... mệt mỏi vì phải giả dối trong cái cuộc sống này....Sao cứ phải cười trong khi trong lòng thì khóc...Sao cứ làm mình tự chai sạn đi thế này...Cứ cười nói, cứ đùa, cứ nói là "mình vẫn ổn" có thể là tự an ủi mình như thế. Sao thế này... rõ ràng là đã rất chán nản vì phải tự gồng mình lên giải quyết mọi chuyện...luôn luôn là thế...chẳng bao giờ nghĩ cho mình...àh ừh, mình quen rồi mà, mình đã sock nhiều rồi, bây giờ là quen, là chai sạn...Cười như một phản xạ không điều kiện, vì nước mắt không còn có thể rơi được nữa...Đau lòng quá...Đang ngồi trước màn hình mà như chẳng làm gì cả...Đang nghe nhạc mà như không nghe gì cả...Đang viết gì thế nhỉ? Kêu ca với mọi người àh? Liệu có mấy người hiểu mà kêu ca? Họ cứ sống cuộc sống của họ đã đủ mệt rồi? Có mấy ai thèm để ý đến suy nghĩ của một con bé dở hơi, đã hơn 20 tuổi đời mà như một đứa con nít. Lúc nào cũng cần sự an ủi, lúc nào cũng cần một bờ vai để dựa, lúc nào cũng cần một vòng tay ấm áp, nhưng mà việc nó làm chẳng bao giờ như suy nghĩ của nó...Cứ lúc nào cần là lại tự mình gạt đi...Ừh họ còn đang bận rộn với cuộc sống, với tương lại của họ, mình có quyền gì mà bắt họ phải mệt mỏi chán nản với mình...mình ổn...chắc thế...cười thôi.Cứ khi nào khóc là lại tự lau đi...Khóc làm gì, nước mắt có xóa nhòa được tất cả không, có làm mình vơi đi không hay là chỉ làm mình thêm trống rỗng...mình ổn...chắc thế...cười thôi. Bây giờ thì trên khóe mắt lại chảy ra cái thứ nước mằn mặn, chắc là nước mắt...mình chẳng thể ép nó không chảy ra được nữa...bây giờ xung quanh mình cũng chẳng có ai...có mỗi mình mình, cái màn hình vi tính, vậy thì giả dối làm gì nhỉ?...Mình không ổn...Khóc thôi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2006 12:22:15 bởi TTL >