Trích đoạn: saochoihelen
R ơi bà còn chưa nói cho tui nghe tại sao là hoa hồng nhỏ kìa
Tui đã đọc comment rùi, tui ủng hộ bà cả tay lẫn chân và toàn thân lun... "thời gian cũng dịu dàng như nước vậy" đừng để có nó trôi đi mà hok cuốn theo gì cả nhé Viết cho hoa hồng
Có một cô bé rất yêu hoa hồng ^_^
ơi, hoa hồng thì ai chẳng yêu nhỉ? Đó là loài hoa biểu tượng cho tình yêu, thứ tình cảm lãng mạn và kỳ diệu nhất trên thế gian này có chi đặc biệt đâu? (chắc mọi người sẽ nghĩ vậy). Nhưng với cô hoa hồng còn biểu tượng cho sức sống, cho những gì đẹp đẽ và kiêu sa nhất nở ra từ trong gai góc và đớn đau.
Cô nhớ có một truyền thuyết kỳ lạ về hoa hồng. Ở một vương quốc nọ. Đức vua và những người dân chỉ biết đến bản thân họ không bề biết thương yêu đến đồng loại, họ sống ích kỷ và hiếu chiến làm thượng đế nổi giận. Thượng đễ đã ban một lời nguyền làm cho đức vua và dân chúng bị mọc đầy gai nhọn trên người để suốt đời không ai được gần gũi ai cho đến khi mọi người biết thương yêu nhau. Vị hoàng tử của vương quốc ấy có một thân thể trong suốt rất kỳ lạ. Trước đây mẹ con chàng đã bị chính đức vua và dân chúng xua đuổi vì nghĩ họ là ma quái. Chàng đã đến và ôm lấy từng người dù bị gai góc trên thân thể của họ làm da thịt rớm máu. Nhưng những giọt màu trên thân thể chàng chảy xuống làm cho lớp gai nhọn dần dần biến mất và cuối cùng chính chàng đã làm thượng đế cảm động trước lòng yêu thương vị tha của mình và giải được lời nguyền của thượng đế. Từ đó con người đã biết thương yêu và thông cảm với nhau hơn.
Cô chợt mỉm cười Hoa hồng ^_+ đã cứu thoát linh hồn cô, nó giúp cô hiểu được ý nghĩa của cuộc sống...tại sao ư?
Một đêm, như mọi đêm...nằm trong căn nhà vắng lặng, căn nhà màu hồng, cái màu mà cô yêu cô thích từ thủa ấu thơ.... Cô đang nằm trong giấc mơ tuổi thơ đúng không??? sao trái tim lại nhức buốt vậy kìa. Chẳng có ai ở đây...cô sống mà chẳng như sống, cô đang tồn tại chăng??? thở, nhìn,nghe... chỉ là những dửng dưng như một hòn đá.... cô đang rơi... rơi xuống một cái khe hẹp, rất hẹp và sâu thẳm ...
"mắt ơi mắt đừng nhuộm đêm thành màu trắng chong chong
Đêm gẫy cánh xuống cuộc đời mỏi mệt"
Một mùi hương lan toả...kéo cô thoát khỏi những cuống suy....nhớ rồi, hoa hồng...chiều nay bác Phương cho một bó hồng...cô chẳng muốn lấy nhưng bác cứ nhét vào tay. Cắm một lọ để trên phòng....ban đêm mùi hương toả thật thơm bất chợt nhớ đến truyền thuyết kỳ lạ ấy và ... không ngờ nó đã cứu thoát linh hồn cô đêm nay... bây giờ thì cô yêu cuộc sống lắm..
cám ơn hoa hông nhé
from rose's blog