THƠ CỦA Williams, C.K.

Tác giả Bài
meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
THƠ CỦA Williams, C.K. - 22.08.2006 12:56:26
Chiến tranh


Jed hổn hển ngất ngây sung sướng vì nó vừa bị phục kích
và bắn ngã một cách khéo léo
bởi bạn nó Ha Woei khi nó nhào đầu tới tấn công qua khúc quanh
sau bụi rậm trong rừng.
Nó quỵ xuống đất cái bịch, không kể chi tới đám đất cát dơ dáy,
đen thui, ẩm ướt mà nó ngã vào,
và cố giữ tư thế của một người chết, trán xuống đất, tay và chân
dang hết cỡ đông tây,
rồi tới lượt nó dậy và Ha Woei chết, khi đó Ha Woei với
cả sức lực và buông bỏ,
tự quăng mình xuống, cây súng tưởng tượng trong tay văng lên kiểu
người lính Tây Ban Nha của Capa.
Giờ ăn, giờ tắm, giờ ngủ, giờ đọc truyện: bèm, bèm bèm bèm, bèm—
Akhileus và Hektor.
Mãi tới khi màn đêm buông xuống chúng mới chịu tuân theo các
hiệp định ngưng bắn và sự thứ tha của giấc ngủ.


NGUỒN:TIENVE.ORG/
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2006 12:59:13 bởi meocon_thongminh93 >

meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
RE: THƠ CỦA Williams, C.K. - 22.08.2006 12:57:12
Người tân thời


Da dai và không thể gập y như sẹo, thịt lỏng lẻo, loãng, có hạt,
bồn bột, rỗng,
trái cà chua tôi đang ăn–ngấu nghiến, nhồi nhét vào: tôi đói quá–quả
là kinh tởm và ngon.
Ðừng kể, tôi biết cả rồi, trò giả bộ vụng về này; tôi biết nó đã bị hái xuống
chưa chín và xanh rờn,
rồi bị khoá kín trong buồng và xịt hơi ga để nó đừng thối cho tới khi tôi mua
về nhưng tôi không cần biết:
tôi đã từng đói xưa kia, tôi đang liếm mồ hôi trên cánh tay và giờ đây trái
cà chua đang phát sáng trong tôi.
Tôi dồn nước ngọt qua răng và những cái hạt lên vòm miệng tôi
và cái vảy
cứng, sần sùi nơi trái gặp cuống và bị bứt rời tôi giữ lại trên
lưỡi và nhấm nháp,
một đồng tiền, một cái chấm, cái chỗ cuối câu, cái kết thúc của phát biểu
dài viển vông của tính linh thiêng và người.



meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
RE: THƠ CỦA Williams, C.K. - 22.08.2006 12:57:30
Nhà phê bình


Trong Thư Viện Công Cộng Boston ở đường Boylston, nơi cả bọn bụi đời
ghé vào hôi hám vì lạnh,
có gã nọ mang cuốn tập giấy rời nát bấy thường dùng để viết hí hoáy
hàng giờ liền.
Gã viết không chút ngập ngừng, nhanh thoăn thoắt, và chú tâm;
cảm hứng của gã thật hào hứng:
bạn phải nhìn lại mới vỡ lẽ gã viết lên trên những chữ đã
nằm sẵn đó ố
những khối chữ tròn đều khắc sâu xuống giấy đã bị mềm, chen lẫn những bài
thơ in gã dán vào.
Tôi chịu không nổi khi nghĩ đến những cuốn sách gã xâm phạm để dựng nên
đại tác phẩm, nhưng dù sao tôi cũng thích gã,
nhất là cách gã vẫn thường đi đến kết thúc, đóng tập lại với vẻ thỏa mãn
mệt mỏi, rồi lại mở ra
và lại bắt đầu: trang một, chương một, cặp mắt đỏ sọng vành mê say như
David với thánh vịnh trong tay.


meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
RE: THƠ CỦA Williams, C.K. - 22.08.2006 12:57:38
Ðất


Bà tôi đang rửa miệng tôi
cho sạch bằng xà bông; nửa thế kỷ dài đã qua
mà bà vẫn còn tấn công tôi
bằng cái thanh màu vàng, thô bạo, dày cộm đó.
Tất cả chỉ vì một từ tôi nói,
thực ra cũng chẳng nói, mà chỉ lặp lại,
nhưng Mở, bà nói, mở ra!
bàn tay bà quặp lấy đầu tôi.

Tôi biết giờ đây cuộc sống bà khó nhọc;
bà đã mất ba con gái đều còn bé,
rồi chồng bà cũng đi luôn,
để lại bọn con trai, và không một xu.
Bà cho tôi đứng trong bồn rửa chén để đái
vì chẳng bao giờ có chỗ trong cầu tiêu.
Nhưng, ôi, cục xà bông! Không lẽ sự nung nấu cay đắng
của nó chính là cái đã biến tôi thành một nhà thơ?
Con đường nơi bà ở không trải nhựa,
hai phòng thấp chật và một căn bếp
hôi hám nơi bà rượt và tóm được tôi.
Tôi có dám nhận rằng sau khi bà làm điều đó
tôi không bao giờ thương bà nữa chăng?
Dầu vậy, bà sống tới trăm tuổi.
Bao lâu nay chỉ nỗi buồn, nỗi khổ,
nhưng tôi chưa bao giờ, thương bà trở lại, cho tới bây giờ.



meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
RE: THƠ CỦA Williams, C.K. - 22.08.2006 12:57:56
Cách của đàn ông là như vậy đó


Chúng bị dộng vào đất
như đinh; nhích một phân,
chúng lại bị dồn xuống.
Ðất nhức nhối với chúng.
Ðó là một thứ trái cây có gai
đã mất hy vọng
được đem trồng và ăn.
Chỉ có thể chín nẫu và chín nẫu.
Còn đàn ông, chúng cũng mang thương tích.
Chúng cũng được sàng lọc từ mất mát
và không còn hy vọng. Cái lõi
mềm đi. Thịt nguyên chất mềm đi
và chảy. Có những mũi gai, có
những hạt đen tối, và chúng kết thúc

meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
RE: THƠ CỦA Williams, C.K. - 22.08.2006 12:58:06
Du côn


Nhớ tao không? Tao là thằng
ở trung học mày lúc nào cũng ngán.
Tao giấu thuốc lá trong tay áo, mang
giày xây cất, tóc dài, cổ áo tao
dựng phía sau và lúc nào cũng có
mấy em bên tao trong hành lang.

Mày là cái thá gì. Tao hộ mày đó–
khi tao lột bánh cao su ở đèn đỏ
mày rúm người như một ông thầy.
Rồi khi tao tông xe dập luôn hai lá phổi
trên tay lái, mày cảm thấy nhẹ người
rằng mày chỉ cọ quẹt lớp sơn cứng xe Ford
như một bộ ngực và tay mày lẩy bẩy.


meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
RE: THƠ CỦA Williams, C.K. - 22.08.2006 12:58:18
Người chạy xe đạp ba bánh giỏi nhất thế giới


Người chạy xe đạp ba bánh giỏi nhất thế giới
ở trong tim tôi, chạy như một người điên,
không tay, gần như chổng ngược dọc
các bờ tường và trên các lề đường và
bậc thềm cao, chuông rung liên thanh,
mặt trời quay giữa mấy cây căm như lửa.

Nhưng hắn đang lớn lên. Chân hắn
vượt qua bàn đạp. Răng hắn ngậm
quá chặt bởi những dằn xóc, và tôi sợ
rằng cái mà tôi còn giữ của hắn là cái
từng xiết chặt các ngón tay hắn trên tay lái cao su
và thúc hắn đi mãi đi mãi trên cùng khúc phố.



meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
RE: THƠ CỦA Williams, C.K. - 22.08.2006 12:58:40
Tĩnh vật


Chúng tôi chỉ—chúng tôi bao nhiêu tuổi nhỉ? tôi phải mười hai,
nàng lớn hơn một chút; mười ba, mười bốn—cầm tay nhau
và lang thang ra sau vựa thóc, qua một cây cào han rỉ, một chiếc xe
Model T sụm một nửa,
rồi băng xuống một cánh đồng có cổng thép gai—lá lúa mạch non màu
ngọc bích, bụi cây xu-mác ở triền dốc—
tới một con suối nhỏ, nơi nước dâng lên vì một cơn dông hồi sáng,
đang rộng ra và chảy tràn—
phình lên, lầy lội sền sệt bùn, những cành cây gãy cắm cài ngổn ngang
—vào một bãi lầy ở chỗ trũng.

Lúc đó tôi đâu biết chốn đó, cách mọi nơi cả dặm, và ngày đó,
chói chang, oi ả, nồng ấm,
khuếch đại mọi cảm giác của tôi lên, nhưng giờ đây tôi biết rằng
sở dĩ chỉ chạm vào nàng
cũng gần như đi tới đích, chính nhờ ở ánh nắng, nhịp nước
róc rách âm ỉ qua cỏ,
những cuộn hương ngát, nửa của nàng—mùi mồ hôi lạ, phấn thơm,
cái gì khác nữa tôi chẳng bao giờ rõ—
và nửa của không khí: rơm rạ cắt nằm đâu đó, cỏ ba lá giập nát
dưới chân, dòng suối nhỏ, cơn gió thoảng.

Tôi vẫn thở nó vào, luồng gió ấy, và, chẳng biết nhờ đâu tôi biết
đúng là nó,
mặc dầu, tôi biết, nó đúng là luồng gió ấy, tôi kéo nó vào và dồn
nó—đầy ắp, ngon lành,
găn gắt như thiếc ướt—xuống, tâm tưởng tôi rung động theo nó—
một cánh đồng khác, một thung lũng nhỏ—
rồi khuôn mặt nàng, ngay cả mặt nàng, mảnh dẻ và mịn màng, đi vào
tầm nhìn và bàn tay nàng,
phức tạp và thon gầy, nắm tay nàng chặt chịa đến lạ lùng, các ngón
đan vào tay tôi một cách đắn đo.

Chúng tôi chỉ—trong bao lâu nhỉ? một hay hai giờ, không tới nguyên
buổi chiều đâu:
tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại nàng sau đó, và lạ lùng thay (đến
giờ vẫn lạ lùng), dù dường như tôi chẳng để ý,
trong chiều đó điều được bộc lộ không chỉ là những hứa hẹn
của xác thịt, mà của sự chịu đựng—
chúng tôi chỉ thả bộ dọc theo bờ suối tới khi nó hẹp lại, tìm thấy
cái cầu bằng thân cây bắc qua
rồi băng vào rừng ở bờ bên kia: những tiếng chân thinh lặng,
những quả đồi, một đỉnh dốc, một vành môi.

Lúc ấy tôi đâu biết một ngày nào đó—hôm nay—tôi sẽ cần
đến kỷ niệm ấy biết bao, muốn ôm giữ nó biết bao,
mà, trong khi không biết tại sao, càng không biết cách nào thời gian có
thể cám dỗ mạnh mẽ như vậy mà vẫn vuột khỏi chúng tôi,
không phải là giành lấy nó, không phải như tôi từng muốn, không phải
như tôi sẽ muốn giành lấy ngày ấy, tia nắng ấy,
những hạt bụi đáng lẽ sẽ bốc lên từ cột rơm mà chúng tôi
tựa vào trong chốc lát,
làn không khí nóng hổi đo lường một cách chính xác cơn nhiệt tình
kinh khủng của tôi,

không phải, rốt cuộc, ngay cả cái nơi chốn khách quan ấy, những
nẻo đường đứt đoạn giờ đây tôi không thể dò theo nổi
mà chỉ có thể suy diễn từ bao nhiêu cuộc dạo chơi khác trong những
khu rừng khác, những vết trám khác trên một lối mòn
(chúng tôi đi lạc hồi lâu, hoảng sợ; đêm vừa buông xuống bên
kia đồi; chúng tôi vòng lại)—
ngay cả cái nhìn của nàng nữa, thật sắc sảo u uẩn, rồi thong thả
dời đi, cũng chỉ là tưởng tượng,
một mảnh của tấm mạng thêu hoa chúng ta phủ lên trên sự quên lãng,
rồi cố gắng, với chẳng nhiều hy vọng, xé toạc ra.