viết chơi.
Đã tưởng tình trôi vào quá khứ
Khoá chặt con tim nhốt giận hờn
Đã tưởng bước chân người lữ thứ
Theo gió mây đi khắp nẻo đường
Bỗng dưng ghét hết tất cả, mọi thứ đều giả dối, cả ta, ta cũng là giả dối, vẫn yêu nàng thơ, nhưng những ngôn từ mượn nàng thơ để nhởn nhơ thật là đáng ghét, phù phiếm, giả tạo...Nàng thơ ơi! Ta đã ghét lây nàng mất rồi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2006 19:21:35 bởi pansy >
Trích đoạn: pansy
Đã tưởng tình trôi vào quá khứ
Khoá chặt con tim nhốt giận hờn
Đã tưởng bước chân người lữ thứ
Theo gió mây đi khắp nẻo đường
Bỗng dưng ghét hết tất cả, mọi thứ đều giả dối, cả ta, ta cũng là giả dối, vẫn yêu nàng thơ, nhưng những ngôn từ mượn nàng thơ để nhởn nhơ thật là đáng ghét, phù phiếm, giả tạo...Nàng thơ ơi! Ta đã ghét lây nàng mất rồi.
Có ghét Ran hong zị
Ran ngày nào cũng tắm sạch lắm hong có ghét nà
Đã tưởng tình trôi vào quá khứ
Khoá chặt con tim nhốt giận hờn
Đã tưởng bước chân người lữ thứ
Theo gió mây đi khắp nẻo đường
có đôi khi tưởng ta đã quên cố vùi đầu vào học hành sách vở lật trang thơ làm rơi cành hoa nhớ gọi ký ức trở về như thủa mới ban sơ
Ghét Ran nữa đi nà....Ran đang ở biển để kỳ ghét nè....Lẹm bẹp đọc coi có mún ra biển cùng Ran hong
ღ Chuyện cổ tích Biển và em ღ Có một thời Biển và Sóng yêu nhau
Người ta bảo Biển là tình đầu của Sóng
Sóng thì thầm vỗ bờ cát trưa nóng bỏng
Biển rì rào hát mãi khúc tình ca.
Có một lần Sóng nông nổi đi xa
Bao kẻ đến và tỏ tình với Biển
Biển sợ rằng Sóng không về vĩnh viễn
Nên đành lòng hò hẹn cùng Vầng trăng.
Sóng trở về thế là Biển ăn năn
Sóng đâu vô tình để Biển xanh vô tội
Tình chỉ đẹp khi không còn gian dối
Và bỏ đi kể từ đó không về.
Có một lần anh kể cho em nghe
Chuyện Tình Yêu của chúng mình không đơn giản
Anh quá phiêu lưu còn em thì lãng mạn
Với thời gian thề hẹn cũng mong manh.
“Sóng bạc đầu từ đó phải không anh
Còn ngàn năm Biển vẫn xanh huyền bí”
“Không phải đâu em Biển chẳng hề chung thuỷ
Dẫu bạc đầu mà Sóng vẫn thủy chung”.
Anh dắt em đi trên sóng biển ngàn trùng
Nghe dã tràng kể chuyện thời xa vắng
Dù chẳng phải tình đầu anh trong trắng
Thì van em thuộc lòng chuyện cổ tích ngày xưa ...
(Trích : Chuyện tình của Biển )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2006 14:44:39 bởi Ran >
wow! cám ơn nhỏ R. trang hoàng cho nhà P. cái bãi biển với bài thơ đẹp qúa xá !Đằng xa xa còn có cả lâu đài để ta dzìa đó nghỉ ngơi (có hoàng tử ở trỏng hông dzị ? ,hoàng tử "cóc" á !
) P. cũng thích bài thơ về biển này của Phi tuyết Ba nè, R. đọc chưa? Chưa thì giờ đọc, rồi thì đọc lại nha Bài thơ này lại ví Trăng như gã lãng tử đa tình, từng trải, còn Biển thì lại là cô gái ngây thơ (nên bị "lừa"
). Từ đó nước biển thành mặn như nước mắt (và lâu lâu nổi cơn bão dzới sóng thần
) Thuở xa xưa, trăng ghé chơi bến nước,
Thương nước buồn, trăng cúi ghé môi hôn
Nước e lệ rũ tóc che sóng hồn
Nên nụ hôn chập chững như vừa chớm ...
Trăng lẳng lơ khép mây che tình trộm,
Nước thẹn thùa ngả sóng đón men say ...
Trăng hải hồ dong ruổi khắp đó đây ...
Nên hôn nước bằng nụ hôn từng trải ...
Lần đầu tiên nếm biết môi tình ái,
Nước hồn nhiên choàng níu cổ trăng mơ ...
Trăng già dặn cười mỉm trên sóng chờ ...
"Anh yêu em, hỡi người yêu ngư nữ ..."
Chuyện tình buồn như những chuyện quá khứ,
Trăng mặc áo bạc màu lẩn trong mây ...
Nước ngơ ngẩn giữa dương trần đắng cay ...
Thân ngọc ngà biến thành ngàn lệ mặn ...
Thương chúc Pansy vui vẻ đón mừng năm mới 2007
Được vạn sự như ý
Cô Bảy
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.12.2006 07:00:40 bởi Viet duong nhan >
"Về nhà"! Chẳng có "việc" gì làm nên chắc là lại đi chơi tiếp! Coi 1 bộ phim thấy cụ già nói đến "duyên-phận" mà tự nhiên...chán quá !(có duyên mà ko có phận thì chỉ yêu và nhớ nhau suốt đời thôi
, còn có phận mà ko có duyên thì dù ko yêu nhau cũng chẳng bỏ nhau được
)!!! Ra đi để lại mảnh trời sầu Xa khuất phương nào...ta mất nhau Người đã quên rồi nơi chốn cũ Nghe lòng tan nát, rã rời đau... Ngày chủ nhật cuối năm_buồn, nhớ, bâng khuâng...
Hold me for a while của PS nè đừng có bắt nạt R nữa nhá
"Lòng người như lá úa trong cơn mê chiều Nhiều cơn gió cuốn, xoáy xoay trong lòng..." Có nhiều cách để so sánh...nhưng đ/v ta cảm giác lòng mình như đám mây, được hình thành bởi hơi nước, tích tụ lâu dần hóa thành mây đen, trĩu nặng, thành những cơn mưa và mưa mãi...Những sắc màu lung linh rực rỡ của mây trong nắng, chỉ như 1 cầu vông ảo ảnh bừng lên, rồi cũng tan nhanh, vụt tắt. Có phải cuộc đời cứ phải "cưỡi lừa để tìm ngựa" không? mà con đường sao nhiều chướng ngại vật rất...chướng! Vẫn phải đi, và đi đến tận cùng.
"Anh biết em ở rất xa, rất xa... Giữa hai chúng ta là bao nhiêu đô thị, thành phố... (Nhưng) giữa anh và em cũng mãi mãi là tình yêu, em là tình yêu duy nhất của anh..." Một bản nhạc với những ca từ và giai điệu sôi nổi, dễ thương...ca ngợi một tình yêu thời đại @, giữa 2 người gặp gỡ và yêu nhau qua chat trên mạng internet. Nghe cũng "mua vui" được 1 khoảnh khắc thời gian...rồi lại trở về thực tại...với bao điều...suy tư dù cũng chẳng giải quyết được gì. Cũng chẳng hiểu ở đâu ra 1 "nghị lực" (tạm gọi là như vậy) để chịu được những gì đã, đang và sẽ đến...Nhưng không đi thì sao có được đường! Đành vậy!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: