(2)
Một cuối tuần nọ, kỹ sư Sơn gửi thư cho nàng: “Hay là mình gặp nhau đi, cuối tuần này anh nghỉ làm hai ngày mà không biết làm gì, buồn quá”. Sơn là người ở cùng thành phố với Hạnh, nên nàng cũng nghĩ thầm, tại sao không thử gặp xem sao. Nàng đắn đo mãi mới nhắn tin lại vào số di động mà Sơn đã ghi cho nàng: “Đồng ý, mình gặp nhau ở quán cà phê Nhạc Trịnh lúc 7h tối thứ bảy, bàn đầu tiên bên trái”.
Tối thứ bảy, sau khi trang điểm kỹ lưỡng, Hạnh vẫn không tự tin lắm khi ngắm mình trong gương: Một thiếu phụ không còn trẻ trung với khuôn mặt phúc hậu và đôi mắt dịu dàng đượm buồn đang nhìn nàng. Nàng đến chỗ hẹn với tâm trạng lo lắng, bồn chồn. Quán Nhạc Trịnh là một quán khá lịch sự, yên tĩnh với âm nhạc du dương của tình yêu, nơi Hạnh đôi lúc ghé vào với cô bạn cùng văn phòng để nghe nhạc và thư giãn. Khi bước vào quán, nàng nhìn thấy một thanh niên khá trẻ, có lẽ trẻ hơn nàng, đang ngồi một mình bên góc bàn phía trái, ly cà phê bên cạnh một cái gạt tàn bốc khói. Hạnh do dự đến gần khi thấy anh ta đứng dậy đón nàng:
- Hạnh đúng không?
- Dạ, anh Sơn?
- Anh chờ em hơi lâu rồi, sao em đến muộn vậy?
- Em bị tắc đường chút xíu.
Ngồi xuống đối diện với Sơn, Hạnh lúng túng đưa mắt nhìn trả ánh mắt dò hỏi, xét nét của Sơn. Có vẻ như anh ta đang quan sát và đánh giá Hạnh. Quả là một thanh niên đẹp trai, cao lớn, dáng tự tin và trí thức. Mãi sau đó khá lâu nàng mới lấy lại được bình tĩnh để trò chuyện với Sơn. Câu chuyện cũng mặn mà, đem đến cho cả hai nhiều thông tin mới về nhau. Hạnh thấy nói chuyện với Sơn khá hợp, anh có cùng sở thích văn thơ và biết lắng nghe nàng với ánh mắt nhìn khuyến khích, đầm ấm.
- Anh không phải tên Sơn, mà tên Long - Hạnh chợt nghe tiếng anh ta nhỏ nhẹ.
- Vậy sao? –nàng ngơ ngác.
- Anh mới 34 tuổi, chứ không phải 37 như đã nói qua thư.
- Em cũng đoán thế. – Nàng ngập ngừng xác nhận.
- Và đây mới là thông tin quan trọng nhất: anh không ly hôn, mà chỉ sống một mình xa gia đình. Vợ con anh ở Hà Nội, còn anh phải vào công tác Sài Gòn biệt phái trong ba năm.
- ….
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Hạnh, anh ta hơi lo lắng.
- Anh nghĩ là anh nên trung thực với em ngay từ lần đầu gặp gỡ. Anh nghĩ em và anh có thể là bạn tâm tình. Anh không muốn lừa dối em, anh tự nguyện nói thật với em ngay từ đầu để mình không trách gì nhau sau naỳ.
- Cám ơn anh đã thành thực. Nhưng em không nghĩ là em có thể tiếp tục tin anh, biết đâu anh lại có tên khác nữa chứ không phải là Long thì sao nhỉ? - Hạnh tỏ vẻ chán nản.
- Em phải tin anh, và anh vẫn nghĩ mình có thể là bạn mà em?
- Em cũng không nghĩ mình có thể là bạn nếu như anh vẫn vướng bận gia đình và chỉ ở Sài gòn trong thời gian ngắn.
- Anh rất muốn được chia sẻ tình cảm với em trong những thời gian rảnh rỗi ở phương trời xa xôi này, khi anh được tự do một mình.
- Xin lỗi, chắc em phải về rồi. Rất hân hạnh được quen biết anh. - Hạnh chán ngán nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ.
- Hạnh, anh thực sự thích em và muốn kết bạn với em mà. - Hạnh nghe tiếng anh ta nài nỉ, nhưng nàng đã đứng dậy và hướng về phía cửa.
Hạnh lấy xe máy và ra về, trên đường đi vẫn nghe tiếng anh ta lải nhải từ cái xe máy bên cạnh. Làm thế nào để cắt đuôi nhỉ?
- Xin lỗi anh về trước đi, em phải ghé nhà cô em gái có chút việc. - Hạnh dừng lại tạt vào một ngôi nhà bên đường và bấm chuông. Anh ta do dự một giây rồi đi thẳng. Hú vía, Hạnh chờ một lát rồi vội vàng rẽ trái, trước khi chủ nhà kịp ra mở cổng cho kẻ bấm chuông phá rối là Hạnh.
Thế là xong, Hạnh thở dài sau khi xóa thư từ, địa chỉ email của anh chàng “kỹ sư Sơn” khỏi hộp thư của mình. Mạng là vậy sao, hư ảo thật khó lường.