Hỡi những người bạn chưa hề biết mặt.
Có bao giờ các bạn cảm thấy mình bất hạnh khi bước vào diễn đàn này chưa. Dù rằng mình rất vui khi được các bạn chi sẻ, rất hạnh phúc khi các bạn đọc bài và trả lời, thế nhưng...
Cũng đầy bất hạnh, khi chúng ta, những kẻ được đếm là nhiều hơn số nam nhi ( 51% so với 49%mà), những kẻ được cho là hạnh phúc nhất thế gian (vì theo Châu Âu hay Châu Mỹ, châu Úc họ xếp phụ nữ lên hàng đầu rồi đến trẻ em, con chó tức thú cưng thứ ba và... đáng thương chưa... đấng mày râu xếp thứ 4), những kẻ được chìu chuộng, nâng niu nhất trên đời (vì chúng ta rất đáng yêu và cũng vì chúng ta chính là nơi tạo ra, bảo vệ và chăm sóc các thế hệ đời sau của thế gian này), những kẻ được luôn bảo vệ trước những đau buồn và bất hạnh (vì chúng ta mỏng manh, yếu đuối, dễ vỡ, và dễ tan biến), thế nhưng...
Có ai thấy rằng bọn chúng ta, chúng ta mang quá nhiều bất hạnh không, DD của bọn nam nhi có những nỗi buồn như chúng ta không, chúng có đau khổ như bọn ta không, vì chúng mạnh mẽ hay chúng không dám khóc, chúng không biết buồn hay thực sự chúng không có trái tim nhạy cảm,chúng không có nỗi buồn hay chúng không dám thổ lộ ra vì... shy (nè, đấng mày râu đừng có vào mà đọc những dòng mà bọn con gái chúng tôi tâm sự nghe).
Cho nên mình thiết nghĩ, có nên, chúng ta cần có biện pháp, các bạn ơi, vì bọn chúng hạnh phúc trong khi chúng ta đầy rẫy sự đau khổ mà toàn là đau khổ rồi khóc rồi chia sẻ lẫn nhau cùng chúng ta, những người trong diễn đàn, còn, chúng ta đâu có ít lần đau khổ vì bọn con trai, mà chúng, có biết đâu... vẫn... hạnh phúc đó thôi...
Có ai có biện pháp gì hay không?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2006 10:49:43 bởi bochet >