Tĩnh vật Chúng tôi chỉ—chúng tôi bao nhiêu tuổi nhỉ? tôi phải mười hai,
nàng lớn hơn một chút; mười ba, mười bốn—cầm tay nhau
và lang thang ra sau vựa thóc, qua một cây cào han rỉ, một chiếc xe
Model T sụm một nửa,
rồi băng xuống một cánh đồng có cổng thép gai—lá lúa mạch non màu
ngọc bích, bụi cây xu-mác ở triền dốc—
tới một con suối nhỏ, nơi nước dâng lên vì một cơn dông hồi sáng,
đang rộng ra và chảy tràn—
phình lên, lầy lội sền sệt bùn, những cành cây gãy cắm cài ngổn ngang
—vào một bãi lầy ở chỗ trũng.
Lúc đó tôi đâu biết chốn đó, cách mọi nơi cả dặm, và ngày đó,
chói chang, oi ả, nồng ấm,
khuếch đại mọi cảm giác của tôi lên, nhưng giờ đây tôi biết rằng
sở dĩ chỉ chạm vào nàng
cũng gần như đi tới đích, chính nhờ ở ánh nắng, nhịp nước
róc rách âm ỉ qua cỏ,
những cuộn hương ngát, nửa của nàng—mùi mồ hôi lạ, phấn thơm,
cái gì khác nữa tôi chẳng bao giờ rõ—
và nửa của không khí: rơm rạ cắt nằm đâu đó, cỏ ba lá giập nát
dưới chân, dòng suối nhỏ, cơn gió thoảng.
Tôi vẫn thở nó vào, luồng gió ấy, và, chẳng biết nhờ đâu tôi biết
đúng là nó,
mặc dầu, tôi biết, nó đúng là luồng gió ấy, tôi kéo nó vào và dồn
nó—đầy ắp, ngon lành,
găn gắt như thiếc ướt—xuống, tâm tưởng tôi rung động theo nó—
một cánh đồng khác, một thung lũng nhỏ—
rồi khuôn mặt nàng, ngay cả mặt nàng, mảnh dẻ và mịn màng, đi vào
tầm nhìn và bàn tay nàng,
phức tạp và thon gầy, nắm tay nàng chặt chịa đến lạ lùng, các ngón
đan vào tay tôi một cách đắn đo.
Chúng tôi chỉ—trong bao lâu nhỉ? một hay hai giờ, không tới nguyên
buổi chiều đâu:
tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại nàng sau đó, và lạ lùng thay (đến
giờ vẫn lạ lùng), dù dường như tôi chẳng để ý,
trong chiều đó điều được bộc lộ không chỉ là những hứa hẹn
của xác thịt, mà của sự chịu đựng—
chúng tôi chỉ thả bộ dọc theo bờ suối tới khi nó hẹp lại, tìm thấy
cái cầu bằng thân cây bắc qua
rồi băng vào rừng ở bờ bên kia: những tiếng chân thinh lặng,
những quả đồi, một đỉnh dốc, một vành môi.
Lúc ấy tôi đâu biết một ngày nào đó—hôm nay—tôi sẽ cần
đến kỷ niệm ấy biết bao, muốn ôm giữ nó biết bao,
mà, trong khi không biết tại sao, càng không biết cách nào thời gian có
thể cám dỗ mạnh mẽ như vậy mà vẫn vuột khỏi chúng tôi,
không phải là giành lấy nó, không phải như tôi từng muốn, không phải
như tôi sẽ muốn giành lấy ngày ấy, tia nắng ấy,
những hạt bụi đáng lẽ sẽ bốc lên từ cột rơm mà chúng tôi
tựa vào trong chốc lát,
làn không khí nóng hổi đo lường một cách chính xác cơn nhiệt tình
kinh khủng của tôi,
không phải, rốt cuộc, ngay cả cái nơi chốn khách quan ấy, những
nẻo đường đứt đoạn giờ đây tôi không thể dò theo nổi
mà chỉ có thể suy diễn từ bao nhiêu cuộc dạo chơi khác trong những
khu rừng khác, những vết trám khác trên một lối mòn
(chúng tôi đi lạc hồi lâu, hoảng sợ; đêm vừa buông xuống bên
kia đồi; chúng tôi vòng lại)—
ngay cả cái nhìn của nàng nữa, thật sắc sảo u uẩn, rồi thong thả
dời đi, cũng chỉ là tưởng tượng,
một mảnh của tấm mạng thêu hoa chúng ta phủ lên trên sự quên lãng,
rồi cố gắng, với chẳng nhiều hy vọng, xé toạc ra.