CHỈ VÌ KẺ Ở NGƯỜI ĐI
Chỉ vì kẻ ở người đi
Nên tình yêu nhạt có gì lạ đâu
Cũng qua một nhánh cơ cầu
Cũng qua một đoạn nặng sâu nghĩa tình
Kiếm tìm hai chữ trung trinh
Sao mà thấy nặng như mình trả treo
Biết ta kiếp trước eo sèo
Duyên mang không đặng bởi nghèo ái ân
Em thì quá cảnh phong trần
Còn anh lại tựa muôn phần bi ai
Đã đi một đoạn đường dài
Mà em lại nói chỉ vài nhớ thương
Chia tay anh biết đâu lường
Chẳng mòn hy vọng cứ mường tượng yêu
Em đi vào buổi xế chiều
Trăng lần mới nhú rừng điều lặng hương
Em đi bỏ lại nghê thường
Bỏ quên dĩ vãng đoạn trường anh mang
Ngó lên ngậm đắng gió ngàn
Cúi đầu nhìn xuống hoang tàn lại giăng
Bảy năm anh mấy trở trăn
Bảy năm...em chẳng ăn năn...ngậm ngùi
Nào anh đâu phải mù đuôi
Nào anh đâu đã chôn vùi tình ta
Bảy năm...một kiếp quá xa
Mà anh chẳng hiểu thật thà trong em
Để xoay chuyển được màn đêm
Xoay tình ta lại gấm mềm đượm thơm!