Chỉ còn vài ngày là chúng ta lại gặp nhau phải ko anh?,em cũng ko biết mình nên vui hay nên buồn, có lẽ ở em là cảm xúc lẫn lộn và mâu thuẩn,vừa vui lại vừa buồn.Vui vì em sắp được gặp anh.Vẫn gương mặt đó , ánh mắt đó,nhưng em lại buồn vì cương vị của chúng ta bây giờ đã khác,ko còn như xưa nữa,ánh mắt anh dành cho em cũng ko còn như xưa,chúng ta chỉ còn có thể gặp nhau như hai người bạn,xót xa quá phải ko anh??Nhưng biết làm gì hơn khi số phận như thế.
Muốn viết cho anh rất nhiều rất nhiều nhưng ngôn từ dường như ko còn đủ để cho em diễn tả cảm xúc của mình.Em cứ nghĩ khi anh ra đi em sẽ rất bình thản,lòng em sẽ ko đau,nhưng ko nỗi đau ấy ko oằn oại mà từ từ thấm đẫm vào tim em để em hiểu được rằng con tim mình thuộc về anh quá nhiều.
SG một chiều mưa thật nhiều,ko biết nơi ấy có mưa ko anh,ngày anh và em bên nhau SG cũng mưa.SG đón anh bằng những cơn mưa bụi li ti và tiển anh bằng cơn mưa bỏng rát.Ngày anh lên tàu em đã cố gắng thật nhiều để ko phải khóc trước mặt anh,nhưng rồi em cũng đã khóc thật nhiều khi tàu vừa lăn bánh.Em biết khi anh đi là mang hết mọi thứ đi theo anh tình yêu, hạnh phúc và niềm vui,..Rồi cuối cùng em cũng có dịp ra HN để thăm anh như đã hứa,ko biết HN đón em như thế nào hả anh?và kể cả anh nữa có vui mừng, ánh mắt có reo vui như lần anh vào SG thăm em ko,hay hai ta nhìn nhau đến ngỡ ngàng,em cũng ko biết nữa,mọi thứ vẫn còn ở trước mắt,có thể chính mùa thu HN sẽ trả lời cho em câu hỏi ấy phải ko anh???