Nghe mấy nhỏ này nói còn đi học (học cái gì hổng bít) thấy khoái quá ta ơi ! Còn ta ,đã "tốt nghiệp" mấy "trường" rồi mà vẫn dốt. Mấy nhỏ tin thì tin ,hổng tin cũng ko sao mấy nhỏ ạ!
Nhỏ R. ơi ! cuộc sống đúng là một cái nợ _nợ đồng lần_ đó nhỏ. Người này vay của người nọ rồi lại cho người khác vay...cứ thế mà cuộc sống xoay vần, tiếp diễn...Rồi tất cả sẽ lại đều bình thuờng, hiển nhiên, như bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông,như mưa rồi lại nắng, như sáng và đêm... cuốn đi trong một guồng quay lặng lẽ mà khắc nghiệt là thời gian.
Nhỏ nói đúng đó : đã là con người thì phải
sống. Có 1 câu là
"sống hoặc chết chứ đừng sống mà như chết". Than ôi! 1 câu tưởng chừng như đơn giản vậy nhưng mấy ai đã biết
sống để không như chết! Ngay chính bản thân ta đây ,nhiều khi tự hỏi ta đã sống chưa hay chỉ đang tồn tại ,đang hiện hữu trên cõi đời này như cái cây, ngọn cỏ; như con sâu, cái kiến âm thầm được sinh ra từ một hạt bụi ,rồi lại âm thầm chờ ngày trở về với cát bụi?!...Dù sao cũng không phải là nhân sinh quan của ta đã trở nên bi sầu, tiêu cực quá đâu nhỏ ạ! Ta vẫn yêu cuộc sống này biết bao vì chúng ta được Trời ban cho cái gọi là tâm hồn để biết cảm nhận cái hay, cái đẹp, rồi biết yêu, biết ghét...những gì mà cuộc sống đem lại cho chúng ta...và ta yêu nhiều lắm...trong đó có cả cái xóm 8 đa hệ này
Chôm bài thơ này về đây cho nhỏ R. si-nghĩ chơi nha.
NHÂN SINH QUAN
Nhân Sinh Quan như bóng câu qua cửa
Mà người đời mải miết níu rượt theo
Bóng phù vân lấp loáng chỉ bọt bèo
Mùi phú quí ru hồn vào giấc điệp
Trong bến mê mọi người say ngủ thiếp
Bụi hồng trần ai quét sạch được ru ?
Mà lặn hụp dìm nhau giữa khơi mù
Hầu chiếm đoạt khối Hư trong vũ trụ !
Mấy ai biết mình đang say cơn ngủ ?
Tỉnh hồn mê mà lo việc tu thân
Rồi tắm gội cho sạch vết phong trần
Quảy túi thơ cùng ta làm bậu bạn
Bước vui thú ngao du khi buổi sáng
Lấy càn khôn làm gối tựa về đêm
Đùa nhật nguyệt trong tâm thức êm đềm
Mà tinh tấn hồn thơ say khoái lạc
Dưới trăng sáng vui mồm ta ca hát
Ôm núi sông dồn ngập vào túi thơ
Vác trên vai ta đi khắp giang hồ
Mà thong thả tâm hồn quên cõi tạm
Bên rừng trúc cơm rau mà thanh đạm
Ngắm mai vàng chớm nở lúc xuân sang
Yêu khóm cúc còn hơn cả bạc vàng
Hồn thơ trải chập chờn trên ngọn cỏ
Đêm thì thầm cùng nàng trăng lấp ló
Vờn trêu ta lơi lả nét ngây thơ
Trong chén ngọc ả Hằng như đợi chờ
Kề môi nhấp dáng nàng, nhai ngấu nghiến
Mặc thế gian thói đời thường lắm miệng
Cười chê ta khờ khạo tợ thằng điên
Tân thế kỷ mà còn luận thánh hiền ?
Ai quyết chắc rằng : tôi điên, anh tỉnh ?