Tâm Tư Con Gái
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 15 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 217 bài trong đề mục
Ran 28.08.2006 10:57:11 (permalink)
... mệt mỏi vì phải giả dối trong cái cuộc sống này....Sao cứ phải cười trong khi trong lòng thì khóc...Sao cứ làm mình tự chai sạn đi thế này...Cứ cười nói, cứ đùa, cứ nói là "mình vẫn ổn" có thể là tự an ủi mình như thế. Sao thế này... rõ ràng là đã rất chán nản vì phải tự gồng mình lên giải quyết mọi chuyện...luôn luôn là thế...chẳng bao giờ nghĩ cho mình...àh ừh, mình quen rồi mà, mình đã sock nhiều rồi, bây giờ là quen, là chai sạn...Cười như một phản xạ không điều kiện, vì nước mắt không còn có thể rơi được nữa...Đau lòng quá...Đang ngồi trước màn hình mà như chẳng làm gì cả...Đang nghe nhạc mà như không nghe gì cả...Đang viết gì thế nhỉ? Kêu ca với mọi người àh? Liệu có mấy người hiểu mà kêu ca? Họ cứ sống cuộc sống của họ đã đủ mệt rồi? Có mấy ai thèm để ý đến suy nghĩ của một con bé dở hơi, đã hơn 20 tuổi đời mà như một đứa con nít. Lúc nào cũng cần sự an ủi, lúc nào cũng cần một bờ vai để dựa, lúc nào cũng cần một vòng tay ấm áp, nhưng mà việc nó làm chẳng bao giờ như suy nghĩ của nó...Cứ lúc nào cần là lại tự mình gạt đi...Ừh họ còn đang bận rộn với cuộc sống, với tương lại của họ, mình có quyền gì mà bắt họ phải mệt mỏi chán nản với mình...mình ổn...chắc thế...cười thôi.Cứ khi nào khóc là lại tự lau đi...Khóc làm gì, nước mắt có xóa nhòa được tất cả không, có làm mình vơi đi không hay là chỉ làm mình thêm trống rỗng...mình ổn...chắc thế...cười thôi. Bây giờ thì trên khóe mắt lại chảy ra cái thứ nước mằn mặn, chắc là nước mắt...mình chẳng thể ép nó không chảy ra được nữa...bây giờ xung quanh mình cũng chẳng có ai...có mỗi mình mình, cái màn hình vi tính, vậy thì giả dối làm gì nhỉ?...Mình không ổn...Khóc thôi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2006 12:22:15 bởi TTL >
#1
    Ran 28.08.2006 11:18:29 (permalink)
    ... viết rồi lại xoá
    ... viết rồi lại xoá
    Những con chữ nhảy múa, những suy nghĩ mông lung. Chưa bao giờ thấy như bây giờ. Một buổi sáng như bao buổi sáng. Tiếng chim vẫn ríu rít bên ngoài cửa sổ. Ước mơ tuổi thơ ơi... trôi về đâu? Đúng rồi ta đang ở trong căn nhà nho nhỏ màu hồng hồng. Ngôi nhà mơ ước của tuổi thơ và trái tim thì thổn thức khôn nguôi... khóc... khóc... Đôi khi tưởng có rất nhiều mà lại chẳng có gì cả. Gìơ mất tất cả để có một nỗi buồn chơi vơi...
    #2
      Ran 28.08.2006 11:37:01 (permalink)
      tâm hồn .. như những loài dạ thảo mọc lan man bên thềm, ngày ko mưa nhưng cũng đủ âm u để khiến lòng thấy buồn hiu hắt
      Ta- hạt cơm nguội như chị em trong Toả Nhị Kiều
      Ta- chiếc lá vàng vô tình bị người ta dẫm lên nát vụn , tơi bời...
      nào ... đừng cố gắng chạm vào tà áo của kẻ lữ hành đơn độc kia, rồi sẽ thấy đó cũng chỉ là 1 tấm vải thô thôi. Hãy luôn giữ kc ... để trong tâm tưởng , tà áo đó luôn mang 1 dáng vẻ kì bí
      Nhưng hôm nay...
      ....
      I stand alone in a darkness
      ....
      I'm the dust in the wind
      I'm the star in the northern sky
      ....
      sunshine in my eyes???
      ....
      sunshine in my eyes???
      #3
        Ran 28.08.2006 16:30:32 (permalink)
        Có ai không, ngoài gió???

        Khó nhọc, chiếc lá ủ rũ cố trở mình trên cành khô gầy guộc. Con dế kêu gào suốt đêm giờ đã lặng tiếng. Trăng sáng sao mờ. Mây lang thang phủ kín không gian tăm tối. Có tiếng sột soạt không ngừng. Có bước chân ai nhè nhẹ ngoài hiên???
        Ai nhỉ? Làm gì có ai?
        À À À À À, Gió. Là gió… Gío đang lục lạo tìm gì đó ở ngoài kia nhỉ? Tìm ta chăng? làm gì nhỉ? vừa mới gặp mà. Sáng nào, trưa nào, tối nào, đêm nào… chẳng gặp gió. Gìơ lại tìm ta nữa chi?
        Có ai ở đấy không ? Lạ! Sao chỉ có mình ta trong căn nhà trống trải này?
        Sợ…ta bỗng dưng sợ một cái gì đó. Nhưng là cái gì nhỉ?
        Không biết nữa! Nó dường như vô hình. Nó dường như hiện hữu…
        Là cô đơn chăng? Là bệnh tật chăng? Là cái chết chăng…? Nhiều quá, có thể là tất cả cũng có thể là không…nhưng…có ai không? Có ai ngoài đó không... Ngoài gió???
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2006 16:43:22 bởi Ran >
        #4
          Ran 11.09.2006 10:31:29 (permalink)
          "Ước mơ", trong cuộc sống ai cũng có những ước mơ...
          Xa xưa khi nhìn thấy loài chim bay lượn trên bầu trời con người mơ ước sẽ có một ngày họ cũng bay được như chúng, xuyên qua những đám mây và ở gần với các vì sao. Cuối cùng. điều đó giờ đây không còn là ước mơ nữa. Con người không những có thể bay trên bầu trời mà còn bay vào không gian bao la khám phá những bí ẩn lớn lao của vũ trụ. Ước mơ giúp con người ta biến cái không thể thành điều có thể.
          Phải chăng khi con người không có khả năng làm được điều gì thì họ sẽ ước để mình có thể làm được điều đó. Thế nhưng, khóc là điều mà ai cũng có thể làm được thì tại sao lại phải ước chứ? Vậy mà mình chỉ có một điều ước duy nhất là làm sao có thể khóc được lúc này. Chẳng biết với mọi người khóc có dễ không? với mình lúc này khóc thật khó. Khóc đó là bản năng tự nhiên của con người, cũng như khi đói ta ăn, khát ta uống, lúc vui thì cười, lúc buồn thì khóc... Điều đó đâu có khó khăn như bay lên bầu trời đâu tại sao lại phải ước nhỉ?
          Nhớ lúc còn bé có điều gì ấm ức là có thể khóc thật to, khóc một cách dễ dàng,khóc ngon lành và khóc xong thì hết chẳng còn ấm ức hay giận dỗi gì nữa. Vậy mà giờ đây rõ ràng đang rất buồn, rất muốn khóc mà tại sao lại không thể khóc chứ?
          Khóc dễ hay khó vậy?
          Khó quá đi...

          "Có những lúc em ngồi thật buồn
          Sao em không khóc cho lòng... lòng nhẹ nhàng hơn???"

          #5
            Ran 25.09.2006 17:01:50 (permalink)
            Nỗi buồn như râu tóc, cạo trọc rồi lại mọc lên thôi em ơi...

            Tiếc nuối gì với mùa hạ gắt gay , với những cơn mưa bất chợt ....
            Sắp Trung Thu rồi .... và đừng để những u uất ko lời gặm nhấm , gặm nhấm ....
            Thu sang , bầu trời trong , xanh và sáng , thảm cỏ hoa quyến rũ... , như thế chẳng phải là thích sao ....
            Nhưng điều ấy sẽ chẳng là nghĩa lý gì khi có gì đó trĩu nặng quẩn quanh . Đẹp thế đấy , nhưng khi sầu lên , thì cái màu trong , xanh ấy như một màu thương nhớ khôn nguôi.
            "ko gian xao xuyến sang mùa , tên mình ai gọi sau vòm lá, lối cũ em về nay đã thu", cho qua Thu đi , sẽ có nhiều điều để nói về nó
            Sáng nay nắng chẳng chan hoà như hôm qua. Muốn viết gì đó về Summer's rain ...
            Sự đơn độc thì ai chẳng biết , mưa kéo đến cùng nối buồn ai mà chẳng hay ...
            Dù có bị thiếu đốt trong cái nóng mùa hạ thì cơn mưa vẫn khiến ta cảm thấy lạnh lẽo.

            Tiếng mưa rơi ngoài hiên, gió mưa như lạnh thêm
            Có con chim họa mi hót trong mưa buồn lắm
            .....
            Ôi trong mưa họa mi vẫn hót thật dịu dàng dịu dàng
            ...
            Vì sao ngừng mê say, vì sao chẳng mãi mãi...?
            ....
            Hỡi chim họa mi dịu dàng
            Hót trong ngày mưa thật buồn ...

            Có phải Ta đứng đơn độc như 1 kẻ ngớ ngẩn dầm mưa
            Đôi lúc lại miên man ... với những bụi thề xưa cũ
            Thôi , lại nghĩ ngợi quá nhiều...
            Gió se se lùa về trên những lối mòn , những con đường , góc phố...đơn côi
            Chẳng khóc đâu làm gì có nước mắt? Chỉ có trời.. đang sụt sùi mưa thôi mà
            #6
              Ran 14.10.2006 10:52:35 (permalink)
              Phù vân một áng giữa lưng trời
              Nương theo con gió lững lờ trồi
              Ngó xuống nhân gian hoài thao thức
              Giọt nắng buồn và mây tím vẫn trôi...


              Có gì giữa những yêu thương? Tất cả chỉ là một áng mây phù vân trôi lờ lững trên bầu trời.
              Con gái lúc vui lúc buồn, như hạt nắng, như giọt mưa...là cơn mưa bóng mây mùa hạ....
              #7
                Ran 14.10.2006 10:55:02 (permalink)
                Em nằm em nhớ
                Một ngày trong veo
                Một mùa nghiêng nghiêng
                Cánh đồng xa mờ
                Cánh cò nghiêng cuối trời

                Em về nơi ấy
                Một bờ vai xanh
                Một dòng tóc xanh
                Đó là chân trời
                Hay là mưa cuối trời


                Và gió theo em trôi về con đường
                Và nắng theo em bên dòng sông vắng
                Mùa đã trôi đi những miền xanh thẳm
                Người đã quên đi những lần em buồn


                Từng dấu chân xưa trên đường em về
                Giờ đã lên hoa những cành hoa vắng
                Người đã đi qua những lời em kể
                Này giấc mơ trưa bao giờ em về?
                ...
                Một tiếng chuông chùa
                ...
                Này giấc mơ trưa bao giờ em về?
                Một giấc mơ vắng ...

                nghe hoài bài hát này của Nguyễn Vĩnh Tiến, buồn...rồi bất chợt ko còn muốn nghe nó nữa với điều khiển....off .... tâm tư sao đi hoang...

                Và gió theo em trôi về con đường
                Và nắng theo em bên dòng sông vắng
                Mùa đã trôi đi những miền xanh thẳm
                Người đã quên đi những lần em buồn ...


                Đâu có nhạc....đâu có ai hát.... chỉ có tiếng lòng vẫn thổn thức khôn nguôi.....
                #8
                  saochoihelen 16.10.2006 17:20:07 (permalink)
                  hic thổn thức gì mà ghê thế R ui


                  nhớ ai nhiều hôm da diết nhớ
                  nhưng đành ko tiện viết thư thăm
                  ngại trao tâm sự cho tờ giấy
                  đè nặng thêm tay kẻ nhận cầm


                  cho R cái này nà

                  trái tim yêu là nổi đau dâng tặng
                  úa héo đi hình ảnh tháng năm buồn
                  bài học cuối cùng mà tôi nhận được
                  ráng quên anh trong câm lặng tuổi hờn


                  hay nhỉ hy vọng R ko thế
                  #9
                    NhiepPhong 16.10.2006 17:36:09 (permalink)
                    ừm..thổn thức chi cho nặng tấm lòng
                    đi vòng vòng rùi...cũng hết
                    #10
                      Sen Hạ 16.10.2006 21:41:52 (permalink)
                      Thả chân bước qua những con phố quen.
                      Thu đã sang nghẹn ngào trên tàng lá.
                      Những chú ve đã ngừng kêu ra rả.
                      Để ngậm ngùi cánh phượng vĩ đơn côi.

                      Lá vàng dệt hoài nỗi nhớ xa xôi.
                      Gió lê thê kéo vạt buồn khắp phố.
                      Ta miệt mài thu cũng về quá độ.
                      Khăn lụa bay dài, chạm... nỗi nhớ... mênh mang...

                      Hương hoa xưa cũng dạo bước lang thang.
                      Rồi mỏi mệt trú ngụ vào mái tóc.
                      Giọt nắng vàng run rẩy bật khóc.
                      Làm rời đầy lệ nắng trên tàng cây.

                      Trời thu trong xanh chẳng gợn chút mây.
                      Để con diều cô đơn trên không vắng.
                      Ta cúi mặt lắng nghe tiếng im lặng.
                      Trượt ngã nhoài vào quá khứ rêu phong.

                      Mắt ơi mắt đừng nhuộm đêm thành màu trắng chong chong.
                      Đêm gẫy cánh xuống cuộc đời mỏi mệt...
                      Bài hát cũ mà sao lòng không cũ.
                      Cứ thu về lại nhủ sẽ đông sang
                      #11
                        Ran 19.10.2006 11:20:34 (permalink)
                        Nhóc ơi, có lẽ vấn đề của nhóc ở đây là em đã quá tự ti. Điều khó nhất của em có lẽ là em đã tự tạo cho mình một cái vỏ bọc, tự muốn phá nó ra và cũng tự mình không muốn phá nó.
                        Có điều zì khó khăn chứ nếu không phải vì em không muốn làm điều đó ???
                        Một cô bé có rất nhiều ước mơ, cuộc sống đang đưa tay chào đón vậy thì tại sao em lại thu mình trong một cái vỏ bọc do chính em tạo ra.
                        Em cứ là em, cứ nhút nhát, cứ không tự tin, cứ khép kín đi cuộc sống này mỗi người một tính có ai giống ai cơ chứ. Em biết không em đang lừa dối bản thân và đang tự đánh mất mình. Em biết mình như thế... cảm thấy như thế.... đó đã là điều đáng khen rồi. Em hãy cải thiện nó đi chứ đừng che đậy nó bằng những cái vỏ bọc chật chội và giả tạo. Làm như vậy sẽ rất khó chịu và đau khổ đó em....
                        Đã có lúc khủng hoảng và muốn tìm một người chia sẻ. Không phải là những người xung quanh mà là những người ở thật xa mà mình chưa hề biết đến. Buồn cười …? Nhưng muốn làm vậy vì ta biết dù ở đâu cũng có những người tốt lắng nghe và thông cảm cho bất kỳ ai gặp hoàn cảnh khó khăn. Điều đó chứng minh cuộc sống có rất nhiều điều tốt đẹp và cũng chứng minh nỗi buồn của ta chỉ là hạt cát nhỏ nhoi trong thế giới rất rộng lớn này.
                        Em có nghe không tiếng mùa thu đang rụng ngoài song cửa kìa...

                        Thu vàng đã rụng ngoài song cửa …
                        Em ơi đông về còn buồn nữa hay thôi....
                        !!!
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2006 11:27:59 bởi Ran >
                        #12
                          Ran 19.10.2006 11:34:25 (permalink)
                          Ai sống mà chẳng có lấy cho mình một giấc mơ
                          Nếu không có giấc mơ thì hẳn đã không còn là cuộc sống
                          Có thể đó là một giấc mơ bé nhỏ như mình có thể nhổ được chiếc răng sâu đáng ghét hay có thể là giấc mơ biến thành tỉ phú giàu nhất thế giới
                          Nhưng mọi giấc mơ đều đáng yêu và đáng trân trọng
                          Khi đã là một giâc mơ thì không có bất kỳ sự phân biệt nào
                          Khi đã là một giâc mơ thì con người ta sẽ luôn hướng tới những điều tốt đẹp để rồi những trái tim được xích lại gần nhau hơn.
                          Bạn đã bao giờ muốn mình là một giấc mơ chưa ?



                          Giấc mơ của Jane
                          Jane có một giấc mơ kỳ lạ. Cô mơ thấy mình lạc vào một khu vườn. Ở đó trăm hoa đua nở, chim chóc hót líu lo vang lừng. Trong vườn có vô số các cô bé cậu bé xinh xắn đăng chăm chú vẽ. Mỗi người có một chiếc giá vẽ riêng và ai cũng miệt mài. Dường như sự có mặt của Jane chẳng hề làm bọn trẻ xao nhãng chúng tập trung hết mức khiến cô rất tò mò.
                          Cô bước lại gần một em bé và hỏi
                          Chào bé
                          Em đang làm gì vậy?
                          Cô bé ngước mắt nhìn Jane vừa mỉn cười vừa nói:
                          Em đang vẽ cuộc đời em.
                          Ồ vậy sao? để chị coi nào. Sao con đường ngoằn nghèo vậy? chị thấy có rất nhiều hoa đẹp nhưng ngôi nhà thì trông xiêu vẹo quá.
                          Em không thể vẽ đẹp hơn được, cô bé trả lời:
                          Em đã cố hết sức thật ra đó không phải là con đường đâu. Chị xem này cô bé chỉ vào hộp màu và nói: Em định vẽ một dòng suối nhỏ nằm cạnh ngôi nhà nhưng hết mất màu nên dòng suối không có nước trở thành con đường ngoằn nghèo và sỏi đá như vậy. Em thích nhà mình được bao quanh bởi một dòng suối, ngôi nhà không cần to nhưng phải mát và đủ rộng để em và cún bông có thể chơi đùa và em thấy rất hài lòng về ngôi nhà của mình
                          à ra thế! Jane ngắm nghía bức tranh và thấy thật khâm phục cô bé

                          Ôi buồn quá!
                          Một giọng nói phát ra từ khóm hoa bên cạnh. Jane tò mò bước sang. Một cô bé xinh xắn trong bộ váy hồng đang ngồi trước bức tranh trên giá vẽ. Jane tò mò hỏi em.
                          Em đang làm gì vậy?
                          Em đang xem
                          Em xem gì thế có thể cho chị xem cùng không
                          Em đang xem người ta vẽ cuộc đời em.
                          Jane nhìn vào bức tranh. Có một con đường nhựa rộng thênh thang, hai bên đường muôn hoa rộ nở, sắc màu thật rực rỡ. Nó dẫn tới một toà lâu đài rất đồ sộ. Ôi, đúng là toà lâu đài trong mơ, nó thật đồ sộ, bức tranh đẹp thế này sao em lại buồn?
                          Chẳng buồn ngước mắt nhìn Jane, cô bé bực bội trả lời:
                          Em không muốn con đường quá to thế này, em muốn ngôi nhà nhỏ lại một chút để có nhiều đất trồng hoa và những cây ăn trái, em thích nó phải nằm trong rừng và có hồ nước ở đằng trước.
                          À ra thế Jane ngạc nhiên thốt lên.
                          Vậy tại sao em không tự vẽ cho mình bức tranh ấy? giống như cô bạn bên cạnh đây này.
                          Em không thể vì người lớn đã không cho em tự làm gì cả. Họ làm tất cả theo ý họ và công việc của em là chỉ việc ngồi ngắm nó. Em ngắm hoài chán quá vì nó không đúng ý em và cũng vì nó không phải do em vẽ….

                          Jane tiếp tục đi tham quan khu vườn và xem tất cả các bức tranh của những cô bé, cậu bé khác.
                          Jane nhận thấy mỗi em có một bức tranh riêng của mình không ai giống ai nhưng có bức thì được chính tay các em vẽ như cô bé Jane đã gặp đầu tiên, có bức do người lớn vẽ dùm như cô bé thứ hai và có bức lại vừa được người lớn hướng dẫn vừa được các cô bé tự vẽ nhưng dù thế nào thì mỗi bức vẽ đều có những nét rất riêng. Chỉ có điều các em có tâm trạng thật khác nhau khi ngồi trước bức tranh cuộc đời mình…

                          Jane giật mình tỉnh dậy. Giấc mơ kỳ lạ cứ ảm ảnh cô mãi. Đôi khi cô tự hỏi mình là cô bé nào trong những cô bé đó nhỉ ???
                          #13
                            NhiepPhong 19.10.2006 15:27:58 (permalink)
                            Hiiii....mới lãnh lương tưởng dzui mà vô gặp 2 cưng toàn chuyện bùn làm buồn theo hà
                            #14
                              Yến Trang Châu 19.10.2006 16:52:15 (permalink)


                              Trích đoạn: NhiepPhong

                              Hiiii....mới lãnh lương tưởng dzui mà vô gặp 2 cưng toàn chuyện bùn làm buồn theo hà

                              sao NP dám kêu SC vối R là cưng hả?muốn chết phải không?
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 15 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 217 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9