Người hãy cứ vui say với cõi sống riêng mình, ngàn vạn lần hãy bỏ qua cho sự yêu thích trong ta về những xúc cảm của NGƯỜI THƠ. Nếu bất chợt có thấy những mảnh nhỏ cảm xúc của mình nơi đây, xin người hãy dừng chân ghé lại và thảnh thơi bước tiếp để HỒN THƠ này sống trọn với yêu thương.

HT thủ bút.
#1
    Hải Triều Tiên Sinh 16.08.2006 08:43:18 (permalink)
    Có mấy khi ta se sẽ nhận ra rằng, những nhánh cỏ dưới chân, chúng cũng có một tình yêu, một số phận, một khắc khoải ước mơ được thể hiện mình. Chính từ những gì là giản dị nhất ấy, tình yêu thương sẽ vẫn âm ỉ cháy, tất cả diễn ra theo đúng quy luật của thế giới tự nhiên, chẳng ồn ào mà đầy lặng lẽ.
    Sẽ có lúc, chợt thấy mình chếnh choáng, sẽ thấy mình hụt hẫng mà chẳng biết tại sao, ngó xuống bước chân, chợt nhận ra cả một trời trống vắng. Đã đến lúc chợt nhận thấy mình đã yêu thương những điều giản dị nhất tự lúc nào cũng chẳng hay. Nó đã trở nên quá đỗi nhịp nhàng, rơi đầy và khoả lấp mọi tâm tư, trầm lắng trong ấy là biết bao sự yêu thương được chân thành gửi gắm.


    CỎ
    Đặng Hoài Anh
    31/05/06

    Đừng ví em là biển
    Bởi em chẳng bao dung
    Biển ôm ấp nhớ mong
    Em cồn cào hờn giận

    Đừng ví em là sóng
    Sóng bạc đầu yêu thương
    Em nông nổi thất thường
    Dịu dàng kia nhường biển

    Đừng ví em là bến
    Bởi em chẳng khạo khờ
    Thề suốt kiếp đợi chờ
    Một cánh buồm khuất gió

    EM chỉ xin là cỏ
    Rải êm đường anh đi
    Dẫu mai có chia ly
    Cho anh màu hy vọng

    Em sẽ ươm mầm sống
    Từ 1 nhành cỏ thôi !

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2006 09:02:25 bởi Hải Triều >
    #2
      Hải Triều Tiên Sinh 16.08.2006 09:01:41 (permalink)
      Lời hát ru đưa ta về thuở bé, Câu hát đồng dao theo ta lớn mỗi ngày; Lời hát giao duyên gắn con tim hoà say nhịp bước. Anh hát cho em nghe, dẫu chẳng thể nắm giữ trái tim tim em. Anh hát mà lòng bồi hồi quá đỗi: "Nếu không yêu, em đừng nhủ lòng thương". Khúc tự ru lại thêm một lần ảo vọng.
      _____________________________


      ANH HÁT EM NGHE
      Quán Thánh, 11.08.2004
      Đoàn văn Nghiêu

      Anh xin làm ca sỹ hát em nghe
      Bởi với anh em là tất cả
      Hát cho riêng em mong dịu cơn nắng hạ
      Hát cho riêng mình vơi nỗi nhớ mùa thu.

      Dẫu chẳng mượt mà như câu hát ru
      Nhưng với tình yêu thực lòng anh xin hát
      Chất giọng nhuốm phong trần gió cát
      Vụng về, anh vẫn hát em nghe.

      Dịu không em cơn nắng cuối hè
      Cái giọng chua rè vẫn mơ làm ca sỹ
      Em có thấy quê mùa uỷ mỵ
      Có thế nào anh vẫn hát em nghe.

      Anh chẳng buồn nếu em có chê
      Bởi yêu em nên anh vẫn hát
      Anh sẽ hát như chưa bao giờ được hát
      Bản tình ca vang vọng đất trời.

      Hát cho em - anh hát cho đời
      Hát cho một mối tình dù mai sau đơn bạc
      Hát để dấu nỗi buồn cay nghiệt
      Một tình yêu đơn phương.

      Nếu không yêu em đừng nhủ lòng thương
      Đừng thả ánh sao rơi cho lòng anh mộng tưởng
      Xin em cứ thờ ơ cất bước
      Coi như anh rong hát qua đường.

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2006 09:03:06 bởi Hải Triều >
      #3
        Hải Triều Tiên Sinh 16.08.2006 09:14:18 (permalink)
        Nỗi nhớ thẳm sâu đến tột cùng, như lỗ đen huyền kỳ của vũ trụ bao la. Nỗi nhớ càng nhiều ta lại càng thổn thức. Đã mấy ai thù ghét nỗi nhớ bao giờ, nếu có, chắc cũng chỉ là khoảnh khắc dối lòng mà thôi. Đong đầy trong cõi thâm u tận cùng của tâm tưởng, nỗi nhớ vẫn vò xé tim nhau, "Câu thơ chiều theo gió căng ra; Tìm đến người xa, đo chiều dài nỗi nhớ". Đo được không hỡi những con tim đang dặt dìu nhịp bước?
        _____________________________________


        NỖI NHỚ

        15.08.06
        VANNH

        Có thể nào đong đầy nỗi nhớ không em
        Khi giọt nắng mong manh ngày cuối hạ
        Nghe xào xạc heo may vờn khóm lá
        Hoa thu mình chờ sương sớm mùa thu.

        Lời thề nào nay thành tiếng hát ru
        Đâu hẹn ước tan những chiều nắng gió?
        Giọt lệ vương khơi nguồn nỗi nhớ
        Xuôi theo dòng năm tháng đến mênh mông.

        Nỗi nhớ bác cầu từ biển bắc trời đông
        Gieo hy vọng sáng những vầng tinh tú
        Dục dã nhịp tim người lữ thứ
        Muôn màu sắc đợi chờ ấp ủ hương hoa.

        Câu thơ chiều theo gió căng ra
        Tìm đến người xa, đo chiều dài nỗi nhớ
        Thu tím cả khỏang trời, ngàn trong nhịp thở
        Dục con đò về bến cũ ngày xưa.

        Cung đường chiều ai đã đón đưa
        Nay lá vàng rơi dấu gót son một thủa
        Nghe trong lòng bừng lên ngọn lửa
        Bởi điêu tàn phủ bóng mát thời xanh.

        Thu đã về trong nỗi nhớ mong manh.
        #4
          Hải Triều Tiên Sinh 16.08.2006 09:33:43 (permalink)
          Mỏng manh như sợi tóc giữa đôi bờ của thù hận - yêu thương; sự sống - cái chết. Mùa thu - lá xa cành, những cọng lá vàng tơi tả. Thất vọng, thất bại đang chầu chực trên mỗi bước chân ta. Nghiêng ngả giữa đôi bờ sống - chết, vẫn hướng về em, hướng về nụ cười, về giọt nước mắt đã từng làm tim ta đau nhói...

          __________________________________________________


          Mùa Thu Tôi Chết
          Đông Hòa

          Mai tôi chết vào mùa thu lá đổ
          Lá khô vàng đổ lấp phủ mộ tôi
          Mây trên cao gió thoảng từng hồi
          Như đưa tiễn tôi về trong ký ức.

          Mai tôi chết còn đâu từng đêm thức
          Mộng ngày qua thôi vứt bỏ cả rồi
          Chỉ thương em ôm một bóng đơn côi
          Trong trăng muộn ai vỗ về ân ái.

          Mai tôi chết hoa mộ tôi em hái
          Một cành hoa trong buổi sớm mai
          Gió heo may lay đọng cánh tay ngà
          Như mơn nhẹ cho hồn tôi thanh thản.

          Mai tôi chết qua ngày vào quên lãng
          Không than van cũng mất tiếng thở than
          Xin em quên những giấc mộng đêm vàng
          Ngày xưa đó thu sang còn vui sống.
          ĐH
          #5
            Hải Triều Tiên Sinh 16.08.2006 09:43:40 (permalink)
            Cuộn nhẹ vào lòng những tức tưởi của dòng đời cay đắng, thu mình lại trong cơn gió đầu đông. Em vẫn mãi là hoa, toả ngát hương đời cho ta ngày đêm lần hồi sưởi ấm. Đừng trách đời, đừng trách người nghe em! Bởi cõi thế này, ít nhất còn có một người nhận ra vị ngọt trong hương.
            _____________________________________


            HƯƠNG HOA NGOÀI PHỐ

            27/07/2006
            Bạch Vân Nam

            Sao sinh số kiếp em là hoa
            Mà để thân em cảnh không nhà
            Lê la từng hẻm từng con phố
            Moi móc ve chai giúp mẹ già

            Sao sinh số kiếp em là hoa
            Cuộc đời trôi nổi giữa phong ba
            Buồn vui em khóc nào ai biết
            Cũng xuân cũng lớn cũng mượt mà

            Sao sinh số kiếp em là hoa
            Tuổi thơ lam lũ sẽ trôi qua
            Tình yêu đang có bên em đấy
            Chút tình thương cảm thấy xót xa

            Mọi người thế giới được sinh ra
            Người giàu sung sướng sống xa hoa
            Còn thân nghèo khó nào ai ngó
            Có biết rồi đây họ cũng già

            Tôi ngày nay không của ngày sau
            Hãy yêu, hãy giúp kiếp thương đau
            Người sống trần gian ta cũng sống
            Chỉ khác đầu thai ở nơi nào.
            #6
              Hải Triều Tiên Sinh 22.08.2006 09:58:57 (permalink)
              Ngỡ ngàng khi nếm vị ngọt của tình yêu, và cũng lại ngỡ ngàng khi tình yêu chợt xa tầm tay với. Hạnh phúc là thoáng qua, nhưng dư âm dường như ngàn năm lan tỏa. Cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy hình như đã tẩy xóa được biết bao những u buồn mà chính cái hạnh phúc ấy mang lại cho ta.
              ____________________________


              NHẶT HẠNH PHÚC
              (Giotnangmuathu2007)

              một thoáng ngỡ ngàng
              ai đưa đến một một vị ngọt tình yêu
              rồi bất chợt ra đi.
              để lại sau lưng cả trời thương nhớ.

              hạnh phúc thoáng qua.
              nơi xa xôi bỡ ngỡ
              ai nỡ đánh rơi.
              trong khoảng trống vô hình

              tẩy xóa đi những nỗi buồn
              thà đừng quen nhau còn hơn đau khổ
              ngày chia tay đớn đau
              bỗng òa lên nức nở.

              người đi rồi đau khổ một mình em
              những vì sao rùng mình trong đêm
              nhặt hạnh phúc ai còn sót lại.
              đưa vào lòng nỗi nhớ chơi vơi.

              dại khờ một lần thôi.
              bởi hạnh phúc vô tình nhặt được.
              giờ lói mòn đã hết.
              nơi đi qua chỉ cọn lại sóng vỗ bờ
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2006 10:00:08 bởi Hải Triều >
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9