Đọc thư R viết cho mình. BC chợt nghĩ tới một câu chuyện mình vừa dạy, Chí Phèo. Chắc R còn nhớ. Đứng giảng bài cho các em, sao mình chợt muốn khóc, khóc thương cho thân phận Chí Phèo hay thương cho mình, BC cũng ko biết nữa.
Anh chàng Chí Phèo đó, thật đáng thương. Anh ta có đáng tội gì đâu mà hà cớ gì anh ta phải bị biến thành như vậy. Không cha, không mẹ, không gia đình, không bạn bè,... không có một ai để thương và cũng không có ai thương hắn. Nhưng hắn vẫn sống, nhưng sao chứ, hắn bị đi tù. Đi tù một cách lãng xẹt... Không tội mà vô tù, bị tội oan mà vô tù còn đỡ ức, đằng này, vô duyên vô cớ hắn bị bỏ tù. Như R thấy đó, hắn phải tự mình tồn tại trong cái xã hội đầy bất công và vô lý đó, Chí Phèo phải thay đổi, hắn thay đồi cái gì đây...
Mình vui lắm, vì R nghĩ cho mình rất nhiều, mình hiểu, mình phải thay đổi, hoặc thay đổi chính mình, hoặc thay đổi những gì ta tiếp xúc hoặc là thay đôi môi trường, nhưng mình thực sự không biết mình sẽ thế nào đây sau khi đã thay đổi. Mình đã nghĩ tới một trường hợp, đó là mình thành một kẻ lãnh cảm, lãnh cảm trong cả 2 ý nghĩa, nghĩa thực và nghĩa Y học, mình ước gì mình là Rắn, lột xác xong mình đã là một người khác, cũng có thể dễ dàng quên đi những đau thương đã qua, nhưng mình chỉ là con bọ chét thôi, chỉ khác là mình sẽ nhảy cao hơn cái hộp, mặc cho cái hộp có nắp không, nếu có nắp thì sao và không có nắp thì sao R nhỉ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2006 17:24:29 bởi bochet >