THƠ CỦA LƯU HY LẠC
meocon_thongminh93 20.08.2006 20:23:23 (permalink)
Những ngày nóng, nắng thực mất dạy

Ở những ngày nắng, nóng dai dẳng
thế này, mày mặt tôi thường nhão,
chảy, hệt mấy mặt đồng hồ trong
tranh dali, nổi điên, vác cặc

lội đến nhà scatha, gặp lúc
nàng vẽ, mỗi ngày tôi uống hơn
chai cabernet sauvignon,
nghe hết beethoven đến mah-

ler, hết miles davis vòng trở
lại beethoven, hễ nứng, làm
tình với nàng bất kể đâu, rồi
nửa đêm về sáng, lồm cồm ngồi

lên trố con mắt ếch, trừng trừng
xuống presidio base, trong
đầu cũng như toàn cảnh ngoài đêm,
tuyền một màn sương đục nhờ, trên

giường scatha hết ú ớ lại
lăn trở, tôi cứ dõi mắt về
phía nghĩa địa, ngó lom lom lên
từng hàng bia mọc san sát, trắng

hếu dưới sương đêm, thật, không dễ
chút nào khi buộc phải giải thích
đâu là mộng, đâu là thực nơi
cuộc đời này, tôi lầm bầm như

vậy cho đến sáng, trong khi nàng
vẽ tôi uống, đợi qua hết ngày
thường, bao giờ cũng hơn chai ca-
bernet sauvignon, nghe hết

miles davis đến mahler, hết
beethoven vòng trở lại miles-
davis, cho đến khi bên ngoài
trời nhá nhem, nổi điên, xách cặc

lội xuống baker beach, trên con
dốc thoai thoải đầy vàng, băng ngang
presidio base, đưa mắt
ngó từng hàng bia mọc san sát,

trắng hếu trong nghĩa địa, cho tôi
cái ảo giác, ai như ông thanh-
tâm tuyền, đứng rải thơ tự do
lên đầu một bầy cừu thật ngoan,

dưới ánh chiều đã chập choạng, cảm
như mọc another hole in
my head và từ trong sâu hoắm
đó tuôn không biết bao nhiêu là

những con chữ đã thuần, chuẩn thực
hoành tráng hệt câu, chữ văng ra
từ mồm nhà thơ nguyễn duy, chúng
lẫn vào nhau dập dềnh trôi, ở

những ngày nắng, nóng thế này “cõi
dương còn thế nữa là cõi âm.”*
mày mặt nhão, chảy hệt mấy mặt
đồng hồ trong tranh dali, cố

định thần tôi tha thẩn lội ngược
về giở từ điển tiếng việt, dò
ở vần u, chữ u mê được
định nghĩa như mê muội, không còn

phân biệt, nhận thức được điều hay
lẽ phải; tôi mặc mẹ ano-
ther hole in the head, cũng như
tay nhà thơ đương bị u minh

ám chướng, gọi cho scatha, tôi
nói “thank you for everything.”
thực thuần, chuẩn.


--------------
*Nguyễn Du, “Văn Tế Thập Loại Chúng Sinh”.

NGUỒN:TIENVE.ORG/
#1
    meocon_thongminh93 20.08.2006 20:24:08 (permalink)
    Lần này, kể thì xoàng thật

    Tình cảnh trong/ngoài nước hiện thời thực
    khó nói, tôi thì cứ cách ngày thả
    ra góc south 16th với mis-
    sion chỉ để chơi bời, liên tiếp

    như thế đâu cỡ mười ngày tôi bị
    tó; ghi cho cái ticket lên đến
    365 đô, mặt ả cảnh sát
    chìm lạnh như băng, vừa tháo còng vừa

    gầm gừ “mày không ưng số tiền phạt
    thế này thì ra tòa; ngày, giờ có
    ghi sẵn phía sau,” đoạn rít lên “xéo
    cha cái bản mặt mày ở đây.” đút

    ticket vô túi quần, chạm phải bức
    thư mà tình cờ tôi nhặt đâu đó
    nơi ký ức, lập tức từng dòng chữ
    trong bức thư quái quỷ ấy vụt ngổn

    ngang qua đầu “Mối tình mà em dành
    cho anh nay không còn nữa, em nhận
    thấy tình cảm ghét bỏ mỗi ngày mỗi
    lớn thêm. Khi em thấy anh, em không

    ưa nổi cái bản mặt của anh, việc
    duy nhất em muốn làm là ngó đi
    chỗ khác. Em không bao giờ muốn về
    sống với anh. Lần nói chuyện trước làm

    em, em chán đến độ chẳng còn muốn
    gặp lại anh. Nếu chúng ta thành vợ
    chồng, em biết cuộc đời em sẽ vô
    cùng khốn nạn. Em chỉ có một trái

    tim để cho nhưng trái tim ấy không
    phải để cho anh. Em thành tâm muốn
    anh hiểu là em nói thật. Đừng tìm
    cách trả lời thư em. Chào anh, xin

    anh đừng nghĩ anh là mối tình lớn
    của đời em.”* tình cảnh như thế quả
    nhiên khó nói, cho đến nước này tôi
    mới chịu chú ý, cũng bởi lời lẽ

    của bức thư tình quái quỷ ấy làm
    cách ngày lại nhớ em, để tâm thêm
    tôi thấy trong nỗi nhớ đậm đặc mùi
    nách, mùi háng đàn bà, khiến cách ngày

    cứ nhớ em mà em biền biệt chim
    trời/cá nước và dòng đời ôi! vẫn
    lặng lờ trôi, thế là ôm nỗi nhớ
    vô lòng, để cách ngày lại thả ra

    góc south 16th với mission
    chỉ để chơi bời, liên tiếp như thế
    phải nói, lần nào cũng kẻ thuận thì
    mua / người vừa thì bán; duy buổi chiều

    nay chiều chưa tắt hẳn, nỗi nhớ em
    cộm lên đến đỉnh điểm, tình cảnh trong/
    ngoài nước thực khó nói, thì dính
    cái ticket 365 đô, trong

    khi giá mỗi bận, quả bèo; lẩm bẩm
    luôn mồm vừa đi tôi cứ quơ tay –
    ngày này tháng tới ra tòa, ngó tay
    chơi cầu ba cẳng tiếng tây, tiếng u

    quơ loạn thế này, này may, tiền phạt
    giảm còn phân nửa cũng chưa biết chừng.


    -----------------------
    *”Thư gửi bạn ta” của Bùi Bảo Trúc, Thời Báo San Jose số ra ngày 29/ 5/ 2006.

    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9