Em có biết bài thơ thuyền và biển 
  Sóng dạt dào mà đau nhói bao năm 
  Như ân tình vương vấn ở xa xăm 
  Ngay trước mặt mà mãi hoài ngăn cách 
  Dòng nước mặn mang nõi buồn xoá sạch 
  Hình ảnh dại khờ, chút bỡ ngỡ ngày xưa 
  Biển hoang tàn biển có thấy mưa 
  Nó chợt rơi như lòng người vỡ rạn 
  Mà câu nói đầu đâu có còn mạnh dạn 
  Anh yêu em nhiều chuyện thuyền biển xa xôi 
  Sao trên trời dù một sớm đổi ngôi 
  Cũng xin chớ theo dòng đời trôi nổi 
  Để nơi đây một góc xưa nguồn cội 
  Biển vẫn nhớ thuyền trong ân ái mênh mông 
  Trong khoảng lặng buồn của cái từng không 
  Có biết cho chăng thuyền chờ mong biển mãi 
  Để bơ vơ biển cõi lòng sợ hãi 
  Thuyền âm thầm lo lắng chuyện của hai 
  Sóng nước ngập bờ cho mỗi sơm mai 
  Có lặng im khi nghe lời thuyền nói 
  Có nín lặng theo giấc nồng một cõi 
  Cõi êm đềm của sóng nước mộng mơ 
  Biển ơ hờ nên dệt nước thành thơ 
  Dệt giấc mơ có thuyền trôi trên nó 
  Để cho anh nơi này cõi lòng được tỏ 
  Yêu em nhiều như thuyền ngỏ biển kia!