Công chúa biết buồn
Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 38 bài trong đề mục
Minh Nguyệt 19.08.2006 13:04:44 (permalink)
Công chúa biết buồn

Vũ Thị Minh Nguyệt


Lan còn nhớ ngày nào ba năm về trước, hăm hở dắt chiếc xe máy đến công ty buổi đầu tiên. Đón chào nó là bác bảo vệ với bộ quân phục nhàu nát và lấp lánh đôi mắt hơi nhoèn ướt, hấp ha hấp háy…

- Chào công chúa, chắc mới đến nhận việc hay sao mà trông hớn hở thế. Lấy vé rồi để xe đó anh dắt giúp vào cho!

Lan hơi sững người vì cái mác “công chúa” vừa được gọi từ miệng một người chưa quen bao giờ. Chưa kể đến câu anh, em, ngọt xớt, nghe hơi là lạ từ một người lớn tuổi, già nua và hom hem nữa. Ở lớp phổ thông có ít con gái nên các bạn nam cũng hay đùa gọi Lan là “công chúa”, chứ cái mặt khô không khốc của một đứa con gái học toán như nó chẳng có vẻ gì là công chúa cả!
Cái gì cứ nhắc đi nhắc lại rồi cũng thành quen, chứ những ai không ở trong lớp thấy các bạn gọi như thế, thể nào cũng lầm bầm “ xấu mà khô như củi”
Ngày đi làm chỉ số với má, mặt mũi khó đăm đăm lại được cái đức không thèm quan tâm đến thời trang ấy vậy mà chỉ sau độ hai tháng một anh khá quậy ở cơ quan suốt ngày kể chuyện tiếu lâm đã đặt ngay cho Lan cái biệt danh này. Có lần sếp nước ngoài hỏi anh ấy :” Tôi biết mọi người đều có biệt danh vậy tên của chị ấy là gì?
Anh ta cười cợt vã lả rồi trả lời “ công chúa”. Sếp tròn mắt “ công chúa?” cứ như là Lan với công chúa là cái gì phản nghịch, nghĩ cũng bực.
Vì mới quen nên Lan lúng túng cảm ơn bác bảo vệ rồi đi vào làm việc. Thực lòng nó không thích cái vẻ vồ vập thái quá. Ngày đầu tiên rồi cũng qua đi, vốn bản tính rắn rỏi trong công việc Lan dần dần vững chãi trong cương vị mới của mình. Mọi người cũng cẩn trọng hơn khi nói năng với Lan với chức danh là một thành viên trong Ban Giám Đốc. Ấy là mọi người cứ e dè vậy thôi, biết đâu tai bay vạ gió, Lan có nói câu gì với sếp mà một lệnh mới được ban ra ảnh hưởng đến cơm áo của họ như chơi.
Còn bác bảo vệ thì hôm nào cũng vậy, buổi sáng đón Lan với nụ cười và đưa đẩy vài câu bâng quơ. Buổi tối đón Lan với câu chào:

- Sao công chúa giờ này mới về ?. Anh chờ mãi chả thấy ra…

Lúc đầu Lan không thích lắm với kiểu “giả lả” đó nhưng lâu dần cũng quên và đôi khi đùa lại theo kiểu xã giao. Bác bảo vệ làm ở công ty bên cạnh, vì hai công ty cùng đi một cổng vào nên công ty Lan thuê luôn đội bảo vệ của công ty bên cạnh cho tiện, vừa lấy lòng được phía đối tác vừa tiết kiệm được chi phí cho cả hai bên.
Lan hay rời cơ quan về muộn, đầu óc mệt mỏi, bước chân rã rời, đôi khi không chú ý mình là ai nữa. Một đêm khá muộn, Lan lê lết đi ra cổng, cơ quan vắng lặng không một bóng người. Một tiếng nói cất lên từ trong bóng tối :

- Sao về muộn thế em ? Mai lại đi ăn sáng cùng anh nhé!

Vẫn cái giọng thường ngày của bác bảo vệ. Nhưng lần này Lan nghe âm điệu gì ấm áp hơn, hình như một sự quan tâm và nó thấy mình vui vui với ý nghĩ:

- Ồ kìa công chúa, sao bệ rạc vậy ? Đi thẳng người lên xem nào!


Mùa hè nắng nóng đến khô người, sông Đà cạn kiệt nước. Mức nước dưới mực chuẩn. Lệnh báo cắt điện luân phiên từ Điện Lực Thành phố mỗi ngày một vài tiếng làm đẩy cái nóng thêm vài độ. Ai cũng lo không có quạt, trẻ con khóc ré vì nóng. Đến người lớn cũng nóng bức rừng rực. Mùa hè dịch bệnh nhiều, thuốc sản xuất ra không đủ bán. Cứ mỗi lần cắt điện các bệnh viên kêu ời ời. Kinh doanh thua thiệt là chuyện nhỏ, thuốc cho bệnh nhân là chuyện Lan lo! Đến gặp giám đốc công ty điện, mặt mũi béo phúng phính cái cằm trễ xuống mỡ là mỡ, trông rõ phản cảm! Vậy mà Lan vẫn phải xun xoe, thôi thì hàng ngàn bệnh nhân nằm trong bệnh viện đang chờ thuốc, các anh xem chế độ ưu tiên. Khéo là khéo vậy thôi chứ cái khoản “ động viên kịp thời” vẫn phải đi kèm trong phong bì công văn. Thôi thì em là xin hạn chế dùng điện tối đa, cấm dùng quạt, điều hoà chỉ chạy máy tính và ưu tiên sản xuất. Ông Giám đốc kẻ cả :

- Cô mới về à, sao bây giờ tôi mới được biết. Ừ thì người nước ngoài thì bảo bất đồng ngôn ngữ chứ người Việt với nhau, làm ăn trên một địa bàn mà hôm nay tôi mới biết mặt cô . Thôi được để rồi tôi tính, nhưng vẫn phải cắt…

Cái mặt bí xị, cái miệng méo xẹo…Lan dắt xe uể oải về văn phòng, thôi thì giảm được nửa số lần cắt là may rồi.

- Hôm nay lại mất điện công chúa à ? Chắc bọn em không có điều hoà nóng lắm! Giọng người bảo vệ hỏi han.

Lan sững người, giữa cái trưa nắng gắt như đổ lửa mái tôn nóng như rang mà người bảo vệ già lại lo cho nó và những đứa suốt ngày ngồi trong điều hoà. Còn nó đã bao giờ nó nghĩ rằng thay một mái tôn mới, chống nóng và lắp thêm quạt trần cho cái nhà bảo vệ mà mức độ xuống cấp thật khó mà tả nổi. Mỗi lần chê cơm nhà bếp rủ nhau ra ngoài ăn tiệm, chúng tôi cho đội bảo vệ những cái phiếu ăn với vẻ kẻ cả lắm. Một chút sững người vì xấu hổ Lan đứng lại mỉm cười với bác. Có lẽ nụ cười chân thành lắm nên bác cũng cười và cái đuôi mắt nhăn nheo lấp la lấp lánh…Hình như lần đầu tiên Lan gửi lại người công nhân già một niềm vui nhỏ nhoi! Cái cười đó đã khiến Lan bỏ ra khỏi đầu bộ mặt phì nộn của ông giám đốc điện lực và cái nóng sốt vì thiếu hàng, mất điện.
Về đến văn phòng nhận được báo cáo của đội bảo vệ, lại một vụ ăn cắp ny lông phế thải, một công nhân cuộn ny lông nhét vào trong người đưa ra ngoài. Trời ơi đến là phức tạp, 3kg ny lông được bó gọn đến mức sành điệu, chắc bán cũng cỡ được ba chục ngàn vì giá dầu thô thế giới lên cao, giá nhựa lên, giá phế thải cũng lên. Lương công nhân thì thấp, thôi thì nghĩ ra trò ăn quẩn, lấy phế liệu thì còn đỡ đằng này công nhân còn tương luôn cả nguyên liệu nhựa. Hàng xuất khẩu, phụ kiện nhập theo đơn hàng, mất một lố nguyên liệu là toi đời rồi. Đặt mới, tăng chi phí, chậm tiến độ, phá hợp đồng. Những cái hợp đồng mà Lan và phòng Kế hoạch phải tính toán tranh cướp từng tí một. Hạ giá thành sản phẩm đến mức tối đa, quơ cả những đơn hàng rẻ!
Công nhân thì chỉ việc tiện tay bỏ vào túi về quy ra mấy chục ngàn bạc, còn lũ văn phòng thì méo mặt. Trông thì tưởng kênh kếch ngồi điều hoà, nhưng miếng cơm manh áo của bao nhiêu người…thật điên cả đầu!
Công ty đã lắp đặt camera, có quy chế hẳn hoi. Ăn cắp là đuổi việc khỏi bàn cãi…
Lan về phòng, xem lại các biên bản, tang vật. Cậu Phó Chủ tịch công đoàn hôm nay cứ lấm la lấm lét liếc về phía sếp. Xin xỏ cái nỗi gì, chứng cớ rành rành ra đấy, nóng nực như thế này, thật điên hết cả người.
Chuông điện thoại reo, giọng người bảo vệ :

- Công chúa à, sáng nay bên anh gửi cho em báo cáo vệ vụ của chị Nga, em đã xem chưa ?

- Vâng em đang xem ạ

- Cũng nan giải đấy em ạ, chả lẽ bọn anh không bắt thì sự việc cứ tiếp tục. Nhưng hoàn cảnh cô ấy cũng tội, chồng đi làm việc ở Đài loan, bị bệnh chết 6 tháng trước đây, hai đứa con còn nhỏ quá !

- Thôi em cứ xem xét, anh biết việc này khó cho em mà…

Nó nhìn đống hồ sơ ngán ngẩm, người bảo vệ chẳng xin xỏ cũng chẳng nói năng chỉ cho nó thêm một thông tin không có trong biên bản. Trong cả nhà máy ngần nấy con người nó làm sao biết được những thông tin kiểu này. Nhưng biết được rồi thì làm sao ? Người nước ngoài vốn dị ứng với việc ăn cắp vặt kiểu này! Vụ này đến tay nó thì cũng đồn thổi tới gần 200 con người trong cùng một ca, làm sao ém nhẹm.
Nó vứt hồ sơ sang một bên viết vào tờ giấy yêu cầu cho phòng kỹ sư “ làm chống nóng cho nhà bảo vệ” rồi lượn một vòng dưới kho cho đỡ bức bối.
Trở về phòng thay vì viết một cái phiếu chuyển phòng nhân sự “ làm thủ tục nghỉ việc ” nó chuyển cho cậu Phó Chủ tịch công đoàn với dòng chữ ngoáy “ công đoàn cho ý kiến”. Bà Chủ tịch Công Đoàn mắt đỏ hoe vì vừa làm ca ba mếu máo chạy lên “ thôi em xem có cách nào ?” Có cách nào bây giờ, cái mặt của người đàn bà phạm tội vẫn câng câng. Thoả ước lao đông tập thể, nội quy của công ty đều có chữ ký của Lan…đuổi việc là rảnh nợ nhất!

Cái ánh mắt hấp háy toét nhoèn của bác bảo vệ lại quay lại với nó. Người bắt trộm cũng là người cho nó thông tin thương tâm của kẻ ăn trộm… Chắc bác ấy đã phải đấu tranh xem liệu có nên bắt hay không?
*
**
*

Lan bước vào phòng Tổng Giám Đốc báo cáo về vụ điện đóm, thôi thì cứu vãn chút ít. Lan man thêm một chút về dự án sắp tới rồi đi thẳng vào vụ ăn cắp vặt. Nó túng túng như chính mình vừa bị bắt quả tang đang ăn cắp ấy, rằng “ tôi sẽ đứng ra bảo lãnh việc này, hình thức chỉ là cảnh cáo và theo dõi ba tháng, tái phạm sẽ đuổi việc “.
Tổng Giám Đốc nhìn nó, nhưng vốn hiểu sự quyết đoán của người giúp việc kề cận nên không nói gì…

Nhà máy có đến 500 công nhân, trước đây thời còn liên doanh, việc ma chay hiếu hỷ do độc một Phó Tổng Giám Đốc người Việt nam chuyên đảm trách. Chức danh Phó Tổng được bổ nhiệm do cơ cấu, phía Việt nam gửi sang để hợp tác và giám sát liên doanh, chứ tiếng Anh học võ vẽ, năng lực lèng mèng thì chỉ phụ trách món nhân sự và các việc nói trên. Nhiều khi làm cán bộ Nhà nước nhiều năm, đang được nể trọng mà từ ngày được sang làm Phó Tổng Giám Đốc liên doanh, nhiều khi trong cuộc họp chả nói được câu gì. Tổng Giám Đốc là người nước ngoài, sơ sảy một tý ông ấy không hài lòng nguýt cho một cái cũng rách việc. Đôi khi vị chuyên viên này nhịn cả từ đứa thư ký mới vào làm cho Tổng Giám Đốc. Nó chỉ bằng tuổi con ông nhưng tiếng Anh nói vanh vách, quần áo thời trang sành điệu, nước hoa Chanel No5 thơm nhẹ nhàng, quý phái…
Cần gì trình bày vẫn phải nhờ nó, thôi thì nhẫn nhục một tý vì lương của ông bấy giờ một tháng bằng cả năm phía Việt nam chi trả. Thỉnh thoảng ngày lễ ngày Tết cũng phải quà cáp lại quả cho những người đã cất nhắc đưa mình sang đây. Cũng chả còn mấy năm nữa thì về hưu, vả lại làm công tác nhân sự thỉnh thoảng đám con cháu ít học dưới nhà quê cũng có phần nhờ vả.
Lan vào công ty được một năm thì Liên Doanh chuyển nhượng cho nước ngoài thành công ty 100% vốn nước ngoài. Giá chuyển nhượng chỉ đủ trang trải tiền thuê đất góp vào Liên doanh, còn lượng máy móc thiết bị do Phần lan tài trợ cho trước đây đưa vào góp vốn thì cũng hết khấu hao rồi. Riêng bà Phó Chủ Tịch Hội đồng quản trị sắp về hưu thì mặt mũi bây giờ còn tươi tắn, sang trọng hơn cái thời mời được đối tác nước ngoài vào ký kết Liên Doanh. Cơ chế mới, phía Việt nam cổ phần hoá, thôi thì để cho phía nước ngoài chủ động trong kinh doanh là phải lẽ. Ấy là bà ta giải thích với mọi người như thế!
Ông Phó Tổng Giám Đốc cũng vừa đến tuổi về hưu, mọi việc của ông ta bây giờ Lan kiêm nhiệm thêm. Cũng chả có gì nhiều, riêng cái vụ ma chay hiếu hỷ thì nó dẹp hẳn, trao quyền cho Trưởng các bộ phận thay mặt Ban Lãnh đạo công ty chứ để Lan đi hết thì còn làm ăn gì nữa, đi đám người này đừng đám khác được sao…
Mọi người lúc đầu cũng muốn sự có mặt của Ban Giám Đốc nhưng rồi cũng quen dần với Trưởng bộ phận và Chủ tịch công đoàn…

Ngày còn bé bà ngoại Lan là người đi Chùa, suốt ngày tụng kinh niệm Phật vẫn bảo nó rằng :” Người ta ăn ở hiền thì gặp lành con ạ ! “. Lan chợt loanh quanh với ý nghĩ suốt đời bà quẩn quanh bốn luỹ tre làng chứ bà đã gặp ông Giám đốc sở điện bao giờ đâu. Bà cũng chẳng biết Phó Tổng Giám Đốc là cái giống gì. Đói cho sạch rách cho thơm chứ ai lại tà tất xà xẻm những thứ không phải của mình như cái chị Nga kia. Cái cô cháu gái yêu, suốt ngày rúc đầu vào lòng bà với đủ mọi kiểu nũng nịu có, ăn vạ có, sẵn sàng khóc nửa ngày vì con cá vàng bị con mèo thò tay vứt ra khỏi bể nằm chết thẳng cứng bây giờ thành kẻ vô cảm. Đụng đến cái gì cũng văn bản này nọ, án xét tại hồ sơ…
Bà cũng không biết được cuộc sống xa hoa của họ, cô cháu bà cũng một bước lên xe xuống máy bay… một con cá cho một bữa tiệc đãi khách của nó, nông dân làm cả tháng trời không đủ tiền mua.
*
**
*

Hôm nay đến cổng cơ quan thấy vẻ khá trầm lặng, đập vào mắt Lan là cái biển cáo phó : “Do tai nạn giao thông, đồng chí Nguyễn Xuân Tình đã mất ngày…Tang lễ được cử hành lúc 9h sáng tại nhà tang lễ Phùng Hưng và mai táng tại nghĩa trang Văn Điển lúc 16h cùng ngày”

Một đám đông công nhân xầm xì :

- Ở hiền mà chẳng gặp lành!.

- Ngày nào em gửi xe bác cũng hỏi thăm đôi ba câu.

- Ngay cả lúc làm mất xe của công nhân đội bảo vệ phải chia nhau đền, bác ấy vẫn niềm nở với mọi người. Tội nghiệp bác ấy quá!

- Người đâu mà nhã nhặn chẳng bao giờ cáu gắt với ai dù mất vé xe, để xe choán hết cả đường đi. Nghe đâu bác ấy đang chạy thể dục buổi sáng trên vỉa hè, xe tải chạy quá tốc độ, công an rượt, chạy trốn tông vào vỉa hè. Lái xe bỏ chạy….
Tiếng chị Nga người suýt bị Lan cho thôi việc vì tội ăn cắp ny lông phế thải than thở…

Lan lặng người đi, tiếng xì xào của đám công nhân làm cho lòng nó nặng chình chịch thêm. Mi mắt Lan sụp xuống như muốn dàn dụa nước mắt. Nó không thể khóc, trước mặt nó là một đám công nhân, bên cạnh là cậu lái xe. Công chúa vẫn phải bậm môi lại, như ngày nào nó phải đứng thẳng lên khi đi làm về muộn. Giá mà có thể nấc lên được, nhưng nó sẽ không khóc đâu.
Công chúa thấy buồn lắm, mọi thứ như muốn đổ sụp trước mặt nó, lời dạy của bà, cháy hàng, mất điện, nóng nực, tham nhũng, lạm dụng chức quyền, tai nạn giao thông và những cái chết đến bất ngờ cho những người tốt nhất...
Đài báo vẫn đưa tin, mỗi tháng ở Việt nam có cả ngàn người chết vì tai nạn giao thông, nhưng ai cũng cho là chẳng phải việc của mình. Họ bận bàn tán về bóng đá, về cuộc chiến tranh ở Libăng tới vài trăm người chết, báo chí Quốc tế đưa tin ra rả!

Nó bỗng nhớ đến câu chào ba năm về trước, cái mắt hấp háy của người bảo vệ già. Cái vẻ vồ vập săn đón nó như đối với cô công chúa nhỏ mỗi ngày. Vậy là người cuối cùng gọi Lan là “công chúa” không còn hấp háy cười với nó nữa!
Người chăm chút nó không phải vì nó là một sếp mà chỉ là một cô em gái cần sự quan tâm nho nhỏ mỗi ngày.

Lan nói nhỏ đủ nghe với cậu lái xe:

- Chiều nay em đưa chị ra Văn điển dự mai táng!
Cậu lái xe hơi ngạc nhiên về quyết định của nó:

- Em tưởng chị đi viếng lúc sáng và chiều nay chị có hẹn ăn tối với khách.

- Chị sẽ huỷ cuộc hẹn em ạ!

Anh ơi, hôm nay Lan sẽ đi tiến anh, con người mà khi còn sống, kẻ vô cảm là nó khó khăn lắm mới nở được một nụ cười. Công chúa sẽ cắm một bó hương lên mộ anh và nói rằng:

- Cảm ơn anh đã dạy cho em còn một chút quan tâm đến mỗi số phận trong cuộc đời này mà không cần một bục giảng hay quyển sách luân lý nào!


Hà nội 19-08-2006
#1
    Minh Nguyệt 21.08.2006 14:07:54 (permalink)
    Mùa thu Vàng và nhớ…

    Vũ Thị Minh Nguyệt



    Cảm nhận về mùa thu bao giờ cũng mang lại cho người ta sự mát dịu trong tâm hồn . Ai đã một lần ngắm mùa thu Nga lại càng thấy man mác và mê say.
    Hai nhăm năm trước đây khi còn là một cô bé ngồi trên chiếc xe khách từ sân bay Quốc tế Mockva về ngoại vi thành phố, tôi như được lạc vào thế giới thần tiên. Những hàng phong đỏ rực, những cánh rừng bạch dương, khẳng khiu thân trắng…
    Đường phố rộng sạch tinh và những chiếc lá vàng rơi lao xao.
    Đó là cái cảm nhận đầu tiên của một cô bé từ luỹ tre xanh Việt nam với một mùa thu đầy sắc màu lộng lấy.

    Từ độ đấy mỗi bận thu về lại xôn xao nỗi nhớ, nhớ một xứ sở diệu kỳ, nơi tôi đã có những ngày tháng thời sinh viên thơ mộng nhất. Những buổi chiều mùa thu cùng người yêu nắm tay tung tăng chạy trong công viên tự nhiên, đắm say đến tận bây giờ.

    Có lần tôi nói với đám bạn, giá mình được trở lại Nga lần nữa. Bạn tôi bảo thôi đừng quay lại, ngày xưa xa rồi, mọi thứ đều khác. Không quay lại may ra còn giữ lại những kỷ niệm đẹp…
    Một đứa lại bảo dù đất nước Nga bây giờ không còn như xưa nữa nhưng có hai thứ không bao giờ thay đổi đó là “ thiên nhiên Nga và gái Nga”. Cả lũ cùng cười!
    Và mùa thu Nga nữa, không nơi nào đẹp như vậy. Chả thế mà có bức tranh Mùa thu vàng của Levitan quyến rũ mê hồn.
    Năm cuối cùng trước khi về nước lang thang trong rừng thu nhặt lên một chiếc lá tôi đã viết bài thơ này

    Gửi anh chiếc là thu Nga



    Chiếc lá cuối mùa em gửi thư nhanh
    Vẫn còn có màu xanh mùa Hạ
    Dù chẳng thể dấu vết thời gian tàn phá
    Mùa thu Nga những chiếc lá vàng bay


    Bông tuyết đầu mùa đậu mái tóc Em
    Cùng nỗi nhớ bàn chân Em tê lạnh
    Những hạt tuyết tan thành nước mắt
    Một mình em run rẩy lá vàng ơi...


    Năm năm rồi như một giấc mơ
    Bao sóng gió tưởng chừng tan lặng lẽ
    Kỷ niêm bộn bề mà sao mới mẻ
    Một tình yêu và Anh của riêng Em


    Một đêm nào Anh đã ngủ yên
    Em sẽ về bên, trăng khuya bé nhỏ
    Và Tình Yêu tự nói lời của nó
    Nỗi nhớ nào cùng Em thức đêm nay...


    Anh có nhớ mùa thu vàng lá bay
    Nhớ mùa Đông Nga tuyết trắng dầy
    Nhớ một lần chúng mình giận dỗi
    Lặng nhìn Anh chân di tuyết đến là thương


    Nỗi nhớ và Em thao thức đêm trường
    Đắp hai lần chăn bông vẫn lạnh
    Quà sang bên chỉ có màn đêm vắng
    Thèm đến rạo rực người hơi ấm của riêng Anh!


    Chiếc lá vàng ơi hãy bay nhanh
    Trốn đi cái lạnh lùng của tuyết
    Và cơn gió đến nao lòng ơi có biết
    Một vùng trời rất ấm ở trong tim

    Và đêm nào Em sẽ ở bên Anh...

    Thu 1985


    Hơn hai mươi năm sau đọc lại ЗОЛОТАЯ ОСЕНЬ của Борис Пастернак cảm xúc trong tôi lại tràn trề.
    Bài thơ hay quá, cả một cánh rừng Nga tĩnh lặng như một cung điện thần tiên, không một bóng người chỉ có cảnh thiên nhiên là rực rỡ diệu kỳ.
    Tĩnh lặng đến mức chỉ có bước nhẹ trong rừng cũng nghe tiếng sào sạo của lá cây dưới chân ta. Hai mươi năm trôi qua tiếng Nga trong tôi đã mai một nhiều nhưng vẫn đủ để cho ta cảm nhận bài thơ bằng cả tâm hồn mình.
    Mùa thu cũng là mùa hôn lễ nhưng trong cả bài thơ tác giả không cần dùng đến từ đó một lần nào. Chỉ bằng vài nét phác thảo thiên nhiên, những vòm lá như chiếc vương miện của cô dâu đội vào ngày cưới, bạch dương trong sương mờ như được phủ bằng voan…cho ta cảm nhận về một mùa uyên ương.
    Cái tài của nhà thơ là thế, giá từ hôn lễ được cho vào chắc hỏng cả bài thơ. Vì người đọc đâu có cần cảm nhận điều gì.
    Hà nội hôm nay cũng vào thu, se lạnh. Nhớ mùa thu Nga tôi dịch bài thơ này với tất cả cảm nhận của mình để tặng riêng tôi.

    Mùa thu vàng

    Boris Pasternak

    Thu. Cung điện thần tiên
    Mở toang thoả ngắm nhìn
    Trong rừng con đường vắng
    Ven hồ soi nước êm


    Tựa triển lãm thiên nhiên
    Bao phòng tranh kiều diễm
    Tần bì, du, rừng liễu
    Ánh vàng lên diệu kỳ


    Vòm phong lữ ơ kìa
    Như mũ hoa cô dâu
    Bạch dương dưới voan phủ
    Tinh khôi thủa ban đầu


    Mặt đất dày lá đổ,
    Phủ cả rãnh, hố sâu
    Hàng phong bên nhà nhỏ,
    tựa bức tranh khung vàng.


    Tinh sương thu tháng chín
    Cây rừng đứng sánh đôi
    Hoàng hôn về nhuộm vỏ
    Màu hổ phách rạng ngời


    Đừng đi vào khe suối
    Sẽ bị lộ mất thôi
    Sào sạo, dù nhón nhẹ
    Thảm lá dày dưới chân


    Vang từ cuối con đường
    Tiếng vọng xa hắt lại.
    Ban mai trên anh đào
    Giọt nhựa vàng sóng sánh


    Thu. Góc rừng thần tiên,
    tập ảnh từng trang quý
    sách cũ, áo, súng trường
    đón lạnh đang tràn đến…

    21.08.2006
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.08.2006 18:27:05 bởi Minh Nguyệt >
    #2
      TTL 03.09.2006 12:31:10 (permalink)
      Chào Bạn Minh Nguyệt,

      Bài viết của Bạn đã được mang vào TV. Cám ơn Bạn đã đóng góp bài vở cho VNTQ. Mời MN theo link dưới vào xem

      http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n4nvn2nmn31n343tq83a3q3m3237nvn.

      Chúc MN mọi chuyện vui vẻ và sáng tác mạnh.

      Tình thân,
      ttl
      #3
        Minh Nguyệt 03.09.2006 13:55:32 (permalink)


        Trích đoạn: TTL

        Chào Bạn Minh Nguyệt,

        Bài viết của Bạn đã được mang vào TV. Cám ơn Bạn đã đóng góp bài vở cho VNTQ. Mời MN theo link dưới vào xem

        http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n4nvn2nmn31n343tq83a3q3m3237nvn.

        Chúc MN mọi chuyện vui vẻ và sáng tác mạnh.

        Tình thân,
        ttl


        Cảm ơn TTL nhiều lắm, MN mới bắt đầu thử viết. Được bạn khuyến khích như thế này sẽ phải cố gắng thôi!

        Bạn ơi mình muốn hỏi hôm trước mình đã có một bài viết " Điệu vanxơ chiều thư Bảy" đã được đăng trong Thư viện mà sao không được ghi trong cùng một tác giả nhỉ?
        http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nqnmn2n3n31n343tq83a3q3m3237nvn

        Nếu không phiền TTL xem lại giúp mình và đưa nó về một list thì tốt quá

        Chúc bạn có một kỳ nghỉ lễ vui vẻ nhé!

        Thân mến!
        #4
          Minh Nguyệt 03.09.2006 14:12:46 (permalink)
          Hãy mỉm cười

          Vũ Thị Minh Nguyệt


          Trời mưa quá nhưng đã trót hẹn với một người bạn, tôi vẫn áo mưa lên xe máy phóng đi.
          Mưa táp hết cả vào mặt, qua cầu Chương dương sông Hồng cạn nước còn trơ đáy, sương mờ giăng kín. Không gian thật là u ám.

          Vì vội đi lúng túng thế nào mà để quên cái địa chỉ ở nhà. Lần theo cái trí nhớ thê thảm của một ngày ảm đạm tìm mãi không được, rõ thật chán!

          Một đám đông bên đường xúm lại cãi nhau vì va quệt xe máy, hai bên hùng hổ choán cả lối đi lại, đến xe công tơ nơ cũng phải lái vòng qua đám cãi nhau, chả thấy bóng dáng chú công an nào cả...

          Vòng đi vòng lại một lúc lâu, lại ngại không gọi điện hỏi vì biết bạn đang đông khách, mặt mũi bí xì thì nhận được tin nhắn của một người bạn.

          Have A Nice Day! Smile...

          Tôi bỗng giác bật cười và lòng vui trở lại. Có gì đâu thì đi chơi trong mưa, mà mưa bay ấm áp đến nhường kia! Những làn khói lan toả từ các nhà ven sông thật ấm áp. Có bếp lửa hồng nào đang đượm cơm sôi…

          Về nhà lại một chiếc xe tắc xi đứng chắn cửa, chẳng thể dắt xe vào nhà được nữa!

          Cuộc sống xung quanh thật vất vả bộn bề. Nhưng đâu đó vẫn có niềm vui và những quan tâm ấm áp vô cùng, tôi bỗng nhớ đến một câu thơ đọc được ở đâu đó :

          Chiếc mũ nở một nhành hoa màu tím
          Như nụ cười buổi sáng tặng cho tôi
          Cho tôi yên tâm bước giữa con người
          Cứ thanh thản mà khồng hề cảnh giác

          Và mỗi lúc lòng buồn tôi khẽ nhắc
          Người ơi người có thật đấy ...người ơi!

          Cảm ơn chủ nhân của tin nhắn vô cùng đúng lúc này! Có gì đâu chỉ một chút quan tâm nho nhỏ giữa đời thường, một dòng tin đủ để cho một ngày đỡ ảm đạm hơn. Vì ở đâu đó trong cuộc đời, bạn vẫn nghĩ đến ta.

          Và biết đâu mỗi chút lắng lại trong mỗi người sẽ bớt đi những cuộc cãi vã trên đường mà kết cục không hề phân thắng bại...

          Bật computer lên tôi viết lại những dòng này gửi cho mọi người để niềm vui mãi mãi nhân lên dù hôm nay là một ngày ảm đạm!

          Have A Nice Day! Smile ...**


          * truyện ngắn của I Bunhin - Nga
          ** Chúc một ngày tốt lành! Hãy mỉm cười...
          #5
            TTL 03.09.2006 14:33:49 (permalink)

            Trích đoạn: Minh Nguyệt


            Cảm ơn TTL nhiều lắm, MN mới bắt đầu thử viết. Được bạn khuyến khích như thế này sẽ phải cố gắng thôi!

            Bạn ơi mình muốn hỏi hôm trước mình đã có một bài viết " Điệu vanxơ chiều thư Bảy" đã được đăng trong Thư viện mà sao không được ghi trong cùng một tác giả nhỉ?
            http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nqnmn2n3n31n343tq83a3q3m3237nvn

            Nếu không phiền TTL xem lại giúp mình và đưa nó về một list thì tốt quá

            Chúc bạn có một kỳ nghỉ lễ vui vẻ nhé!

            Thân mến!



            Chào Minh Nguyệt,

            ttl sửa xong cho MN rồi đó. Vào xem lại thử xem. ( Xài link ở trên )
            MN viết cũng đâu có nhường ai nè.
            Cám ơn và cũng xin chúc MN những ngày nghỉ lễ vui vẻ, mọi việc như ý để tiếp tục sáng tác mạnh cho độc giả thưởng thức hén.
            Tình thân
            ttl
            #6
              Minh Nguyệt 03.09.2006 14:47:38 (permalink)


              Trích đoạn: TTL

              Chào Minh Nguyệt,

              ttl sửa xong cho MN rồi đó. Vào xem lại thử xem. ( Xài link ở trên )
              MN viết cũng đâu có nhường ai nè.
              Cám ơn và cũng xin chúc MN những ngày nghỉ lễ vui vẻ, mọi việc như ý để tiếp tục sáng tác mạnh cho độc giả thưởng thức hén.
              Tình thân
              ttl


              Ui....NHANH QUÁ....NHANH QUÁ!

              cho MN "thơm" một cái vào má nhé ! hi...hi

              By the way, MN would like to say thanks to PCT, who help me to restructure my draft of the story " Công chúa biết buồn !"
              #7
                TTL 03.09.2006 15:25:30 (permalink)
                hihihi.... thanks

                Good service ? Mọi việc ok và vừa ý rồi hén.
                Again, happy holidays, MN

                ttl
                #8
                  Minh Nguyệt 03.09.2006 20:48:33 (permalink)


                  Trích đoạn: TTL

                  hihihi.... thanks

                  Good service ? Mọi việc ok và vừa ý rồi hén.
                  Again, happy holidays, MN

                  ttl


                  Hi...hi I am more than happy and U are more than perfect !!![sm=10_point.gif]


                  TTL khéo quá cơ, tích lũy cả tháng trời truyện post lên không thấy du di khỏi diễn đàn!
                  Các MOD đi chơi hết rồi...??? KHÔNG!

                  BÙM !!!
                  Ngày Quốc Khánh, TTL ra tay khuân hết chuyện lớn nhỏ vào Thư viện - MỘT CÔNG VIỆC KHỔNG LỒ - một món quà nhỏ cho những người lướt tay trên bàn phím nhân ngày lễ!

                  Vui quá, chúc mừng tất cả các bạn !!!
                  Và nếu ai cũng thiệt tình như MN thì má của TTL hôm nay LÕM mất thôi - thành LÚM ĐỒNG TIỀN vì được HÔN !!!
                  E...HE...HE!

                  #9
                    Minh Nguyệt 06.09.2006 01:26:11 (permalink)
                    THƠ VÀ ĐỜI

                    Vũ Thị Minh Nguyệt

                    Chiều thứ bảy tôi vừa rời khỏi công sở về nhà, sửa soạn nhót đi chơi một chút để thư dãn một chút thì bác cả dựng xe trước cửa. Bác còn trẻ mới ngoài năm mươi nhưng dáng đi khòng khòng, cái cổ cứng đơ không cử động được vì vôi hoá cột sống. Lúc bác muốn quay lai đằng sau bác cứ phải xoay cả người trông vừa buồn cười vừa tội nghiệp!
                    Ngày còn trẻ có lẽ bác là người đẹp trai nhất họ, ấy là bọn trẻ nó nói với nhau như vậy.

                    Bác có vẻ hơi mệt mỏi cùng với một túi giấy mời của Hội Văn học Việt nam trong tay, chắc vừa đi phân phát rồi tới đây!
                    Chưa vào đến nhà bác đã hỏi vội :
                    “ Nhà gì mà tối om thế này” chẳng là tôi vừa tắt điện định đi xong. Tuy nhiên tôi cũng nhanh nhẩu lấp liếm luôn, em vừa ở trên nhà chạy xuống chưa kịp bật điện ạ!
                    Bác nói tiếp rất nghiêm trọng :” Có cái việc thế này, ngày mai có Ngày thơ Việt Nam lần thứ 5, anh cho chú thím cái giấy mời để tham dự nhân tiện dự lễ kết nạp vào Hội Văn Học Việt nam của anh”.
                    Nói xong lại tất bật đi tiếp, cái xe máy bụi đất lặc lè chắc vừa ở quê lên, lại đi từng nhà như thế này thật vất vả quá chừng, chưa kể sức khoẻ không lấy gì tốt của bác.
                    Tôi chỉ còn kịp nói với theo “ Vâng nhất định chúng em sẽ tới…”
                    Bác cả nhà em chính là nhà thơ Nguyễn Trọng Khánh - Thái Bình, một trong 40 nhà thơ nhà văn được kết nạp vào Hội Văn Học Việt nam trong năm nay được diễn ra rất trang trọng trong sân Văn Miếu Quốc Tử Giám.
                    Tôi nhìn theo cái xe của bác lóc cóc xa dần mà vô cùng khâm phục trước một đam mê nàng thơ của bác chẳng khác gì người ta nghiện nàng tiên nâu. Là một người rất yêu thích thơ văn nhưng để có tình yêu nàng thơ như bác thì quả là quá hiếm trong cuộc đời mưu toan cơm áo này. Thế mới biết để có được những vần thơ các nhà thơ đã phải lao tâm khổ tứ đến nhường nào, bác cả cũng chẳng thoát khỏi cảnh manh áo giá cơm!
                    Là cử nhân hoá học, là giáo viên dạy giỏi cấp Quốc gia, những học sinh của thành phố Thái Bình qua bao nhiêu thế hệ đều biết tên thầy Khánh. Bác cả đã có những học sinh đạt giải trong những kỳ thi Hoá Quốc tế, thế mà vẫn vậy…anh tôi đã viết rất thật về mình trong bài thơ Đánh mất. Bao nhiêu tiền do dạy học đều đem in thơ để rồi mang tặng bạn bè người thân…để rồi còn lại một cái cổ đau cứng nhắc và mái tóc đã pha sương.

                    Xin giới thiệu một vài bài thơ của bác cả.

                    ĐÁNH MẤT

                    Tôi thẳng lưng
                    Cứng cổ lại đau chân
                    Đi làm bằng chiếc xe đạp cũ
                    Có một lần đèo người yêu
                    Đi phố
                    Mải huyên thuyên
                    Mây gió với nắng giời
                    Nào ngờ
                    Đánh rơi tiếng cười đằng sau
                    Cho người đời
                    Nhặt được

                    Thì ra những người nghèo
                    Lại thường hay đánh mất

                    HÌNH DUNG

                    Kính tặng hương hồn cha tôi

                    Thày đi theo cõi ông bà*
                    Con hình dung thấy người xa xa dần
                    Nén nhang cháy đỏ suốt tuần
                    Con hằng mong ước một lần gặp cha

                    Cả đời lận đận bôn ba
                    Đi theo cách mạng vào ra tù đầy
                    Con hình dung dáng cha gầy
                    Còng lưng đất nước những ngày khó khăn
                    Bộn bề công việc quanh năm
                    Đạp xe tới tận xa xăm khắp miền
                    Có thời con bệnh triền miên
                    Đêm khuya ánh mắt cha hiền bên con
                    Những ngày sương muối trăng mòn
                    Vào Nam ra Bắc cha còn say mê
                    Những ngày nắng đỏ đồng quê.
                    Mẹ,con vui có cha về thương yêu
                    Bão giông cha chịu đã nhiều
                    Mắt cười cha dạy con điều vững tin

                    Chiều nay gió lạnh về tim
                    Hàng cây cơm nguội lặng im tiễn người
                    Hà Thành gió xoáy mưa rơi
                    Cha đi thanh thản một đời trắng trong

                    Con thầm dày xéo cõi lòng
                    Ngày cha còn sống không hình dung ra
                    Hình dung phút bố đi xa
                    Để được chăm sóc để mà yêu thương.
                    Tết này là tết bao nhiêu
                    Mẹ con xin bố chiều chiều về thăm
                    Bát hương đã hoá mấy lần
                    Con hình dung thấy cha gần gần thêm…

                    Nguyễn Trọng Khánh – trích từ tập thơ
                    “ Hoa đồng tiền Đêm” NXB Hội nhà văn 2005



                    Viết đến những dòng cuối này mắt tôi cay quá, nhớ đến ông bác, một người vô cùng bao dung nhân hậu, nhớ những buổi gặp mặt cuối năm hoặc mùng Một Tết của đại gia đình. bác như một ông tiên hiền vui cười với tất cả cháu con, không phân biệt dâu, rể, gái, trai, sang hèn. Cả đời mình Bác đã gìn giữ nền nếp gia phong của một gia đình nông thôn Việt nam lấy yêu thương làm nền tảng của Hạnh phúc, lấy Tứ Đức để giáo dục cháu con. Những ngày bác bị ung thư giai đoạn cuối ở tuổi 82, nằm trong căn phòng trắng xoá của bệnh viện Việt Xô là khi tôi chuẩn bị vào viện mổ, bác vẫn gọi về nhà cho thầy u mình và nói rằng chú thím phải lên ngay, nó cần có người chăm sóc. Bác chồng mình là vậy đấy cho nên khi người ra đi là một mất mát lớn trong đại gia đình mình và anh tôi đã viết những câu thơ nghe đến cháy lòng:

                    Chiều nay gió lạnh về tim
                    Hàng cây cơm nguội lặng im tiễn người
                    Hà Thành gió xoáy mưa rơi
                    Cha đi thanh thản một đời trắng trong…

                    Dưới mưa xuân lâm thâm của sân Văn miếu Quốc tử giám, Ngày thơ Việt nam lần thứ 5 bắt đầu . Sau lễ thả thơ của các nhà thơ lớn, được nghe đọc thơ Nguyên tiêu của Bác Hồ, màn múa cờ hoành tráng, thơ Nguyễn trãi, rồi bài hát rất Đất nước do ca sỹ Văn Giáp hát, tôi lại thấy như được sống trong hào quang sông núi với hồn thiêng của những nhân tài qua bao nhiêu thế hệ. Bác cả nhà mình vẫn “thẳng lưng, cứng cổ lại đau chân” lom khom với bao nhiêu hoa của người thân, bè bạn và học sinh đến nỗi không thể nào bê hết được…nét mặt rạng ngời!
                    Có lẽ đó là hạnh phúc của những thi nhân mà anh tôi hằng đeo đuổi suốt cả cuộc đời như Hàn Mặc Tử, như Trịnh Công Sơn và rất nhiều nhà thơ khác nữa chỉ là để lại cho đời những câu thơ rồi có thể chúng mãi mãi bị lãng quên.


                    * Quê tôi gọi bố mẹ bằng thày u
                    Viết ngày 12-2-2006.
                    #10
                      Minh Nguyệt 07.09.2006 01:15:27 (permalink)
                      Cảm ơn TTL đã khuyến khích, MN viết tiếp nhé !
                      =========

                      bến Đục


                      Vũ Thị Minh Nguyệt


                      Vài năm trước nhân đợt vào miền Nam công tác Lan Anh kéo bạn đến một Câu lạc Bộ Thơ. Hai đứa cùng học trong đội tuyển thi học sinh giỏi Văn của tỉnh nên lần nào gặp nhau Lan Anh cũng rủ Bình đến đó.
                      Và Bình gặp An, dáng thư sinh, trắng trẻo giọng nói mềm mỏng của dân trí thức khiến cô rất thiện cảm với người bạn mới quen. Hôm đó An đọc bài thơ rất hay của Xuân Quỳnh, nhà thơ nữ tài hoa, xinh đẹp mà cả hai cô đều ngưỡng mộ.

                      Hoa cỏ may

                      Cát vàng, sông đầy cây ngẩn ngơ
                      Không gian xao xuyến chuyển sang mùa
                      Tên mình ai gọi sau vòm lá
                      Lối cũ em về nay đã thu

                      Mây trắng bay đi cùng với gió
                      Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ
                      Đắng cay gửi lại bao mùa cũ
                      Thơ viết đôi dòng theo gió xa

                      Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
                      áo em sơ ý cỏ găm đầy
                      Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
                      Ai biết lòng anh có đổi thay?

                      An bình thơ rất hay lại có giọng nói truyền cảm khiến Bình chăm chú nghe anh từ đầu đến cuối với vẻ ngưỡng mộ lộ liễu. Khi mọi người vỗ tay rào rào cũng là lúc An đến bên cạnh cô và Lan Anh:

                      - Trông chị rất giống Xuân Quỳnh, tôi đọc thơ mà cứ như thấy nhà thơ trước mặt!

                      Vậy là ba người quen nhau.

                      An kể anh đã từng học ở Mockva về, ba người bàn luận về thi ca Nga say sưa cả buổi thật tâm đầu ý hợp. Thú vị hơn là sau buổi nói chuyện hai người phát hiện ra cùng quen biết Minh một người bạn cùng lớp với cô cũng học ở Liên Xô thời đó. Chẳng có gì vui hơn khi xa nhà hàng ngàn cây số gặp được một người bạn cùng sở thích lại cùng có chung một người bạn cũ . Chưa kể Minh đã từng là thần tượng đầu đời của cô. Bình hỏi thăm rất nhiều về anh, về những những kỷ niệm của thời Liên Xô cũ.

                      Những ngày sau đó rất vui, An đưa cô đi chơi khắp Sài gòn, thao thao bất tuyệt về đủ mọi thứ mà Bình tỏ ra lạ lẫm trong thành phố ồn ào náo nhiệt này.

                      Hết chuyến công tác phải nói Bình vui lắm. Công việc trôi chảy cộng thêm một người bạn mới dễ chịu.

                      *
                      * * *
                      *


                      Minh là lớp phó phụ trách học tập. Minh giỏi Toán, cái môn mà chỉ nghe đến Bình đã thấy sợ. Đứa con trai lù khù như ông cụ nhưng ánh mắt nhìn cứ trong veo. Hắn học giỏi, thâm trầm và ít nói. Thỉnh thoảng đi trong sân trường Bình vẫn có cảm giác nhột nhột sau gáy và nếu bất chợt quay lại là ánh nhìn kia…nhưng cũng chỉ có vậy. Rồi cũng qua ba mùa phượng vĩ . Tiếng ve lanh lảnh lúc chia xa nghe như xé lòng. Cô nắn nót viết vào trong cuốn sổ tay câu thơ của ai đó :

                      Có những người con trai
                      Yêu mà không dám nói
                      Có những người con gái
                      Yêu chỉ biết nhìn thôi!

                      Giá mà vẽ được Bình sẽ vẽ bức tranh Buổi Sáng với những tia Bình Minh ấm áp, nồng nàn.
                      Không sao hai chữ Bình Minh đã kẻ bóng, lồng vào nhau với những bông hoa nhỏ li ti viền theo dưới bài thơ.

                      Đêm cuối cùng trước ngày đi nước ngoài là một đêm thứ Bảy, Minh đã đến tìm cô ở ký túc xá. Lúc đó Bình đang tung tăng trong một cuộc hò hẹn của một đôi khác mà không biết rằng mình đang là kẻ vô duyên trong cả cuộc hẹn của đôi kia cũng như duyên số của chính mình.

                      Rồi Bình lấy chồng có con, Minh cũng trải qua vài cuộc tình. Tưởng rồi đã quên, vậy mà khi nghe tiếng Minh trong điện thoại, giọng nói của Bình vẫn lạc đi…Trống ngực vẫn phập phồng, người đàn bà bây giờ và cô bé ngày xưa có gì khác?

                      *
                      * * *
                      *


                      Càng lớn tuổi thì Bình càng tin vào một sức mạnh siêu nhiên nào đó. Cô năng đi chùa chiền hơn. Vào dịp lễ hội đầu năm thế nào Bình cũng đi chùa Hương, nhưng năm nay thì bận chưa đi được. Chả hiểu sao cứ mỗi lần đến nơi thiêng liêng huyền bí này cô luôn cảm thấy thanh thản lạ lùng. Phần vì leo núi hít thở không khí trong lành. Phần vì phong cảnh dọc đường sơn thủy hữu tình lại mang một tâm niệm về nơi đất Phật khiến Bình như khỏe hơn, chân bước cứ phăm phăm.

                      Bẵng đi lâu lâu kể từ lần gặp An, một buổi tối tháng 5 Bình nhận được cuộc điện thọai của An. Anh đang ở Hà nội, ngày thứ Hai phải họp tiếp mà Chủ nhật chưa biết đi đâu.

                      - Em có rảnh không ? Hay mai mình rủ Minh đi chùa Hương, lâu lắm không gặp Minh và anh chưa có dịp đến Hương Tích bao giờ!

                      Có lẽ tại năm nay Bình chưa đi chùa Hương.
                      Có lẽ cái tên Minh trong lời rủ rê của An cũng gây chút nào ấn tượng.
                      Có lẽ tự nhiên Bình không có đủ can đảm hẹn gặp Minh, sau từng ấy năm. Anh có hiểu rằng tình yêu của một người đàn bà và tình yêu của một thiếu nữ cũng vẫn chỉ là tình yêu?

                      Bài thơ Lá mùa Thu của cô giáo trẻ Nguyễn Thị Thanh Vân, gián đoạn suy nghĩ của Bình :

                      Mình quen nhau trong một mùa thu
                      lá vàng lung linh như cái nhìn tha thiết
                      em 18 ngây ngô nên cứ ước
                      anh là lá vàng bay suốt cuộc đời em....

                      Là chiếc lá kia đang khe khẽ bay nghiêng
                      hay chiêc lá còn ở trên cây đó
                      hay chiếc lá rụng rồi nằm trên cỏ
                      còn xạc xào, trăn trở mãi không yên,...

                      Dẫu mấy tình yêu đi qua một con tim
                      ai quen được với niềm đau chia cắt
                      có một ngày.... lá vàng rơi như là nước mắt
                      lặng lẽ một mình, em khóc với mùa thu.

                      Anh có vợ rồi, đâu còn nhớ ngày xưa
                      em cũng có chồng mà mỗi mùa lá rụng
                      bàn chân cứ tìm về nơi xưa hò hẹn
                      để thấy lá vàng từ thu ấy vẫn bay...

                      Cô đang rất nhớ Minh!

                      - Vâng em sẽ đặt xe còn anh hẹn Minh nhé!
                      - Ừ mai cho xe đến đón anh và Minh ở Khách sạn.

                      Hôm sau Bình đến sớm và An đã chờ sẵn ở tiền sảnh khách sạn nhưng không có Minh. Trả lời ánh mắt dò hỏi của Bình là An không liên lạc được với anh. Thôi bọn mình đành đi mà không có anh ấy vậy, An cười rất tươi. Môi vẫn đỏ như môi con gái.

                      - Đi chùa Hương hôm nay nóng lắm hay mình đi chỗ khác chơi đi.
                      - Không được chùa Hương thiêng lắm nếu nói đi mà không đi là có tội. Bình kiên quyết.
                      - Em mê tín quá!
                      - Em không đùa đâu, vì suối Yến nông phèo, lội chỉ tới tai mà vẫn có người chết đuối. Nghe đâu người này đã báng bổ điều gì trước cửa Phật.
                      - Ôi dào, Phật thì phải từ bi chứ. An cười cười và Bình chả muốn cãi thêm.

                      Đến bến Đục hai người thuê một chiếc thuyền gỗ vào chùa. Không phải mùa lễ hội nên lưa thưa khách. Bến Đục cũng trong hơn mọi khi. Mà cũng lạ, con suối Yến ngắn tèo mà ở bến Đục thì đục ngầu còn vào đến đền Trình thì nước lại trong vắt. Nhìn thấy cả rong rêu dưới đáy, Bình thò chân xuống mát lạnh. Cảm giác thích thú như trẻ nhỏ. Cô nhớ đến câu chuyện ai đó kể 99 con voi trong dãy núi Voi phục quay đầu về đất Phật chỉ một con đầu đàn ngang ngược quay lại đã bị Bồ Tát giận phạt cho một roi sụt cả một bên mông. Những câu chuyện huyền bí về Nam Thiên đệ nhất động được truyền miệng từ người này đến người khác.

                      Chiếc thuyền gỗ chở hai người nhẹ tênh lướt đi, Bình đọc lướt câu thơ ghi trên tấm vé tham quan:

                      Đường vào Hương Tích lượn quanh
                      Nước non gấm dệt, mầu xanh phủ màn
                      Người Niệm Phật, khách tham quan,
                      Suối thanh tịnh rửa nhẹ nhàng trần duyên...

                      Đến bến Trò cùng với lác đác vài người khách, hai người lên đền Trình. Tuổi trung niên nhưng Bình vẫn giữ được dáng vẻ thể thao trong chiếc quần zin và áo thun bó sát. Đôi giầy thể thao khiến cô trẻ hơn cả chục tuổi. Cô đã chuẩn bị leo núi trước khi đi nhưng An bảo đi cáp treo cho đỡ mệt.

                      Lâu nay khách nước ngoài yêu thích du lịch chùa Hương chỉ vì vừa được đi thăm Nam thiên Đệ Nhất động vừa được đi dã ngoại để hít thở không khí trong lành của miền sơn cước mà chả hiểu sao cái anh Du lịch Hà Tây lại cho cáp treo vào. Rõ chán!.

                      Phải công nhận đi cáp treo thật tiện, loáng một cái đã gần vào đến Động. Cái nhà cáp treo trông hoành tráng lắm nhưng ngồi trong ca bin nhìn ra phía dưới nhà thì bẩn quá, túi ni lông, rác xây dựng đủ cả. Thật cụt cả hứng để ngắm cảnh từ trên cao xuống.

                      Vào động An đứng sát người Bình lúc đang thắp hương và cười cười: ”em khấn gì cho anh khấn theo với”. Cô nghĩ An là chủ thầu xây dựng dạn dĩ với phụ nữ quen rồi nên không nói gì. Bình bắt đầu nói cho An về Cây Bạc, Cây Vàng, về nơi xin Cô, xin Cậu và Bầu Sữa Mẹ:

                      - Đây là Bầu Sữa Mẹ, các bà mẹ trẻ thường đến đây hứng sữa ( những giọt nước tí tách chảy từ nhũ thạch xuống) xoa vào ngực để nuôi con cho dễ.
                      Bất ngờ vì từ phía sau vòng tay ôm chặt lấy cô nơi ngực và An nói trong ngột ngạt:
                      - Thế còn bầu sữa của em ?

                      Kinh hoàng vì đang đứng nơi cửa Phật, kinh hoàng vì quá bất ngờ, Bình đẩy tay An ra và đi nhanh ra phía ngoài động. Trên đường về cả hai đều im lặng!

                      Nghe nói bến Trò thiêng lắm, ai có oan ức gì đến đó rửa tay rửa mặt sẽ gột sạch nhơ nhớp, oan khiên. Trong lúc chờ lái đò quay trở ra Bình đã cố chà mãi chà mãi hai bàn tay của mình. Đỏ lựng!

                      *
                      * * *
                      *


                      Vài hôm sau, Lan Anh nhắn : “ An đang nằm viện. Trên đường đi làm về gặp bọn đua xe máy tông vào, gãy nát tay phải may không bị vào não đang phải bó bột nằm bất động. Chiều nay mình sẽ vào thăm An! “.

                      Bình nghe tin ấy như đã biết trước, cô lãng đãng nghĩ đến những câu chuyện huyền thoại về bến Đục.
                      #11
                        TTL 07.09.2006 09:07:18 (permalink)


                        Trích đoạn: Minh Nguyệt

                        Cảm ơn TTL đã khuyến khích, MN viết tiếp nhé !


                        MN viết tiếp thì ttl đem lên Thư Viện tiếp.
                        Truyện để trong TV độc giả xem nhiều hơn ở đây.

                        Truyện ngắn
                        Điệu Vanxơ chiều thứ Bảy
                        Số lần đọc: 1300

                        http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nqnmn2n3n31n343tq83a3q3m3237nvn

                        Chúc MN mọi chuyện vui vẻ và sáng tác mạnh.

                        Tình thân,
                        ttl


                        #12
                          Minh Nguyệt 29.09.2006 16:40:15 (permalink)
                          Vẫn còn đó một yêu thương

                          Vũ Thị Minh Nguyệt


                          Bà ngoại ơi!

                          Đêm qua con lại nằm mơ thấy bà. Gió thu hơi se lạnh nên con thu người vào để nằm gọn trong lòng bà thật kỹ như hồi còn nhỏ dại trên chiếc giường một cũ ơi là cũ. Nằm trong lòng bà ấm ơi là ấm và mùi hương riêng biệt chỉ toả ra từ người của bà lại ôm ấp lấy con. Nó như mùi cỏ hay là rơm mới và mùi trầu cau đượm đượm nồng nồng. Nó cho con một gíâc ngủ yên bình không mộng mị. Con cố nhướn lên để áp má mình vào gương mặt phúc hậu của bà.

                          Bà mắng yêu:
                          - Sao mày cứ lục xà lục xục thế, ngủ yên nào không bà bắt ra phản nằm một mình bây giờ!

                          Nói vậy nhưng bà lại ôm chặt lấy con thêm nữa. Con ôm choàng qua lưng bà một vòng tay bé con, một chân gác lên người bà và quắp chặt. Bà bảo sau này lấy chồng mà gác chân như thế có ngày nó đá ra khỏi giường. Con gái con lứa đến vô duyên!
                          Con cứ ước rằng những mùa thu ấy không bao giờ trôi qua.

                          Những đêm đông người bà như một lò sưởi kỳ diệu, con chợt buồn cười nhớ lại cái lúc nghịch ngợm luồn tay qua cúc áo bà ba để sờ vào ti bà cho ấm.

                          Ông là một nhà nho suốt đời ôm đống sách cũ nát của mình. Có nói với cháu con cũng chỉ a hừm a hà với cái nhìn lạnh băng khi con gây lỗi.

                          *
                          * * *
                          *


                          Ngày mẹ đi lấy chồng lần nữa, con về ở bên nội để đi học. Bà nội bảo cho nó về ngoài này để còn rèn chứ để ở trong đó với bà ngoại chiều lắm thì hư mất. Gần chục cây số giữa hai bên, con vẫn đi bộ hàng tuần về bên ngoại. Chẳng hiểu vì lý do gì mà một đứa bé cứ lóc ca lóc cóc đi bộ như thế. Con nhớ bà!

                          Ở nhà nội con phải ngủ riêng. Bà nội con thông minh sắc sảo, ăn nói ngoại giao thì cứ gọi giỏi nhất làng. Văn thơ cụ thuộc như nước cho đến bây giờ!
                          Bà rất đẹp nữa, da trắng tóc dài lại con nhà gia giáo. Cụ ngoại con là chánh tổng của một vùng. Con được thừa hưởng cái gien thông minh của bà nội nên học hành chẳng đến nỗi nào.
                          Bà ngoại bảo con gái thì học hành gì cho nhiều, lớn lên đi lấy chồng là xong.
                          Bà nội thì bảo không học thì mai đây đứng đường à, bao giờ mới thoát được cảnh úp mặt xuống ruộng mà cầy mà cấy ?. Bao giờ đỉa mới hết bám chân?.
                          Các cô các chú thoát ly hết và thành đạt cũng nhờ kỷ luật thép đó. Ông nội thì hiền ơi là hiền và tôn thờ bà nội suốt đời.

                          Nhưng con không nhớ được cái cảm giác được ôm ấp trong lòng bà nội bao giờ!

                          *
                          * * *
                          *


                          Lớp bồi dưỡng học sinh giỏi của huyện nay đây mai đó nên con cứ phải đi trọ học khắp nơi. Đến nơi nào bà nội cũng đưa đi, nói với chủ nhà :

                          - Cháu nó mồ côi, thôi các bác cưu mang cho cháu nên người.

                          Vậy là con chỉ phải mang theo vài cân gạo, sách ốc ăn ở nhờ ở đậu nhà bà con. Rau dưa nhà có gì ăn nấy, chả phải mất một xu trọ học. Bà nội đi đến đâu cũng được người ta nể trọng. Ngày ấy dân mình nghèo nhưng ai cũng nói một mực:

                          Nhịn miệng đãi khách đường xa
                          Cũng là của gửi con ta ăn đường.

                          Có lần con ngồi học, gà vào bới thóc tung toé xung quanh mà không biết đường đuổi, bác chủ nhà mắng. Con chạy ra góc vườn khóc thút thít mà chẳng có ông Bụt nào hiện ra. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến như thế nào, con một mạch chạy cả chục cây số về bên ngoại và khóc tấm tức với bà. Bà giã cơm muối vừng cho con ăn rồi sáng hôm sau lại giục con đến nơi trọ học. Cầm theo quả trứng luộc còn nóng hổi hổi bà dặn là cứ lăn trong tay cho đỡ lạnh, bao giờ được nửa đường thì hãy bóc ăn. Viết đến những dòng này con lại nhớ đến chiếc cối đá của nhà mình. Mỗi lần giã vừng xong, bà chừa lại một ít để giã cơm cho con. Những nắm cơm giã ấy dẻo thơm đến bây giờ.
                          Bác chủ nhà tìm mãi không con thấy bèn nhắn cho bà nội. Hôm sau bà nội sang đến nơi thì con cũng vừa về tới. Đứng úp mặt vào tường nhưng không hề khóc. Chẳng hiểu tại sao con không bao giờ dám khóc trước mặt bà nội, mặc dù trẻ con luôn thèm được khóc khi nó muốn khóc nhất.
                          Bà nội nói với bác chủ nhà :

                          - Tính cháu nó lơ đãng đuyểnh đoảng, cứ chúi mũi vào quyển sách là không cần biết cái gì xung quanh, mong bác thông cảm cho.

                          Bác chủ nhà lúc ấy thì mừng hơn bắt được vàng vì đã tìm thấy con bé chứ cái vụ thóc lúa kia đâu có đáng gì. Người quê mình trọng tình trọng nghĩa đâu trọng mấy hạt lúa vương.

                          Có lẽ tính nghiêm khắc của bà nội đã cho con được ý chí sắt đá vượt qua bao khó khăn trong cuộc đời. Nhưng bây giờ con vẫn cứ ôm các con của con vào lòng kể cả khi chúng nó đã lớn rồi.

                          *
                          * * *
                          *


                          Ngày đi học xa, con về chào bà trước khi đi. Bà bán vét cả gánh hàng xén để lấy một trăm đồng cho con, nhưng lần đầu tiên con đã không cầm tiền của bà.

                          - Con đi sang Liên xô học sung sướng hơn nhiều, nhà nước lo hết. Từ bây giờ con không xin tiền của bà nữa!
                          - Năm năm trời lâu lắm, vậy là bà mất cháu rồi. Biết khi về có gặp được bà không?

                          Bà vừa nói vừa cơi thêm củi bếp, nấu món miến lòng gà mà con thích ăn với rau răm ở quê mình, mặt buồn rười rượi.
                          Ngày ấy con mới chỉ mười tám tuổi đầu, con chưa bao giờ mảy may nghĩ đến điều gì bất hạnh có thể xảy ra trong năm năm trời. Con tin rằng bà sẽ sống mãi để là ông Bụt ngàn năm của con. Vả lại háo hức đến một đất nước châu Âu giàu sang như một đứa trẻ, con đâu có thấu điều bà nói nó khủng khiếp đến mức nào!

                          Con nhà nghèo đi xa nên con tiết kiệm và chăm chỉ học. Con cố gắng mua một tấm lụa xa tanh loại đẹp thay vì xa tanh gỗ của Liên xô cùng vài lọ sâm 50 kô pếch để gửi về biếu bà. Thế mà một tháng sau thì con nhận được tin bà không còn nữa.

                          Con đã đổ sập xuống giường mà không tài nào khóc được. Nếu biết rằng có chuyện đó xảy ra thì không đời nào con đã đi xa. Con cứ day dứt nhớ lại dáng bà nằm thở dài thườn thượt trước lúc con lên đường rồi nói xẵng:

                          - Thôi không đi đi còn cứ lần khân đến bao giờ?

                          Con đi rồi bà lăn ra ốm, ăn đến đâu nôn ra đến đó cả năm trời rồi mất. Ngày đó mẹ chả viết nổi cái địa chỉ bằng tiếng Nga của con nên thư từ không tới. Mẹ kể lại xóm làng đưa bà đông chưa từng thấy. Bà bán hàng, vừa bán vừa xua cũng đông khách vì bà không bao giờ lấy thừa tiền của mọi người. Bà đi Chùa nên luôn dạy con không bao giờ mang lại điều ác cho bất cứ ai trên đời này. Những lúc hè hoặc rỗi rãi con thường hay phụ bà bán hàng hoặc gấp những xếp tiền âm phủ. Bà dặn :

                          - Tiền phải xếp đủ không phải tội đấy con à!

                          - Cơm ăn xong không được đổ xuống cống mà phải mang sang vại nước gạo của hàng xóm cho người ta nuôi lợn chứ không phải tội đấy con à!

                          - Có bát canh con mang cho bà Kính kẻo tội nghiệp bà ấy con cái chả có lại ốm đau luôn!

                          Cũng nhờ có những buổi tỉ tê bên bà mà một đứa con gái sinh ra đã hiếu động nghịch ngợm như con trai biết vá, may, thêu thùa, đan lát. Nó có thể tỉ mẩn cùng bà cả buổi mà nghe dông dài chuyện ngàn năm. Tống Trân Cúc Hoa, Thị Mầu, thi Kính và nhiều nhiều lắm!
                          Câu chuyện của bà bao giờ kết thúc cũng có hậu khi mà con đã nằm lăn quay ra bên cạnh ngủ tự bao giờ!

                          Bà chỉ có mỗi mụn con gái là mẹ, nhưng con có nhiều bá, dì là con nuôi của bà. Vì vậy tuổi thơ của con luôn được bế ẵm nâng niu vì theo lời các bá các dì ngày bé con là đứa trẻ xinh xắn đáng yêu nhất làng. Tình yêu của các bà mẹ Việt nam cũng thật lạ!

                          *
                          * * *
                          *


                          Năm nào con cũng nhớ bà, nhất là vào ngày Phật đản. Bà đi chùa nên con được vào chơi với sư cụ thường xuyên. Sư cụ từ bi lắm, khi thì quả thị, khi thì quả na, lúc thì gói bỏng …cho con mang theo câu chuyện cổ tích quê mình, với đồng lúa và cánh cò bay với lời ru à ơi của bá, của dì, của mẹ.

                          Đền Đồng Xâm nhà mình thiêng lắm với những câu chuyện về đức Thánh Trần rồi truyền thuyết Trọng Thuỷ và Mỵ Châu.
                          Đất Đồng Xâm quê mình là đất vàng đất bạc nơi có nghề chạm trổ truyền từ đời này đến đến đời khác.

                          Thủa ấu thơ có bà, con biết nghe con chim hót, biết đón ngọn gió lành, biết yêu thương những người nông dân hai sương một nắng trên cánh đồng chua mặn. Nước vàng hết những móng chân.

                          Ngày biết tin bà mất con cũng không nhớ được là con đã bỏ ăn như thế nào cho đến khi con bật khóc được hai tiếng Bà ơi! Một người đồng hương đã nói với con rằng bà đã lên niết bàn theo hầu Đức Phât.


                          Con tỉnh dậy mệt nhoài, chắc ngủ rốn để mơ và được ở gần bà lâu thêm. Bên ngoài chợ cóc đã lao xao. Tiếng mua bán, mặc cả rồi cãi lộn ồn ào. Tiếng mấy ông giữ trật tự loa đài ồn ã nhưng vẫn mất trật tự cộng thêm tiếng loa đài giữ trật tự.

                          Cả nhà đã dậy đi hết và nước mắt con bắt đầu lã chã rơi. Bà đã nằm sâu trong lòng đất cả vài chục năm trời …còn đâu cái giường một cũ ơi là cũ ! Con đang nằm trên chiếc giường đệm lò so ga gối thơm ơi là thơm.

                          Lạ sao nước mắt lại trôi hết đi những muộn phiền trong con. Có lẽ bởi con biết rằng dù người con thương yêu nhất đã nằm sâu trong lòng đất nhưng vẫn còn đó một yêu thương trong trái tim mình.

                          Hà nội 29.09.2006
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2006 13:08:32 bởi Minh Nguyệt >
                          #13
                            Minh Nguyệt 20.12.2006 17:45:50 (permalink)
                            Huế và anh
                             
                            Vũ Thị Minh Nguyệt

                            Anh...

                            Đã mấy lần em đến Huế, khi đó còn chưa biết anh! Huế trầm mà buồn quá, lơ thơ liễu rủ bên dòng Hương Giang trầm lặng. Em đi ăn cơm hến, ăn bánh xèo như người ta vẫn thường làm khi đến Huế rồi tha thẩn đi dọc bờ sông không ưu tư không nghĩ ngợi...

                            Dòng Hương Giang suy tư trầm lặng
                            Cầu Tràng Tiền mấy nhịp hò ơ

                            Cái cảm giác đầu tiên về Huế là sự ấm áp, hiền dịu và lãng mạn tạo nên “nét mềm” rất Huế. Sau này em mới thấy Huế quá nhiều trong tính cách của anh. Một chút thâm trầm sâu lắng, một chút dịu dàng, một chút kỹ tính và hơi khắt khe trong lời ăn tiếng nói…thật đấy. Hình như đúng khi người ta nói đàn ông Huế có trái tim lãng mạn và cái đầu lạnh như băng. Đàn ông Huế yêu thì yêu đấy mà vẫn hờ hững như con sông kia?

                            Những ngày lang thang ở đó, em thấy Huế thật độc đáo với màu xanh sông núi, sự trầm lặng tự nhiên, nét hiền hòa của nếp sống, những thâm cung bí sử của cung đình lăng tẩm. Em cứ nhớ mãi tiếng chuông gió trong Đại nội, cứ như khóc mãi nỗi đau nhân tình thế thái! Những câu chuyện tình thâm cung bí sử làm lạnh bàn chân em mỗi bước đi…những hận thù, chết chóc, những mưu tính lọc lừa đều do quyền lực và tình yêu mang lại.

                            Huế hiền hoà lắm, sao cứ mang nặng mãi trong lòng đất những bi thương của một Cố Đô ?

                            Đêm về thuê một chiếc xích lô theo giờ chầm chậm chạy trên cầu Tràng tiền nhìn lấp loá những ánh đèn trên sông. Em thích đi một mình…ngắm những con thuyền chở khách du lịch nghe ca Huế đi dọc sông. Chả hiểu có phải vì ám ánh thân phận của cô gái Huế trong bài thơ Tiếng hát sông Hương hay không mà em từ chối không xuống thuyền cùng các bạn.
                            Bây giờ Du lịch Huế xanh bắt đầu phát triển chắc hàng cau sẽ được xanh mướt trở lại.

                            Anh sẽ đưa em vào đắm say
                            Khúc Nam ai một chiều Vĩ Dạ
                            Em sẽ thấy rất quen và rất lạ
                            Huế đâu còn là quê của riêng ai

                            Em chưa đắm say, nên không biết đắm say bao nhiêu cho vừa, cho đủ. Có nhiều bằng dòng nước Hương Giang khi thôi lững lờ? Em chỉ cứ nhất định nghĩ rằng đắm say chỉ có thì hiện tại mà thôi! Bởi Huế đã làm người ta say đắm đến cả ngàn năm với khúc Nam ai, Nam Bằng...

                            Trưa nay tự nhiên em thấy hơi nhơ nhớ … không biết mình là ai, anh là ai? nhưng em vẫn muốn cảm ơn là đã có anh trong cuộc đời này cũng như đất nước mình có Huế ngàn năm!

                            * Trong bài có trích thơ của Phan Chí Thắng
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2006 17:47:22 bởi Minh Nguyệt >
                            #14
                              Minh Tuấn 05.01.2007 18:59:31 (permalink)
                              chào Minh Nguyệt.
                              lâu rồi không thấy bạn làm thơ...hôm nay dạo qua thư quán...thấy chốn này cũng hay hay...vào đoc các dòng tản văn của bạn thật hay các câu từ có khác chi các dòng thơ xuôi trải dài trang giấy...mình cũng vào nơi đây vui với mọi người.
                               thử tìm lại hững cấu văn thuở nào...lâu quá rồi bạn ơi...có lẽ tới 20 năm chưa làm văn xuối đó.
                               
                                hôm nay trang báo của cộng đồng đang cấn mình viết cho ít văn xuôi tùy bút hay phóng sự....mình còn chưa biết viết ra sao đấy...
                               không biết văn xuôi có luật viết không hả Nguyệt...giúp mình nhé...nếu có luật thì đọc ở đâu vậy.
                                cám ơn bạn nhiều nhé
                               năm mới kính chúc gia đình bạn một năm mới tràn đầy hạnh phúc.
                               
                               MINH TUẤN
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 38 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9