THƠ CỦA DƯ THỊ HOÀN
meocon_thongminh93 20.08.2006 20:15:53 (permalink)
Huyền không

Em lẽo đẽo theo, bước kinh kệ nặng nhọc, bậc đá dưới chân chôn chặt lời nguyền nàng công chúa, Nai mai mưng Mưkah *... ngày xưa.
Anh nói sao? Ngôi tháp hoang trên đỉnh núi này, hồn ai ẩn náu? Bây giờ đàn dơi trú ngụ tối om và ẩm mốc thế kia ư!

Ngoài trời cứ thế mưa, trôi tuột muôn lời sáo rỗng. Bài tụng ca thần linh có thể, anh lắp ráp tối nay hát tặng cô gái sặc màu nê-ông.
Khói trầm hương phảng phất, ngăn cản anh lại gần. Em bắt đấu học ăn học nói học chối từ. Đừng gọi tên em nữa, sợ công chúa về ... tháp đổ!

Tagalau** vẫn nở ... Ngoài kia, họ tranh cử tổng thống, màn hình lên án Taliban và văn chương đòi nữ quyền. Ngày mai sẽ là lộng hành của WTO thay Lầu Năm Góc. Xứ sở Chăm Pa bắt đầu công trình thế kỷ – hạt nhân... Trống giong cờ mở thời cơ vàng của anh đó, sao lại còn ngại ngần?

Chẳng phải anh đâu, con ma Hời đấy, rước em vào Ninh Chữ mở yến tiệc địa phủ. Câu truyện Ariya *** anh kể, như con suối lạc dòng, gái đồng trinh bị chết trôi trong đó, có hình hài mục rữa của em không?

18 / 8 / 2006
mưa ở Linh Đàm

----------
* Tựa đề một trường ca cổ tiếng Chăm, nhà thơ Trà Vigia (Guga) dịch là: Tình ca người xa xứ.
** Hoa Bằng lăng, nở ngút ngàn ở trên đồi hoang vùng Ninh Thuận (được dùng làm tên cho tạp chí văn học Chăm, ấn hành mỗi năm 1 số từ 2000)
*** Trường ca.
NGUỒN:TIENVE.ORG/

#1
    meocon_thongminh93 20.08.2006 20:16:17 (permalink)
    Gửi mùa hạ

    Hai chiếc thìa bé xíu khuấy động hai tách café, mặt hồ Xuân Hương không gợn sóng. Anh thấy không, chúng mình giống nhau cả mùi thơm từ bước lỡ đầu tiên, và em không dám chối, ta giống nhau…

    Cung điện triều vua cuối trên đỉnh đồi phủ màu biến thiên, rêu lầu vọng nguyệt. Bây giờ tháng mấy rồi mà lầu vẫn tròn khung trời để ngỏ, in hình gió và vàng son quá khứ…

    Khúc quanh đường thông lưu luyến gót hài ai nhỉ? Trịnh công bay và Khánh ly xa, giông bão kết tủa buổi chiều Cung tơ ấy, ngự lưng chừng đồi hú gọi… Mã cô nương ngồi như cung cấm, so giây đàn kiêu căng.

    Hình như không gian mời gọi, anh đung đưa hát, lời hát không bay, vì anh không say, vì em không lay, vì anh đã từng hát rất hay, vào một đêm khai ngộ trên cõi vô minh này!

    Người hoạ sĩ ngồi bên gom nỗi vô vọng vào ký hoạ, nét chấm phá vương giả dưới quầng sáng lờ mờ, em và anh hai cây sầu thắp đêm…

    Con ngựa quả là loài không tỉnh táo, kéo cỗ xe dụ chúng mình vào thung lũng mờ ảo. Xa xa một đôi trai gái thả cặp chân xuống hồ khua ráng đỏ, một sát na chiều im vó ngựa, nắng xế hoàng hôn như mũi khoan vào lòng thung lũng - Tình yêu. Anh nói: muộn rồi, ta về thôi ! Em vâng: muộn rồi…

    Sương Đà lạt quyến rũ từ một ca nữ mắt còn vời vợi… không mau tan.

    Sài-gòn, 6/2006




    #2
      meocon_thongminh93 20.08.2006 20:17:16 (permalink)
      Quo Vadis


      Ở đâu có cây Bồ đề?
      Ông tôi đặt tượng Thích ca
      ngồi bên gốc Vạn tuế
      Tán lá chìa ra như lọng che
      Con kiến bò lên vành tai khắc khổ
      Ông tôi bón xuống
      giọt cầu siêu mỗi ngày
      Đêm nằm mơ
      Nói mớ :
      - Chúng mày đi kiếm
      cây Bồ đề cho tao!

      Ở đâu có cây Bồ đề...
      #3
        meocon_thongminh93 20.08.2006 20:17:35 (permalink)
        Ánh lửa


        Hãy buông xuống
        Đừng giơ bàn tay che ngọn đèn dầu
        Đừng khám phá em
        Bằng đôi mắt nấp sau bóng đen
        Hỡi bàn tay nhân từ khôn khéo
        Xin hãy buông xuống

        Giữa chúng ta
        Hãy để ánh lửa bập bùng sáng
        Dù đang lúc đôi mắt anh
        Phóng ra mũi tên tẩm thuốc
        Nhằm rơi rụng trái tim em.
        #4
          meocon_thongminh93 20.08.2006 20:17:48 (permalink)
          Bài mẫu giáo sáng thế


          Giáo đường cách xa con đường bụi đỏ
          Không tháp chuông
          Không tượng chúa
          Không cây thập tự

          Cô giáo sĩ truyền đạo đang nhẩy múa
          Đám tín đồ hài nhi theo nhịp bi bô
          Lời đọc kinh loang như lá cỏ
          Bay xa hơn tiếng chuông nhà thờ
          Em có...
          Em có đôi bàn tay...
          Em có đôi bàn tay trắng tinh...

          Cầu nguyện cho bàn tay đừng ám muội
          Cầu nguyện cho bàn tay đừng lầm lỗi
          Bắt đầu từ tuổi véo von...

          Ađam không đi học
          Evơ không đi học
          Bàn tay không vâng lời
          Bàn tay lọ lem vặt trái cấm

          Loài người sinh ra...


          #5
            meocon_thongminh93 20.08.2006 20:18:07 (permalink)
            Nơi dĩ vãng


            Mặt hồ đen
            Không gian chìm xuống đáy
            Gió dừng trên quả đồi
            Tiếng dế gọi...
            Trăng lên

            Dường như thế
            Và như thế
            Thiếu phụ ngồi trong đêm
            Cây tháp bên bờ hoang phế

            Quả chuông
            Đợi quá khứ về...

            #6
              meocon_thongminh93 20.08.2006 20:19:31 (permalink)
              Ơ này, thời gian


              Sẽ đến lúc
              Ta bận tâm về người
              Như bận tâm
              Khi cài cửa bấm khoá
              Nhưng bây giờ thì chưa

              Và rồi đến lúc
              Người bận tâm về ta
              Đứa con hoang
              Người trót sinh nở
              Nhưng bây giờ thì chưa

              Không đâu, không đâu
              Người đào huyệt mả
              Chôn tiếng khóc của ta
              Chôn tiếng cười của ta
              Chôn hơi hướng của ta mà

              Ta biết đấy
              Người biết đấy
              Nhưng bây giờ thì chưa.

              #7
                meocon_thongminh93 20.08.2006 20:19:43 (permalink)
                Trong bệnh viện tâm thần


                Buổi sáng, bác sĩ lại khám bệnh
                Buổi tối, ngủ bằng thuốc an thần
                Mọi người đều rất yên tâm
                Khi thấy tôi không còn khả năng đập phá

                Đào tạo một bác sĩ
                Có giản đơn đâu
                Còn những vỉ thuốc hiệu nghiệm kia
                Tính bằng ngoại tệ
                Tôi bật cười – căn bệnh này tốn phí đến thế
                Càng ái ngại cho những người chuyên cần
                phục dịch vây quanh...

                Tôi sẽ khỏi bệnh
                Lại dịu dàng hát bên chiếc khung thêu ngày ấy
                Không cần bác sĩ
                Không cần những viên thuốc đắt tiền
                Chỉ cần đôi bàn tay nào run rẩy mang đến
                Một nhành hoa dại thôi!

                #8
                  meocon_thongminh93 20.08.2006 20:20:08 (permalink)
                  Thiền xứ


                  Vòm trời có một lỗ thủng
                  Thiền quang rơi xuống
                  Phật đài trên cao
                  Em quy y giữa toà tam bảo

                  Ngoài kia ai thỉnh chuông
                  Em
                  trong lòng gõ mõ
                  Nam mô
                  Nam mô
                  Tiếng côn trùng vẫy gọi
                  Nam mô
                  Nam mô

                  Từ lỗ thủng thiên đường.

                  #9
                    meocon_thongminh93 20.08.2006 20:20:29 (permalink)
                    Đi lễ chùa


                    Năm người đàn bà cùng ngồi trên xe ngựa
                    Tay khư khư ôm đầy vật tế lễ

                    Người thứ nhất thở dài:
                    - Tội nghiệp nhất người đàn bà không chồng
                    Người thứ hai chép miệng :
                    - Vô phúc nhất người đàn bà không con
                    Người thứ ba cười buông :
                    - Bất hạnh nhất người đàn bà không khóc nổi
                    trước mặt chồng
                    Người thứ tư điềm đạm :
                    - Tuyệt vọng nhất người đàn bà không cười được
                    khi thấy con
                    Người thứ năm :
                    - Mô phật!

                    Lão xà ích giật dây cương
                    Roi quất
                    Tung bụi đường.

                    #10
                      meocon_thongminh93 20.08.2006 20:20:39 (permalink)
                      Vô đề (2)


                      Con thiêu thân lao thẳng vào trang viết
                      Tìm luồng sáng ở kẽ chữ chân câu?

                      Phu khuân chữ cứ băn khoăn đoạn kêt
                      Không kết nổi vì nỗi băn khoăn

                      Những ngón tay theo thói quen
                      miết miết lên trang giấy

                      Con thiêu thân
                      chết
                      bởi thói quen
                      rất bình thường của ngón tay.

                      #11
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9