Công chúa biết buồn
Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 38 trên tổng số 38 bài trong đề mục
Minh Nguyệt 05.12.2007 19:48:32 (permalink)
MỘT TRÒ ĐÙA

Vũ Thị Minh Nguyệt
 
 
Bình đi công tác vào Sài gòn, lâu lắm rồi anh mới có dịp gặp lại lũ bạn phổ thông. Lần này vào rủ tụi nó đi nhậu thật đã...
Trong lớp Nga và Hiền là hai cô gái xinh đẹp, một thời đã làm cho bao anh điêu đứng. Đã có lần Bình lén bỏ vài câu thơ vào cặp của các nàng. Đàn ông ai chả thích phụ nữ đẹp nhưng cô bé có đôi mắt ngượng nghịu, mái tóc ngắn ôm gương mặt tươi rói là người anh gắn bó hơn cả.

Buổi tối trước khi đi, Minh bịn rịn gục đầu vào ngực anh thổn thức :
- Anh đi lâu thế, em sẽ rất buồn, nếu nhớ thì làm thế nào?
- Anh sẽ điện thoại hoặc nhắn tin...
- Vào đấy gặp Nga và Hiền rồi lại quên ngay, cô bé phụng phịu.
- Ơ... em đang ghen à?
Bình dí tay vào má làm yên lòng Minh.

- A lô, Nga hả, trưa nay Bình hẹn gặp, có ra không?
- Mình muốn đi nhưng con nhỏ bị sốt, với lại chồng kèm dữ lắm.
- Hiền bận, trưa nay đi tiếp khách Tây rồi.
- Nghe nói hắn yêu Minh phải không? Ngày xưa hắn từng theo đuổi tán tỉnh mình hoài...
- Ừ... Minh ghen lắm thì phải, anh chàng này đẹp trai đấy chứ! hi...hi
- Để mình gọi cho Quang, đùa tí...

- A lô, Quang hả, hôm nay gặp Bình chứ?
- Ừ, các bạn đến đây cho vui. Quang nhã nhặn, chỉ có tụi anh thì buồn lắm!
- Thôi em chả dại đâu, rồi Minh lại ghen thì khổ, Hiền cũng sợ chả dám đến!
Sau cái bắt tay mấy người bạn trai, Bình đưa mắt có ý hỏi Nga và Hiền
- Hai người đẹp không đến đâu, sợ Minh của cậu ghen...

Quang cười cười, vô tư giải thích. Câu chuyện giữa những người đàn ông xoay quanh thời sự, bóng đá rồi các loại rượu. Họ chụp ảnh để ghi lại cuộc gặp và nhắc đến những người bạn chung rồi chia tay. Thi thoảng họ cũng nhắc đến Minh nhưng anh lảng qua chuyện khác.

Không thấy anh nhắn tin như mọi ngày Minh nhắn vào máy:
- Anh đi chơi có vui không? Mọi người thế nào?
- Trưa nay mọi người nói không có em nào đến vì sợ Minh ghen...

Linh cảm có chuyện không vui, Minh nhấc máy gọi điện cho anh. Cô muốn nói rằng cô tin anh chứ, rằng cô hiểu Nga và Hiền chỉ là bạn cùng học ...
Số máy điện thoại Hà nội, Bình chờ cho chuông đổ vài hồi rồi nhấn cái nút đỏ. Minh gục đầu xuống bàn làm việc...

Quỳnh đang ngồi tự vân vê lọn tóc của mình, ngắm Bình đang nằm thoả mãn trên chiếc giường của một khách sạn tầm tầm tiền ở Sài gòn. Thấy anh tắt di động Quỳnh tỏ vẻ đắc thắng :
- Lại em Minh chứ gì? anh cười gạt phắt:" Em thì ... chỉ hay linh tinh".
Nói vậy nhưng gương mặt của Minh vẫn lướt qua trong đầu. Hình như có lần anh đã trả lời Minh như vậy khi cô hỏi về Quỳnh, người mà thỉnh thoảng hay chát với anh trên mạng. Một chút thương hại, một chút kiêu ngạo, anh chậm rãi rút điếu thuộc châm lửa cho vào miệng lệch hẳn sang một bên. Một cứ chỉ điệu đàng mà đôi lúc Minh vẫn nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ nhất.

Những người đàn bà thật kỳ lạ, họ yêu anh đến mức kỳ quặc, họ muốn sở hữu cả hơi thở của anh. Anh nhìn gương mặt Quỳnh, cô ta có cặp mắt hùm hụp, đôi môi dầy dâm đãng và quái quỷ. Người đàn bà hợm hĩnh và chanh chua này luôn làm Bình khó chịu. Lúc nào Quỳnh cũng đeo bám theo anh ở tất cả mọi nơi, lúc nào cũng hằn học với Minh ra mặt, nhưng hôm nay thì nàng đang có thế của người chiến thắng. Cả tuần này hai người đã qua đêm với nhau, cái điều mà Minh với cái mác "con gái nhà lành" không bao giờ cho anh thoả mãn cả.

Người đàn ông qua đêm với một người đàn bà thì không hẳn đó là tình yêu, nhưng với một người đàn bà chẳng có gì để tự hào về nhan sắc và phẩm hạnh như cô ta thì thế là quá đủ.


Bình tìm đến Quỳnh khi tính tự ái của thằng đàn ông lên đến đỉnh điểm. Anh không muốn Minh kiểm soát từng bước đi của anh lại càng không muốn bạn bè châm chọc mối quan hệ của hai người. Minh không phải là ngươì có nhan sắc lộng lẫy đã khiến anh lung lay, trò đùa của các bạn như giọt nước làm tràn cốc nước mà thôi. Còn Minh thì vẫn ngây thơ tin rằng tình yêu của cô dành cho anh đủ để giữ anh suốt đời.

Rít một hơi thuốc, thả những ngọn khói tròn lên phía trước, những gương mặt đàn bà lướt qua mắt anh. Bình đẹp trai, hào hoa, lãng mạn biết tâm lý phụ nữ nên đàn bà con gái vây quanh anh khá nhiều. Thông minh có, xinh đẹp có, tài hoa có, dịu dàng có…Anh đành phải để mọi người ít biết đến nhau nhất, nhưng chuyện gì xảy ra vẫn cứ xảy ra. Họ ghen tuông, cạnh khoé lẫn nhau mà không cần biết anh nghĩ gì, yêu ai ghét ai. Với anh mỗi người trong số họ giống như một trò đùa. Họ như những con cá mắc lưới tình, nhớ nhung, khóc lóc và tổn thương. Lắm lúc tặc lưỡi anh qua đêm với một trong số họ mà trong đầu vẫn là những cuộc kiếm tìm mới…

Sáng nay vừa nhận đuợc tin nhắn của Kim Ánh. Ngày mai đoàn công tác của Bình vào Phan Thiết.

 

 
Kim Ánh là một phụ nữ trẻ trung xinh đẹp lại có khiếu hài hước nên hai người đã cuốn lấy nhau từ lần gặp mặt đầu tiên ở Vũng Tàu. Lâm đã giới thiệu với anh cô bạn thân của mình. Vốn ngưỡng mộ Bình từ lâu, nhân dịp một hội nghị biết có Bình tham dự Lâm đã rủ Ánh đi cùng. Tạo hóa vốn trêu ngươi như đùa, vốn là người nhạy cảm nên Lâm đã nhận ra sự quấn quýt của hai người bạn mới có phần lộ liễu. Cô hơi buồn nhưng vốn thua nhan kém sắc lại quê quê nên chỉ dằn lòng viết những câu thơ buồn. Bình vui vì dường như cuộc sống đã luôn mỉm cười với anh. Là sếp của một trung tâm truyền  thông của một tỉnh lẻ Ánh có thể dùng xe công vào các cuộc gặp gỡ rất vô tư. Bình viện cớ các dự án trong Sài Gòn cần thanh tra, hai người cứ tình cờ gặp nhau trong cùng một khách sạn. Ánh ra Hải Phòng, Hà nội, khi thì hội nghị khi thì đi viết bài. Trước đây cô ta chỉ cần cử nhân viên đi là đủ. Cô vui thích khám phá vẻ bí ẩn của Bình, còn Bình như Từ Thức gặp tiên, anh thú vị với tình cảm mới mẻ này và hình như đã yêu…Yêu một nggười đàn bà đã có chồng, chuyện đó đâu có quan trọng gì so với việc cả đời không biết yêu là gì. Anh trẻ trung phong độ ra và bắt đầu dùng những mỹ phẩm của đàn ông đắt tiền để hài lòng người đẹp. Thấy Lâm có vẻ buồn, thỉnh thoảng anh cũng an ủi động viên bạn vài câu lấy lệ. Với người đang yêu thì tâm tư của người bạn cũng như cơn gió thoảng. Vả lại anh chưa bao giờ có tình ý gì với Lâm.
Với Kim Ánh, việc có một người đàn ông trong chốc lát chẳng có gì là khó khăn. Có thêm một gương mặt trong bộ sưu tập của mình cũng tốt, ai bảo tham là độc quyền của đàn ông cơ chứ?
Cơ quan ì xèo về việc dùng tiền công đi du hí quá nhiều, mỗi chuyến vào Nam công tác tiêu tốn cả chục triệu đồng cho vé máy bay và khách sạn, Bình nghỉ việc. Chồng Ánh đã bắt đầu quan tâm đến hành vi của vợ khi thấy cô ta vắng nhà nhiều hơn trước. Để tạo vỏ bọc, có lần Ánh đưa cả chồng ra Hà nội, để chồng trong khách sạn còn mình thì đi làm việc.
Trái đất này thật vốn nhỏ hẹp nhỏ hẹp như sự nhỏ nhen của chính chúng ta đây…

Bình nhớ Ánh, cái cảm giác nhớ nhung này anh chưa có bao giờ. Với Minh mọi thứ đều mờ nhạt và nửa vời. Minh tốt và hiền dịu nhưng không có cái khéo léo của con mèo nhung vờn con chuột, không có cái cảm giác mới lạ hấp dẫn mà một người đàn bà trừng trải trong tình trường đã tạo cho anh. Trong mắt anh Ánh thật thánh thiện, vừa ngây thơ, vừa tinh nghịch, vừa lãng mạn. Anh vội vã lấy vé vào Phan Thiết vào dịp nghỉ lễ 30/4 và 1/5. Muốn tạo cho nàng cảm giác bất ngờ anh check in vào khách sạn, cạo râu, xức nước thơm, nước khử mùi, thoa kem rồi mới nhắn tin cho Ánh. Trái với sự háo hức của anh, những tin nhắn lạnh lùng đáp lại:|
-         Em bận họp
-         Em nhiều việc quá.
Hai ngày thứ bảy và chủ nhật nằm lì trong khách sạn ê chề và mệt mỏi, Ánh vẫn bận họp. L
inh cảm thấy việc chờ đợi là vô vọng, anh buồn bã gọi cho Lâm, nói vể sự hờ hững của người tình rồi lặng lẽ trở về thành phố Hồ Chí Minh tránh không gặp một ai hết trong đám bạn bè. Anh ra thẳng sân bay chuyến sớm nhất, chờ ở quầy đăng ký vé muộn giờ để về Hà nội.

***
Minh được cử vào Sài gòn công tác. Chẳng muốn đi vào lúc nóng nực này, nhưng không thể từ chối. Cô đã quen với cảm giác không có Bình bên cạnh, cũng quên luôn cả cảm giác ngóng chờ anh. Bây giờ là tháng năm, mùa hoa phượng đã bắt đầu. Vậy là đã một năm trôi qua, cô bỗng nhớ lại cái cảm giác ríu rít đắng sau xe anh trong một chiều thứ bảy mưa tầm tả. Lần cuối cũng anh đón cô đi chơi. Cô tự trách mình sao lần đi chơi nào cũng vậy hết giận dỗi rồi nghi ngờ khiến anh mệt mỏi. Cô tự an ủi rằng rời xa cô Bình sẽ hạnh phúc.
Bỗng như một linh cảm, như định mệnh, cô ngước nhìn đoàn người vừa ra khỏi sân bay. Một bóng dáng quen mà giữa cả trăm người cô vẫn nhận ra, bước đi mệt mỏi và ê chề.
Là anh đó ư, không tin nổi vào mắt mình nữa, cô nép người vào chiếc cột thông báo các chuyến bay và xa xót nhìn theo.
Là anh đó ư, cái vẻ đường bệ đâu rồi? Cái dáng vẻ con nhà nho giáo đâu rồi, chỉ còn lại những bước đi vô hồn và tàn tạ.
Cô hả hê ư? Không, cô suýt bật khóc. Cô chấp nhận mình là kẻ thua thiệt, nhưng không bao giờ muốn chấp nhận anh như thế này? Già nua và chán nản, những vết rải quạt bên hai khóe mắt của người đàn ông đa tình chùng xuống xám ngoẹt.

Thầm nguyền rủa người đàn bà xinh đẹp, cái miệng cười như hoa sao mà độc ác. Tại sao cô ta nỡ để anh ra nông nỗi này chứ?. Anh đã vượt cả quãng đường vài ngàn cây số bằng chính đồng tiền túi của mình để đổi lại sự ghẻ lạnh của cô ta ư? Dẫu đã đoán biết rằng chuyện gì xảy ra rồi cũng phải xảy ra Minh vẫn choáng váng. Cô chưa bao giờ nguyền rủa Kim Ánh kể cả khi biêt cô ta đã cướp Bình của cô như lần này. Minh trở nên cay nghiệt:
Phải chăng Kim Ánh đã rũ bỏ anh, như rũ bỏ một miếng chanh đã vắt cạn? Cô ta có người tình mới hứa hẹn cho cô ta cái chức giám đốc của ông giám đốc cũ sắp về hưu? Anh không còn đủ sức để thỏa mãn người đàn bà đang thời viên mãn, mãnh liệt khát khao? Cô ta trở về với vị thế người vợ đoan trang trong con mắt của chồng, bạn bè và đồng nghiệp? Cô ta đã biết ngoài cái mã ngoài trong Bình chỉ là một người đàn ông giả tạo và hào nhoáng? Tệ hơn là đã khám phá ra những lần ăn bánh trả tiền với Quỳnh? Hay chính Lâm đã dọa sẽ bóc trần bộ mặt của cô ta trước bàn dân thiên hạ?
Cái cảm giác giận dữ vì bị bội phản, bị nghi ngờ, bi vu khống nhiều chuyện trong đó có cả chuyện ghen tuông trong cô biến mất chỉ còn lại nỗi xót xa và thất vọng. Có một cái gì đó đổ vỡ trong cô như những mảnh thủy tinh vỡ vụn nhọn và sắc. Cô cảm thấy đắng đót trong cổ họng, nếu không gắng gượng cô sẽ gục ngã ngay trước quầy Check in. Cái cảm giác này còn tệ hại hơn cái cảm giác khi Bình rời xa cô rất nhiều.
 
Tiếng cô tiếp viên khiến Minh bừng tỉnh:
- Chị thích ngồi ghế bên cạnh cửa sổ hay lối đi?

<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.05.2008 09:39:38 bởi Minh Nguyệt >
#31
    Minh Nguyệt 10.02.2008 19:50:17 (permalink)

     
    LỜI CHÚC XUÂN 2008
     
    Xuân này hơn hẳn mấy xuân qua*
    Đầm ấm yêu thương đến mọi nhà
    Niềm vui hạnh phúc trong ánh mắt
    Xuân đến muôn người vạn lời ca


    Chúc anh, chúc chị, chúc bạn ta
    Tình yêu, mơ ước đẹp, chan hoà
    Khoẻ mạnh, tiền tài nhiều như nước
    Công thành danh toại, thắm ngàn hoa
    Minh Nguyệt


    Các bạn yêu quý!
    Cứ mỗi độ Xuân về người ta thường dành cho nhau những lời chúc đẹp và tốt lành nhất. Rất nhiều bạn đã kỳ công làm nên những tin nhắn thật ấn tượng với hình vẽ và lời hay. Những câu chúc hay thường được chuyển qua chuyển lại trong danh sách bạn bè. Đôi khi Minh Nguyệt nhận lại được chính lời chúc Xuân 2008 của mình. Kể cũng vui nhưng ấn tượng nhất là lời chúc Xuân mà người nhắn chỉ viết cho riêng mình...như lời nhắn của anh Thanh Tùng và nhạc sỹ Nguyễn Tiến cho Minh Nguyệt chẳng hạn.

    Có lẽ In box đã đầy mà có những tin nhắn mình không muốn xoá một chút nào cả, Minh Nguyệt chép ra đây một số lời chúc mà mình đã nhận được nhé:

    Một nhánh đào hồng thắm
    Một làn gió mơn man
    Ta đón mùa Xuân đến
    Làm xao xuyến lòng người


    Bao lần ta thổn thức
    Để thơ tình lên men…
    Chúc Minh Nguyệt một năm mới an lành hạnh phúc! ( anh Phương)


    ***

    Chúc bạn có 1 bầu trời sức khỏe, 1 Biển cả tình thương, 1 Đại dương tình bạn, 1 Điệp khúc tình yêu, 1 Người yêu chung thủy, 1 Sự nghiệp sáng ngời, 1 Gia đình thịnh vượng. - Chúc cả gia đình bạn vạn sự như ý, Tỉ sự như mơ, Triệu triệu bất ngờ, Không chờ cũng đến!

    ***

    Happy New Year!
    Lộc biếc mai vàng, Xuân hạnh phúc
    Đời vui, Sức khoẻ, Tết an khang!


    ***

    CUNG kính mời nhau chén rượu nồng
    CHÚC mừng năm đến, tiễn năm xong
    TÂN niên phúc lộc khơi vừa dạ
    XUÂN mới tài danh khởi thỏa lòng
    VẠN chuyện lo toan thay đổi hết
    SỰ gì bế tắc thảy hanh thông
    NHƯ anh, như chị, bằng bè bạn
    Ý nguyện, duyên lành, đẹp ước mong


    ***

    Happy New Year!
    Cung chúc tân niên,
    Vạn sự bình yên
    Hạnh phúc vô biên
    Vui vẻ triền miên
    Kiếm được nhiều tiền
    Sung sướng như tiên


    ***

    BÌNH AN - TÀI LỘC - PHÚ QUÝ - HẠNH PHÚC
    Chúc mừng Năm Mới - Happy New Year!


    ***

    Đầu xuân năm mới chúc BÌNH AN,
    Chúc luôn TUỔI TRẺ chúc AN KHANG.
    Chúc sang năm mới nhiều TÀI LỘC,
    Công thành danh toại chúc VINH QUANG.


    ***

    Cảm ơn bạn Nguyệt rất nhiều
    Chúc bạn năm mới mọi điều yên vui
    Kinh doanh dịch thuật đều tài
    Thỉnh thoảng lại có một vài câu thơ ( Thanh Tùng - Báo Văn Nghệ)


    ***

    Năm mới Tết đến.
    Rước hên vào nhà.
    Quà cáp bao la.
    Mọi nhà no đủ.
    Vàng bạc đầy hũ.
    Gia chủ phát tài.
    Già trẻ gái trai.
    Sum vầy hạnh phúc.
    Cầu tài chúc phúc.
    Lộc đến quanh năm.
    An khang thịnh vượng!


    ***

    Rực rỡ mai vàng xuân nở lộc
    Phúc lành muôn thủa với ngàn hoa
    Đức nhân phú quý cùng dương thịnh
    Thơ tựa trường sơn vạn ý thành
    Chúc mừng năm mới An khang - Thịnh vượng ( Tuấn Anh - Cần thơ)


    ***

    Chúc một năm mới vui vẻ, 12 tháng sức khoẻ, 52 tuần thành công, 365 ngày hạnh phúc, 8.760 giờ tốt lành, 525.600 phút may mắn, 31.536.000 giây như ý…

    ***

    Nguyệt ơi năm mới đến rồi.
    Chúc em mạnh khoẻ trẻ đẹp, đạt nhiều ước mơ trong cuộc sống và hạnh phúc ( Nhạc sỹ Nguyễn Tiến - Hoa cau vườn trầu)


    ***

    Cung chúc tân niên một chữ nhàn.
    Chúc mừng gia quyến đặng bình an.
    Tân niên đem lại niềm Hạnh Phúc.
    Xuân đến rồi hưởng trọn niềm vui.


    ***

    Ngày Xuân may mắn bình yên tới
    Năm mới vinh hoa hạnh phúc về
    Đa lộc đa tài đa phú quý
    Đắc thời đắc lợi đắc nhân tâm


    ***

    Mừng 2008 phát tài phát lộc.
    Tiền vô xồng xộc, tiền ra từ từ.
    Sức khoẻ có dư, công danh tấn tới.
    Tình duyên phơi phới, hạnh phúc thăng hoa.
    Xin chúc mọi nhà một năm ĐẠI THẮNG!


    Các quý ông năm nay còn tếu táo chúc nhau đổi mới tư duy: " Chúc mừng năm mới có nhiều cái mới be bé. Một cái nhà xinh xinh be bé, một cô bồ be bé và chiếc xe hơi be bé ( xe con)".

    *•,CHÚC MỪNG NĂM MỚI,•*
    •*HAPPY NEW YEAR *•

    Các cụ ngày xưa đã dạy rằng :" Lời nói không mất tiền mua. Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau". Vì vậy lời chúc đầu Xuân rất quan trọng đối với mối người trong mỗi chúng ta.
    Ở quê những người bà con hàng xóm láng giềng dù bận mải đến đâu cũng ghé thăm nhau những ngày đầu năm với những lời chúc thật chân thành. Ví như :" chúc gia đình tài lộc vẹn toàn, may mắn bằng năm bằng mười năm ngoái".
    Ở thành phố lời chúc hiện đại hơn, nhắn tin qua di động qua mạng, qua điện thoại. Dù lời chúc dưới hình thức nào thì điều quan trọng nhất vẫn là sự chân thành dành cho người thân và bè bạn.
    Chiều 30 Tết bất ngờ Minh Nguyệt nhận được điện thoại của nhà điêu khắc Phương Vũ với những lời chúc thật vui, nhưng vui hơn hết là đến thời khắc năm cùng tháng tận từ nơi xa vẫn có một người bạn nhớ tới ta với giọng nói ấm cúng hiền hoà.
    Khi gần kết thúc bài viết này Minh Nguyệt nhận được lời chúc của một bạn trên Blog : " Tết hết Xuân còn vui hạnh phúc. Quanh năm ngày tháng mãi bình an", tự nhiên thấy vui vui và muốn gửi đến tất cả mọi người những tình cảm yêu thương nhất.

    Vậy đấy, những lời chúc xuân giống như một làn gió mới mát lành để chúng ta bước vào năm mới tự tin hơn và hứng khởi hơn. Lời chúc xuân chính vì thế đã đi vào cuộc sống như một nét đẹp văn hoá của cộng đồng người Việt nam ta.
    Nhân dịp năm mới Minh Nguyệt muốn khai bút bằng lời chúc Xuân 2008. Mến chúc tất cả các bạn yêu quý một mùa xuân ngọt ngào và may mắn!

    * Thơ Hồ Chủ Tịch
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.02.2008 11:28:13 bởi Minh Nguyệt >
    #32
      Minh Nguyệt 03.04.2008 21:03:40 (permalink)

       
      VŨ ĐIỆU LÃNG QUÊN
       
      Vũ Thị Minh Nguyệt

      365 ngày…
               730 ngày…
                                1095 ngày…
      Nàng luôn bắt đầu một ngày mới bằng ý nghĩ :” em nhớ anh”. Như một điệp khúc, như một thói quen lâu ngày thành lệ. Nàng chuẩn bị đi làm, nhìn vào gương thấy gương mặt mình cứ tàn tạ từng ngày, những nếp nhăn nơi đuôi mắt, cái má bắt đầu xệ.



      Hôm nay thì nàng quyết định phải bỏ ý nghĩ cứ quẩn quanh đó. Nàng vào mạng xoá hết những gì liên quan đến anh, các mật mã có tên anh và ngày sinh nhật của anh. Làm xong cái việc vĩ đại ấy, nàng nằm vật ra giường. Chưa bao giờ nàng thấy trống rỗng đến như vậy. Cái cảm giác vô hồn thật lạ, nàng thầm ứa nước mắt:
      - Bim ơi…

      Bim là biệt danh nàng gọi anh mỗi khi gặp nhau trên mạng. Cái biệt danh ngộ nghĩnh lâu ngày thành thân thương mà chỉ anh và nàng biết.
      - Bim đang làm gì?
      - Anh đang nhớ em
      Chẳng hiểu tại sao nàng và anh lại có thể ríu rít hàng giờ với những câu đại loại như vậy. Nàng hân hoan hơn mỗi ngày, anh cũng dành từng phút rảnh rỗi để có thể nói chuyện với nàng. Công việc kinh doanh của anh chắc bận, mỗi tuần hai buổi đánh tennis, tối thứ bảy dành cho gia đình…
      Anh là người đàn ông quyến rũ như có mãnh lực vô hình với nàng. Có lần nàng đã ngắm anh qua webcam như muốn ghì xiết gương mặt anh vào ngực mình:
      - Bim xinh quá!
      - Người ta xinh từ bé mà lị. Hì hì…

      Những lần gặp gỡ anh thật là hiếm hoi. Hai người yên lặng nhiều hơn nói. Anh vốn kiệm lời còn nàng chìm đắm trong cảm giác được ngồi cạnh anh hít hà thân thể đàn ông của anh và bay bổng đâu đó lưng chừng trời. Cảm xúc đó thật không thể tả nổi, tuyệt vời và ngọt ngào lắm. Nàng sung sướng bởi mình đang sống trong cảm giác yêu. Nó thiên thần và thánh thiện pha chút man trá dịu dàng.

      Nàng không biết mình là ai nữa, tựa hồ như đang vỡ, đang bơi đang ngột ngạt và trôi nổi trong sự nổi loạn của chính mình. Nàng bắt đầu sợ, một ngày Bim của nàng sẽ biến mất như khi xuất hiện vậy. Nàng muốn níu kéo, nàng cảm thấy cạn kiệt, nàng thèm muốn, nâng niu và khát. Khát như cháy trời, càng uống càng chưa đã… Cái quan hệ giữa anh và nàng thật không rõ ràng mà chẳng ai muốn xác định nó là cái gì cả .

      Nàng mất anh như chưa bao giờ có anh vậy, nàng ghét cái cảm giác này. Lắm lúc nàng giận quá muốn từ bỏ nhưng rồi khuôn mặt anh, lời nói, cái nhìn như oan hồn hiện về và nói với nàng rằng nàng cần phải cảm ơn sự có mặt của anh trong cuộc đời này. Nàng không cần anh hiện hữu như một người đàn ông yêu một người đàn bà, nàng chỉ cần anh có mặt bên cạnh nàng:
      - Bim ơi…
      Nàng mệt mỏi ngồi dậy trang điểm qua loa rồi đi khiêu vũ. Lâu quá rồi nàng không ra sàn, không có partner. Nàng ngại các cuộc hẹn hò, giận dỗi, ghen tuông mất thời gian. Chọn một góc khuất để ngồi với cốc Cappuccino thơm lựng, không phải để khóc vì có còn giọt nước mắt nào đâu. Nàng muốn tĩnh lặng một mình trong âm thanh của các vũ điệu. Cậu bé đến bên nàng như một hoàng tử khi điệu van Anh bắt đầu, điệu nhảy tủ của nàng:
      - Em mời chị…lời mời như cơn gió thoảng.

      Phải nói cậu bé nhảy rất hợp chân và quyện nhạc, những đam mê bị lãng quên lâu ngày bùng lên. Nàng không ngờ mình lấy lại được cảm hứng nhanh đến thế. Đưa nàng về chỗ ngồi cậu bé quàng vào vai nàng rồi nói nhỏ:
      - Chị rất giống cô bạn gái của em, từ dáng vóc đến giọng nói. Bọn em không gặp nhau gần một năm rồi.
      - Vậy là cũng có người giống chị sao?. Nàng định đùa nhưng khựng lại vì nhìn thấy nét buồn bã trong ánh mắt của cậu bé. Nàng kéo ghế mời:
      - Nếu em đi một mình thì ngồi đây cùng chị cho vui. Cậu bé ngồi xuống bên cạnh nàng. Nàng ngắm cậu bé qua ánh đèn mờ tối của điệu nhạc xì lô, bản nhạc chỉ dành cho những cặp tình nhân. Chả cần nhìn vào sàn thì cũng biết từng đôi từng đôi đang dìu nhau, những vòng tay ôm riết và những nụ hôn dịu dàng.
      - Em rất nhớ cô ấy.
      Gương mặt cậu bé khá nam tính, cái nhìn vời vợi… , chắc em mới ra trường. Nàng đặt tay mình lên bàn tay thư sinh của cậu.
      - Chị hiểu em.
      Câu nói "chị hiểu em" được bật lên môi nghèn nghẹn rồi im lặng, nàng chỉ biết an ủi cậu bé bằng sự yên lặng của mình.. Nàng đã từng nhớ Bim của nàng đến mất ăn mất ngủ. Lúc nào hình bóng anh cũng lẩn quất đâu đó bên cạnh nàng. Có lần nàng rủ:
      - Hay hôm nào anh đến sàn nhảy với em đi, chỉ nghe nhạc thôi và ngắm nhìn mọi người nhảy. Anh trêu :
      - Anh có biết nhảy đâu, em đưa anh đến đó không chừng chỉ ngồi canh Bim.
      - He he anh tinh vi quá, có mà anh canh không cho em nhảy thì có.
      Nàng yếu ớt chống chế, còn anh cười hì hì. Chợt giật mình, chẳng nghi nghờ gì khi Bim của nàng nếu ra sàn sẽ là người đàn ông sáng giá nhất. Cái vẻ lịch lãm, dáng thể thao và phong thái điệu đàng là tâm điểm của chị em là cái chắc. Kể cũng lạ là nàng chưa bao giờ quan tâm đến hình thức của anh, kể từ khi quen biết anh. Tiếng cười đó vẫn đâu đây trong nàng. Không gặp nhau lâu rồi liệu xa nàng anh có cái buồn bã của cậu bé kia không? Nàng biết anh năng giao lưu với nhiều phụ nữ hơn, anh vẫn đường bệ và lúc nào cũng giữ trên môi nụ cười khinh bạc. Nàng là cái gì nhỉ trong anh, vậy mà nàng phải trốn vào góc này để tìm quên…
      - Chị có thể nhảy thêm với em điệu bi-bốp này được không, cậu bé ngắt mạch suy tưởng của nàng. Nàng đứng lên vô định.

      Hu …hu …hu, sad movie always make me cry.
      Đang nhảy cùng cậu bé bất chợt giọt nước mắt lăn nhanh trên má nàng không có cách nào cưỡng lại . Cậu bé không dùng khăn giấy mà lấy ngón tay út của mình lau giọt nước mắt cho nàng, vẻ mặt vẫn say sưa trong tiếng nhạc. Bất giác nàng hiểu rằng không phải cậu đang nhảy với nàng mà đang nhảy với cô bạn gái của mình. Cái cách cậu đưa ngón tay út đầy yêu thương như lướt nhẹ trên khuôn mặt nàng đã tố cáo cậu. Nàng thấy trách nhiệm của mình thật nặng nề, nàng không được phép phá hỏng cảm xúc của cậu. Nàng phải trẻ lại hai mươi tuổi, nàng phải đóng thật đạt vai cô bé nào kia. Và nàng phải quên nàng đang là ai, và nàng đang có một nỗi buồn không kém gì cậu bé cả. Bản nhạc kết thúc, cậu bé vẫn quàng qua eo nàng để đưa nàng về bàn. Hai người đã ngồi im lặng bên nhau qua rất nhiều điệu nhảy, nàng không thể nói gì và nàng có nói gì cũng bằng thừa. Hình như cậu bé này cũng đủ tinh tế để nhận ra giọt nước mắt của nàng không chỉ vì nghe lời bài hát buồn. Người ta không khóc như vậy khi đi khiêu vũ bao giờ. Cô bé kia quả là hạnh phúc, nàng không biết người ta có thể xa nhau vì lẽ gì khi mà người ta đã yêu nhau đến thế.
      Mồng tám tháng ba nàng nhõng nhẽo:
      - Anh tặng em quà gì?. Câu trả lời vẫn như mọi khi:
      - Bim
      - Trời tưởng gì, ứ thèm!
      - Đó là tất cả những gì anh có mà em sẽ nuốt anh vào miệng hay để anh chui vào miệng em nào? Không ăn sẽ hết hạn sử dụng đấy.
      - Ứ em để dành, dỗ thèm người khác
      Những câu chuyện chỉ có vậy mà nàng và anh cứ quấn quýt nhau hàng ngày hàng giờ. Quen nhau lâu lắm rồi, nàng mới biết anh là giám đốc của một công ty và con của một chính trị gia có tiếng. Có lần nàng hỏi:
      - Anh đã làm nhiều việc, nhiều chức vụ, rồi bây giờ là giám đốc, khi nào anh cảm thấy hạnh phúc nhất?
      Ạnh véo mà nàng:
      - Làm Bim, hì hì..
      Nàng vui sướng lâng lâng vì chỉ có anh mới biết nói những gì nàng thích được nghe nhất.
      - Bim ơi…

      Đêm nay nàng đã nhảy với cậu bé. Mỗi người với một nỗi buồn có giống nhau không nhỉ? Nàng đã phải vào vai một cô bé nhí nhảnh nào đó đã từng là nàng trong hồi ức xa xăm của anh. Nàng nhảy bên cậu bé mà cứ nghĩ nàng đang đi cùng anh trong vũ điệu thời gian. Vòng tay vững chãi, tin cậy, yêu thương. Cảm giác đam mê thánh thiện. Anh đã từng và sẽ là tất cả, niềm vui và nỗi buồn của nàng trong suốt cuộc đời này. Cậu bé choàng tay nàng qua vai, rồi quàng tay vào vai nàng, hai người đi bên nhau như những người bạn. Điệu rumba tình tứ quá, cái cách cậu bé nâng niu bạn nhảy, lịch lãm và sang trọng làm nàng có cảm giác như đang trong vòng tay của anh. Anh và nàng đã từng nâng niu nhau từng phút bên nhau, từng lời anh nói, từng ánh mắt nhìn, Bim của nàng.

      Nàng không xinh đẹp cũng chẳng tài ba. Anh đã đến bên nàng như một món quà của Thượng đế ban tặng rồi ra đi cũng đột ngột như vậy. Nàng không dám nghĩ đến những lý do để anh ra đi…chỉ biết nhớ anh và khóc tủi lặng một mình. Như một đứa bé có món quà bị đứa lớn ức hiếp rồi cướp mất, món quà nàng đã để dành...

      Nàng quên rằng anh là một ông giám đốc để chơi trò ú tim với Bim. Chắc chắn sẽ không một ai trên đời nghĩ rằng một người lúc nào cũng đường bệ như anh lại có một cái tên như vậy.
      Nàng chào cậu bé viện lý do có việc phải về sớm, không quên cảm ơn một buổi tối nhẹ nhàng nhưng tuyệt nhiên không hỏi tên cậu bé cũng như số điện thoại. Thay vì câu chào "chị về nhé" thì cậu bé hỏi:
      - Em có được gặp chị nữa không?
      Nàng bước nhanh để tránh câu trả lời. Em hỏi chị thì chị biết hỏi ai bây giờ? Chị đang buồn, chị đang cần bạn nhảy, chị cần quên. Nhưng chị không thể trẻ lại hai mươi tuổi để trở thành cô bé của em. Việc đó thật quá sức của chị.
      Em cần quên đi một bóng hình cũng như chị cần quên Bim của chị. Chị không muốn đôi mắt đẹp của em lại buồn khi cố tìm trong chị một hình ảnh của ngày xưa. Chị muốn trốn Bim trong vũ điệu nhưng không thể trốn nổi chính mình.

      Bình thường nàng đi cầu thang bộ cho thon người, hôm nay nàng lao vào thang máy trong nhoè nước mắt:
      - Bim ơi…

      Cậu bé thẫn thờ nhìn theo nàng và thầm thì “ chắc thiên thần sẽ khóc, nếu khóc được chị hãy khóc đi cho thật nhẹ lòng …”.
       
      Viết tặng P.
              28 Mach 2008
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.04.2008 19:14:06 bởi Minh Nguyệt >
      #33
        Minh Nguyệt 04.04.2008 19:32:20 (permalink)
        MIÊN MAN NĂM THÁNG VÔ THƯỜNG
        đọc Rồi một ngày - thơ Tuyết Nga - tập thơ Ảo giác ( NXB HNV 2002)
         
        Rồi một ngày
        như đá phong rêu
        trơ trọi lối mòn
        anh sẽ nhớ một trời thu cũ
        em rụng về như lá trước anh 


        Tôi đọc bài thơ của Tuyết Nga trong một buổi chiều buồn và lặng người đi. Nhịp thơ chầm chậm rồi xoáy vào tim ta một nỗi buồn tan tác. Cuộc đời là vậy đến một ngày nào đó cát bụi lại trở về cát bụi và ta được mất những gì. Người ta sinh ra để gặp gỡ rồi chia ly, yêu thương rồi hờn giận. Đến một ngày nào đó khi anh nhớ về em thì thu đã về chiều. Hình ảnh “em rụng về như lá trước anh” cứ ám ảnh về dòng xoáy của thời gian không trở lại. Khi anh nhớ về em dù có nhiều như lá rụng mùa thu thì cũng đã đến lúc nó trở về với đất lành.
         Rồi một ngày
        như khói
        rỗng không
        buồn lả mái nhà
        em sẽ khóc một ngày nắng hạ
        anh đổ về như sóng quanh em 


        Trong hai khổ thơ đầu đối lập với hình ảnh “đá phong rêu trơ trọi lối mòn” hữu hình rắn chắc là hình ảnh “khói rỗng không,  buồn lả mái nhà” là vô hình, nhẹ bỗng, hư vô nhưng đều tả nỗi nhớ của hai người yêu nhau. Anh nhớ em “ em rụng về như lá trước anh”, em nhớ anh “ anh đổ về như sóng quanh em” thì họ đã gần nhau lắm đấy. Khoảng cách địa lý có thể là vạn dặm nhưng tâm hồn lúc nào cũng đau đáu bên nhau.
        Đọc thơ tình của Tuyết Nga vậy mà tôi cứ mường tượng ra một mùa thu vàng lá úa, những tảng đá phong rêu, những con đường trơ trọi, đẹp mà buồn bã. Rồi đến hình ảnh khói rỗng không buồn lả mái nhà...chị giống như một hoạ sỹ vẽ tranh bằng thơ, vẽ nên nỗi buồn và sự cô đơn trong mỗi cuộc đời. Trong nỗi buồn ấy vẫn có sự rắn rỏi, cam chịu nhưng không hề bi luỵ, hình như đó là nỗi buồn đặc trưng trong thơ của chị
         
        Ngàn nỗi âm thầm rơi trước heo may
        ngàn mảnh vỡ giữa khung trời hụt hẫng
        gầy trên tay và xanh xao trên đất
        những mảnh vỡ rưng rưng ngàn nỗi mong chờ
         

        Quá khứ thẳm sâu day dứt không ngờ
        những khát khao bạc trắng
        những nếm trải đắng cay đẫm mềm hạ vắng
        nỗi cô đơn dằn dữ vô hồi
         


        Cái ngày đó chưa đến nhưng nỗi buồn và quá khứ trong em đã tiên nghiệm được rằng khi chúng ta trở về với nhau là lúc hoàng hôn đã tắt, trời đã về chiều. Những người yêu nhau trên trái đất này đã để lại cho nhau bao nhiêu ngọt ngào thì cũng là bấy nhiêu cô đơn hờn tủi khi xa nhau. Nỗi “cô đơn dằn dữ vô hồi” cứ cứa nát vào tim mà “day dứt” mà “khát khao” khi nhớ một trời yêu thương đã cũ. Bài thơ với những ngôn từ chắt lọc làm cho tôi sắp khóc. Nỗi nhớ nhung, tình yêu và nước mắt đã cô đọng lại thành từng từ trong bài thơ. Không ai hiểu đàn bà bằng đàn bà khi tuổi đã xế chiều, những sợi tóc đã bắt đầu điểm bạc, khi nỗi khát khao chạy đua với thời gian. Tuyết Nga viết bài thơ cho chị hay cho tôi hay cho bạn mà sao cứ nhắc mãi đến một ngày bạc nắng, đến năm tháng vô thường. Khi người ta ngoái lại tìm nhau cũng là lúc những giây phút trên đời còn lại hiếm hoi như những giọt nắng cuối ngày.

        Em nói những lời chợt đến trên môi
        và anh quay đi...
        lưng chừng ký ức


        Lý do chỉ đơn giản vậy thôi mà đã tạo lên những ngày xa nhau dài dằng dẵng, nỗi nhớ nhung âm thầm. Lô gic của bài thơ rất chặt chẽ cộng thêm một phong cách viết rất riêng của Tuyết Nga đã làm nên một bài thơ tuyệt vời. Từng câu, từng câu cứ dằn nén xuống mà như sắp vỡ tung. Tình yêu của người phụ nữ lớn quá và có lẽ người đàn ông đã bỏ đi vì cảm thấy quá nhỏ bé trước tình yêu đó. Tôi đã đọc như khát những vần thơ của chị vì bài thơ đã nói hộ tôi và những người phụ nữ khác những đắm say, những đau đáu của con tim và sự chờ mong cho đến cuối con đường.


        Rồi một ngày
        bạc nắng ngoái tìm nhau
        cả trời thu mục nát
        cả biển sóng đã khô thành cát
        miên man năm tháng vô thường... 


        Câu kết của bài thơ buồn quá, cái buồn thánh thiện cao sang và thầm lặng như một quy luật của cuộc đời. Bài thơ đã khép lại, câu thơ “miên man năm tháng vô thường...” làm cho người ta muốn nhìn lại mình thêm một lần nữa. Giá em đừng nói những lời chợt đến trên môi, giá anh cũng đừng quay đi vội vã. Cuộc đời ngắn ngủi mà tình yêu và nỗi nhớ cứ dâng tràn, đọc bài thơ tôi ngồi lặng lẽ nhớ một người. Chợt cảm thấy muốn nâng niu mỗi ngày trên trái đất, muốn yêu thương nhiều hơn, muốn tha thứ nhiều hơn!
         
        Vũ Thị Minh Nguyệt
        #34
          Minh Nguyệt 15.04.2008 00:44:58 (permalink)

           
          Màu đêm - ánh có nhớ?
           
          Lời tạ từ chiều
          đường đột
          tên bay
          Găm vào đêm đen hoá thành đêm trắng
          Giấc ngủ tan rồi cơn mơ cũng lặng
          Chong chong mắt đỏ về nơi sương mù
          (Màu đêm - RUXA – NXBHNV – 2007)


          đêm...
          em đang ngồi trong đêm, lắng nghe tiếng đi nhẹ của mùa thu cuối độ hoa vàng. Mùa thu trước mình đã từng hạnh phúc, mùa thu này chỉ mình em nhớ mà thôi. Lời tạ từ dẫu chưa nói trên môi nhưng trong anh và trong em đã từng là rất nhiều đêm trắng. Mùa thu ngoài kia vẫn trôi đi trong bằng lặng, lá thu vàng vẫn xao xác giữa bình yên.

          Chị gửi cho em một lúc bốn tập thơ liền nói rằng em hãy đọc đi và đừng buồn em ạ, rồi em sẽ thấy những tập thơ này như thể viết cho em. Em bận và em buồn vì thế em đã không đọc cho đến đêm nay khi ngồi một mình với màn đêm với RU XA của Dạ Thuỷ.
          Người ta đã viết rất hay về đêm vì chỉ có đêm khiến người ta có thể ẩn mình trong dịu ngọt hoặc cuồng say trong mê đắm. Đêm là nơi có những nụ hôn dài của những người yêu nhau. Đêm là nỗi nhớ đến xót lòng …đêm là những lúc chỉ có anh và em nhìn nhau qua webcam cho đỡ nhớ.
          Đêm sẽ chỉ là đêm, không có tình yêu màn đêm chỉ là nơi thiếu ánh sáng mặt trời. Đêm màu đen mà lại có thể biến thành trắng chỉ vì một lời tạ từ của anh ban chiều ư? Chị nói điều đó đơn giản nhẹ thênh như lòng người đổi trắng thay đen vậy và nói bằng thơ. Sự hợp và tan của tình yêu thản nhiên như cỏ cây hoa lá giữa bốn mùa. Tự dưng em nghĩ rằng đêm nay trong cả tỷ phụ nữ ở độ tuổi đang yêu trên trái đất này ai đang nồng nàn trong vòng tay êm ấm, ai đang đêm trắng và đêm…Và những người đàn ông của họ? Ai đang trăn trở, ai đang ấm êm trong vòng tay của những người đàn bà khác hoặc thậm chí đang giết chết tình yêu của mình cùng gái làng chơi. Tại sao người ta sinh ra để gặp nhau, để yêu nhau rồi để có những lời tạ từ như tên bay cắm vào những kẻ mềm say vì đời vì thơ phú vì yêu…
          Có lẽ những người đàn bà sinh ra để làm thơ vì những đêm trắng như thế này đây, nhưng Dạ Thuỷ ơi, không có nó sao ta nhớ lại được những đêm hoặc chỉ là một đêm dịu ngọt ở trên đời. Không có tình yêu làm sao ta có những đêm mà đến cả giấc mơ cũng chết lặng. Em đang hình dung ra đôi mắt rất đẹp và quý phái của chị đang chong chong giữa trời khuya.
          Đỉnh tình yêu hát
          Kỷ niệm xanh rêu
          Buồn
          Soi rượu nhạt
          Giấc ngủ không về đêm trắng màu đêm
          (Màu đêm - RUXA – NXBHNV – 2007)


          Giá bây giờ uống được cả một hũ rượu để quên, giá bây giờ…giá bây giờ em chạy ra biển và gào hét thật to:
          Anh…ơ….ơi!

          Đêm
          Trăng rơi triệu giọt vàng trên lòng bàn tay
          Sóng dịu dàng như chưa từng cuồng nộ
          Biển êm đềm như chưa từng bão tố
          Ta bình yên như chưa khuỵu gối giữa đời này
          (Đêm biển - RUXA – NXBHNV – 2007)

          Cứ mỗi lần buồn, em lại thèm chạy ra biển để giơ hai bàn tay đón triệu triệu giọt vàng, để lòng mình thấy bình yên như đêm nay. “Sóng gió rồi cũng qua đi, chỉ cần thời gian em ạ”. Dạ Thuỷ vẫn nói với em như thế : “em đừng buồn nhé, em đi đâu thì nói chị đi theo, chỉ để giữ em thôi mà”. Em lại nhớ ai nói ngày xưa “em đi đâu cho anh theo với vì địa ngục và thiên đàng với chúng mình bây giờ cũng như nhau…không có em anh không là gì hết “ và em rất tin như thế. Để rồi đêm nay em hoà mình vào thơ Thuỷ để bình yên như cơn cuồng nộ qua đi, như mặt biển vừa qua cơn bão tố, để biết rằng dù khuỵu gối giữa đời này em vẫn phải đứng lên.
          Cát ấm dưới chân
          Lời ru trong ngực
          Trăng đẫm đầy hồn
          Tạ ơn đời
          Trái tim ngân
          Những nốt trầm Hạnh phúc
          (Đêm biển - RUXA – NXBHNV – 2007)


          Có một người bạn đã nói với em, hãy cảm ơn những nỗi buồn vì thẳm sâu trong nỗi buồn là hạnh phúc. Cuộc đời của một người đàn bà, cuộc đời của một người làm thơ có bao nhiêu cung bậc. Phải chăng “những nốt trầm Hạnh phúc” của Dạ Thuỷ là những đêm trắng đêm, là những giọt vàng trăng trên biển. Người đàn bà không yêu sao cảm nhận được sự kỳ diệu của trái đất này, không khổ đau ai biết được thế nào là hạnh phúc.

          Em đã gấp RU XA lại, tắt đèn ngồi lặng giữa màn đêm. Em sợ bóng tối khi ngồi một mình nhưng đêm nay em thấy lòng mình bình yên quá, muốn gục đầu vào nỗi đau nghe lời ru ngọt của đêm dài.
          Dạ Thuỷ ơi, MÀU ĐÊM trắng đã biến thành màu đêm xanh dịu giấc mơ em, chị đã RU XA cho em ngủ hết một đêm dài… Mong rằng ngày mai khi em thức dậy, là cả một bình minh yêu thương.
           
          Vũ Thị Minh Nguyệt
          #35
            Minh Nguyệt 02.05.2008 01:58:29 (permalink)
            NHỮNG BÀI CA ĐI CÙNG NĂM THÁNG

            Đêm 30 tháng 4 cả nhà tôi quây quần bên chiếc tivi nghe đài phát chương trình ca nhạc kỷ niệm ngày Giải phóng miền nam và ngày Quốc tế Lao động 1 tháng 5. Cô con gái lớn hỏi :
            -         Bố ơi ngày Giải phóng bố đang ở đâu?
            -         Bố đang cùng đồng đội tiến về Sài gòn.
            -         Con nghe nói hôm đó cũng có rất nhiều người chết bởi tàn quân địch. Chiến tranh thật là dữ dội. Người ta đã mong mỏi ngày Giải phóng để trở về thế mà lại hy sinh vào đúng ngày này thì tiếc thật bố nhỉ? Khốc liệt quá …
            -         Chưa khốc liệt bằng chiến trường Quảng trị năm 72 đâu con. Ngày ấy, bố vừa troài sang hầm bên cạnh thì hầm của bố bị bom nổ xới tung lên…
            Những ca khúc cách mạng vang lên ti vi, những baì ca thật hào hùng. Tôi nghe chồng kể mà thầm cảm ơn sự may mắn đã cho anh lành lặn trở về và để cho gia đình chúng tôi đầm ấm bên nhau nhiều năm qua. Trên truyền hình ca khúc của Trịnh Công Sơn vang lên đầy hào khí :
            Rừng núi dang tay nối lại biển xa
            Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà
            Mặt đất bao la, anh em ta về
            Gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng
            Bàn tay ta nắm nối tròn một vòng Việt Nam

            Cờ nối gió đêm vui nối ngày
            Dòng máu nối con tim đồng loại
            Dựng tình người trong ngày mới
            Thành phố nối thôn xa vời vợi
            Người chết nối linh thiêng vào đời
            Và nụ cười nối trên môi

            Từ Bắc vô Nam nối liền nắm tay
            Ta đi từ đồng hoang vu vượt hết núi đồi
            Vượt thác cheo leo, tay ta vượt đèo
            Từ quê nghèo lên phố lớn, nắm tay nối liền
            Biển xanh sông gấm nối liền một vòng tử sinh
            ( NỐI VÒNG TAY LỚN) - Trịnh Công Sơn
            Tiếng phát thanh viên trầm ấm kể về ngày chiến thắng của đất nước, những thước phim cũ. Cả một thành phố rợp cờ hoa, không nhạc, không loa cả rừng người cùng hát. Quá xúc động cả nhà chúng tôi cùng hát theo như hoà vào khí thế hào hùng của toàn dân tộc ngày đó. Con gái tôi bảo:
            -         Mẹ ơi sao lời những ca khúc ngày xưa hay thế mẹ nhỉ?
            -         Ừ đó là lịch sử con ạ. Khi cả nước cùng hướng về chiến thắng. Khi cả dân tộc hướng về miền Nam . Thời thế tạo nên những ca khúc bất hủ. Lời ca thật hào hùng khiến cả một đoàn người xốc tới. Cả một dân tộc như vũ bão. Con có nghe bài hát Bác đang cùng chúng cháu hành quân chưa?
            -         Có mẹ ạ, con đã lặng người đi nghe bài hát này khi 5 ca sỹ lớn tuổi trong đó có nghệ sỹ Trung Hiếu và Bảo Ngọc cùng hát vào ngày 2 tháng 9 năm nào.
            -         Không chỉ một mình con, cả nước đã lặng đi, các ti vi đã bật to hết cỡ để nghe lời bài hát như nuốt vào trong tim.

            Đêm nay trên đường hành quân ra mặt trận.
            Trùng trùng đoàn quân tiến bước theo con đường của Bác.
            Nở ngàn hoa chiến công ta dâng lên người,
            Dâng lên tới Đảng cả niềm tin chiếu sáng ngời.
            Cờ sao quyết thắng lấp lánh soi sáng đường cháu đi.
            Đi, ta đi giải phóng miền Nam ,
            Khi quê hương nhà vẫn còn bóng quân xâm lược thì ta còn chiến đấu quét sạch nó đi.
            Lời Bác thúc giục chúng ta,
            Chiến đấu cho quê nhà Nam Bắc hòa lời ca.

            Năm xưa Bác cùng đoàn con đi chiến dịch.
            Núi rừng vẫn nhớ, suối vẫn in bóng hình của Bác.
            Cả đoàn quân tiến theo Người như thác đổ.
            Điện Biên năm nào vọng lời Bác giữa chiến hào.
            Toàn quân hôm nay vẫn phất cao cờ đỏ Bác trao.
            Đi ta đi giải phóng miền Nam ,
            Khi quê hương nhà vẫn còn bóng quân xâm lược thì ta còn chiến đấu quét sạch nó đi
            Lời Bác thúc giục chúng ta.
            Bác kính yêu đang cùng chúng cháu hành quân.

            Hôm nay Bác gọi cả non sông đáp lời.
            Giương lê xốc tới quyết tiến lên ta giành chiến thắng.
            Đường hành quân dốc núi cao bao vực thẳm.
            Gian nan nào bằng lòng hờn căm cao ngút trời.
            Miền Nam ta ơi, hãy phất cao cờ đỏ thắm tươi.
            Ta xông lên giải phóng thành đô, phá hết bót đồn quét sạch hết quân xâm lược.
            Vì độc lập tự do quyết giành ấm no giành lấy những mùa xuân.
            Bác kính yêu đang cùng chúng cháu hành quân.
            ( BÁC ĐANG CÙNG CHÚNG CHÁU HÀNH QUÂN) – Huy Thục.
            -         Con rất thích những bài ca đi cùng năm tháng mẹ ạ. Hình như bây giờ các nhạc sỹ không viết được những lời ca khúc hay như thế: “Hôm nay Bác gọi cả non sông đáp lời.
            Giương lê xốc tới quyết tiến lên ta giành chiến thắng.”
            -         Đúng vậy con ạ, ở thời đó tất cả hướng về miền Nam thân yêu. Lời của lãnh tụ là lời đất nước, là lời của sông núi hùng thiêng. Khi trái tim của triệu người như một, những người nghệ sỹ giống như thư ký của thời đại chỉ cần ghi lại cảm xúc của nhân dân của dân tộc lúc bấy giờ.
            Con tôi bỗng cất cao tiếng hát:
            Em ơi vút lên một tiếng đàn
            kìa đàn đã so dây, cung đàn đã lựa phím ớ ơ
            Đất nước mình xôn xao mùa vui đang nở rộ
            bình minh chiến thắng reo ca, xuân về non nước bao la
            Mầm sống ta ươm giữa đời

            Tay anh bưng ngọn đèn em che ngọn gió
            Anh nâng mầm trổ em trút nắng vàng
            Đường vui nay bước thênh thang
            Tâm hồn lộng gió em ơi xây đẹp mộng ước tương lai
            Em ơi vút lên một tiếng đàn

            Đường vui nay bước thênh thang
            Tâm hồn lộng gió em ơi xây đẹp mộng ước bao la
            Em ơi vút lên một tiếng đàn.
            ( CUNG ĐÀN MÙA XUÂN) – Cao Việt Bách.
            Nghe con hát, chắc chồng tôi đang nghĩ đến những người đồng đội của mình đã hy sinh ngoài mặt trận. Nhớ đến những ngày tay trần “xẻ dọc Trường sơn”. Rồi người lính trở về với bát cơm manh áo đời thường, ai còn ai đã đánh mất mình. Chiến tranh đã lùi xa cuộc đời phía trước. Lời bài hát vẫn vang lên:
            Tay anh bưng ngọn đèn em che ngọn gió
            Anh nâng mầm trổ em trút nắng vàng.
            Con tôi hát khá hay, hàng ngày cháu chỉ hát nhạc ngoại vậy mà hôm nay cháu đã hát bài hát của thế hệ cha anh khá ngọt ngào. Tôi vui mừng vì những ca khúc của thế hệ năm xưa vẫn vang lên trong lòng lớp trẻ. Các anh đã hát và đã chiến thắng. Dân tộc chúng ta đã chiến thắng và một phần nào đó lời ca tiếng đàn của các anh đã tiếp thêm sức mạnh và góp phần vào chiến thắng thần thánh của dân tộc.
            Lớp trẻ hôm nay vẫn trân trọng những ca khúc năm nào và hát tiếp những bài ca đi cùng năm tháng. Xin cảm ơn các nhạc sỹ đã ghi lại một thời hào hùng của dân tộc, xin cảm ơn những lời ca trường tồn mãi với thời gian như những áng sử thi của đất nước!
            1-5-2008
            Vũ Thị Minh Nguyệt
            #36
              Minh Nguyệt 16.09.2008 12:32:11 (permalink)









               
               

               
              CHỈ CÓ THỂ YÊU NHAU KHI CẢ HAI CÒN SỐNG

              Buổi sáng cậu trưởng phòng nhân sự chạy vào phòng tôi mặt buồn rười rượi báo cáo:
              - Chị ơi, hai công nhân nhà mình đi xe máy lên Lạng Sơn sắm đồ cưới, bị tai nạn đâm vào ô tô. Cô gái sinh năm 1984 chết rồi, cậu người yêu bị thương rất nặng đang nằm trong bệnh viện Việt Đức. Công ty phải tổ chức đi viếng cô gái và liên lạc với bệnh viện Việt Đức để cứu sống cậu kia.

              Mưa bão


              Tôi đưa tay ôm lấy mặt nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp mà tôi đã nhìn thấy dưới trời tầm tã mưa trên đường từ Việt trì về Hà nội. Hôm đó tôi đi ăn giỗ ở Thái nguyên về, mưa to ơi là to, nhoè hết cửa kính xe, vậy mà bọn người xe máy cứ lao đi. Rồi em thấy một chiếc xe máy phân khối lớn, đẹp quay ngang ra giữa đường. Cậu thanh niên mặt mũi vô hồn cứ tìm tìm cái gì dưới đất, đến gần thì nhìn thấy chiếu và nắm hương do dân hai bên đường thắp nhưng mưa làm tắt ngấm hết cả. Xác một cô gái nằm trên vũng máu cứng đơ. Cô ấy còn trẻ lắm chừng 25-30 tuổi là cùng. Cậu thanh niên quay ra ngửa cổ lên trời, rồi lại ôm lấy xác người yêu như ngây như dại. Trời ơi, mưa to như thế, tôi ngồi trong ô tô mưa nhoà cửa kính không nhìn thấy đường mà sao người ta có thể đi xe máy như thế được. Tôi đã kể chuyện này với một người bạn và cứ bị ám ảnh mãi nhiều ngày sau.

               
              Đường dài, dốc và khúc quanh

              Ngày hôm nay vẫn những chuyện thương tâm đó xảy ra với chính các em công nhân của mình. Các em của tôi ơi, bây giờ mọi chuyện đã rồi còn biết nói gì nữa đây! Trách móc cũng chẳng thể làm sống lại một con người. Em gái còn trẻ quá, gia đình bạn bè và những người xung quanh đau lắm em có biết không? Nỗi xót xa vì tiền lạm phát, giá bán không tăng được khi nguyên liệu nhập khẩu tăng, tiền lương cho công nhân dù có cố gắng đến đâu cũng chỉ tăng được 15-20%, các em phải lên tận Lạng Sơn để mua đồ cưới cho rẻ. Nhưng tại sao lại đi xe máy cơ chứ, đường đi Lạng Sơn thì dốc và nhiều khúc quanh. Hai con người đang yêu nhau tránh sao khỏi có lúc ôm nhau cười đùa rồi hôn nhau trên đường…Nỗi xa xót cứ cháy ruột gan tôi thế này, rồi còn người yêu của em nếu còn sống được thì nỗi đau về tinh thần biết đến bao giờ. Thay vì chiếc váy cô dâu trắng tinh và thanh khiết, phủ lên em là những vòng hoa trắng cùng những chiếc khăn tang, trời ơi…

              Tôi không thể viết tiếp được nữa chỉ nhắn với những người bạn lặng lẽ đau buồn đưa tiễn em rằng : “ Người ta chỉ có thể yêu nhau khi cả hai còn sống ở trên đời!”



               
              #37
                Minh Nguyệt 21.02.2009 19:19:36 (permalink)


                Giọng nói ngày nào

                Vũ Thị Minh Nguyệt


                El condor pasa...
                tiếng mùa Thu dịu quá
                Chim hót trong kẽ lá
                một khoảng trời bình yên

                Thảo có thói quen vội vã trở lại Hà nội sau mỗi lần công tác. Mấy ngày họp liên miên để triển khai dự án mới. Nhiều vấn đề nan giải mà đụng một tí ông giám đốc người Hàn lại hoạnh hoẹ, sao lại thế này sao lại thế kia. Cái bộ mặt phì nộn, cái cách hỏi kiểu quyền hành máy móc khiến công việc đã nặng nề lại càng nặng nề hơn. Biết sao giờ, thay vì đưa ra sự chỉ đạo thì ông ta chỉ hỏi dẳm và lẫn lộn chuyện nọ sang chuyện kia. Công nợ gần 100 tỷ đồng khách hàng không chịu trả, trong cuộc họp ông ta buông thõng một câu:
                -         Tại sao lại đốc thúc công nợ vào lúc này mà không là lúc khác?
                Tất cả các trưởng phòng ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu tại sao Tổng giám đốc lại hỏi một câu lạ lùng như thế. Vài nhân viên thu tiền của khách hàng rồi nghỉ việc không trả tiền cho công ty. Vài công ty đổi tên, đổi chủ rồi ỡm ờ:
                -         Đi tìm Hội đồng quản trị cũ mà đòi.
                Việc thuyên chuyển nhân viên, việc sắp sếp lại cơ cấu mới. Nàng thấy mệt mỏi và căng thẳng.

                Máy bay lại chậm! Nàng nhớ vẻ mặt của ông khách lỡ chuyến bay lúc nàng nhìn thấy trước khi vào cửa kiểm tra an ninh:
                -         Tôi bị tắc đường, chị có cách nào cho tôi bay chuyến sau gần nhất.
                -         Hết chỗ rồi, mai mới có chuyến tiếp.
                -         Chị xem lại giúp vì tôi có việc phải bay ra gấp.
                -         Đã bảo là hết rồi, ngày mai bác đi, bác phải đên đúng giờ bay chứ?
                -       Ai chả biết, thế tôi mới tưởng đến để nhờ chị giúp đỡ chứ ai ngờ chị trả lời nhấm nhẳn thế. Ông khách lầu bầu.
                Nàng nhìn mấy trăm hành khách chờ máy bay chậm uể oải chán nản. Ôi hãng hàng không Sorry Việt nam!


                Một tiếng sau cuối cùng máy bay cũng được khởi hành. Ngồi cạnh nàng là một người đàn ông trung niên đang dán mắt vào tờ báo. Nàng mệt mỏi lặng lẽ ngồi vào ghế, không có một cử chỉ tỏ ý chào hoặc thân thiện khi người ta sẽ phải đồng hành với nhau ít nhất hai tiếng đồng hồ.
                Công việc, công việc, mọi thứ cứ rối mù, nàng lại đang ốm cứ húng hoắng ho luôn.
                Người đàn ông có vẻ bắt đầu quan sát nàng qua tờ báo, nàng phớt lờ. Giá mà lúc này có cốc Capucino và một quán cà phê nhỏ, nàng nghĩ ngợi. Một chiếc khắn lạnh đưa về phía nàng với ánh mắt ân cần:
                - Ho à?
                Người đàn ông trẻ hơn nàng dăm tuổi nói trống không. Không nhìn người đồng hành, nàng thất thần đưa tay đón nhận và bẽn lẽn gật đầu. Nàng đã vô thức đến mức cậu tiếp viên đứng ngày cạnh mà không hề biết.  Nàng tựa đầu vào ghế máy bay và bắt đầu thiếp đi trong âm hưởng của giọng nói mà dường như nàng nghe từ đâu đó vọng về. Có lần nàng bảo:
                - Anh viết thì hay nhưng nói chuyện chán lắm. Rời rạc và khô lại có chút ngập ngừng, kiệm lời làm sao ấy.
                Nhưng vết nhăn trên trán nàng bắt đầu giãn ra, đôi môi hồng lên và nàng thiêm thiếp trong giấc ngủ. Nàng như bồng bềnh trong vòng tay êm, máy bay lướt trên những giải mây trắng xốp nhẹ nhàng, bản El Condor Pasa lan toả lan toả dịu dàng:
                - Anh mát xa cho em nhé!


                Nàng từ từ mở mắt khi cái giọng trống không ban nãy lai cất lên dè dặt:
                -         Ngủ quên à?
                Lần này kèm theo giọng nói là một nụ cười làm sáng lên khuôn mặt khá nam tính và điển trai. Máy bay đã hạ cánh tự lúc nào, lần đầu tiên nàng ngủ say sưa trên máy bay như thế. Người đàn ông cao lớn đứng lên, lần thứ hai nàng gật đầu và cười một nụ cười đáp trả thật xinh. Cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau cảm giác nhẹ lòng và thân thiện hơn.
                Họ đi bên nhau lặng lẽ thêm một lát lúc ra máy bay, xe cơ quan ra đón nàng. Người đàn ông lấy taxi đi về thành phố, họ lặng lẽ chào nhau bằng những tia nhìn ấm áp.


                Đêm buông xuống, trời Hà nội đã heo may nhè nhẹ. Nàng thú vị ngả đầu vào thành ghế tận hưởng sự mát lành của tiết đầu đông. Có lần nàng ríu rít:
                -         Hôm nay em có đứa bạn cho một vé đi SPA miễn phí, làm xong về nhà ngủ thích ơi là thích!
                -         SPA là gì? Anh nhà quê không biết đâu.
                -         Là mát xa mặt, body thư giãn nhưng đắt dã man 300 ngàn/lượt, bằng một tháng thu nhập ở quê nên không dám tự bỏ tiền để xài ạ.
                -         Hôm nào anh làm cho, miễn phí luôn!
                -         Chỉ được cái mạnh miệng he he, anh có biết bản El Condor Pasa được các nơi SPA làm nhạc nền cho việc thư giãn rất nhiều không?
                -         Bản đó anh vẫn hay nghe.
                -         Những lúc buồn hoặc căng thẳng em hay mở bản nhạc này.

                 
                 
                Lâu rồi nàng không nghe giọng nói ngày nào. Đêm xuống vẫn dịu dàng!


                #38
                  Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 38 trên tổng số 38 bài trong đề mục
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9